Trường Sinh Bất Tử

Đúng như Chung Sơn sở liệu, bốn tháng sau, thánh chỉ đã tới Quang Huy thành.

- Phụng thiên thừa vận, thánh thượng chiếu viến, Đông phương hầu thực hiện kế hoạch Thiên Băng, toàn quyền điều khiển chiến trường, đặc biệt cấp cho sáu ức linh thạch thượng phẩm, trong vòng năm năm, phải trả lại quốc khố mười lăm vạn ức linh thạch thượng phẩm, khâm thử.

-Thán thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Chung Sơn từ trong tay thái giám mà tiếp nhận thánh chỉ, mà bên cạnh thái giám lại có một người khác.

Người này ngày đó Chung Sơn đã nhìn thấy ở trong phủ Đại Huyền vương, chính là mưu sĩ đệ nhất.

- Chúc mừng Đông phương hầu.

Đệ nhất mưu sĩ cười nói.

- Đây là?

Chung Sơn nhìn về phía Đệ nhất mưu sĩ nghi hoặc hỏi.

- Bỉ nhân chính là Phạm Nhất phẩm, Đông Phương hầu gọi bỉ nhân là nhất phẩm là được.

Phạm Nhất Phẩm?

- Ra mắt Phạm tiên sinh.

Chung Sơn lập tức cung kính nói.

- Đông phương hầu, mưu kế thiên băng của Đông phương hầu tại hạ vô cùng bái phục, lần này, thánh thượng và vương gia lại vô cùng tin tưởng Đông phương hầu, đưa tới sáu ức thượng phẩm linh thạch, hơn nữa còn cùng nhau hiệp trợ Đông phương hầu.

Phạm Nhất Phẩm mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói của Phạm Nhất Phẩm đồng tử của Chung Sơn co rút lại. Kế hoạch thiên băng hắn đã từng được nhìn tháy ư? Đây là kế hoạch có giá trị vô cùng cơ mật, chỉ là hắn được chứng kiến thì cho thấy hắn là người mà Đại Huyền vương vô cùng tín nhiệm.

- Phạm tiên sinh chê cười rồi, chỉ là một kế hoạch nho nhỏ thôi.

Chung Sơn khách sáo nói.

Công công đã tuyên hết thánh chỉ rồi thì nhanh chóng trở về bẩm báo với Đại Huyền vương đi.

Phạm Nhất Phẩm hướng về phía thái giám nói.

- Xin cáo từ.

Thái giám lập tức xoay người biến mất.

Chỉ còn lại hai người Phạm Nhất Phẩm và Chung Sơn. Phạm Nhất Phẩm lại nói tiếp.

- Lần này ngoại trừ mang tới sáu ức linh thạch thượng phẩm còn có một nghìn năm trăm danh đầu, hành động rất trầm ổn, tuyệt đối nghe theo sự điều khiển của Đông Phương hầu, không bao giờ phản bội, cùng nhau thực hiện kế hoạch Thiên Băng.

- Được.

Chung Sơn gật gật đầu.

Một nghìn năm trăm người được phái tới sao? Chỉ là cũng tốn, chuyện mà mình chuẩn bị ở thương hội Đại Vinh sẽ không bị bại lộ.

- Đông phương hầu có thể nhanh đến xem.

Phạm Nhất Phẩm nói.

- Đó là tự nhiên, một nghìn năm trăm người này chính là chủ lực của kế hoạch Thiên Băng, Phạm Tiên sinh đã nói bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội thì Chung Sơn dĩ nhiên là yên lòng rồi.

Chung Sơn cười nói.

- Được chẳng biết chuẩn bị từ lúc nào vậy?

Phạm Nhất Phẩm hỏi.

- Ít nhất cũng phải nửa năm nữa kế hoạch Thiên Băng mới bắt đầu. Mặc dù đầu óc thông minh đến mấy thì cũng khó tránh khỏi sai lầm, cho nên cần phải cẩn thận.

Chung Sơn nói.

- Đó là điều chắc chắn, tại hạ chờ xem thủ đoạn của Đông phương hầu.

Phạm Nhất Phẩm cười nói.

Tám tháng sau!

Ở Quang Huy Thành trong một tòa lương đình, ở đó có ba người, Chung Sơn Thiên U công chúa và Phạm Nhất Phẩm.

- Đông Phương hầu, khi nào thì bắt đầu vậy?

Phạm Nhất Phẩm mở miệng hỏi.

- Đúng thế, khi diễn ra chiến tranh ở địa giới Đai Vũ sẽ không ngừng nghỉ tiến hành hai tháng liên tiếp, sau đó kế hoạch Thiên Băng phải đợi thêm bao lâu đây?

Thiên U công chúa mở miệng cười hỏi.

- Dịch Diễn là kẻ cáo già, nếu như không ngừng nghĩ diễn kịch hấp dẫn hắn thì ánh mắt của hắn có thể bao trùm cả thiên hạ, cho nên chúng ta cần phải mê hoặc hắn một thời gian ngắn.

Chung Sơn khẳng định nói.

- Hai tháng rồi, khi nào thì bắt đầu.

Thiên U công chúa lại hỏi một lần nữa.

- Ngày mười lăm, khi trăng bắt đầu tròn.

Chung Sơn cười nói.

- Vậy sao?

Thiên U công chúa mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời.

- Chính là bây giờ?

Phạm Nhất Phẩm nghi hoặc hỏi.

- Đúng thế, chính là hiện tại, Đại vũ đế triều, một trăm năm mươi tòa thành trì hiện tại đã bắt đầu mua viêm đồng, bắt đầu tích hàng, ta sẽ khiến cho tất cả được tích trữ lại, trong vòng ba ngày sẽ cực kỳ thiếu hàng, ta muốn làm cho đại bộ phận bọn người biết rõ rằng giờ phút này thương nhân sẽ tranh nhau tích hàng.

Chung Sơn nói.

Theo như lời nói của Chung Sơn thì ngày mười lăm tháng tám hôm nay, mỗi tòa thành đều có mười người, bôn tẩu khắp nơi mua lưu viêm đồng tích trữ.

Không đến hai ngày, trên thị trường lưu viêm đồng đã vô cùng khan hiếm, một số ít thương nhân thông minh đã bắt đàu kiếm lợi bằng cách tích hàng.

Chung Sơn dùng năm ức linh thạch mua đi tất cả viêm đồng còn chưa đủ, tuy nhiên những thương nhân “thông minh” kia cũng tham dự vào đó cho nên lưu viêm đồng trở nên vô cùng khan hiếm, thiếu đồng để luyện binh khí, các tiệm buôn bán pháp bảo lập tức trở nên đắt hàng.

Giá cả của lưu viêm đồng ngày một tăng lên, tăng lên tới gấp năm, mọi người sau đó bắt đầu điên cuồng, các mỏ lưu viêm đồng lập tức được khai thác tối đa, thậm chí còn có rất nhiều người chạy đi bốn phía tìm hàng nhập vào.

Hai mươi ngày sau, chẳng hiểu tại sao, trên thị trường bỗng nhiên lưu viêm đồng đại hạ giá, như là ước hẹn vậy hạ giá, Lưu viêm đồng xuất hiện rất nhiều tuy nhiên vẫn có rất nhiều người tranh mua, phần lớn là những người đến từ các thành trì khác.

Lưu viêm đồng nổi lên lần thứ nhất đã khiến cho một số người buôn bán được tăng thêm thu nhập, tuy nhiên càng ngày càng có nhiều người tích hàng.

Nhờ giá cả của Lưu viêm đồng, giờ khác này giá cả của các mặt khác cũng đồng loạt tăng lên.

Liễu cô thảo một loại thảo dược luyện đan trước kia không quá mắc nhưng trên thị trường số lượng không nhiều lắm.

Giá cả của liễu cô thảo ngày càng tăng vọt, trong vòng bốn ngày đã tăng lên gấp tám lần.

Giá cả tăng vọt, khiến cho một số người buôn bán kiếm được một món tiền to.

Tuy nhiên không bao lâu sau, trên thị trường bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người bán liễu cô thảo lập tức khiến cho rất nhiều người phải táng gia bại sản, cũng có rất nhiều người may mắn.

Còn có một chuyện quỷ dị chính là tất cả thành trì của Đại Vũ đế triều đều diễn ra chuyện này.

Nguyên vật liệu, nguyên liệu luyện khí luyện đan điên cuồng thay đổi, khiến cho các cửa hàng bán pháp bảo cửa hàng bán đan dược rơi vào tình trạng bất an.

Cửa hàng bắt đầu khan hiếm hàng, không thiếu loại này cũng thiếu loại kia.

Một tháng rung chuyện này khiến cho thị trường của Đại Vũ đế triều trở nên không ổn định, thương hộ bắt đầu lo sợ bất an, nhưng càng ngày càng nhiều thương hộ bắt đầu dùng tiền bạc điên cuồng ném vào việc kinh doanh.

Hai tháng sau, thị trường Đại Vũ đế triều đã xuất hiện nhiều khói đen, càng ngày càng mù mịt, giá cả hàng hóa biến chuyển không thôi.

Thi trường tuy bất an tuy nhiên thuế má lại càng ngày càng nhiều hơn, những người thu thuế đều tỏ ra hơn hở mà không ý thức được tai họa ngầm trong đó. T

Đại vũ đế triều bị rung chuyển, hiện tượng mau khống, bán khống bắt đầu nảy sinh.

Ba tháng sau, nạn cờ bạc ngày càng gia tăng, càng nhiều người dùng cách này mong muốn kiếm được linh thạch tuy nhiên càng nhiều người phải táng gia bại sản.

Ở Quang Huy Thành, Chung Sơn lúc này đang cùng với Phạm Nhất Phẩm đánh cờ vậy, hai người nhìn bàn cờ, tình hình thật giống như là chiến tranh giữa Đại Vũ và Đại La, vô cùng mê mang.

- Đông Phương hầu, hiện tại thế nào rồi?

Phạm Nhất Phẩm hướng về phía Chung Sơn hỏi.

- Ta dùng cái này để mô phỏng Quang Huy Thành, còn cái này mô phỏng thành trì của Đại Vũ. Đồng thời từ nơ này là thị trường của Quang Huy Thành, ta đã nhìn thấy thành trì của Đại Vũ như thế nào, ba tháng thời gian không thể tưởng được rằng các tu chân giả ngày càng thêm thông minh, mới ba tháng mà thôi mà đã có người phản kích.

Chung Sơn thở ra một hơi nói.

- Vậy sao?

Phạm Nhất Phẩm nhìn Chung Sơn nói.

- Chúng ta có thể làm ảnh hưởng tới thị trường nguyên nhân chủ yếu chính là vì chúng ta có nhiều tiền mới có thể khiến cho thị trường bị biến động. Năm ức linh thạch phân chia ra từng đó tòa thành thì không phải là nhiều, tuy nhiên không phải lo, chỉ cần ba tháng thôi thì tiền cũng chúng ta đã là nhiều rồi, một số Đại Thương hộ thôn minh cũng hiệp lực trợ giúp chúng ta.

Chung Sơn trầm tư nói.

- Đúng như theo dự đoán thì mọi chuyện rất loạn, cho dù không hiệu quả thì ít nhất cũng lời được một ít tiền.

Phạm Nhất Phẩm nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt không hiện ra một vẻ lo lắng nào mà chỉ có nghi hoặc.

- Không quan hệ, những điều này ta đã lo nghĩ đến, chỉ là kế hoạch của ta chỉ còn có ba ngày thời gian, trong vòng ba ngày này cần phải cho bọn họ có lợi nhuận nhiều một chút, ba ngày sau, xem bọn họ sẽ trở thành thế nào.

Chung Sơn khẳng định nói.

Nghe thấy lời nói của Chung Sơn đồng tử của Phạm Nhất Phẩm co rút lại, khẽ nhìn Chung Sơn mà nhíu mày sau đó buông lỏng ra nở ra một nụ cười.

Ba ngày, ha ha, kế hoạch Thiên Băng đầu tiên xem ra phải làm sao?

Phạm Nhất Phẩm cười nói.

- Đúng vậy bước đầu tiên chính là long trời đất lở, giai đoạn ba tháng trước chỉ là bước đệm mà thôi, kế tiếp chính là phá hỏng thị trường của Đại vũ đế triều, sau đó khiến cho nguyên khí của Đại Vũ bị tổn thương.

Chung Sơn tự tin nói.

Ở trong tất cả các vật phẩm thì tu di thạch chính là thứ quan trọng nhất bởi vì mỗi nguời đều cần phải dùngtu di thạch, mỗi ngày đều có một lượng lớn đá tu di được bán ra, bởi vì rất nhiều người muốn bổ sung không gian lưu trữ của mình, chế tạo vòng tay trữ vật.

Giá cả của đá tu di ngày một tăng, trải qua một ngày giá cả đã tăng gấp hai so với trước kia.

Có một lượng lớn người mua, đúng thế lượng lớn người mua.

Rất nhiều người đầu cơ, cũng bắt đầu đầu tư mua, có một đại lượng tập đoàn gia nhập vào đó, giá cả ngày càng tăng.

Mà trải qua ba tháng kinh doanh, số người mà Chung Sơn phái ra cũng đã ngày càng nhiều hơn.

Tích hàng, tích hàng, Chung Sơn không ngừng tích hàng, các đại gia tộc nhanh chóng tích hàng, hiện tại tu di thạch xếp hàng mua cũng không có.

Tích hàng càng nhiều.

Mười ngày sau, một ít đại thương hộ cảm thấy giá của thương phẩm ngày càng biến đổi.

Vì vậy tất cả đều ra tay, dùng một lượng tiền lớn để mua tu di thạch nhưng vẫn không có, những người này lúc này mới hối hận không thôi.

Càng ngày càng có nhiều người tích hàng, hai mươi ngày sau, giá cả đã tăng gấp mười lần so với trước kia.

Gấp mười lần, khủng bố, rất nhiều người đều có cảm giác trái tim của mình không thể chịu nổi nữa, giá cả này tại sao lại tăng cao vậy.

Càng lúc càng nhiều người vay mượn tiền để đầu cơ, dùng tiền của người khác để mua hàng cho mình, cuối cùng đợi giá tăng lên để kiếm lời.

Đại Vũ đế triều, thị trường của Đại Vũ đế triều biến đổi chóng mặt, giá cả đá tu di tăng lên không ngừng.

Nhiều người dân hi vọng giá cả sẽ giảm xuống.

Sáng sớm hai mươi lăm ngày sau.

Giảm xuống, giá thành đã giảm xuống, những người tích hàng thấy giá cả hàng hóa giảm xuống thì trong lòng đều cảm thấy rét lạnh.

Lúc giá cả giảm xuống, càng có nhiều người bán hàng ra.

Chính là lúc này, giá cả lại càng giảm nhanh hơn.

Hai ngày, gái cả hàng hóa đã giảm xuống ghê gớm.

Thậm chí trên thị trường cón xuất hiện vô số đá tu di khiến cho giá cả của đá tu di chỉ còn bằng một nửa giá gốc.

Giá cả của đá tu di trở nên vô cùng thê thảm, bên kia vừa nói giá, thì bên này giá lại giảm.

Quá kinh khủng, trong nháy mắt vô số người bị táng gia bại sản, các thương hộ đều rơi vào trong tình trạng thiếu nợ.

Đá tu di không còn có giá cao, có không ít người chuyển đi nơi khác, tuy nhiên một trăm năm mươi tòa thành trì của Đại Vũ đế triều đều giống nhau như đúc, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Thị trường của Đại Vũ đế triều đã trở nên hỗn loan, bán, hiện tại ngươi mà chịu mua tu di thạch giúp ta thì ngươi chính là cha của ta.

Mà trong thời điểm này, trong lúc mọi người không ai mua đá tu di thì có người lại âm thầm mua.

Đá tu di một lần nữa lại tăng lên.

Đặc biệt cửa hàng của Chung Sơn đại thu.

Đến năm ngày sau, thị trường của tu di thạch bắt đầu tăng.

Tăng, tăng vọt.

Một số người không may mắn vội vã bán đi hết thì rất bi phẫn, giá cả của tu di thạch này xem ra còn tăng mạnh so với trước.

Tăng vọt lên, trong nháy mắt rất nhiều người trở nên giàu có.

Tăng quá mạnh, đá tu di đã tăng gấp hai mươi lần.

Một số người thông minh lại bắt đầu tích hàng, trái tim của họ bỗng cảm thấy không chịu nổi.

Nhưng hai mươi ngày sau, sau khi đã lên đến đỉnh, giá cả lại trượt xuống dưới, tựa như là lao xuống vực sâu vậy.

Giảm, lại giảm giá.

Lại một số người phá sản, vô số cửa hàng bị thiếu nợ.

Một vòng này trôi qua, việc buôn bán ở Đại Vũ đế triều đã trở nên rối loạn.

Lúc này có rất nhiều người nhìn thị trường giá tu di thạch mà muốn khóc.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của mọi người, hai ngày sau, đá tu di đã rớt xuống vô cùng thê thảm.

Cho dù là người trầm ổn nhất lúc này cũng không bình tĩnh nổi.

Đúc lúc giá đá tu di giảm xuống thì ngoại trừ mấy cửa hàng bên ngoài còn thu thì ở bên trong không có.

Sau đó giá đá Tu Di lại tăng lên,tuy nhiên không có ai dám mua.

Sợ? không có tiền?

Cướp đoạt, điên cuồng cướp đoạt?

Một số ít đại thương hộ minh bạch,nhìn ra sau lưng có một bóng đen cho nên toàn thân toát ra từng luồng mồ hôi lạnh, hiện tại ai cũng không dám chạm vào tu di thạch, các đại thương hộ liền tìm cách liên hiệp lại, học theo phương pháp này, đánh vào các sản phẩm khác, kiếm tiền chênh lệch.

Tuy nhiên sau khi giá cả tu di thạch bị rối loạn, tất cả các thương họ đột nhiên chống đỡ không nổi.

Các tiểu thương hộ đều tuyên bố đóng cửa,các trung thương hộ thì mệt mỏi cùng với Đại thương hộ làm cho giá cả hàng hóa thay đổi.

Thị trường lúc này càng ngày càng rối loạn, nạn giết chóc cướp bóc diễn ra ngày một nhiều.

Một trăm năm mươi tòa thành trì của Đại vũ đế triều trở nên rung chuyển bất an.

Một tháng sau, giá cả của đá tu di ngày càng cao, một số thương hộ muốn tích hàng, tuy nhiên điều kinh dị là tìm không thấy hàng.

Tu di thạch?

Trên thị trường buôn bán diễn ra một cảnh tượng tiêu điều, nguyên một đám không có tiền, thậm chí còn thiếu nợ, chuyện gì xảy ra vậy? Rất nhiều người không giả thích được, không có tiền?

Không có linh thạch thì không mua được đan dược, pháp baro, hiện tại có một số cửa hàng bán pháp bảo trở nên tiêu điều.

Số cửa hàng đóng cửa ngày càng nhiều, tất cả đều không chịu nổi nữa, linh thạch trở nên khan hiếm, hiện tại một đồ vật mua bằng một trăm linh thạch thì hai ngày sau chỉ cần dùng hai mươi linh thạch là đủ rồi.

Lòng người bàng hoàng, thương nghiệp xuống dốc.

Việc buôn bán xuống dốc, các cửa hàng không chịu nộp thuế.

Quan thự trợn mắt nhìn.

Mà điều quan trọng hơn chính là trên thị trường đá tu di không có, cứ như vậy không có.

Làm sao có thể thế được, phải biết rằng đá tu di không giống như các mặt hàng khác, nó có thể dùng để chế tạo vòng tay trữ vật, đồng thời gia tăng không gian lưu trữ.

- Không có?

Khi tin tức này đến tai của các thành chủ, các thành chủ đều trợn mắt, không có linh thạch để mú sao?

Một số linh thạch trong quốc khố được phát ra, sau đó quân đội phụ trách khai thc, tuy nhiên mỏ linh thạch vô cùng bí mật rất khó tìm.

Sau đó bọn họ quyết định thu nhập từ thuế, bắt các thành trì phải thu thuế, nhưng hiện tại thị trường đang rối loạn, làm sao có thuế mà thu, làm sao bây giờ?

Thiên Không chi thành, trong hoàng cung.

- Bệ hạ, không hay rồi, có vô số đân chúng Thiên Không chi thành đi ra ngoài, một lượng lớn cửa hàng đóng cửa không kinh doanh, thu nhập từ thuế không hiệu quả.

Một đại thần mở miệng nói.

- Cái gì?

Nạp Lan đại đế cau mày nói.

- Bệ hạ, không hiểu tại sao nửa năm thời gian gần đây, thị trường bỗng trở nên dậy sóng, dân chúng buôn bán cũng vô cùng không ổn định, thu nhập từ thuế cũng không được tốt, một tháng trước, có rất nhiều thương gia đã đóng cửa.

Quan viên này sợ hãi nói.

- Ta hỏi ngươi, hiện tại thu nhập từ thuế còn có thể dùng cho chinh chiến được bao lâu nữa?

Nạp Lan phiêu huyết hổi.

Chỉ còn bằng một phần trăm so với trước kia, quá ít, nếu như vậy cứ tiếp diễn thì quân đội sẽ không có quân lương để cung cấp.

Quan viên này hoảng sợ nói.

- Nửa năm rồi, tại sao bây giờ mới phát hiện ra vấn đề?

Nạp Lan đại đế trầm giọng hỏi.

- Bệ hạ, bọn hạ quan cũng không ngờ thị trường lại biến động như vậy, ai có ngờ được là sẽ xảy ra chuyện này. Mọi chuyện quả thật không thể nào hiểu nổi, giải thích nổi.

Quan viên lo lắng nói..

- Không giải thích được, ngươi phải giải thích được, mau đi điều tra cho ta, không làm được thì xách đầu tới gặp ta.

Nạp Lan đại đế trầm giọng nói.

- Dạ.

Khuôn mặt của vị quan viên kia liền trở nên sợ hãi.

Trong một tòa thành Đại Vũ, Dịch Diễn đang ngồi trên suất án mà nhíu mày lại.

- Đại đô đốc, chúng ta chỉ để ý đến quân đội, không ngờ rằng các cửa hàng trong thành lịa xảy ra náo động lớn như vậy đó, chuyện này phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của Thiết Huyết trở nên lo lắng.

- Ngươi nói rằng chuyện này cầ phải làm thế nào?

Dịch Diễn nhìn chằm chằm vào Thiết Huyết hỏi.

Những người kia tích hàng lên, khiến cho hàng hóa một lần nữa tăng giá, hiện tại càng ngày càng có nhiều người đầu cơ, rất khó khống chế.

Thiết Huyết lắc đầu thở dài.

- Ha ha, trong vòng mười năm, Chung Sơn mưu kế này thật là độc ác, thật là độc kế, Chung Sơn ngươi quả nhiên là kẻ đứng đằng sau, xúi giục nửa năm, đem việc buôn bán ở Đại Vũ toàn bộ bị rối loạn.

Dịch Diễn thở sâu nói.

- Đại đô đốc, hiện tại phải làm sao bây giờ? Qua mấy tháng nữa, quân lương sẽ không đủ.

Vẻ mặt Thiết Huyết trở nên lo lắng.

- Linh thạch? Linh thạch thì không cần lo lắng có thể mượn của Đại Quang đế triều, cái chính là dân tâm loạn lạc, giết chóc xảy ra mới là điều kinh khủng, từ nay về sau sẽ càng có nhiều người bỏ thành đi.

Dịch Diễn thở dài nói.

- Đại đô đốc, chúng ta phải lập tức hạ lệnh, không cho ai rời khỏi thành.

- Không được, dân tâm không thể trái, làm vậy chỉ ngăn cản được trong chốc lát, để lâu sẽ gây họa.

Dịch Diễn nói.

- Tại sao?

Thiết Huyết hỏi.

- Đá tu di chính là mạch máu đó.

Dịch Diễn nắm tay nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui