Trường Sinh Bất Tử

Hoa hồng này hương thơm tỏa ra bốn phía, khiến cho người ta có một cảm giác chân thực.

Nghiễm tràng đầy hoa này vô cùng lớn, khiến cho nữ nhân vô cùng rung động, Niệm Du Du mặc dù đối với Chung Sơn không muốn cho biết bí mật nhưng khi nhìn thấy vườn hoa này cũng cảm thấy rung động.

Nhìn hoa hồng vô số này, bỗng nhiên trong lòng nàng có một cảm giác hạnh phúc, trong thoáng chốc nàng nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Làm gì vậy?

Chung Sơn luôn chú ý tới biểu lộ của Niệm Du Du, hắn biết rằng bây giờ nàng đang nghĩ điều gì, tuy nhiên chỉ bằng biểu lộ thì khó mà đoán được tâm tư của nàng.

- Lúc trước ta đáp ứng ngươi là thu thập đủ ba nghìn loại hoa hồng, giờ đã thu thập được hai nghìn chín trăm tám mươi loại, còn hai mươi loại nữa thì từ từ ta sẽ tìm cho ngươi.

Chung Sơn thẳng thắn nói.

Hóa ra là như vậy, tuy trong lòng Niệm Du Du tức giận nhưng nàng vẫn nói:

- Còn gì nữa không?

- Còn gì nữa?

Chung Sơn cau mày hỏi.

- Lúc trước ngươi đã đáp ứng, đối với mỗi loài hoa hồng đều nói một lời tâm tình với ta.

Niệm Du Du không buông tha nói.

Nghe thấy yêu cầu của Niệm Du Du, trán của Chung Sơn toát ra từng luồng mồ hôi lạnh.

- Ta thấy là nên thôi đi.

Chung Sơn tỏ ra đau khổ nói.

- Không được, ngươi đã nói thì phải giữ lời.

Niệm Du Du không buông tha nói.

Chung Sơn nhìn Niệm Du Du, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ai bảo lúc trước mình đã đáp ứng chứ.

- Du Du, ngươi khiên cho ta động lòng.

Chung Sơn nói.

- Xong rồi?

Niệm Du Du cổ quái nói.

Câu tâm tình đầu tiên này đã xong rồi?

- Đúng thế.

Chung Sơn thản nhiên nói.

Không nói gì.

Chỉ có điều vẫn còn hơn hai nghìn câu còn lại.

- Du Du, ngươi thật sự khiến cho ta động lòng.

Chung Sơn nói.

Niệm Du Du không nói gì, câu thứ hai đã xong?

Lời nói này của Chung Sơn ngữ khí vô cùng khô cằn.

- Chung Sơn,

Niệm Du Du rốt cục nhịn không được hét lên.

- Làm sao vậy? Đã một nghìn câu rồi đó, vẫn chưa xong mà…

Chung Sơn nói.

- Đây là ngươi đang học bài, không hề có pha chút cảm tình nào.

Niệm Du Du tức giận nói.

Pha Cảm tình? Chung Sơn im lặng một hồi không nói gì, ta và ngươi không có cảm tình, ngươi đối với ta không có chút cảm tình nào, ta cũng thế thì làm sao có thể pha vào được.

- Được rồi.

Chung Sơn bất đắc dĩ gật gật đầu.

- Ngày nào đó ngươi đi lòng ta tan nát….

- Cầm lấy tay ngươi lạnh buốt, ta…….

Chung Sơn lại tiếp tục “có cảm tình” nói.

Nghe lời nói của Chung Sơn một hồi, Niệm Du Du lại tiếp tục tức giận:

- Chung Sơn ngươi đã hơi quá đáng rồi.

- Ta thì thế nào?

Chung Sơn khó hiểu nói.

- Ngươi hiện tại là đang niệm điếu văn, cái ngữ khí của ngươi sinh li tử biệt coi như xong, còn muốn ta chết nữa….

Niệm Du Du tức giận nói.

- Được rồi, ta không nói, thương cảm đã qua đi

Chung Sơn im lặng một hồi không nói gì.

- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

- Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề, nhất nhật bất kiếm, như tam nguyệt hề.

Hơn hai nghìn câu tâm tình, lời nói vô cùng thanh thoát nhưng lại không mang chút cảm tình nào, khiến người ta cảm thấy ăn không tiêu, cuối cùng không còn cách nào hắn thốt ra hai câu này.

Niệm Du Du ở bên cạnh trợn trừng hai mắt, những câu nói này đều là loạn thất bát tao.

Câu thơ đã nói xong rồi, trong lòng Chung Sơn chỉ còn lại buồn bực mà thôi. Còn đến hai nghìn chín trăm tám mươi câu, phải tiếp tục.

- Nàng hỏi ta có yêu ngươi sâu đậm không? Trăng sáng biểu lộ cho lòng ta.

- Nàng là gió thì ta là cát.

- Chết cũng vẫn yêu nàng.

Cuối cùng không còn là câu thơ mà ngay cả dáng vẻ cũng gượng gạo, như là đánh rắm. Chung Sơn cũng biết trăng sáng với mình không có quan hệ, nhưng cứ như vậy mà hát….

- Làm người chết vĩnh viễn truyền danh, làm người sống vĩnh viễn không ngừng yêu.

Nói xong câu cuối này, Chung Sơn thở ra một hơi thật dài, câu thơ này so với chiến tranh còn hao tổn tâm khí hơn.

Chung Sơn nói loạn thất bát tao, ngay từ đầu Niệm Du Du còn tức giận, càng về sau thì càng lẳng lặng lắng nghe, tựa như là hưởng thụ vậy.

- Được rồi, đã xong hai nghìn chín trăm tám mươi câu.

Chung Sơn thở ra một hơi nói.

- Đã xong rồi sao?

Niệm Du Du cảm thấy hơi tiếc nuối nói.

- Đúng thế, đã xong rồi, Chung Sơn gật gật đầu nói.

Cái này ta vừa rồi quên ghi lại, ngươi nói lại một lần nữa không?

Niệm Du Du nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn nói.

Nói lại một lần nữa? Ngươi muốn giết ta sao.

Niệm Du Du đảo mắt nhìn Chung Sơn giậm mạnh chân một cái, tỏ ra một vẻ vô cùng tức giận.

Hai tháng sau nữa, ở Vô Song thành, trong phủ thành chủ, trung ương đại điện.

A Đại đứng ở trước mặt Chung Sơn trên mặt đất là một chiếc quan tài bằng băng vô cùng to lớn, Chung Sơn lật tay thu hồi lại.

Chung Sơn cầm lấy phong thư cẩn thận đọc, trên khóe môi của hắn nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Tiên sinh, công chúa nói rằng đợi đến khi người đột phá đến Hoàng cực cảnh sẽ lập tức tới đây.

A Đại nói.

- Công chúa hiện tại rất tốt?

Chung Sơn nhìn A Đại hỏi.

- Công chúa vô cùng khỏe mạnh, nghe A Anhij nói, mỗi ngày công chúa đều nhìn chằm chằm vào kiệu hoa một canh giờ.

- Kiệu hoa/

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

Chính là thứ mà lúc trước công chúa trúng độc, tiên sinh tìm cho công chúa.

A Đại nói.

- Ừ.

Chung Sơn thở ra một hơi.

- Trong khoảng thời gian này, đã làm ngươi vất vả rồi, ngươi nghỉ ngơi chút đi.

Chung Sơn nói.

- Dạ.

A Đại đáp, sau đó lui ra.

Mà Chung Sơn nhìn thấy lá thư này của Thiên U công chúa, liền mở ra xem.

Đây chính là thi thể của Hạo Tam thái tử được bảo quản vô cùng tốt, thiên lão đã xem xét qua, hẳn là Hạo Tam thái tử chính là huyết mạch đời thứ chín. Về phần Bất Hủ Phong Bi, ta sẽ phối hợp với đại huyền vương nói với thánh đế.

Còn nữa, ta nhớ ngươi!

Phong thư ngắn gọn này đã sáng tỏ hết cả, khiến cho Chung Sơn minh bạch hết cả.

Chung Sơn thở ra một hơi, rồi cẩn thận thu phong thư lại vào người.

Mười ngày sau, Đại Huyền vương cũng phái sứ giả tới.

Đứng ở trước cửa thành chủ của Vô Song thành, sứ giả khẽ lật tay, mười lăm khối Bất Hủ Phong Bi đã hiện ra trước nghiễm tràng.

- Đông phương hầu, đây chính là thứ mà Đại Huyền vương phái tại hạ đưa tới, mười lăm khối Bất Hủ Phong Bi đã được mang tới.

Sứ giả cười nói.

- Đa tạ vương gia, phiền các hạ chuyển đến vương gia rằng Chung Sơn nhất định sẽ giữ lời nói, trong vòng một năm sẽ hạ được Lâm Hải thập nhị thành.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Đông phương hầu có thể làm được thì tốt quá, vương gia vô cùng coi trọng Đông phương hầu.

Sứ giả nhìn về phía Chung Sơn nói.

Chung Sơn bất ngờ nhìn sứ giả mà cười nói:

- Nói với vương gia rằng cứ yên tâm.

- Ừ, tại hạ phải về phục mệnh, chúc đông phương hầu kỳ khai đắc thắng.

Sứ giả làm lễ ly biệt.

- Để ta đưa tiễn sứ giả.

Chung Sơn nói.

- Không cần, tại hạ cáo từ.

Sứ giả nói.

Sau đó sứ giả dẫm mạnh chân rồi rời xa.

Chung Sơn nhìn theo sứ giả mà khẽ mỉm cười, mọi người ở phía sau lưng cũng không hiểu trong lòng Chung Sơn hiện tại rốt cuộc nghĩ gì nữa.

Chung Sơn quay đầu nhìn mười lăm khối bất hủ phong bi này mà thở ra một hơi thật sâu, lật tay thu lại trong vòng tay trữ vật.

- Đại soái, chuẩn bị mời Tây Độc Hoàng?

Thủy Vô Ngân lập tức tò mò hỏi.

- Luyện binh cho thật tốt, đến lúc đánh các ngươi sẽ biết.

Chung Sơn nói.

- Dạ.

Chúng tướng sĩ dáp lời.

一一一一一一一一一一一一一一一一 、一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一

Tề Thiên Hầu ở chỗ thành trì, ở trong phủ thành chủ.

Tề Thiên Hầu hiện tại đang ngồi trong suất án, chúng tướng sĩ ở hai bên.

- Đã hơn một năm rồi, Chung Sơn hiện tại vẫn còn chưa động binh?

Tề Thiên Hầu cau mày nói.

- Vẫn chưa đại soái.

Một người lập tức nói.

- Trùng hợp như vậy sao? Dò xét nhiều như vậy?

Tề Thiên Hầu nói.

- Dạ.

Chúng tướng sĩ lập tức đáp.

Thủy Kính tiên sinh ở trong phủ thành chủ cũng đang nghiên cứu chiến trận.

Thủy Kính tiên sinh tuy làm chủ soái nhưng cũng chỉ là một nho bào, tay cầm một cây quạt lông, đứng ở sau các tướng sĩ mà nhìn thành trì.

- Đại soái, khi nào chúng ta công thành?

Một tướng lãnh nói.

- Thời cơ chưa tới, Tiêu Vong này vô cùng lợi hại, chờ đợi chút đi.

Thủy Kính tiên sinh đáp.

- Dạ.

Chúng tướng sĩ cũng đáp lời.

- Vô Song thành có động tĩnh gì không?

Thủy Kính tiên sinh hỏi.

- Vẫn chưa, Chung Sơn tướng quân ở Vô Song thành chỉ luyện binh, không ngừng luyện binh.

Một tướng lãnh nói.

- Vẫn đang luyện binh, ha ha, xem ra Chung Sơn hiện tại đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thủy Kính tiên sinh hơi cảm thán cười nói.

- Nắm chắc thắng lợi? Đại soái, Chung Sơn cũng không động binh đó.

Tướng quân kia không tin nói.

- Không cất tiếng thì thôi, hắn mà cất tiếng sẽ khuấy động cả trời cào. Các ngươi cứ chờ xem.

Thủy Kính tiên sinh thở ra một hơi nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui