Trường Sinh Bất Tử

Quân đội của Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Nguyên Đăng tổng cộng lại là một trăm mười vạn đại quân, Chung Sơn thì chỉ có tới không đến sáu mươi vạn.

Nhân số của Chung Sơn tuy ít, nhưng Chung Sơn có lang kị binh, Chung Sơn rõ ràng là chiếm ưu thế.

Tuy nhiên, ưu thế này cũng không nhiều lắm. Một khi chém giết thì ít nhất cũng phải tổn thất một nửa binh lực, lang kỵ binh cũng sẽ bị tổn thất một nửa.

Chung Sơn không đánh cuộc nỏi cuộc đánh cuộc này.

Tuy nhiên Chung Sơn cũng không thể lập tức rút quân được, như vậy sẽ khiến cho đối phương có ưu thế, người ta sẽ thừa thắng xông lên.

Trong chiến trường, chủ tướng mà không cẩn thận thì có thể bị đẩy đến cảnh bại trận.

Chích Hỏa bỗng nhiên hóa thành cự lang, giậm chân ở chỗ Chung Sơn. Chúng quân thì đợi quân lệnh.

Một khí thế vô địch được sinih ra.

Tiêu Nguyên Phong nhướn mày, trong lòng y lúc này cảm thấy hơi lo lắng. Sau đó rất nhanh, y vung tay lên.

- Hống.

Chúng quân hống một tiếng to, chỉ cần Tiêu Nguyên Phong ra lệnh là bọn họ sẽ xông lên chém giết.

Chích Hỏa Lang Tương khẽ gật đầu. Hai mắt của Chung Sơn khẽ nhíu lại.

Hiện tại quân đội đang có một khí thế hùng mãnh, hai khí thế tiếp xúc với nhau.

- Tiêu Nguyên Phong.

Chung Sơn kêu lên, dùng ngôn ngữ để đả kích hắn.

- Nói nhiều, Chung Sơn ta biết rõ ngươi rất dẻo miệng, Đại đô đốc nghiêm lệnh cho ta không được nghe nhiều.

Tiêu Nguyên Phong hét lớn.

- Ha ha, ngay cả dũng khí nói chuyện với ta cũng không có.

Chung Sơn lập tức bổ sung.

Lúc này hai quân gaio phong, nếu như có thể nói đạo nghĩa thì phía trên chiếm ưu thế, lúc chiến đấu thì cũng như vậy.

- Hừ, cung thủ chuẩn bị.

Tiêu Nguyên Phong quả nhiên không nói nhiều.

Nhìn thấy Tiêu Nguyên Phong như vậy, Chung Sơn khẽ vung tay lên.

Chúng quân lập tức đứng lên, chỉnh đốn quân đội, đồng thời các cung tiễn thủ cũng chuẩn bị.

Chỉ cần chủ soái của hai phe vung tay lên thì một lượng lớn tên sẽ như mưa phóng xuống.

Mà quân đội này lại vô cùng khẩn trương.

- Đinh.

Trong chiến trường bỗng nhiên truyền đến một thanh âm giòn tan.

Thanh âm này tuy không cao nhưng truyền khắp bốn phương, vang vào tai mỗi người.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Mà ngay cả Chích Hỏa Lang tướng đứng ở ban đầu trước mặt Chung Sơn cũng cảm thấy tâm thần bị lay động, tất cả đều cảm thấy run rẩy.

Tâm thần loạn, những thanh âm này khiến cho một trăm vạn đại quân không thể cử động.

Bọn họ lẳng lặng đứng chờ ở nơi đó, hồn phách đình chỉ.

Quá kinh khủng, thanh âm này thật quá mạnh mẽ.

Có lẽ bởi vì ý chí của Chung Sơn vô cùng kiên định lại có Hồng Loan Thiên Kinh cho nên thân hình của hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Vừa tỉnh táo lại, Chung Sơn nhìn về phía đại quân của Tiêu Nguyên Phong, bọn họ cũng toát mồ hôi lạnh.

Mà đại quân của Chung Sơn cũng hơi rốt loạn tâm thần, có gắng trấn định.

Chích Hỏa Lang tương cùng với A Đại sau đó cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, Niệm Du Du thì đã sớm bình thường, tựa như không bị ảnh hưởng.

Theo mục quang của Niệm Du Du, Chung Sơn nhìn về phía một ngọn núi xa xa.

Mây mù lượn lờ nơi đó, lúc này có một nữ tử mặc tử bào ở đó.

Nữ tử này nhìn về phía trên, ở phía xa xa nhìn tới khiến cho người ta có một cảm giác si mê.

Thiên sinh mị cốt.

Niệm Du Du cũng là thiên sinh mị cốt nhưng so với nàng thì xem ra không bằng. Nữ tử kia đứng ở trên đỉnh núi, một cảm giác đoan trang khiến cho người ta động lòng.

Mà bên hông của nữ tử này lại đeo một cái chuông nhỏ màu tím, thanh âm vừa rồi chính là do cái chuông này phát ra.

Có cái chuông này, cho thấy thực lực của nữ tử này cũng không đơn giản.

Quá tà dị nàng ta là ai?

- Sư tôn, tại sao người lại tới đây?

Niệm Du Du đột nhiên mở miệng hỏi.

Sư tôn?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Niệm Du Du.

Chung Sơn nhíu mày, rất nhiều người biết sư tôn của Niệm Du Du chính là huyền nguyên trấn thủ Bát Cực thiên vĩ.

A Đại và Chích Hỏa cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Nguyên Đăng cũng nhìn Niệm Du Du rồi nhìn nữ tử phía xa xa.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

Công kích lúc này, muốn chết hay sao? Một tiếng chuông cũng đã làm chấn động cả trăm vạn quân.

Sư tôn, nếu như Niệm Du Du kéo sư tôn của nàng vào chiến trường thì sao?

Không dám tưởng tượng.

Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Nguyên Đăng liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng sau đó, Tiêu Nguyên Phong vung tay lên, lưu lại mấy vạn người ở phía sau.

Chung Sơn ở phái xa xa cũng nhìn thấy Tiêu Nguyên Phong cùng với đại quân của Tiêu Nguyên Đăng rút chạy.

Bởi vì Tiêu Nguyên Phong còn có chi binh ngăn cản phía sau cho nên so với việc đuổi giết Tiêu Nguyên Đăng lúc trước không giống.

Mà nữ tử ở phía trên ngọn núi, sư tôn của Niệm Du Du cũng không nói là giúp phe mfinh.

Tiêu Nguyên Phong mang theo đại quân bỏ đi.

Không bao lâu sau, Tiêu Nguyên Phong đã bỏ đi về phía xa xa, mà Niệm Du Du lúc này lại nhìn về phía sư tôn của nàng.

- Sư tôn, tại sao người lại tới đây?

Niệm Du Du ngạc nhiên hỏi.

- Thế nào? Không hoan nghênh ta sao?

Tử y nữ tử khẽ nói.

Ở khoảng cách rất xa, mọ người không nghe thấy hai người nó gì nhưng nếu nghe được bọn họ sẽ vô cùng xúc động vì thanh âm của nữ tử kia rất yêu mị, nếu không phải là Niệm Du Du thì sẽ không chịu được.

- Không phải, con chỉ cảm thấy kỳ quái.

Niệm Du Du nói.

- Người mà ngươi tìm ngươi hiện tại làm thế nào?

Tử y nữ tử nói.

Niệm Du Du nhìn Chung Sơn phía xa xa, vẻ mặt hơi lo lắng sau đó nàng lắc đầu nói:

- Con không tìm được.

Biết nữ nhân của mình không bằng mẫu thân, nữ tử tử y kia ở với Niệm Du Du nhiều năm cho nên mới nhìn thấy biến hóa nhỏ của nàng nữ tử kia đã thấu triệt. Tử y nữ tử nhìn Chung Sơn thoáng đánh giá.

- Kim Đan Kỳ?

Lông mày của tử y nữ tử khẽ cau lại.

- Sư tôn, con không có.

Niệm Du Du lập tức nói.

- Mặc kệ có hay không có, nếu thật sự là Kim Đan kỳ thì cũng không cần tương lai.

Nữ tử tử y lắc đầu nói.

- Sư tôn.

Niệm Du Du bối rối nói.

- Được rồi, đi theo ta.

Nữ tử tử y kia nói.

- Đi, đi đâu đây?

Niệm Du Du nghi hoặc hỏi.

- Cực lạc tịnh thổ.

Tử y nữ tử lập tức nói.

- Cực lạc tịnh thổ, đến đó làm gì?

Niệm Du Du không hiểu hỏi.

- Đến chỗ đó sẽ biết.

Tử y nữ tử nói.

- A!

Niệm Du Du không muốn gật gật đầu.

- Sư tôn, con cùng với bọn họ cáo biệt.

Niệm Du Du nhìn tử y nữ tử rồi nói.

- Ngươi chớ quên ngươi tu luyện công pháp gì, mau đi thôi.

Tử y nữ tử không cho phép nói.

Niệm Du Du thở dài mọt hơi, sau đó gật gật đầu.

Niệm Du Du không đi ngay mà hướng về phía Chung Sơn làm thế cáo biệt.

Sau đó thân hình của nàng chuyển động, dưới chân đạp mạnh một cái rồi biến mất ở đỉnh núi cùng với tử y nữ tử.

Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía ngọn núi xa xa, vô cùng quỷ dị. Đi? Niệm Du Du đã đi cùng với tử y nữ tử rồi sao?

- Tiên sinh, Niệm Du Du lập tức rời khỏi rồi sao?

A Đại lập tức hỏi.

- Đúng thế!

Chung Sơn gật gật đầu mặc dù biết Niệm Du Du ở bên cạnh mình là có mục đích gì đo nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi một cảm giác nuối tiếc.

Chích Hỏa lang tương khôi phục lại hình người, mọi người đứng nhìn Chung Sơn.

- Nàng ta thật mạnh.

Chích Hỏa cảm thán nói.

A Đại gật gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý.

- Chỉnh quân, chúng ta mau trở lại thành.

Chung Sơn vung tay lên nói.

- Hống.

Chúng quân rống lên một tiếng vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận