Trường Sinh Bất Tử

Trong một tửu lâu vắng vẻ ở trong thành.

- Các vị biết không, Thiên Không chi thành, còn các thành trì khác của Đại Vũ nữa, kinh tế đều đã hư hại.

Một hán tử say sưa nói.

- Cái này người nào mà chẳng biết.

- Không phải, ý ta nói là trong chuyện này có độc thủ, làm cho thị trường đại vũ rối loạn, các ngươi biết đó là do ai không?

- Độc thủ ư? Là ai vậy?

- Kẻ thù lớn nhất của Đại Vũ ngoài Đại La thiên triều thì còn là ai nữa?

Hán tử này say sưa cười nói.

- Đúng thế, đúng thế.

Chỉ là có đại đô đốc ở đây, chúng ta có thể nhanh chóng khôi phục lại.

- Đây chỉ là một bộ phận, ngươi có biết rằng lần này Đại la thiên triều mang theo bao nhiêu linh thạch và bao nhiêu tu di thạch không?

Hán tử kia nói.

- Ai cũng biết đó là một con số ghê gớm.

- Đúng thế, độc thủ của bọn họ đã cuốn đi biết bao nhiêu tiền, nếu bắt được thì nhất định phải trừ hồn luyện phách, nghiền xương thành tro.

- Linh thạch có thể mang đi, nhưng tu di thạch thì không mang đi được.

Hán tử kia mơ mơ màng màng nói.

- Tại sao?

- Mang tu di thạch đi cần phải chế tạo thành vòng tay trữ vật, tạo thành một khong gian lớn, nhưng sau đó khôi phục tu di thạch như lúc đầu rồi mang đi bán thì sẽ mất một nửa. Ai nguyện làm thế?

Hán tử say kia lắc đầu nói.

- Vậy ngươi có ý gì?

- Tu di thạch hiện đang còn ở trong Đại Vũ đế triều.

Hán tử kia xoay đầu ngón tay nói.

- Cái gì, còn ở trong Đại Vũ sao?

- Không sai nghe đồn một lượng lớn tu di thạch bị chôn ở một nơi trong Đại vũ, đây chính là một số lượng vô tận, chỉ cần tìm thấy thì từ nay về sau không cần lo lắng nướng.

Hán tử say mơ màng nói tiếp.

Trong tửu lâu mọi người nhìn nhau rồi lại chuyển ánh mắt về phía Hán tử say.

- Bảo tàng? Ha ha, vị huynh đài này thật nói đùa, Đại la thiên triều há có thể đem đá tu di chôn ở bên trong Đại Vũ đế triều sao? Bọn họ cho dù phải chế tạo thành vòng tay trữ vật để mang đi, mất đi một nửa không gian thì cũng không chôn ở đại vũ đế triều.

- Ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi sao? Ngươi không biết gì về số lượng, không nói một trăm năm mươi tòa thành trì của Đại Vũ đế tr đâu xa mà Thiên Không chi thành này đều có mấy tòa núi cao, chứa biết bao nhiêu tu di thạch,ngươi có biết không? Đại La thiên triều bởi vì tự tin, chôn ở nơi không có người biết để sau này lại tới lấy, đến lúc đó sẽ mang đi toàn bộ.

Hán tử say lộ vẻ tức giận nói.

- Ha ha, ta không tin.

- Ngươi có biết Triệu gia ở trong thành không?

Hán tử say lại hỏi.

- Cái này thì ta biết, con của Triệu gia làm hiệu úy trong thành.

- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi, ngươi biết Triệu gia? Triệu gia tìm được một người tro bảo tàng, có rất nhiều đá tu di bị chở về Thiên Không chi thành, hiện tại đang tiêu thụ ở bên ngoài, không tin các ngươi nhìn xem, Triệu gia rốt cuộc công việc buôn bán thế nào?

Hán tử say này cười to.

- Triệu gia tìm được một bảo tàng rồi?

Ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi hay sao? Chỉ chính mình nói, chính mình hỏi xem ra mới là sự thật.

Hán tử say này nói xong liền ngã xuống đất.

Trong tửu lâu mọi người nhìn nhau sau đó ở đây trở nên huyên náo dị thường.

Tuy nhiên, hán tử say này hơi ngây ngốc nhìn chưởng quầy, dậm chân tại chỗ rồi rời đi.

Thiên Không chi thành trở nên sôi trào.

Triệu gia đã tìm được một bảo tàng, Đại Vũ đế triều lúc trước bị lừa gạt kinh tế mất đi một lượng lớn đá tu di, hiện tại cách Thiên Không chi thành ba trăm vạn dặm ở một sơn cố đã được tìm thấy.

Theo lý thuyết bảo tàng này thuộc về Triệu gia.

Triệu gia sau khi lấy về đã tung ra thị trường, thoáng chốc đã tiêu thụ hết.

Hai nghìn vạn, bán được hai nghìn vạn thượng phẩm linh thạch.

Khủng bố, trong nghì năm, Triệu gia cho dù có không ngừng ăn chơi cũng không thể phá sản.

Tuy nhiên, cái này so với lượng đá tu di ở Thiên Không chi thành trước kia chỉ bằng một phần tám, chỉ là một phần tám thôi nhưng số lượng này cũng đã là quá kinh khủng.

Hai nghìn vạn viên linh thạch đó.

Nghe thấy tin tức này, mọi người đều nuốt nước miếng.

Đây mới chỉ là một phần tám của Thiên Không chi thành, còn bảy phần kia nữa? Còn có các thành trì khác ngoài Thiên Không chi thành nữa, một trăm năm mươi tòa thành trì thì biết bao nhiêu?

Rất nhiều người đều bị đỏ bừng con mắt, tin tức thoáng chốc truyền khắp tất cả các thành.

Mà lúc đó, gia chủ của Triệu gia, cũng bị đại đô đốc gọi đến.

Ở trong hoàng cung đại điện, Dịch Diễn lo lắng chờ đợi, Nạp Lan Phiêu Huyết cũng nhíu mày mà chờ đợi.

Chờ đợi cho đến lúc cuối cùng, trong lòng Dịch Diễn mới phát hiện tin tức xấu đã đến.

Bảo tàng của Triệu gia kiếm được không đáng trách, trong đại điện, chúng đại thần cũng cho là hợp tình hợp lý.

- Triệu gia chủ, ngươi làm cách nào mà phát hiện ra cái bảo tàng đó?

Dịch Diễn hướng về phía Triệu gia chủ có bộ dáng trung niên mà nói.

- Ngày ấy, tại hạ hành tẩu ở trong núi, nhìn thấy có hai cỗ thi thể ở trong sơn cốc, trong lòng cảm thấy nghi hoặc cho nên mới đến xem, vừa đến đã nhìn thấy trên tay người đó có một địa đồ da dê, tại hạ lập tức tới đó xem xét rồi đi theo địa đồ thì thấy được bảo tàng này.

Triệu gia chủ nói.

- Bản đồ bảo tàng?

Chúng triều thần nhìn nhau, Triệu gia chủ này thật là quá may mắn.

Chỉ có Dịch Diễn là ngửa đầu lên, lộ ra một thần thái khó hiểu, không thể hiểu nổi. nguy rồi, nguy rồi.

- Dịch Diễn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng hỏi.

- Thiên băng!

Trên khuôn mặt của Dịch Diễn nở ra một nụ cười khổ.

- Bảo tàng.

Những hạ nhân ở trong Triệu gia nghe được tin tức quỷ dị này thì cũng cảm thấy triệu gia chủ quá là may mắn.

Hai nghìn linh thạch thượng phẩm, đi vào trong núi là gặp.

Toàn thành đang còn kinh ngạc thì đột nhiên Chu gia, một gia tộc ở trong thành bỗng nhiên bị tru diệt cả nhà, một hạ nhân rụt rè đi ra, trong nhà chỉ còn một mình người này.

Hạ nhân này đã để lộ một tin tức ra toàn bộ Thiên Không chi thành.

Chu gia trước kia ngẫu nhiên đã tìm được một tấm bản đồ da dê, chỉ là tin tức lộ ra, lập tức bị giết người diệt khẩu, địa đồ bị cướp đi.

Bảo tàng?

Tất cả mọi người đều khẽ giật mình.

Tuy nhiên, mọi người vẫn chưa nghĩ ra sách lược thì tấm địa đồ của bảo tàng cuối cùng đã bị đoạt đi.

Ở trong tay ai?

Phía bên ngoài Thiên Không chi thành, một nhóm hai mươi người hướng về phía Tây nhanh chóng bay đi.

- Đại ca, đây là bản đồ bảo tàng sao? Hai nghìn vạn linh thạch thượng phẩm đó, chúng ta mà tìm được thì từ nay có thể yên tâm mà tu luyện.

- Hia nghìn vạn? AI biết bảo tàng này có giá trị bao nhiêu, không chừng là bốn nghìn vạn đó, ha ha ha.

- Ha ha ha.

Tất cả đều hưng phấn nhanh chóng chạy như bay.

Bản đồ của Chu gia đã bị bọn họ đoạt lấy, ở trong Thiên Không chi thành, còn có bản đồ bảo tàng của Chu gia.

Không ở Thiên Không chi thành đột nhiên xuất hiện ngày càng nhiều bản đồ bảo tàng của Chu gia.

Giống nhau như đúc.

Thống nhất về kiểu dáng, thống nhất về địa đồ.

Mọi người đều đỡ đần mà nhìn không biết đâu là thật gỉa.

Ngoại trừ đống địa đồ này, còn có mấy trăm phiên bản địa đồ khác nhau, như măng mọc sau mưa vậy.

Bản đồ bảo tàng tràn lan, mọi người đều không thể tin nổi.

Đại điểm ghi trong bản đồ đều vô cùng bí mật, cho dù có lấy được bản đồ cũng chỉ có thể nhận ra một hoặc hai nơi mà thôi.

Không bao lâu sau, bản đồ bảo tàng đã trở thành một câu chuyện cười.

Chính là mười ngày sau, có hai mươi người đồng thời quay lại, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn họ.

Bảo tàng này ở đâu ra?

Bọn họ kiếm được đá tu di trong một tòa núi lớn, chỉ một nghìn vạn linh thạch thượng phẩm, tuy nhiên một nghìn vạn cũng đã là đủ rồi.

Khi tất cả mọi người nghe thấy địa điểm của bảo tàng thì đối chiếu với địa đồ trước kia thì thấy chính là chỗ đó.

Diên rồi, mọi người toàn thành đều điên rồi.

Chỉ có kẻ ngu mới không tới đó lấy, để cho người khác đi lấy. Một nghìn vạn thượng phẩm linh thạch đó.

Đây đúng là bảo tàng, rất nhiều người đều tát cho mình một cái tát thật đau.

Những đại đồ khác?

Mặc kệ là người có thực lực hay không, đều chen chúc mà rời khỏi thành.

Không biết, mười ngày trước Dịch Diễn đã phái một lượng quân đội tin cậy đi trước nhận thức chỗ của địa đồ.

Không phải tất cả địa đồ đều đúng nhưng chỉ cần có một phần ba là đúng thì đã đu rồi có một phần ba đã khiến cho mọi người điên cuồng.

Thiên Không chi thành như vậy, các thành trì khác của Đại Vũ đế triều cũng như vậy.

Dịch Diễn cảm thấy hơi chán nản, y ngồi trong phủ của mình mà trầm tư.

Điên rồi, bốn phía thành trì của Đại Vũ đế triều cũng đã điên rồi.

Dân chúng đều ra khỏi thành, khắp nơi mỗi người đều cầm lấy những tấm bản đồ khác nhau, bởi vì bọn họ nghĩ rằng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ lấy được kho báu mang về.

Dân chúng trong thành trở nên loạn lạc, ai cũng muốn rời thành.

Đồng thời, dân chúng là người, binh lính không phải là người? Khắp các thành trì, chúng hiệu úy nhìn các tòa núi đá cầm lấy địa đồ trong tay mà bàn bạc.

Các huynh đệ, đi theo ta, chúng ta đi tới đó lấy.

Một tướng quân nói.

- Tướng quân, đại đô đốc nghiêm lệnh không cho chúng ta làm vậy.

Một phó tướng nói.

- Tên tiểu tử này bị lừa đá vào đầu à? Hai nghìn viên linh thạch thượng phẩm đó, ngươi nói xem có hai nghìn linh thạch thượng phẩm rồi ngươi làm gì mà chẳng được, ngươi không đi thì chúng ta đi.

Tướng quân nổi giận mắng.

- Tướng quân, mạt tướng chưa nói là không đi.

Phó tướng này lập tức kêu lên.

Đây chỉ là cảnh tượng ở một thành trì, Đại Vũ đế triều có biết bao nhiêu thành trì như vậy, khắp nơi đều tham lam.

Bảo tàng, rất nhiều bảo tàng, mỗi người đều có mấy trăm tấm bản đồ, một phần ba là đúng, chỉ cần vậy là đủ rồi, chỉ cần có một cái là đúng thì quá đủ rồi.

Đại Vũ đế triều trở nên điên cuồng, nhân tâm loạn lạc chết chóc.

Nhân tâm một khi loạn lạc thì muốn khôi phục lại cũng khó khăn.

Trải qua gần nửa năm, tu di thạch cùng với linh thạch ở Đại Vũ đế triều trở nên vô cùng khan hiếm, ngay cả thành chủ cũng khao khát.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện bảo tàng, khiến cho nhân tâm bị đánh vào.

Mà cao minh hơn, tu di thạch cùng với linh thạch, hai thứ này vô cùng cấp thiết.

Đây là Thiên Băng tầng thứ hai, nhân tâm loạn lạc chết chóc, thành trì tán loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui