Trường Sinh Bất Tử

Ẩn khu Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi.

- Lão gia, ngày làm sao vậy?

Bảo Nhi nghi hoặc hỏi:

- Ta lại nhìn thấy một người giống ngươi.

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Lại nhìn thấy người giống ta.

Bảo Nhi nghi hoặc hỏi lại.

- Đúng vậy, ngươi có tỷ muội sinh đôi soa? Không thể nào, lúc nàng thành tiên là chuyện của một vạn tám ngàn năm trước, không thể là tỷ muội sinh đôi. Tổ tiên của ngươi? Cũng không thể nào, Nàng cũng có nốt ruồi trong tay y ngươi.?

Chung Sơn khổ não suy tư.

- Đến cùng là chuyện gì?

Bảo Nhi nghi hoặc nói.

Chung Sơn đem chuyện dưới đáy núi lửa kể lại một lần từ đầu tới đuôi, Bảo Nhi nghe xong cũng lấy tay che miệng, bộ dáng không thể tin tưởng.

Dưới núi lửa…. Chung Sơn trừng lớn mắt, trong lòng kinh nghi bất định, ai, nàng là ai?

Mặc dù chỉ là khí thế tàn niệm của tiên nhân thả ra, nhưng áp lực cho mọi người là cực lớn, ai cũng kinh nghi bất định nhưng không ai chịu đi.

Bởi vì tàn niệm tiên nhân hiện thân, dĩ vãng cũng từng đồn đại qua. Thêm thời gian tầm một thời thần bất luận thế nòa cũng sẽ tán đi, giống như thiên địa không cho phép nó tồn tại, nói chung là cực kỳ quỷ dị.

Cho nên càng nhiều người lại để ý tới đóa mân côi (hoa hồng) màu lam trong tay tiên nhân, một đóa mân côi hoàn toàn do linh khí tiên nhân ngưng tụ thành.

Đối mặt với khí thế to lớn này chỉ có Đại Uy Thiên Long Bồ Tát là không sợ hãi, nhẹ nhàng đạp đất chạy đến thi lễ với tiên nhân.

- Tiểu hòa thượng, hiện tại ngươi không nóng lòng chút nào ư?

Tiên nhân mở miệng cười nói.

- Tiền bối, tại hạ có gì phải gấp?

Đại Uy Thiên Long Bồ Tát không nhanh không chậm nói.

- Ngươi có biết thứ vừa rồi ngươi phóng ra là gì không?

Tiên nhân hỏi.

Lông mày Đại Uy Thiên Long Bồ Tát hơi nhíu, nghi hoặc nhìn tiên nhân.

- Nó kêu “Nghiệt ma”.

Tiên nhân cười nói.

- Nghiệt ma?

Thanh âm Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đột nhiên cao vút.

Tất cả mọi người đều biết hàm dưỡng của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cực kỳ thâm hậu, gặp biến không kinh, gặp chuyện không giận, cho dù lúc đối mặt với Phật đà vẫn đàm mạc, nhưng một khắc này lại có vẻ hơi thất thố.

- Bồ Tát quả vị? Khả năng sẽ giữ không được!

Tiên nhân khẽ cười nói.

Vừa rồi Đại Uy Thiên Long Bồ Tát còn chuẩn bị động thủ cướp đóa mân côi đột nhiên quay đầu, thân hình nhoáng một cái rồi xung thiên mà lên, căn bản không quản không nhìn, đuổi theo nghiệt ma màu ám hồng kia.

Một màn kịch quá kịch tính, đột nhiên cứ thế mà đi? Không cần đóa tiên linh mân côi kia? Phải biết một lúc sau tàn niệm của tiên này sẽ tan biến a. Lúc đó, người có cơi hội thắng nhất là hắn, nhưng lại vì nghiệt ma đó mà chạy.?

Ai cũng không thương tiếc cho hắn, bởi vì tất cả mọi người đều muốn đóa mân côi kia.

Tiên nhân nhìn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát rời đi, khóe miệng nở nụ cười, tiếp theo quay đầu lại, trực tiếp hướng về Kim Thiên nơi xa.

Kim Thiền đang muốn hướng lên, song khi tiên nhân vừa nhìn liền hệt như bị cầm cố giữ lại vậy.

- Là ngươi.

Tiên nhân nhìn về hướng Kim Thiền, khẽ kinh ngạc cười nói.

Nghe được lời tiên nhân, tất cả mọi người đều đột nhiên quay đầu nhìn Kim Thiền? Tiên nhân quen biết hắn.

- Tiền bối.

Kim Thiền cung kính xá một xá với tiên nhân, nhíu mày, hiển nhiên hắn không nhận ra nàng.

- Không nghĩ đến thật không nghĩ đến. Đường đường…. Ách, ngươi cũng luân lạc đến bước này, nếu ngươi còn chưa khai khiếu, vậy quên đi… Chỉ là nhớ tới ngươi ở Cực Lạc Tịnh Thổ, còn hiện tại thật là… Ài, tiểu hòa thượng vừa rồi chuyên môn bảo hộ ngươi soa?

Tiên nhân nhìn nhìn Kim Thiền hỏi.

- Không sai!

Kim Thiền lập tức nói.

- Ngươi chuyển thế không có chút ý nghĩa nào đâu!

Tiên nhân lắc đầu nói.

Nếu tiền bối đã quen biết ta, không biết có thể đem đóa tiên hoa kia tặng cho tại hạ?

Kim Thiền lập tức nói.

- Quen biết ngươi là một chuyện, nhưng ta và ngươi tịnh không có giao tình, và ngươi ở Cực Lạc Tịnh Thổ không có giao tình, thậm chí ta còn rất không thích hòa thượng, ngươi đi đi.

Kim Thiền nhíu mày, gật đầu tiếp đó chầm chậm bay lên trên.

Tiên nhân nhìn Kim Thiền rời đi, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, nhưng tịnh không nói thêm gì nữa.

- Các ngươi đều muốn đóa hoa trong tay ta?

Tiên Nhân giễu cợt hỏi.

Ánh mắt quét qua chúng nhân, tổng cộng mười người.

Cự Lộc Vương, Tuệ Quang La Hán, Chích Hỏa lang tướng, Tử Huân, Niệm Du Du, A Đại, Chung Sơn và ba người khác mà Chung Sơn không biết.

Nhưng lúc nhìn đến Chung Sơn, đột nhiên tiên nhân nhướng mày lên, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc.

- Các ngươi đều lăn đi ra, ngươi lưu lại!

Đột nhiên tiên nhân chỉ Chung Sơn nói.

- Tiên sinh!

A Đại lập tức hộ chặt Chung Sơn, nhíu mày nói.

Nhưng Chung Sơn lại tịnh k sợ hãi, bởi Hồng Loan Phấn Liên trên mi tâm vân như cũ.

Chung Sơn bình đạm, song những người khác đều không bình đạm, tiên nhân muốn hắn lưu lại? Vậy đóa tiên hoa thì thế nào?

Tiên nhiên vung tay lên, bốn phía A Đại và Chung Sơn lập tức trở nên mát lạnh, hơn nữa một đóa bạch vân chợt xuất hiện, bao phủ quanh Chung Sơn.

- A Đại, các ngươi lên trước đi, ta không sao!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Tiên sinh?

A Đại chần chờ hỏi lại.

- Đi đi!

Chung Sơn nhè nhẹ bước ra khỏi vòng hộ tráo mà A Đại xuất ra, làm phép đứng trên bạch vân.

- Vâng.

A Đại nghi hoặc gật đầu.

Còn mau không cút đi.

TIên nhân giống như mất hết kiên nhẫn, tức giận nói.

Những người khác nhăn mày, song không còn cách nào khác, chỉ đành vôi vàng bay lên. Hoàng Cực cảnh, nhưng đối mặt với cỗ khí thế tàn niệm của tiên nhân vẫn hơi chịu không nổi, nào dám cướp đoạt đoán tiên hoa kia? Đợi đến khi nàng tán đi rồi hãy tranh đoạt a

A Đại bay lên quay đầu lại cùng Niệm Du Du, nhìn nhìn Chung Sơn. Niệm Du Du cười, mân côi? Chung Sơn còn thiếu mình ba ngàn đóa mân côi a!

Trong nháy mắt, dưới nơi sâu trong lòng đất này chỉ còn lại Chung Sơn và tiên nhân kia, bốn phía đều là hỏa diễm.

- Ngươi là ai?

Chung Sơn rất trực tiếp hỏi.

Song đột nhiên tiên nhân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp đó nàng mở mắt ra nhíu mày hỏi:

- Nàng gọi là gì?

- Bảo Nhi, Cam Bảo Nhi.

Chung Sơn trực tiếp nói, bởi vì Chung Sơn biết nàng đang hỏi cái gì.

- Bảo Nhi? Tên rất hay, không ngờ trên người ngươi có khí tức của Bảo Nhi, ngươi là ai của Bảo Nhi?

Tiên nhân coi chừng Chung Sơn nói.

- Bảo Nhi là thê tử của ta.

- Ngươi là ai?

Chung Sơn hỏi lại.

- Thê tử?

Tiên nhân nhướng mày lên, lúc nhìn Chung Sơn trong mắt hơi có địch ý.

- Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi và Bảo Nhi lại giống nhau như vậy, ngay cả nốt ruồi trong tay cũng là một hình dạng.

Chung Sơn lại hỏi tiếp.

- Một hình dạng, Đương nhiên là một hình dạng. Cho dù lông măng chúng ta cũng cùng một dạng, Bảo Nhi chính là ta. Tạm thời gửi ở chỗ ngươi a!

Tiên nhân coi chừng Chung Sơn nói.

- Ngươi nói cái gì?

Chung Sơn trừng lớn hai mắt, Bảo Nhi chỉ có thuộc về chính mình, chứ không thuộc về bất cứ người nào khác, vĩnh viễn như thế. Khẩu khí tiên nhân này thật lớn!

Đột nhiên tiên nhân khẽ búng đầu ngón tay, đóa mân côi kia liền biến mất, tiếp đó quỷ dị xuất hiện trong tay Chung Sơn.

Nhìn đóa mân côi trong tay, trong lòng Chung Sơn kinh nghi bất định.

- Đóa mân côi này đều là tiên linh khí, nếu không có ta thì nhiều nhất là sau mười ngày nữa sẽ tán đi. Mà tu vi của ngươi căn bản không hấp thu được tiên linh khí, nếu không muốn chết liền đưa cho người a.

Tiên nhân nói.

- Đến cùng ngươi là ai?

Chung Sơn lại nhíu mày hỏi.

Nhưng lúc này tiên nhân chợt ngẩng đầu, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh.

- Lá gan cũng thật to!

Tiên nhân nói.

Nàng vung tay lên, lượng lớn hỏa diễm dạt ra, lộ ra hai thân ảnh, thứ nhất là Chích Hỏa lang tướng, một người khác là Tuệ Quang La Hán.

Không ngờ dám làm trái ý của tiên nhân, liều chết lao xuống dưới đây.

Chích Hỏa lang tướng trong lòng có chấp niệm, đây là địa bàn của mình, đóa tiên hoa kia tất phải thuộc về bản thân mình. Còn Tuệ Quang La Hán lại bởi nguyên nhân cá tính của hắn.

- Chích Hỏa lang tướng, nàng chỉ là tàn niệm của tiên nhân mà thôi, không có thực lực lớn lắm đâu, ngươi và ta cùng động thủ, ai đoạt được thì là của người đó!

Tuệ Quang La Hán hô to một tiếng.

Tròng mắt tiên nhân lạnh lẽo, lật tay phách một chưởng về phía Tuệ Quang La Hán.

Chỉ thấy hai mắ Tuệ Quang La Hán trợn trừng vô cùng kinh khủng, giống như gặp phải chuyện khủng bố nhất giữa thiên địa vậy.

“Ông”.

Thân thể Tuệ Quang La Hán tách ra, không, phân giải mới đúng, chớp mắt đã hóa thành bụi phấn, nhục nhân liền bị tiên nhân diệt đi.

Tàn niệm, chỉ là một tia tàn niệm của tiên nhân mà thôi. Một Hoàng Cực cảnh đứng trước mặt nàng giống như gà đất chó rơm? Làm sao thế được?

Nhục thân Tuệ Quang La Hán bị hủy, chỉ còn lại một sợi Nguyên Thần màu vàng, run rẩy nơi xa, vẻ mặt đầy sự kinh hoảng.

- Lần này cho ngươi một bài học.

Chỉ nhấc tay mà Tuệ Quang La Hán đã bị hủy đi nhục thân?

Mà lúc này Chích Hỏa lang tướng nào có đảm lượng dám cướp nữa? Tìm chết sao? Quay đầu chạy còn không kịp nữa, là người này quá khủng bố!

- Muốn đi?

Tiên nhân lạnh giọng nói.

Tiếp đó Chích Hỏa lang tướng liền cảm thấy như bị cầm cố. Trong lòng sợ hãi vô cùng. Chết? Sẽ bị như Tuệ Quang La Hán ư?

Hỏa diễm quanh thân bùng lên, thân thử như dung hợp với hỏa diễm vô cùng vô tận xung quanh, muốn mượn điều này để đào mạng.

- Hừ.

Tiên nhân hừ lạnh một tiếng, cánh tay khẽ phất lên.

“Ông”.

Chích Hỏa lang tướng trợn trừng mắt.

Quá khủng bố, thật quá khủng bố. Đây, đây còn là núi lửa sao? Còn là miệng núi lửa sao? Bốn phía còn là hỏa diễm sao?

Băng, băng vô cùng, vô cùng. Chỉ thoáng chốc núi lửa đã bị đông kết, thẳng lên đến tận miệng núi lửa, toàn bộ đều bị đông kết. Tiên nhân chi uy cường hãn vô cùng, cho dù chỉ là một tia tàn niệm cũng là tồn tại nghịch thiên.

- Tiền bối! Tiểu tử biết sai rồi!

Chích Hỏa lang tướng lập tức van cầu nói.

- Tiểu súc sinh dám ngỗ nghịch với ta?

Tiên nhân lạnh giọng nói.

- Tiền bối, đây là thuộc hạ của ta!

Chung Sơn lập tức khuyên giải nói.

- Vâng, vâng, vâng, tiểu tử là thuộc hạ của Chung Sơn. Tiền bối, tiểu tử biết sai rồi, nể mặt Chung Sơn, mong tiền bối tha mạng a!

Chích Hỏa lang tướng vội vàng thỉnh cầu.

Bộ dáng tông sư trước đó đã tan biết vô ảnh, vô tung, tông sư? Tông sư với giữ được mạng nhỏ thì chỉ là cái rắm.

Tiên nhiên ngạc nhiên nhìn nhìn Chung Sơn, khẽ cười nói:

- Chung Sơn? Ngươi gọi là Chung Sơn? Cũng tốt, tha mạng cho con súc sinh này.

- Đa tạ tiền bối.

Chích Hỏa lang tướng nói xong vội vã điên cuồng phóng thẳng lên trên.

- Tiền bối, vẫn bối chân thành muốn biết tiền bối là ai?

Chung Sơn lại hỏi tiếp.

Cười lạnh nhìn Chung Sơn một cái, tiên nhân nói:

- Vừa rồi thả hắn, chỉ là nể mặt mũi Bảo Nhi. Muốn biết ta hiện tại là ai? Ngươi còn không xứng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui