Trường Sinh Bất Tử

Kiếm Hồng một đường đuổi giết Tề Thiên Hầu, không chết không ngừng! Chung Sơn lại lần nữa trở về….

Đối với sống chết của Tề Thiên Hầu, Chung Sơn và Thiên U công chúa đều không quá để ý. Chẳng qua, Chung Sơn cuối cùng cảm thấy, Tề Thiên Hầu hẳn là có thể thoát khỏi tay của Kiếm Hồng, chỉ là không biết trả giá như thế nào!

Ba tháng sau, Thủy Vô Ngân lại lần nữa đánh hạ một tòa thành trì, lưu lại một nhóm người đóng giữ, đại quân lại lần nữa hội hợp ở thành Quang Huy.

Thành Quang Huy, phủ thành chủ, trong trung ương đại điện.

Chung Sơn ngồi sau án soái, các tướng lĩnh đứng hai bên.

- Triệu Truyện, làm thật tốt

Chung Sơn không tiếc khen ngợi.

- Triệu Truyện cái gì cũng không làm!

Triệu Truyện lập tức nói.

- Chính là cái gì cũng không làm, mới làm thật tốt. Ngươi thủ thành trì ta yên tâm, một tòa không mất.

Chung Sơn cười nói.

- Triệu Truyện thà cùng đại soái trùng sát Đại Vũ chiến trường, ở trong này kìm nén đến hoảng.

Triệu Truyện bộ dáng đáng tiếc nói.

- Ha ha, yên tâm, kế tiếp có thời điểm ngươi kiến công.

Chung Sơn cười nói.

- Vâng.

Triệu Truyện cười nói.

- Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song làm cũng không tồi, thời gian không đến bốn tháng, đã chiếm được một thành.

Chung Sơn cười nói.

- Không đại soái, chúng ta chiếm một thành, cùng đại quân kém xa.

Thủy Vô Ngân lắc đầu thở dài nói.

- Hả? Ngươi nói là Thủy Kính nơi đó?

- Đúng vậy, tin tức Tiêu Vong thân vong vừa truyền ra, trong ba tháng ngắn ngủi, Thủy Kính một lộ đại quân kia, thế như chẻ tre, liên tiếp hạ hai mươi tòa thành. Đây so với đại soái lúc trước năm tháng chiếm Lâm Hải mười hai thành còn nhanh hơn!

Thủy Vô Ngân nhíu mày nói.

- Đúng vậy đại soái, ba tháng, hai mươi tòa thành, vậy sáu ngày làm một tòa thành, còn bao gồm thu nạp thành trì, đây không quá hiên thực a!

Liễu Vô Song cũng nhíu mày kêu lên.

- Thủy Kính? Thủy Kính cũng là thiên hạ kỳ tài, hai mươi tòa thành trì không tính nhiều!

Chung Sơn lắc đầu thở dài nói.

- Ách?

Các tướng lĩnh hơi cứng lại.

- Tài của Thủy Kính, các ngươi chỉ là vừa mới nhìn thấy. mấy năm nay ở chiến trường Đại Quang đế triều, Thủy Kính công thành, vẫn không có tiếng tăm gì, không có đại thắng kinh thiên. Chỉ có ổn đánh ổn dẹp, đại quân Tiêu Vong thường xuyên đánh lén quấy rầy, có từng đánh lén Thủy Kính không?

Chung Sơn hỏi.

- Ách? Căn cứ theo lời đại soái, giống như là Thủy Kính mặc dù công thành thuộc loại bình thường. Nhưng Tiêu Vong vài lần đánh lén đều chưa từng mang đến hiệu quả!

Thủy Vô Ngân ngẫm nghỉ một chút rồi nói.

- Bởi vì Thủy Kính đều tính tới rồi, mà hai mươi tòa thành kia, ta dám khẳng định, từ khoảnh khắc khi hắn tiên đến chiến trường Đại Quang đế triều cũng đã bắt tay vào thâm nhập rồi. Nói cách khác, hai mươi tòa thành kia không phải hắn thu trong ba tháng, mà là mấy năm trước đã bắt đầu thu rồi, chỉ có điều thời cơ chưa tới, Tiêu Vong vừa chết, thời cơ đã đến, hắn lấy tốc độ của tia chớp, nhanh chóng thu hai mươi tòa thành trì.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

- Tên Thủy Kính này, nghị lực thật lớn!

Thủy Vô Ngân thở dài nói.

- Hiện tại Tiêu Vong đã chết, tin tức của Thủy Kính liên tiếp hạ hai mươi thành vừa ra, Đại Quang đế triều sĩ khí nhất định đại suy, thừa dịp quân ta thế mạnh nhất, điên cuồng công thành! Mục tiêu, Đại Quang đế triều triều đo, thành Cực Tiên.

- Tuân lệnh.

Chúng tướng đáp.

Nửa năm sau!

Chiến trường Đại Quang đế triều, Đại Huyền Vương phái ra các lộ đại quân trên chiến Đại Huyền Vương, lại gia tăng thêm mấy lộ, lại thêm một lộ đại quân của Thủy Kính, tổng cộng mười hai lộ đại quân, toàn diện đánh chiếm Đại Quang đế triều.

Mặc dù đánh chiếm không dễ giống Đại Vũ đế triều lúc trước, nhưng hai mươi lộ đại quân nói như thế nào đều là tồn tại giống như nước lũ. Hiện tại phòng ngự của Đại Quang đế triều, phi thường nguy hiểm!

Đại Đô Đốc đã chết, tân nhậm Đại Đô Đốc cũng không tài năng như Tiêu Vong, lại thêm Thủy Kính liên tiếp chiếm hai mươi thành, đả kích đối với các lộ thủ quân (quân phòng thủ) là rất lớn.

Đại Quang đế triều đã nguy hiểm.

Đại Quang đế triều, triều đô Cực Quang Thành!

Đại Quang đế triều đại đế, Hàn Cực Quang! Một tay tạo lên Đại Quang đế triều, tuy tuổi đã xế chiều, nhưng một thân ngạo khí ai cùng tranh phong? Hàn Cực Quang một tay tạo nên Đại Quang đế triều khác với Nạp Lan Phiêu Huyết loại tam thế hoàng đế này. Hắn ngoại trừ khí phách của đế vương, còn có một loại khí phách, khí phách ngạo thế thiên địa! Không có loại khí phách này, sao có thể ở Thần Châu đại địa đánh ra đế triều to lớn như vậy?

Trong hoàng cung, trong thư phòng của Hàn Cực Quang.

Hàn Cực Quang đang ngồi chỗ thư án xem chiến báo của các nơi đưa tới. Hàn Cực QUang mặt sáng sủa thông minh, ung dung hoa quý, nhưng ánh mắt kia của hắn lại phi thường lạnh, cùng hắn đồi mặt một chút đều có loại cảm giác bị đông cứng.

Chiếc cuộc của Đại Quang đế triều một mảnh không xong, nhưng Hàn Cực Quang lại không cấp bách, giống như trên đời này không có thứ gì có thể khiến hắn sốt ruột.

Ở trước mặt Hàn Cực Quang, đứng ba nam tử, mỗi người một phong thần tuấn lãng. Mà một vị cuối cùng, nếu Chung Sơn ở đây, nhất định liếc mắt một cái nhận ra, Hàn Tuyệt thái tử. Hàn Tuyệt thái tử từng ở Đại Vũ đế triều bị Dịch Diễn dùng để công kích Thiên U công chúa, lại ở trong thành Phong Linh cùng Chung Sơn chứng kiến Bát Cực Thiên Vĩ cường thế.

- phụ hoàng, chiến cuộc Đông Bắc, liên tiếp bại lui! Chúng ta ứng đối như thế nào?

Vị nam tử thứ nhất lên tiếng.

- Đúng vậy, phụ hoàng, Tiêu Vong đã chết, Đại Đô mới căn bản không dùng được, Đại Quang đế triều, một trăm tám mươi tòa thành trì, hiện tại đã bị mất sáu mươi tòa!

Vị nam tử thứ hai lo lắng nói.

Hàn Cực Quang nhẹ nhàng đưa tay:

- Không phải sáu mươi tòa, hiện tại hẳn là sáu mươi lăm tòa rồi.

- Sáu mươi lăm tòa?

Ba vị thái tử đều nhíu mày một trận.

- Phụ hoàng, nhi thần nguyện nhập tiền tuyến, cổ vũ sĩ khí thủ quân (quân phòng thủ), cùng chống lại kẻ địch.

Hàn Tuyệt thái tử nói.

- Nhi thần cũng nguyện đi!

Hai vị thái tử khác lập tức kêu lên.

Nhìn ba vị thái tử, Hàn Cực Quang khẽ mỉm cười:

- Yên tâm đi, Đại La thiên triều lập tức một tòa thành trì cũng không công được!

- Ách, phụ hoàng đã có đối sách?

Hàn Tuyệt thái tử hỏi.

- Hẳn là phải tới rồi!

Hàn Cực Quang hít sâu một hơi nói.

MÀ đúng lúc này, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một thái giám:

- Bệ hạ, hắn tới rồi!

- Để hắn tiến vào đi!

Hàn Cực Quang nói.

- Hàn Cực Quang nói xong nhẹ nhàng đứng dậy. Ba vị thái tử nhìn thấy Hàn Cực Quang cũng đứng lên, một đám tràn đầy tò mò, rốt cuộc là ai? Khiến phụ hoàng trịnh trọng như thế.

Đại môn (cửa chính) mở ra, một hắc bào nhân từ bên ngoài chậm rãi đi vào, người tới trùm kín mình hắc bào, ngay cả đầu cũng vậy, nhìn không thấy khuôn mặt.

- Hàn Cực Quang! Ngươi gặp phải phiền toái rồi?

Người tới nhẹ nhàng nói.

- Nê Bồ Tát? Ngươi vẫn là Nê Bồ Tát sao?

Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm hắc bào nhân nói.

- Nê Bồ Tát chỉ có một, nhưng cũng không phải chỉ có một người, Nê Bồ Tát trước kia đã chết. Ta là Nê Bồ Tát mới.

Hắc bào nhân nói.

- Hứa hẹn của Nê Bồ Tát trước kia, còn có thê thực hiện sao?

Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát hỏi.

- Nê Bồ Tát vẫn là Nê Bồ Tát, việc đã hứa hẹn, tự nhiên vẫn thực hiện như trước, năm đó ngươi giúp sư tôn ta phong ấn Bát Cực Thiên Vĩ, ta tự nhiên sẽ hết sức giúp ngươi một lần.

Nê Bồ Tát trầm giọng nói.

- Tốt, Nê Bồ Tát quả nhiên giữ lời. Đại Quang đế triều sáu mươi tư thành, mấy năm nay đã dựa theo yêu cầu của sư tôn ngươi, phải sửa đã sửa, phải di chuyển đã di chuyển, sắp xếp dựa theo sáu mươi bốn quẻ, toàn bộ đã vào phương vị, chẳng qua đã có mười tòa thành trì bị Đại La thiên triều chiếm được.

Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát nói.

- Mười tòa thành trì? ở trong tay ai cũng giống nhau. Ta tu phong thủy, cũng không phải là tu công danh, chỉ cần vị trí đúng là tốt rồi!

Nê Bồ Tát hít sâu một hơi nói.

- Nếu như thế, đó là không thể tốt hơn. Khi nào thì ngươi bắt đầu?

Hàn Cực Quang hỏi.

- Mười ngày sau giờ tý. Ta tới mở ra đại trận phong thủy này.

Nê Bồ Tát ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Vậy có khả năng có người phá giải không?

Hàn Cực Quang vẫn ngẫm nghĩ một chút hỏi.

- Đại trận phong thủy nay gọi là U Phủy Chuyển Luân điện. Trong Chuyển Luân điện, ta là Chuyển Luân Vương, cho dù người đi vào, cũng rất khó đi ra.

Nê bồ tát khẳng định nói.

- Chuyển Luân Vương?

Hàn Cực Quang nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát, đại trận phong thủy có thể vây khốn được mình? Hàn Cực Quang khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

- Vậy có thể mượn cơ hội này phản kích Đại La quân đội hay không?

Hàn Cực Quang lại hỏi lần nữa. Hiển nhiên có thể phòng thủ, đồng thời còn hy vọng phản kích Đại La thiên triều.

Nê Bồ Tát nhìn mọi người thản nhiên nói.

- U Minh chi vực, đây là tử tuyệt chi địa, không chỉ đối với Đại La thiên triều, quân đội của các ngươi sau khi ra khỏi thành, cũng đừng mơ tưởng còn sống trở về!

Nghe được lời này của Nê Bồ Tát, Hàn Cực Quang khẽ nhíu mày.

- Chẳng qua, hễ là việc đều có ngoại lệ.

Nê Bồ Tát nói.

- Hả? Ngoại lệ? Ngoại lệ như thế nào?

Hàn Cực Quang nghi hoặc hỏi.

- Hắn chính là ngoại lệ!

Nê Bồ Tát bỗng nhiên chỉ về phía Hàn Tuyệt thái tử bên cạnh.

Ánh mắt mọi người chuyển về phía Hàn Tuyệt thái tử, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

- Ý gì?

Hàn Cực Quang nghi hoặc hỏi.

- Đây là con của ngươi?

Nê Bồ Tát không đáp mà hỏi ngược lại.

- Không sai, tam tuyệt Hàn Tuyệt!

Hàn Cực Quang nói.

- U Minh Nga Hoàng, ta vừa tiến nhập đã cảm nhận được, con của ngươi không đơn giản, ngưng U Minh Nga Hoàng chi tâm nhập thể, ở địa phương khác không có tác dụng lớn gì, nhưng trị quỷ ở trong đại trận phong thủy của ta.

Mà Hàn Tuyệt thái tử đứng bên cạnh sau khi hơi ngạc nhiên, lập tức cung kính nói:

- Tiền bối tuệ nhãn!

Hàn Cực Quang nhìn nhi tử của mình, tiếp đó cổ quái cười nói:

- Hàn Tuyệt!

- Có nhi thần!

Hàn Tuyệt thái tử lập tức đáp.

- Ngay hiện tại chính thức bổ nhiệm ngươi làm Đại Quang đế triều Đại Đô Đốc. Thống lĩnh ba quân, chống đỡ đột kích của Đại La thiên triều!

Hàn Cực Quang trịnh trọng nói.

- Nhi thần tuân chỉ!

Hàn Tuyệt thái tử lập tức đáp.

- Bổ nhiệm thư sẽ ập tức truyền đến các thành trì, thời gian sau đó, hướng Nê Bồ Tát tiền bối lĩnh giáo lao sao nghênh đương quỹ?

- Dạ!

Hàn Tuyệt thái tử lập tức đáp.

Hàn Tuyệt thái tử tự nhiên có thể nhận thức được ý tứ của Hàn Cực Quang, ngoại trừ lĩnh giáo nghênh địch như thế nào, quan trọng hơn là lung lạc phong thủy đại sư này, nếu như có thể, thậm chí bái sư cũng không hẳn không thể!

Nê Bồ Tát đối với lời nói của hai phụ tử không có để ý, mà nói với Hàn Tuyệt thái tử:

- Đi thôi, để ta nhìn xem cái gọi là U Minh Nga Hoàng kia, rốt cuộc đã tới trình độ gì.

- Dạ!

Hàn Tuyệt thái tử lập tức đáp.

Chung Sơn lại đánh chiếm tòa thành trì! Đây đã là tòa thành trì thứ hai sau khi hôi hợp ở thành Mễ Huy nửa năm trước.

Đứng tên phù đảo của phủ thành chủ, Chung Sơn nhìn toàn thành! Thiên U công chúa lẳng lặng đứng bên cạnh Chung Sơn, không quấy rầy. Bởi vì từ việc Chung Sơn nhíu mày kia, Thiên U công chúa đã cảm nhận được một loại ngưng trọng.

Đại Quang đế triều nhìn như đai thế đã mất! Tiêu Vong thân tử, Thủy Kính liên tiếp phá hai mươi thành, hết thảy những điều này mang đến đả kích lớn cho thành chủ bốn phương! Phá thành, mấy ngày nay, Đại Quang đế triều phòng ngự liên tiếp bại lui.

Rất nhiều người cũng đã không xem trọng Đại Quang đế triều, nhưng Chung Sơn không nghĩ như vậy, Chung Sơn càng ngưng trọng, bởi vì hết thảy những việc này thoạt nhìn đều có vẻ không quá tầm thường.

Chính lệnh! Chính lệnh của Đại Quang đế triều hạ đạt tứ phương, nhìn một điều chính lệnh kia, Chung Sơn cảm thấy, não của Đại Quang đế triều, Đại Quang đại đế, Hàn Cực Quang cũng không phải quá sốt ruột.

Phía ra một Đại Đô Đốc mới, càng giống như cố ý thua, mục đích dẫn đại quân chủ lực của Đại La thiên triều vào sâu trong Đại Quang đế triều.

Vì sao? Vì sao? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì?

Chung Sơn cảm thấy, trong đó ẩn chứa một âm mưu rất lớn, về phần âm mưu ra sao, Chung Sơn suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp…. Chung Sơn thở ra một hơi thật dài, xem ra căn bản là nghĩ không ra.

- Làm sao vậy?

Thiên U công chúa thấy Chung Sơn thả lỏng mới hỏi.

- Cảm thấy Đại Quang đế triều không thích hợp, về phần không đúng chỗ nào, lại nghĩ không ra.

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Ngươi muốn cái gì cũng có thể nghĩ thấu, ngươi chính là lão thiên rồi!

Thiên U công chúa cười nói.

- Đúng vậy!

Chung Sơn lắc đầu cười nói.

Mà đúng lúc này, Chung Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không chỉ có Chung Sơn, Thiên U công chúa cũng đột nhiên ngẩng lên nhìn trời, mọi người trong toàn thành cũng đều đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Mây, một đám mây thật lớn thật dày, che mất mặt trời trên bầu trời. Mây che mặt trời, trong giây lát, trời đất đã trở nên tối rất nhiều.

Mây xuất hiện ở trên bầu trời càng ngày càng nhiều, tự nhiên mà sinh. Chung Sơn nhìn thấy, ở một phương hướng, vốn không có mây, bỗng nhiên, chỗ đó xuất hiện một đám mây nhỏ, đám mây không ngừng mở rộng, chốc lát đã mở rộng thành một đám mây lớn, càng ngày càng lớn.

Không chỉ có chỗ kia, mà đầy trời đều là mây, khắp nơi là mây! Mây cùng tụ càng nhiều, mặc dù màu trắng tinh, nhưng vừa che lấp mặt trời, liền khiến cho trời đất thoạt nhìn tối đi rất nhiều.

Càng ngày càng nhiều mây, che lấp mặt trời, giống như ngày tận thế tới, toàn là mây trắng.

Cùng lúc ấy, trong trời đất ngoài thành, đột nhiên sương mù bay lên, đại vụ (sương mù dày đặc), đại vụ vô cùng vô tận, một mảnh trắng xóa, thị lực không ngờ không thể tra xét khoảng cách mấy nghìn mét ngoài thành?

Trời trở nên cực kỳ âm au, đại vụ bên ngoài, thoạt nhìn dường như có vẻ mở mịt, không, phải nói là âm trầm, cực kỳ âm trầm.

- Sao lại thế này?

Thiên U công chúa nhíu mày hỏi.

- Thời tiết thay đổi?

Chung Sơn nhíu mày nói.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh toàn thành đều nhao nhao ồn ào, sao lại thế này, trời làm sao biến thành như vậy? Mây mù?

- Tiên sinh

A Đại, A Nhị từ phía xa bay nhanh đến.

- Đại soái!

Chích Hỏa lang tướng cũng nhíu mày bay tới trước mặt Chung Sơn.

Trời bỗng nhiên trở nên âm trầm, rốt cuộc sao lại thế này?

Triệu Truyện, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song đều bay tới, bởi vì Chung Sơn chính là người đáng tin cậy của tất cả mọi người.

Rốt cuộc sao lại thế này? Ngoại giới sao lại thế này?

- Đại soái, bên trong thành vô cùng ồn ào, đây là có chuyện gì? Chỉ sau một lát, không đến nửa canh giờ, vừa rồi vẫn là mặt trời chói chang, hiện tại làm sao trở nên âm trầm rồi?

Thủy Vô Ngân lập tức nhíu mày nói.

- Vô Ngân, ổn định ba quân, trấn an toàn thành, những người khác cùng ta đi cửa Nam!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Mọi người lập tức đáp. Trong thành được Thủy Vô Ngân chải chuốt đâu vào đấy. Mà Chung Sơn dẫn theo mọi người đi tới cửa Nam.

Cửa Nam mở rộng ra, tất cả mọi người đứng ở cừa nhìn bên ngoài thành.

Nhìn thấy cảnh bên ngoài thành, tất cả mọi người đều là nhướng mày. Ba trăm mét, phạm vi mọi người có thể nhìn thấy, khoảng cách tối đa là ba trăm mét, hơn nữa còn có một chuyện quỷ dị, chính là thần thức của mọi người, nhiều nhất cũng chỉ có thể bao trùm khoảng cách năm trăm mét.

Đại vụ kỳ quặc này, chẳng qua ngăn trở tầm mắt, còn ngăn trở thần thức?

- Đại soái, không thích hợp, đại vụ làm sao có thể hạn chế thần thức của chúng ta?

Liễu Vô Song nhíu mày kêu lne.

- Đây càng giống một trận pháp.

Triệu Truyện gật đầu nói.

- Nhưng làm sao có thể có trận pháp lớn như vậy? Đã bao trùm toàn thành, hơn nữa lúc trước như vậy, chính là vô biên vô hạn bao trùm. Ta chưa từng nghe qua trận pháp lớn như vậy, quan trọng hơn là, lúc trước chúng ta một chút cảm giác không có, một chút tin tức bị người thiết kế trận pháp đều không có.

Liễu Vô Song nhíu mày nói.

- Đây giống như một trận pháp phong thủy.

Thiên U công chúa nhíu mày nói.

- Hả?

Chung Sơn nhìn về phía Thiên U công chúa.

- Lần trước Cương thi thánh thượng, thiên kiếp trong mộ huyệt, chúng ta không phải đã tiếp xúc qua phong thủy đại trận một lần rồi sao? Đây thoạt nhìn cũng giống như vậy, chỉ có điều càng thêm quỷ dị!

Thiên U công chúa nói.

- Không sai, đây khẳng định không phải là hiện tượng thiên nhiên, bởi vì đại vụ này không thể đi vào thành trì, bị trận pháp của thành trì ngăn cách ra, đó chính là pháp lực dao động.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

- Phong thủy trận pháp lớn hơn nữa, khẳng định đều có phạm vi, ta bay lên bầu trời, bay lên trên đám mây nhìn xem, đám mây dù sao cũng không thể kéo dài đế trên ngôi sao chứ.

Triệu Truyện bỗng nhiên nói.

- Ử, thẳng lên thẳng xuống, cẩn thận một chút.

Chung Sơn gật gật đầu.

- Vâng!

Triệu Truyện lập tức đáp.

Tiếp đó, Triệu Truyện hướng lên trên mà đi.

Nhưng vừa bay lên không một hồi, mọi người liền đi theo.

Không phải bảo Triệu Truyện thẳng lên thẳng xuống rồi sao? Làm sao vừa mói bay lên đã lệch?

Triệu Truyện đột nhiên gia tăng.

Bịch.

Trên mặt đất cách đó không xa, đột nhiên vang lên một tiếng va chạm.

A.

Cùng với một tiếng hét thảm của Triệu Truyện truyền đến tai mọi người.

Mọi người muốn chạy qua, nhưng Chung Sơn vung tay lên ngăn mọi người lại.

- Triệu Truyện ngươi không sao chứ?

Chung Sơn hướng về phía xa kêu lên.

- Ta không sao!

Từ mặt đất phía xa truyền đến thanh âm của Triệu Truyện.

- Vậy ngươi qua đây!

Chung Sơn nói.

- Vâng.

Triệu Truyện đáp.

Lần này Triệu Truyện không bay, mà theo thanh âm của Chung Sơn chậm rãi đi qua.

Triệu Truyện trên mặt sưng lên, nhìn Triệu Truyện, mọi người một trận cổ quái, phi hành thất bại? Rơi xuống?

- Xảy ra chuyện gì?

Chung Sơn hỏi.

- Tà môn rồi.

Triệu Truyện vẻ mặt mờ mịt nói.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải bảo ngươi thẳng lên thẳng xuống sao?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Ta là thẳng lên thẳng xuống, một điểm cũng không lệch, vốn bay lên còn không thấy cái gì, chỉ bay và bay, bỗng nhiên đụng phải thứ gì, ta nghĩ gặp phải công kích, chuẩn bị phản kháng, vừa nhìn lại, ta đã đập một cái hố trước mặt, làm sao đột nhiên đã tới mặt đất rồi? Ta rõ ràng bay lên phía trên mà.

Triệu Truyện vẻ mặt mờ mịt nói.

- Nói cách khác, ở trong lòng mọi người, ngươi vẫn một mực hướng lên trên mà bay, chỉ có điều không biết bì sao đột nhiên tới mặt đất, xem đất thành trời, đập xuống dưới?

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Đại soái, ta đi thử xem.

Liễu Vô Song lập tức nói.

- Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu.

Liễu Vô Song hướng lên phía trên bay đi, giống như Triệu Truyện, vừa mới bay, thân hình liền lệch. Lục Thanh đột nhiên gia tốc biến mất ở trong mây mù.

Bịch.

Lại một tiếng đập đất, Liễu Vô Song đã rơi xuống đất rồi.

Mọi người nhìn nhau im lặng, nuốt nuốt nước bọt.

Gọi Liễu Vô Song tới, mọi người không ngừng trầm mặc.

- Đại trận phong thủy này có thể thay đổi cảm giác phương hướng của người ta?

Thiên U công chúa nhíu mày nói.

- Không phải, đại trận này có một loại lực lượng, đem người ta di động trong bất tri bất giác. Liễu Vô Song lập tức nói ra một suy đoán khác.

- Thử xem sẽ biết.

Chung Sơn nói.

Nhặt lên một khối đá, Chung Sơn ném thẳng lên trời, tất cảm mọi người nhìn hòn đá kia, phương hướng của hòn đá không thay đổi, sau khi vào trong mây mù, lại qua một lát, vuông góc rơi xuống.

Nhìn hòn đá kia, tất cả mọi người một trận yên lặng.

Đại trận không phải là có lực lượng gì, mà là có thể đảo loạn cảm giác phương hướng của mọi người?

- Đi, trở về thành!

Chung Sơn nói,

Quay đầu dẫn theo mọi người đi vào trong thành.

- Đại soái, chúng ta bị nhốt rồi?

Triệu Truyện nhíu mày nói.

- Chờ một chút, ngày mai xem trạm canh gác thăm dò của chúng ta phái ra có thể trở về hay không?

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Mọi người đáp, nhưng trong lòng lại trĩu nặng, phi thường áp lực.

Đại trận phong thủy? Đây rốt cuộc là đại trận phong thủy gì?

Ngày hôm sau, trạm canh gác thăm dò không trở về, nói cách khác, mọi người không thể đi ra, chỉ cần sau khi đi ra ngoài, lập tức bị lạc phương hướng, rốt cuộc không về được, chính là bay lên bầu trời, cũng bay không lên, thủ thành đã thành tử thành!

Không chỉ chỗ của Chung Sơn, mà trong sáu mươi tư tòa thành trì của Đại Quang đế triều, toàn bộ biến thành mây mù mênh mông, tiến vào bên trong đại vụ chỉ có lạc đường, khẳng định sẽ lạc đường.

Quân đội ban đầu ẩn núp nên trong rừng núi, đột nhiên tất cả đều không tìm thấy đường, không tìm thấy thành trì, mờ mịt bát ngát, tất cả đều là thời tiết đại vụ.

Quân đội quay lại đường cũ, nhưng đi tới lại tìm không thấy đường.

Thế giới quỷ dị, hoàn cảnh âm trầm, áp lực vô cùng, đặc biệt không thấy thành trì, tìm không thấy người khác, vô cùng áp lực. Một ngày không có gì, liên tục mười ngày tìm không thấy đường, thì khủng bố rồi.

Một ít đội ngũ bắt đầu xuất hiện đào binh, đào binh càng nhiều, áp lực càng lớn. Không đường có thể đi, bay lên trời cũng không được, nơi này rốt cuộc làm sao vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?

Một ít tướng lĩnh thông minh đã bắt đầu hạ trại, bởi vì những tướng lĩnh này đều tin tưởng vững chắc, thời tiết đại vụ này sẽ qua đi, khẳng định sẽ qua đi.

Đây chính là đại trận phong thủy của Nê Bồ Tát, sau khi chính thức khởi động, trong toàn bộ đại trận, sẽ đột nhiên biến thành tử vực. Ai cũng đi không xong, ai cũng đi không thoát, còn lại chỉ có cô độc, sợ hãi và hoang mang vô tận!

U Phủ Chuyển Luân điện!

Đây chỉ là một cái bắt đầu, đại trận phong thủy quỷ dị dị thường!

Bên ngoài sáu mươi bốn tòa thành! Đại Huyền Vương đứng ở chỗ trướng lớn trong quân lẳng lặng nhìn thời tiết sương trắng mờ mịt vô tận phía trước, rất nhiều tướng lĩnh và mưu sĩ đứng phía sau hắn.

- Vương gia, trạm thăm dò phái đi vào, nhưng một tên cũng không đi ra!

Một tướng lĩnh nhíu mày nói.

- Đúng vậy, Vương gia, đây là đại trận gì? Cổ quái như vậy?

Một vị tướng lĩnh khác lo lắng nói.

Đây là một cái đại trận phong thủy, Đại Quang đế triều không ngờ lại mời được phong thủy đại sư, có ý tứ!

Đại Huyền Vương bỗng nhiên cười quỷ dị nói.

- Đại trận phong thủy.

Chúng tướng ngạc nhiên nói.

- Yên tâm đi, ta đã phái người tới Thái Cổ Thánh Đô truyền tin, không được bao lâu, Thiên Lão sẽ tới.

Đại Huyền Vương thản nhiên nói.

- Thiên Lão sẽ tới sao?

Một mưu sĩ bên cạnh nhíu mày nói.

- Nhất định sẽ tới, phong thủy đại sư ở Thần Châu đại địa quá thưa thớt, Thiên Lão nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mặt một vị phong thủy đại sư khác.

Đệ nhất mưu sĩ Phạm Nhất mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui