Trường Sinh Bất Tử

Anh Lan là mệnh căn của bệ hạ, vừa rồi ta nhìn thấy một Huyền Vũ muốn dùng chông đá giết nàng, sửa sang lại tất cả cung tiễn thủ (người bắn cung), đem mười tên Huyền Vũ. Từng cái một giết cho ta!

Bảo Nhi dứt khoát nói.

- Vâng!

Lâm Khiếu lập tức đáp sau đó bay xuống Thanh Đồng Chiến Đảo.

- Thiết Huyết, Dược Vũ, Dược Thần, Dược Lộ, các ngươi đi theo trợ giúp!

Bảo Nhi lập tức nói với bốn cường giả Hoàng Cực cảnh khác.

Bốn người khác, Thiết Huyết là Hoàng Cực cảnh, Dược Vũ, Dược Thần, Dược Lộ là trưởng lão của Thái Đan Tông nghe lệnh tông chủ Bảo Nhi, ngày xưa đạt được Thiên Nguyên Thần Đan, toàn bộ đạt tới Hoàng Cực cảnh.

- Vâng.

Bốn người lập tức đáp.

- Muội muội, ngươi xem khi nào cần thì xuất thủ! Không cần chém giết, chú ý an toàn của mình.

Bảo Nhi nói với Thiên U bên cạnh.

Cổ Thiên U, tu vi Hoàng Cực cảnh.

- Vâng!

Cổ Thiên U lập tức trịnh trọng đáp.

- Tiên Tiên, ngươi tới điều động tất cả lang tộc phía trước, đề phòng Huyền Vũ của đối phương.

Bảo Nhi nói với Tiên Tiên bên cạnh.

Tiên Tiên lập tức gật đầu, sau đó quay đầu kêu lên một chúng với đám lang phía sau.

- Thiếu chủ, chí tôn lúc trước có dặn dò, để chúng ta không được bởi vì ngươi mà nhúng tay vào cuộc chiến thăng cấp của vương triều. Chúng ta không thể xuất lực, hơn nữa, nếu chúng ta ra tay, Huyễn Ngôn cũng sẽ xuất thủ.

Một gã lang lắc đầu nói.

- Ô ô ô.

Tiên Tiên thở phì phì trừng mắt nhìn chúng lang một cái.

- Ta ngăn trở một gã Huyễn Vũ đem Thanh Vân Lang Tướng đi trước một bước.

Tiên Tiên nói.

Mọi người nhìn thấy Thanh Vân, nhưng không nhiều lời, bởi vì Thanh Vân cũng không phải vì Tiên Tiên mà ra tay.

Huyền Vũ đại trận, Huyền Vũ từng bước một tiến về phía trước, thong thả nện bước, mang theo lượng lớn chông đá.

Mà trong một chút thời gian này, dưới sự trợ giúp của Dịch Diễn, Lâm Khiếu đã hợp nhất tất cả quân đội, bốn trăm chín mươi hai vạn.

Trong giây lát, từ trong đó phân ra hai trăm vạn cung tiễn, trong đó một nữa là sở hữu của quân đội của Đại Tình vương triều. Bởi vì Đại Tình vương triều quá giàu, giàu đến mức mỗi binh lính đều dùng với phá cương tiễn. Một trăm vạn khác là cung tiễn thủ của ba đại vương triều.

Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng, chúng cung tiễn thủ, nhanh chóng bay tản ra, phần lớn do các lang kỵ binh đưa bọn họ tới địa phương khác nhau xung quanh.

Các Huyền Vũ vẫn từng bước một tiến về phía trước, khí thế to lớn, chông đá vô tận.

Chính trong khoảng thời gian này, Lâm Khiếu đã chỉnh quân xong. Hắn bay đến đỉnh một ngọn núi, một đám thân binh đi theo bên cạnh.

- Một vị đứng giữa.

Lâm Khiếu mở miệng nói.

Thân binh phía sau nhanh chóng dùng cờ phất một chút, tất cả mọi người nhanh chóng đã biết Huyền Vũ nào.

- Bắn.

Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng, cờ trên tay kỳ binh phất xuống.

Vù vù.

Hai trăm vạn phá cương tiễn gần như đồng thời bắn ra.

Hai trăm vạn, mặc dù các binh lính thực lực thấp, phá cương tiến bắn ra, cho dù không dùng vòng bảo hộ, va chạm ở trên người Huyền Vũ cũng giống như gãi ngứa.

Một cây như gãi ngứa, trăm cây thì sao? Trăm cây đã có đau đớn, vạn cái thì sao? Vạn cây thì không thể không tạo ra vòng bảo hộ. Trăm vạn cây thì sao? Hai trăm vạn cây phá cương tiễn, thẳng hướng một Huyền Vũ. Cho dù có năm mươi vạn cây bắn trượt, thì còn có một trăm năm mươi vạn cây.

Chông đá tuy nhiều, nhưng nhiều hơn phá cương tiễn?

Hai trăm vạn cây phá cương tiễn thế như chẻ tre, trong tiếng gào giống như phong bạo vũ (mưa to gió lớn), từ bốn phương tám hướng bắn về phía Huyền Vũ ở giữa kia.

Rào rào.

Nơi đi qua, tất cả chông đá đều bị bẻ gãy. Hơn một trăm vạn phá cương tiễn hung hăng va chạm trên vòng bảo hộ của Huyền Vũ.

Cạch cạch.

Phòng ngự của Huyền Vũ chính là mạnh mẽ, vòng bảo hộ mặc dù bị phá vỡ, nhưng đã đỡ được phần lớn phá cương tiễn.

Ầm

Huyền Vũ toàn thân cắm đầy phá cương tiễn, nhưng Huyền Vũ vẫn như trước không chết, chỉ có điều hai mắt cũng trúng tên, sau một lượt mưa tên, toàn thân cắm đầy tên giống như con nhím, hai mắt đã mù.

- Hống.

Huyền Vũ kia hai mắt bị bắn mù, thống khống gào thét.

- Bắn.

Lâm Khiếu lại lần nữa ra lệnh một tiếng.

Hai trăm vạn phá cương tiễn dọc theo lộ tuyến ban đầu, lại lần nữa bắn về phía Huyền Vũ kia.

ầm.

Đợt mưa tên thứ hai, hung hăng nện trên người Huyền Vũ, trong tiếng ầm ầm Huyền Vũ khổng lồ bị hai trăm vạn phá cương tiễn bắn ngã.

Hoàng Cực cảnh? Hoàng Cực cảnh cũng thường thôi.

Đại quân lập tức khôi phục sĩ khí, cung tiễn lại lần nữa lắp tên, hướng về phía Huyền Vũ thứ hai do Lâm Khiếu chỉ.

Một tên.

Chín Huyền Vũ còn lại lập tức bay lên trời, trong đó vài tên hóa thành hình người, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ. Một đồng bạn đã chết?

Trên không trung, một Huyền Vũ thật lớn hướng về địa phương cũng tiễn thủ của quân đội Đại Tình vương triều, há mồm phun ra một quả cầu năng lượng mà vàng thật lớn.

Ầm ầm.

Một quả cầu năng lượng cực lớn trực tiếp đụng về phía mấy đội quân, căn bản không kịp tránh giây lát bị quả cầu năng lương oanh chết…, Trên mặt đất lưu lại một cái hố to.

Huyền Vũ phẫn nộ, phẫn nộ thì làm sao. Lâm Khiếu lúc trước đã để quân đội phân tán ra, một kích này nhiều nhất chết đi hai vạn người.

Ra lệnh một tiếng, tất cả phá cương tiễn đều hướng về phía Huyền Vũ trên không kia.

Ầm.

Giống như Huyền Vũ lúc trước, dưới sự tấn công của gần trăm vạn phá cương tiễn, con Huyền Vũ kia quanh thân lập tức cắm đầy phá cương tiễn, dưới tình huống mắt bị mù, qua đợt mưa tên thứ hai, ầm ầm nổ vỡ.

Mười tên Huyền Vũ tướng, giây lát đã chết đi hai tên.

Khiến các Huyền Vũ tướng vô cùng tức giận, trong đó sau tên biến thành hình người nhanh chóng nhằm về phía Thanh Đồng Chiến Đảo, muốn phá hủy Thanh Đồng Chiến Đảo.

Vù.

Thiết Huyết, Dược Thần, Dược Vũ, Dược lộ, Cổ Thiên U, Thanh Vân, lập tức bay ra Thanh Đồng Chiến Đảo, toàn lực nghênh đón sau tên Huyền Vũ tướng.

Còn có hai tên Huyền Vũ tướng, một trong đó, đang chịu công kích điên cuồng của lang tộc. Lang tộc mặc dù không thống nhất giống như quân đội, nhưng, mấy vạn tên trong lang tộc, thực lực đã tới Hợp Thể kỳ. Mấy vạn đầu lang tộc đồng thời phun năng lượng cầu, công kích vẫn vô cùng dũng mãnh.

Một tên Huyền Vũ tướng cuối cùng, lại hướng về ngọn núi của Lâm Khiếu đang đứng, bởi vì người kia, mới là người đầu sỏ dẫn đến cái chết của hai huynh đệ.

- Bắn.

Lâm Khiếu ra lệnh một tiếng.

Trăm vạn phá cương tiễn thẳng hướng Huyền Vũ cuối cùng này.

Huyền Vũ phòng ngự mặc dù nhanh, nhưng trình độ lại chỉ là Hoàng Cực cảnh. Tuy nhiên, cuối cùng không ngây ngốc phòng ngự giống như hai Huyền Vũ trước.

Huyền Vũ tướng nhanh chóng tránh thoát bộ phận phá cương tiễn, chỉ có một ít va chạm trên vòng bảo hộ của mình, một chưởng hung hăng chụp về phía Lâm Khiếu.

Ầm.

Trong hư không ngưng hiện ra một bàn tay thật lớn, hung hăn chụp xuống, chụp nát ngọn núi kia. Lâm Khiếu may mắn tránh thoát, nhưng một đám thân binh phía sau tránh không khỏi, bị chụp chết tại chỗ.

Thân binh vừa chết, ý tưởng trăm vạn phá cương tiễn đã không thể tổ chức.

Lâm Khiếu chật vật bay đến bên cạnh một sơn cốc. Huyền Vũ kia vẻ mặt hung ác rơi xuống sơn cốc, nhìn Lâm Khiếu giống như không có chỗ chạy.

- Ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy.

Huyền Vũ tướng kia lạnh giọng nói.

Xoẹt.

Một tiếng vang lên, Huyền Vũ tướng kia thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, máu tươi từ chỗ đùi phun ra, một thanh tử kiếm xoẹt qua đùi phải, đùi phải lập tức bị chém thành hai đoạn.

Không ngờ có người giấu diếm được mình ẩn núp bên cạnh? Trở tay chụp một chưởng về phía sau, nhưng bóng đen kia giống như quỷ mị, đã sớm bỏ chạy. Đó chính là Ám Hoàng, Ám Hoàng biết mai rùa sau lưng của Huyền Vũ kia vô cùng cứng rắn, đâm không thấu, đâm đầu sợ dẫn tới cảnh giác, cho nên mới chặt đựt một chân của Huyền Vũ.

Đã thành công, Ám Hoàng sau khi đánh lén nhanh chóng thoát ta. Lâm Khiếu cũng thừa cơ hội nhanh chóng chạy trốn.

Huyền Vũ tướng kia đứt chân, thực lực tổn hại lớn, bên ngoài có đại quân có thể lợi dụng, chỗ tối còn có Ám Hoàng tùy thời đánh lén. Lúc này lấy năng lượng của Lâm Khiếu, còn trốn không thoát?

Tên Thanh Đồng Chiến Đảo, Dịch Diễn không đi quản quân hỗn loạn nữa, mà chúng trọng bảo hộ Bảo Nhi. Trên không trung, trong mười hai Hoàng Cực cảnh giằng co, có chút dã chiến đấu, có chút đã chiến đấu, có chút chỉ là coi chừng đối phương, không cho đối phương động.

Thành Kim Lăng, trên thành lầu.

- Tiểu Vũ, bộ tộc Huyền Vũ các ngươi đã chết mấy tên Huyền Vũ tướng, nếu như không công mà về, vậy chẳng phải đã chết vô ích.

Thái tử không ngừng khuyên thiếu chủ Huyền Vũ.

- Phụ hoàng vũng hy vọng ngươi có thể giúp người. Hiện tại gặp phải vương triều hùng mạnh nhất trong lịch sử, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.

Khuyên đã rất lâu, tiểu Huyền Vũ cuối cùng cũng động lòng, gọi Huyễn Ngôn bên cạnh.

Huyễn Ngôn nhíu mày, thật sự không nghĩ nhúng tay vào trận chiến tranh này, nhưng thái độ kia của Thiếu chủ, khiến Huyễn Ngôn thật khó xử, hung hăn liếc mắt nhìn Thất Dạ một cái.

- Ta chỉ giúp ngươi giết một người, cuối cùng đành phải gật đầu.

- Đa tạ tiền bối, chính là chủ soái của đối phương, hồng y nữ tử trên phù đảo kia. Có thể giết nàng, Đại Tình vương triều khẳng định lui quân.

Thái tử Thất Dại chỉ vào Bảo Nhi phía xa nói.

- Nàng ta?

Huyễn Ngôn nhíu mày nhìn Cam Bảo Nhi phía xa.

Hợp Thể Kỳ? Để mình đường đường cường giả Đế Cực Cảnh ám sát một nữ tử Hợp Thể Kỳ? Chẳng qua, toàn bộ Hoàng Cực cảnh bên mình đã hỗn chiến với đối phương, chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, chỉ có mình đi chém giết.

Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng Huyễn Ngôn vẫn gật đầu. Ai bảo bộ tộc Huyền Vũ chỉ có một bảo bối như vậy chứ?

Dưới chân đạp một cái, thân thể Huyễn Ngôn chậm rãi bay lên, không có tốc độ nhanh chóng, cứ như vậy chậm rãi bay về phía Thanh Đồng Chiến Đảo phía xa. Nhìn thấy Huyễn Ngôn bay tới, các Huyền Vũ tướng trên không trung lập tức đình chỉ chiến đấu, có chút không ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng bay đến phía sau Huyễn Ngôn, theo Huyễn Ngôn từng chút một bay về phía Thanh Đồng Chiến Đảo.

Đám người Thiên U cũng trở vê bên cạnh Bảo Nhi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Mà Bảo Nhi, vẫn như trước lạnh lẽo đối mặt, không có chút kinh hoảng.

Mà chiến trường hỗn loạn, bởi vì sự xuất hiện của Huyễn Ngôn, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả Huyền Vũ tướng đứng ở phía sau, cả Huyền Vũ tướng đứt chân kia cũng cầm lấy đùi phải của mình, vẻ mặt phẫn hận bay lại đây, bay đến phía sau Huyễn Ngôn.

Huyễn Ngôn xuất thủ? Đế Cực Cảnh a, chiến tranh vương triều nho nhỏ này, căn bản không thể khiến cho hắn có chút gợn sóng trong lòng, vì sao hắn xuất thủ? Bởi vì tiểu Vũ?

Đám người Dược Vũ, Dược Thần, Dược Lộ, Dịch Diễn, Thiên U cũng đứng phía sau Bảo Nhi, bộ dáng giương cung bạt kiếm, nhưng, giương cung bạt kiếm thì như thế nào trước thực lực tuyệt đối.

Trăm vạn phá cương tiễn? Dù là ngàn vạn phá cương tiễn đừng nghĩ thương tổn đến một sợi lông của Huyễn Ngôn, đây chính là Đế Cực Cảnh.

- Huyễn Ngôn, ngươi muốn làm gì?

Thiên U công chúa kêu lên trước tiên.

- Chịu sự ủy thác của thái tử Âm Nguyệt hoàng triều giết một người.

- Ngươi muốn giết ta?

Bảo Nhi lạnh lùng nói.

- Không sai!

Huyễn Ngôn nói.

- Ngươi dám!

Thiên U công chúa ánh mắt trừng lên tức giận nói.

Không chỉ Thiên U công chúa, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, nhìn thẳng Huyễn Ngôn.

Vù vù.

Huyễn Ngôn phóng khí thế ra, chỉ cần là phóng khí thế ra, đám người trên Thanh Đồng Chiến Đảo giống như đột nhiên bị giam cầm.

Cường thế của Đế Cực Cảnh, chỉ là khí thế đã ngăn chặn tất cả mọi người.

Gần như chân của tất cả mọi người đều run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng quỵ xuống, toàn thân cũng không thể lay động, ngay cả miệng cũng không mở được, chống cự vô cùng gian nan.

Đế Cực Cảnh, đây chính là Đế Cực Cảnh, một trận chiến tranh khổng lồ như thế, ở trước mặt Đế Cực Cảnh liền giống như trò đùa. Đế Cực Cảnh chính là thần, thần mà tất cả mọi người không thể với tới. Chỉ cần Huyễn Ngôn nguyện ý, phất tay là có thể tiêu diệt Thanh Đồng Chiến Đảo trước mặt, phất tay là có thể tiêu diệt tất cả đại quân phía dưới.

Tiểu lang Tiên Tiên cũng không thể động, chỉ có thể thù hận nhìn Huyễn Ngôn dường như muốn xé xác hắn.

Huyễn Ngôn nhìn tiểu lang, nhíu nhíu mày, cũng không để ý tới nữa.

Khí thế áp bách mọi người, tất cả mọi người không thể động đậy, Chẳng qua, còn có hai người có thể, một là Thi tiên sinh. Thi tiên sinh mặc dù không thể động, nhưng hai mắt có thể rung động, nhưng cái gì cũng không làm. Truyện

Còn có một người, chính là Cam Bảo Nhi, Hoàng hậu Đại Tình vương triều.

- Ngươi chỉ giết một mình ta?

Cam Bảo Nhi hỏi.

- Không sai, một Hợp Thể Kỳ nho nhỏ, có thể khiến ta đặc biệt giết ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.

Huyễn Ngôn nhẹ nhàng xuất thủ.

Tất cả mọi người lo lắng không ngừng, nhưng không ai có thể động đậy.

- Ha ha ha ha. Được. Hy vọng ngươi có thể giữ lời, tất cả mọi người nghe đây. Nếu ta chết đi, nghiệp lớn của bệ hạ không thể dừng. Cổ hoàng hậu dẫn ba quân, giết hết thành Kim Lăng, không lưu một người.

Cam Bảo Nhi trên mặt hung ác.

Thực can đảm, thật khí phách, tâm thật độc.

Huyễn Ngôn cười lạnh một tiếng, sau đó, trở tay một chưởng hung hăng bổ về phía Cam Bảo Nhi.

Mọi người không thể nhúc nhích được. Đế Cực Cảnh Huyễn Ngôn quá mạnh mẽ. Thời điểm nguy cấp như thế, mọi người lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyễn Ngôn ra tay, trong lòng tràn đầy lo lắng. Cố Thiên U lại gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra.

Nếu như Bảo Nhi chết, phải ăn nói như thế nào với Chung Sơn.

Muốn phá giam cầm, nhưng, giam cầm của Đế Cực Cảnh làm sao dễ phá như vậy?

- Huyễn Ngôn.

Trên thành lâu phía xa đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn. Biểu tình trên mặt Huyễn ngôn biến đổi, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện. Thái tử Thất Dạ đã bị một kiếm xuyên tim, ngã trong vũng máu. Một nam tử mặc hắc bào, đang giữ lấy thiếu chủ Huyền Vũ, nâng kiếm đặt trên cổ Huyền Vũ.

Là Ám Hoàn! Ám Hoàn không cứu được hoàng hậu, chỉ có thể vây ngụy cứu Triệu.

- Thiếu Chủ!

Các Huyễn Vũ tướng đều hoảng lên.

- Hừ.

Huyễn Ngôn hừ lạnh một tiếng.

Ám Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo bay ra, chỉ bị Huyễn Ngôn liếc mắt một cái đã bại rồi.

Đế Cực Cảnh quá mạnh mẽ!

Mấy tên Huyền Vũ tướng nhanh chóng bay qua, nắm lấy THiếu chủ Huyền Vũ, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.

Huyễn Ngôn lại lần nữa nhìn về phía Bảo Nhi nói:

- Mặc dù Thái tử đã chết, nhưng, chuyện ta đã đáp ứng, chưa từng hối hận.

Đồng thời hắn giơ một tay chụp về phía Bảo Nhi.

Không ai có thể cứu được Bảo Nhi rồi. Trên Thiên Lang Đảo, chỉ có Đế Huyền Sát ra tay mới có thể cứu nàng, nhưng, Đế Huyền Sát sẽ ra tay vì nữ nhân không biết này sao? Hiển nhiên sẽ không?

Đối mặt với một chưởng của Huyễn Ngôn, trong lòng mọi người đang hò hét, tràn đầy lo lắng, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều vô bổ.

Cam Bảo Nhi vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm Huyễn Ngôn, chết? Bảo Nhi tiếc nuối nhất chính là Chung Sơn, hiện tại phải chết rồi. Không biết lão gia sau khi biết sẽ có cảm tưởng gì, chẳng qua có thể khẳng định, Huyễn Ngôn ngươi chết chắc rồi.

Đối phó với một Hợp Thể Kỳ, còn cần dùng hết toàn lực? Mang theo một tia khinh thường, một chưởng cường thế của Huyễn Ngôn hung hăn vỗ tới. Một chưởng đi qua, dường như không gian bốn phía đều sụp đổ, tràn đầy lực lượng hủy diệt vô cùng.

Nhưng, khi uy lực một chưởng kia hình thành cách Bảo Nhi chỉ có một trượng, Huyễn Ngôn đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

- Muốn chết!

Ầm.

Tiếng quát tức giận của nữ tử giống như thiên uy nổ vang trong không trung, theo đó bỗng nhiên thiên lôi xuất hiện đầy trời, tất cả mọi người trên chiến trường giống như bỗng nhiên bị chấn điếc, trong tai mọi người đều là tiếng ong ong dài.

Đế Cực Cảnh làm cho người ta không thể động đậy, mà một tiếng này sản sinh ra uy năng, lại hủy diệt giống như thiên băng địa liệt (trời sụp đất nứt), giống như một tiếng này liền có thể hô phá thiên địa.

Như tận thế giáng lâm, uy hiếp đến đáy lòng của tất cả mọi người.

Một cỗ khí thể khổng lồ vô hạn, từ trên người Cam Bảo Nhi phun ra. Đối mặt với cỗ khí thế này, mọi người cảm nhận được chỉ là một loại bất đắc dĩ, một loại chờ chết?

Ngăn chặn một chưởng của Huyễn Ngôn, mà ở trước mặt Bảo Nhi, không gian lại đột nhiên run rẩy một trận, giống như một vòng gợn sóng, khi một viên đá rơi xuống nước, từ trung tâm của gợn sóng kia, đột nhiên xuất hiện một cánh tay bạch ngọc tinh tế không tỳ vết.

Cánh tay dịu dàng yếu nhược, nhìn như không có chút khí lực nào, nhưng, Huyễn Ngôn lại càng hoảng sợ, nhanh chóng biến thành hình thái Huyền Vũ khổng lồ.

Một con Huyền Vũ cực lớn dài có trăm mét, làm ra phòng ngự mạnh nhất, ngăn cản một cánh tay trống rỗng xuất hiện này.

Lực của cánh tay lớn bao nhiêu? Huyễn Ngôn đã không thể tưởng tượng, có thể xuyên qua thời không một chưởng đánh lại đây. Chính là, chính là Huyền Vũ chí tôn cũng không thể thoải mái như thế.

Vòng bảo hộ? Vòng bảo hộ của Đế Cực Cảnh Huyễn Ngôn, đã giống như một tầng bọt nước, ở trước mặt cánh tay bạch ngọc không tỳ vết này, vừa chạm đã phá, một chưởng hung hăng đánh về phía quy xác cực lớn của Huyễn Ngôn.

Bộ tộc Huyền Vũ, lợi hại nhất chính là phòng ngự, đặc biệt là quy xác kia, có thể nói, trong cùng cấp bậc, phòng ngự của ai cũng không như quy xác kia, cho dù là phòng ngự thân thể của long tộc cũng không như hắn.

Nhưng Huyễn Ngôn vẫn như trước sợ hãi một chưởng đột nhiên này, lại phóng ra một khối thuẫn bài thủy tinh ngăn cản, đây cũng là cửu phẩm pháp bảo của Huyễn Ngôn đoạt được ngoài ý muốn, cửu phẩm phòng ngự pháp bảo mạnh nhất

Ầm.

Một bàn tay trống rỗng xuất hiện, vỗ lên phía trên thuẫn bài thủy tinh, một tiếng nổ, tay và thuẫn tách ra. Thuẫn bài pha lê lập tức bị một chưởng ấn đánh ra, thoát khỏi khống chế của Huyễn Ngôn, va chạm với quy xác của Huyễn Ngôn.

Ầm.

Lại là một tiếng nổ lớn, quy xác đã thừa nhận dư lực của thuẫn bài thủy tinh chưa tiêu hóa.

Huyễn Ngôn bị một chưởng này đánh cho lảo đảo bay ra. Trong không trung, quy xác cực lớn vô cùng cứng rắn, đột nhiên nổi lên vết rạn bốn phía, vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, dán ở trên người.

- Phốc.

Huyễn Ngôn ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng sợ hãi.

Ầm ầm.

Trên bầu trời toàn bộ Thiên Lang Đảo, trong giây lát bao phủ ra lôi vân vô tận. Lượng lớn lôi vân xoay quanh ở không trung, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống, dường như bàn tay trước mặt Bảo Nhi không nên xuất hiện, lại giống như thiên địa đang bài xích lực lượng không nên có này.

- Hừ.

Lại một tiếng hừ lạnh.

Lôi điện vô tận ở phía trên Bảo Nhi bị tiếng hừ lạnh giống như thiên uy này đột nhiên tán loạn. Chỗ mây đen dày nhất, tức thì bị một tiếng hừ lạnh này chấn tan. Ở các địa phương khác, lại là trời giáng lôi vũ, luống cuống không ngừng giáng xuống bốn phía Thiên Lang Đảo.

Lúc này, bàn tay mới không cam nguyện từ chỗ không gian kia gợn sóng kia chậm rãi rút về.

- Đi.

Huyễn Ngôn bị vỡ quy xác, mang theo thân thể trong thương hô lên. Đánh? Lão tử tu vi Đế Cực Cảnh còn không chịu nổi một chưởng kia, đánh cái rắm!

Các Huyền Vũ tướng mang theo Huyễn Ngôn còn có Thiếu chủ Huyền Vũ, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.

Tất cả mọi người nhìn si ngốc, vừa rồi đó là xảy ra chuyện gì? Bàn tay? Một chưởng đánh nát quy xác của Huyền Vũ Đế Cực Cảnh? Bất kể là Dịch Diễn hay Thiên U công chúa, đều ngạc nhiên thán phục mà nhìn. Mà Thi tiên sinh bên cạnh hai mắt nhíu lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chẳng qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hẳn là có người đã cứu Cam hoàng hậu.

Ai cứu? Quá mạnh mẽ, làm sao có thể có người mạnh như thế? Chỉ có Bảo Nhi biết được đó là ai, bởi vì khoảng khắc khi bàn tay kia vươn tới, Bảo Nhi nhìn thấy, hắc chí (nốt ruồi đen) ở chỗ ngón tay kia giống như đúc với chỗ ngón tay của mình.

Lão gia từng nhắc tới tiên nhân kia? Tiên nhân kia có bộ dáng giống mình như đúc?

Gợn sóng không gian trước mặt dần dần tán đi, mọi người có thể động rồi. Chẳng qua, khi nhìn về phía Bảo Nhi, đều tràn đầy súng kính và tò mò.

- Lâm Khiếu!

Bảo Nhi ổn định tâm tính trước tiên.

- Có!

Lâm Khiếu lập tức đáp.

- Chỉnh quân đánh chiếm thành Kim Lăng, diệt sát toàn bộ thành viên hoàng tộc của Âm Nguyệt hoàng triều, có người dám chống cự, tru cửu tộc!

Bảo Nhi tàn nhẫn hạ lệnh.

- Vâng!

Lâm Khiếu lập tức đáp.

Mà giờ phút này, phụ cận chiến trường, bỗng nhiên lạ lần nữa thêm một thân ảnh quỷ dị, giống như trống rỗng xuất hiện. Lang tộc chí tôn, Đế Huyền Sát.

Đế Huyền Sát đứng ở trên đỉnh ngọn núi, cau mày nhìn bốn phía, lại nhìn Thanh Đồng Chiến Đảo phía xa, biết mình có khả năng đã bỏ lỡ cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui