Trường Sinh Bất Tử

Ngày hôm sau, trên hoàn đảo di động ở đại đô đốc phủ.

Trong một cái đình trung tâm hồ nước, trên bàn đã dọn lên rất nhiều cao lương mỹ vị.

Đại đô đốc Dịch Diễn đứng sừng sững trong đình, tay cầm thức ăn cho cá không ngừng ném xuống hồ khiến cho rất nhiều con cá lao đến tranh cướp/

Dịch Diễn cứ đứng như vậy, hết sức chuyên tâm.

Lúc này Chung Sơn đã được Thiết Huyết tướng quân đưa đến bờ hồ.

Thiết Huyết tướng quân chỉ vào cái đình trong hồ nói:

- Chung Sơn tiên sinh, đại đô đốc dặn người có thể trực tiếp đi vào, ta đứng đợi ở bên ngoài.

Chung Sơn gật đầu sau đó chậm rã đi vào đình, Thiết Huyết tướng quân đứng bên ngoài đợi.

Dịch Diễn vẫn không quay đầu lại nhìn mà vẫn chậm rãi cho cá ăn.

Lúc đến nơi, Chung Sơn quay xuống nhìn mặt hồ, Dịch Diễn ném thức ăn xuống bao nhiều, lũ cá đều cấp tốc lao đến nuốt chửng hết.

- Chung Sơn tiên sinh, ngươi xem đây là cái gì?

Dịch Diễn vừa cho cá ăn va quay sang hỏi.

Chung Sơn nhìn Dịch Diễn mỉm cười nói:

- Dịch Diễn là tiên sinh người đại tài, kẻ hèn Chung Sơn này sao có thể nhìn ra được.

- Một hồ nước chính là toàn bộ thiên hạ, con cá giống như những cường giả trong thiên hạ. Nếu như mặt nước tĩnh lặng thì đế triều, thiên triều, hoàng triều, và cả các tông môn đều bình an vô sự, thế nhưng chỉ cần bỏ một chút thức ăn trong đó thì tất cả đều lao lên phía trước tranh đoạt.

Dịch Diễn nhàn nhạt nói.

- Dịch Diễn tiên sinh lấy một cái hồ mà có thể so sánh được cả thiên hạ, Chung Sơn bái phục.

Chung Sơn nhăn mặt nhìn về phía Dịch Diễn.

Dịch Diễn đem tất cả thức ăn trong tay ném xuống hồ rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói:

- Chung Sơn tiên sinh, ngươi nói xem ta nói có đúng không?

- Thiên hạ sở dĩ loạn cũng vì tranh giành quyền lợi, lời của Dịch Diễn quả nhiên cực kỳ chính xác, càng đáng quý hơn là tiên sinh lại chính là người tung cái quyền lợi này ra.

Chung Sơn gật đầu cười nói.

Lúc này Chung Sơn đã đoán được ra người mà đưa thiệp mời cho cả hai triều, chính là Dịch Diễn đã tung miếng mồi ra, thiệp mời chính là thức ăn cho cá, Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử là hai con cá lớn. Dịch Diễn quả nhiên là người lợi hại.

- Chung Sơn tiên sinh quả nhiên là người bất phàm, mời ngồi.

Dịch Diễn nhìn chằm chằm vào Chung Sơn cười nói.

- Dịch Diễn tiên sinh, mời.

Chung Sơn cũng nói.

Sau đó hai người ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn.

- Đến lúc sắp chết còn có thể gặp được người tài như Chung Sơn tiên sinh, Dịch Diễn cảm thấy vui mừng. Kính Chung Sơn tiên sinh một chén.

Dịch Diễn cầm một chén rượu lên nói.

Chung Sơn nhìn Dịch Diễn lập tức nói:

- Dịch Diễn tiên sinh quá khen rồi, tại hạ là hạng vô danh tiểu tốt đâu dám nhận lời khen của tiên sinh. Tại hạ kính tiên sinh một chén.

- Chung Sơn tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Chuyện ở Vụ Hồ Và Đào Vạn Lâm chắc tiên sinh cũng đoán được người đứng sau là ai rồi phải không?

Dịch Diễn cười với Chung Sơn nói.

Nghe Dịch Diễn nói vậy, Chung Sơn nhướng mày. Ai? Không phải là Dịch Diễn ngươi sao? Mặc dù trong lòng cả hai người đều hiểu rõ nhưng Chung Sơn cũng không nói ra.

- Chuyện này Chung Sơn ngu dốt nên cũng không biết được. Có thể người vây công Đại La thiên triều chính là người của tam đại đế triều kia.

Chung Sơn cười ha hả nói.

Dịch Diễn cười nói.

- Ha ha, cho dù tiên sinh nghĩ sao cũng không quan trọng, có thể thoát khỏi cục diện đó tiên sinh quả là người tài, Dịch mỗ bái phục. Trong đời Dịch mỗ chỉ bái phục hai người, người thứ nhất là tiên đế Đại Vũ đế triều Nạp Lan Chính Đức, người còn lại chính là Chung Sơn tiên sinh.

Dịch Diễn cười nói.

Nghe Dịch Diễn nói vậy, Chung Sơn mở trừng hai mắt lên rồi lập tức nói:

- Không dám nhận, lúc đó là do Thiên U công chúa quyết định không đi Vụ Hồ chứ không phải tại hạ. Tiên sinh suy nghĩ quá nhiều rồi.

- Phải, thế còn chuyện tranh cử thành chủ Vô Song Thành thì sao?

Dịch Diễn cười nói.

- Đó là Thủy Thiên Nhai tranh cử, tại sao tiên sinh lại hỏi vậy?

Chung Sơn cố tỏ ra hồ đồ nói.

- Tiên sinh không cần phải khiêm tốn, Dịch Diễn tuy rằng gần đất xa trời thế nhưng ta vẫn có thể nhìn ra. Chuyện tranh cử thành chủ Vô Song Thành, đếm số hạt cát, thủy hóa thành hỏa, giải thoát tử cục Vụ Hồ, khiến cho thủ hạ Cự Lộc Vương chết thay, những việc này đã đủ chứng minh tiên sinh là người có tài rồi, Dịch Diễn không thể sánh được.

Dịch Diễn nghiêm túc nói.

Thấy Dịch Diễn như vậy Chung Sơn cau mày. Rốt cuộc thì Dịch Diễn muốn làm gì đây?

- Ngoại trừ chuyện đếm hạt cát và thủy hóa thành hỏa, ra thì những chuyện khác Chung Sơn không dám nhận công.

Chung Sơn lập tức nói.

- Ha ha, tiên sinh không cần quá khiêm tốn như vậy, từ trước tới nay Dịch Diễn này chưa từng nhìn nhầm người. Tiên sinh hẳn là mới làm quan ở Đại La thiên triều hai năm trước phải không?

Dịch Diễn vẻ mặt chắc chắn nói.

- Không sai, hai năm trước tại hạ được trưởng lão Khai Dương Tông tiến cử, chuyện đó không có gì là bí mật.

Chung Sơn gật đầu nói.

- Quan ngũ phẩm Đại La thiên triều sao? Dịch Diễn thỉnh tiên sinh gia nhập Đại Vũ đế triều.

Dịch Diễn nghiêm túc nói.

- Sao? Dịch Diễn tiên sinh lại đùa rồi.

Chung Sơn lắc đầu trong mắt, tràn ngập sự kinh ngạc.

- Không, Dịch Diễn tuyệt đối không có ý nói đùa với tiên sinh. Chỉ cần tiên sinh gia nhập Đại Vũ đế triều thì tại hạ nguyện ý nhượng lại chức đại đô đốc cho tiên sinh, tiên sinh sẽ thống lĩnh hàng vạn đại quân của Đại Vũ đế triều.

Dịch Diễn vẻ mặt khẳng định nói.

- A!

Chung Sơn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dịch Diễn.

- Dịch Diễn tiên sinh không nên nhắc lại chuyện này, tại hạ là quan của Đại La thiên triều, há có thể gia nhập Đại Vũ được sao? Huống hồ tại hạ chỉ là người bình thường sao có thể thống lĩnh nhiều người như vậy. Ngay cả Thiên U công chúa và Thủy Kính tiên sinh cũng còn hơn tại hạ gấp trăm ngàn lần.

Chung Sơn lập tức nói.

- Chung Sơn tiên sinh, mời ngồi.

Dịch Diễn cười khổ nói.

Chung Sơn chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lộ vẻ kinh nghi bất định nhìn về phía Dịch Diễn.

- Người tầm thường sao? Ha ha, tuy rằng Dịch Diễn không được tiếp xúc nhiều với tiên sinh nhưng tại hạ dám khẳng định rằng ánh mắt mình nhìn không sai người. Tài năng của tiên sinh không dưới Dịch Diễn, không dưới Thủy Kính tiên sinh. Chỉ là Thủy Kính tiên sinh đã ở Đại La thiên triều nhiều năm rồi, là thủ hạ của Đại Huyền Vương, tuy rằng không được trọng dụng nhưng trong lòng không oán hận. Thủy Kính tiên sinh vẫn còn ở Đại La tất có lý do riêng, tại hạ không có cách nào lôi kéo hắn. Thế nhưng tiên sinh thì khác, tiên sinh mới gia nhập Đại La được gần hai năm.

Nói xong, Dịch Diễn nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, dường như đang đợi câu trả lời của Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn Dịch Diễn, nếu như đổi lại là một người khác nhất định sẽ đồng ý Đại đô đốc Đại Vũ đế triều? Trong thời gian tới Đại Vũ đế triều bị tiêu diệt.

Chung Sơn không quan tâm đến chuyện được hay mất vì trong lòng Chung Sơn đã có mục tiêu khác rồi.

- Dịch Diễn tiên sinh, nếu như Đại La thiên triều chiêu an ngươi, thì tiên sinh có nguyện ý rời bỏ Đại Vũ mà gia nhập Đại La không?

Chung Sơn cười hỏi.

- Tại hạ khác vơi tiến sinh. Tiên sinh vừa mới gia nhập được Đại La hai năm còn tại hạ đã ở Đại Vũ mấy trăm năm rồi, thân chịu đại ân của đại đế, nắm trong tay tính mạng của hàng vạn quân lính Đại Vũ, hơn nữa thời gian của Dịch Diễn không còn nhiều năm nên sẽ không rời bỏ Đại Vũ.

Dịch Diễn nói.

- ĐÚng như lời Dịch Diễn tiên sinh nói, Chung Sơn cũng chịu đại ân của Thiên U công chúa, há có thể vì lợi nhỏ mà quên đại nghĩa được sao?

Chung Sơn cười nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, đồng tử Dịch Diễn co rút lại. Lợi nhỏ? Đại đô đôc Đại Vũ đế triều mà là lợi nhỏ sao?

- Ta thấy hôm nay chúng ta không nên nói đến chuyện của hai triều nữa.

Chung Sơn nâng chén quay sang Dịch Diễn nói.

- Cũng tốt, không nói chuyện triều chính nữa.

Dịch Diễn cũng cầm chén rượu lên cười nói.

Hai người đối ẩm với nhau, Dịch Diễn thì muốn kéo Chung Sơn vào Đại Vũ đế triều, Chung Sơn thì lại không muốn như vậy. Chung Sơn nghĩ nếu có thể lôi kéo được Dịch Diễn gia nhập vào Đại Tình vương triều thì còn hơn thêm mấy trăm vạn đại quân.

Thế nhưng nghe Dịch Diễn nói vậy xem ra người này rất nặng ân nghĩa, muốn kéo vào Đại La thiên triều đã vô cùng khó khăn nói gì đến Đại Tình vương triều, chỉ có nằm mộng mới nghĩ được như vậy. Thế nhưng Chung Sơn lại không nóng nảy, không phải là không có khả năng chỉ là vẫn chưa đủ lợi thế, chỉ cần gia tăng lọi thế là có thể khiến cho Dịch Diễn theo mình. Bất quá đối với Dịch Diễn mà nói thì đây là người không tầm thường thế nhưng những lợi thế đơn giản tự nhiên là không được. Vậy thì hắn coi trọng cái gì, ân nghĩ sao?

Cũng giống như vậy, Dịch Diễn một lần khuyên nhủ không được thì sẽ từ từ khuyên nhủ vạn sự đều có biện pháp giải quyết.

- Dịch Diễn tiên sinh lúc nãy nói thời gian không còn nhiều là có ý gì?

Chung Sơn hỏi.

- Tại hạ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nên đã thử đột phá thế nhưng bị người khác phá hỏng nên đã bị tiêu hồn tán. Chuyện đó cũng không có gì bí mật cả.

Dịch Diễn lắc đầu thở dài nói.

- Tiêu hồn tán?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Ha ha, tiên sinh còn chưa biết sao? Tiêu hồn tán khắc trên hồn phách, trừ phi đạt tới Hợp Thể Kỳ mới có thể lấy được nguyên thần tán, nhưng đã mất tiêu hồn tán thì cả đời không thể đột phá được nữa, chỉ có thể cố gắng mà sống, sống trong đau khổ.

Dịch Diễn cười khổ nói.

Nghe Dịch Diễn nói vậy, Chung Sơn nhíu mày, Hợp Thể Kỳ có được sao? Mình còn có một viên Thiên nguyên thần đan nữa, thế nhưng lúc này cũng đâu có ngốc đến múc lấy ra cho.

- Tiên sinh chắc cũng biết ai là người hãm hại mình chứ?

Chung Sơn hỏi.

Nghe Chung Sơn hỏi vậy, đồng tử Dịch Diễn co rút lại, sau đó thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu.

Thấy cử chỉ của Dịch Diễn như vậy Chung Sơn cũng đoán ra được đại khái. Hiển nhiên là Dịch Diễn đã biết người đó là ai nhưng không muốn đề cập tới.

Chung Sơn tự nhiên là không ngu ngốc đến mức nói chuyện này nữa mà chuyển trọng tâm sang chủ đề khác, hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau.

Chạng vạng, trong sân ngoài Tây Uyển Cung, Thiên U công chúa đang nhìn về phía mặt trời chiều, còn Chung Sơn thì đứng phía sau.

- Tiên sinh, Dịch Diễn muốn mời tiên sinh là Đại đô đốc Đại Vũ đế triều sao?

Thiên U công chúa bỗng nhiên quay đầu về phía Chung Sơn nói.

- Đúng là như vậy, nhưng tại hạ không đồng ý.

Chung Sơn thật thà nói.

Từ lâu đã biết Dịch Diễn là người lợi hại nên Chung Sơn tự nhiên là không giấu diếm Thiên U công chúa. Hiện tại nếu như không nói thì sau này nếu như Dịch Diễn nói thì sẽ nguy mất.

- Đa tạ tiên sinh.

Thiên U công chúa trịnh trọng nói.

- Công chúa đã quá lời rồi, tại hạ nếu như đã đồng ý phò trợ công chúa thì tự nhiên là phải thuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình.

Chung Sơn nghiêm túc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui