Trường Sinh Bất Tử

Lại qua nửa ngày, di chứng Thiên Ma Thối Thể của Chung Sơn đã triệt để mất đi.

Đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tư, Chung Sơn cảm thấy toàn thân mình có một cảm giác rất khác lạ, giống như mỗi lần đột phá trước.

Một hật Huyết Bồ Đề có thể có tác dụng như vậy sao?

Chung Sơn nhẹ nhàng tháo hai quả Huyết Bồ Đề cuối cùng xuống.

- Linh Nhi, mỗi người một quảt.

Chung Sơn cất tiếng nói.

- Không cần, ta bây giờ có lấy thêm cũng vô dụng, ngươi cứ giữ lấy mà dùng, Huyết Bồ Đề cũng là một loại dược liệu dùng để chữa thương.

Thiên Linh Nhi lập tức nói.

- Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu không từ chối.

- Cái này có giữ trong vòng tay trữ vật được không?

Chung Sơn hỏi.

- Không có can hệ, cha ta nói, Huyết Bồ Đề để lâu cũng không hư, để ở vòng tay lưu trữ một năm cũng không sao.

Thiên Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi nói.

- Ừ, vậy thì tốt rồi.

Chung Sơn gật gật đầu sau đó lật tay thu hồi hai hạt Huyết Bồ Đề lại.

- Chung Sơn được rồi, chúng ta đi vào trong động thăm thú một chút, ở trong động không chừng còn có đồ tốt.

Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.

- Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu.

Sau khi phục hồi lại sức lực, Chung Sơn cầm đại đao đi vào trong động, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng, sơn động này không phải là tự nhiên mà là đã có từ rất lâu, trong ánh mắt Chung Sơn hiện lên một tia quỷ dị, do con người xây dựng nên ư?

- Cẩn thận một chút, đi theo sau ta.

Chung Sơn nói.

Nghe thấy Chung Sơn ngăn cản mình chẳng hiểu tại sao Thiên Linh Nhi cảm thấy tựa như là hưởng thụ vậy, nàng chỉ khẽ nhẹ nhàng gật đầu ừ một cái.

Cầm lấy đại đao mở đường, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đi sâu vào trong sơn động.

Vừa đi tới chỗ rẽ, Chung Sơn ngạc nhiên phát hiện ra

rằng sơn động này càng đi về phía trước càng xuống sâu vào trong lòng đất.

Hồng quang quả là đến từ sâu trong lòng đất.

Đi về phía trước, Chung Sơn cũng chú ý đến cấu tạo của cái sơn độngnày, hắn phát hiện ra rằng, sơn động này vô cùng không an toàn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống vậy.

Chung Sơn cau mày từ từ đi xuống, càng đi xuống nhiệt độ càng trở nên cao, hồng quang lúc này lại ngày càng đỏ thêm, chẳng hiểu tại sao trong lòng Chung Sơn có một cảm giác không yên tâm, tại sao vậy nhỉ?

Chung Sơn vô cùng muốn đi xuống phía dưới, dù sao trước mắt có thể là một kỳ ngộ lớn, nhưng thứ chờ đợi mình rốt cục là gì đây?

Đi xuống phía dưới nãy giờ đã được khoảng một nghìn thước, mà một nghìn thước, chính là đại công trình đó.

Đến nơi này, Chung Sơn cảm thấy nhiệt độ bốn phía đã đạt tới một mức khiến cho người ta phải sợ hãi, y phục trên người hắn cũng nóng lên, đã đạt tới nhiệt độ nước sôi. Chung Sơn lấy từ trong vòng tay ra một chén nước thì mới đảo mắt qua, chén nước từ lạnh đã sôi sùng sụng, không ngừng bốc hơi lên.

Cất chén nước đi, Chung Sơn nghe thấy ở phía dưới truyền tới một thanh âm phụp phụp. Nham thạch nóng chảy ư, đúng thế, nhất định là nham thạch nóng chảy.

Nghe thấy thanh âm nóng chảy của nham thạch này, Chung Sơn cảm thấy đây quả là một nơi kỳ lạ, hắn phát hiện ở trên đường bỗng nhiên bốc lên rất nhiều hơi nước.

Lượng hơi nước này đa phần đều từ vách động phun ra.

- Chung Sơn chuyện gì xảy ra vậy?

Thiên Linh Nhi chỉ vào hơi nước không ngừng phun trào ra từ vách động, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.

Hơi nước làm sao có thể phun ra từ tảng đá được vậy? Thiên Linh Nhi mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng được.

- Đây là nước ngầm, chỗ này là sơn động, cho nên phun ra ngoài là bị bốc hơi.

Chung Sơn nhìn ra nguyên nhân của nó.

- Nước ngầm ư?

Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng trước kia đã từng nghe cha mình nói qua nhưng chưa từng gặp, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến.

- Chỉ có điều…

Hai mắt của Chung Sơn nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ ngưng trọng.

- Chỉ có điều cái gì vây?

Thiên Linh Nhi ngắt lời nói, tại sao đột nhiên lại không đi nữa?

Chỉ có điều, tại sao gió lúc này lại thổi về phía đáy động? Đem toàn bộ hơi nước, hút về phía dưới.

Chung Sơn nhíu mày suy tư nói.

Căn cứ theo lời nói của Chung Sơn thì trong động này nhất định là có gió, vậy chỉ có thể là động này còn có một cái cửa nữa.

- Đi xuống một chút nữa chẳng phải là sẽ biết hay sao?

Thiên Linh Nhi lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.

- Khoan đã, chờ một chút.

Chung Sơn nhướn mày, lập tức đuổi theo.

Cùng lắm là hai mươi thước nữa là tới thông đạo.

Nham thạch nóng chảy, nam thạch nóng chảy cuồn cuộn ở bên kia động, một cảnh tượng kỳ lạ, một lượng lớn nham thạch nóng chảy phía trước, phái trên cái động còn có miệng núi lửa.

Đây là dung nham trong lòng đất

Một lượng lớn hơi nước bay về đó rồi bay thẳng lên phía trên, hướng về phía động khẩu mà lưu động.

Chỗ có nham thạch nóng chảy ước tính có đường kính một trăm mét, một cái hồ lớn liên thông với lòng đất. Nham thạch nóng chảy kinh khủng, có lẽ là nguyên nhân do nham thạch nóng chảy cho nên bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên.

Thiên Linh Nhi vừa đi vào trong đó thấy vậy thì lập tức lùi về.

Không quá nóng, nhiệt lượng còn đang ở trong phạm vi mà Chung Sơn chịu được, cho nên Thiên Linh Nhi dĩ nhiên cũng không sợ, thứ làm nàng sợ chính là ở bên trong bỗng nhiên có một thân ảnh.

- Quỷ!

Thiên Linh Nhi lùi thân hình lại, vừa vặn chạm vào trong lồng ngực của Chung Sơn.

- Các ngươi rơi xuống đây ư?

Một thanh âm vô cùng nhu hoà truyền đến.

Chung Sơn đưa mắt nhìn người trước mắt, đột nhiên hắn cảm thấy run run.

Đây là người gì chứ?

Người là người bình thường nhưng nửa người dưới đến tận eo lưng đã bị kiên cố trong khối băng, nửa người dưới hoàn toàn bị đông cứng, hơn nữa khối băng này ở gần nham thạch nóng chảy còn tỏa ra một vài tia hàn khí, xuyên thấu qua hàn băng kia, Chung Sơn nhìn thấy hai chân của người nọ, không không thể gọi là hai chân được.

Hai chân đã bị đông lạnh, từng khối đông lạnh tạo thành tinh thể, nhìn phía trên vô cùng khủng bố, thậm chí ở chân bên phải, cả xương cốt cũng lộ ra.

Đây là dưới phần eo, ở phía trên phần eo thì vô cùng hỏa nhiệt, trên người đó đỏ bừng một mảng, điều khiến cho người khác cảm thấy khủng bố nhất chính là mái tóc của hắn.

Ở trên đầu của hắn có hàng tỉ cọng tóc, giờ phút này đang đỏ bừng phát sáng ra, hơn nữa ở trong nham thạch nóng chảy tựa như là một cái lưới lớn vậy, khiến cho người ta khi trông thấy đều không kìm được mà có cảm giác dựng cả tóc gáy lên.

Chung Sơn để ý tới tướng mạo của y thì đó chính là một lão già xấu xí, khiến cho trong lòng người ta có cảm giác chán ghét.

- Ta rất giống quỷ hay sao?

Lão già khủng bố nhàn nhạt cười hỏi.

Chung Sơn cau mày, người trước mắt hắn đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ, cần phải chú ý đề phòng.

- Ngươi phát hiện ra chúng ta khi nào?

Chung Sơn vững vàng hỏi.

- Từ lúc ngươi ăn huyết bồ đề.

Lão già xấu xí nở ra một nụ cười dọa người.

Giờ phút này, Thiên Linh Nhi cũng biết rằng đây không phải là quỷ, nàng quay đầu lại, nhìn về phía người này.

- Thật là không có ý tứ, đã quấy rầy tiền bối rồi, chúng vãn bối sẽ lập tức rời khỏi nơi này ngay.

Chung Sơn lập tức nói, sau đó ôm lấy Thiên Linh Nhi, thân hình hơi lùi về phía sau.

- Lão nhân gia ta, trăm năm nay chưa gặp được người sống, ngươi nói đi là đi sao?

Lão giả xấu xí đột nhiên lộ nên một vẻ bi thương.

Nhìn thấy lão già này như thế, Thiên Linh Nhi cũng cảm thấy thương cảm, trăm năm nay chưa gặp được một người sống nào, vậy hẳn là rất cô đơn.

- Thật xin lỗi tiền bối, chúng vãn bối ở bên ngoài còn có chuyện quan trọng cần phải làm, sau này có thời gian sẽ quay lại đây bái phỏng.

Chung Sơn tiếp tục lùi về, không vì lời nói đáng thương của lão già kia mà dao động.

Nhìn thấy Chung Sơn muốn đi, lão già trợn trừng hai mắt, đột nhiên Chung Sơn cảm thấy mình không thể nào động đậy được nữa.

Chung Sơn hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, chuyện gì đã xảy ra đây? Lão già kia, lão già kia đã động thủ rồi hay sao? Thiên Linh Nhi cũng mở to mắt ra, trong mắt nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc, bởi vì Thiên Linh Nhi cũng không thể nào động đậy được.

- Ta chỉ muốn tìm tiếng người mà thôi.

Lão già này lại nói ra một lần nữa.

Sau đó, Thiên Linh Nhi và Chung Sơn hai người từ từ bay lên, rời khỏi mặt đất, bay về phía lão già.

- A, ngươi muốn làm gì?

Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên.

- Tiền bối, chúng vã bối không đi là được, tiền bối thả chúng vãn bối xuống đi.

Chung Sơn lập tức kêu lên.

- Ầm.

Hai người ngã xuống cách chỗ lão già không xa.

Lão già này thật là cường hãn chỉ cần liếc mắt thôi mà đã khiến Thiên Linh Nhi không thể nào động đậy được.

Chung Sơn vô cùng chú ý ở trước mặt lão già, hắn lật tay thu đại đao vào trong vòng tay lưu trữ, tiêu trừ sự cảnh giác của lão.

Quả nhiên, lão già nhìn thấy động tác của Chung Sơn đã hiện lên một vẻ thỏa mãn, Chung Sơn có thể không chống cự sao? Thu hồi đại đao chỉ là kế nhất thời, giờ phút này, Chung Sơn biết rằng từ nay về sau phải thực sự cẩn thận.

- Ngươi, ngươi có thể phong bế hành động của ta ư? Ngay cả cha ta cũng không thể làm, ngươi thật là lợi hịa!

Thiên Linh Nhi nhìn về phía lão già nói.

- Có lẽ là vậy

Lão già gầy gò này nở ra một nụ cười vô cùng khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui