Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn, ngươi tới tìm ta có ý tứ gì. Ngươi tìm được thứ kia rồi sao?

Còn chưa nhập điện, đã truyền đến thanh âm vênh váo tự đắc kia của Hạo Mỹ Lệ.

Chung Sơn cũng không để ý, mà là đứng dậy đón hai người, rất nhanh, Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng đi đến.

Ngay khi tiến vào đại điện, Tây Độc Hoàng liền nhíu mày lại.

- Tiểu gia hỏa, tốc độ tu hành của ngươi thật đúng là rất nhanh!

Tây Độc Hoàng kinh ngạc nói.

Lần trước lúc gặp mặt Chung Sơn, tu vị mới là Kim Đan kỳ. Kim Đan kỳ mà thôi, lúc này mới bao lâu? Chính mình lại có chút nhìn không thấu? Đây không phải là hắn đã đến Hợp Thể kỳ?

Phải biết rằng, lần trước Tây Độc Hoàng đã nghiên cứu qua căn cốt Chung Sơn, chênh lệch cực kém, kém đến nổi Tây Độc Hoàng cả đời cũng chưa thấy qua, hiện tại đây là có chuyện gì? Hợp Thể kỳ? Gặp quỷ rồi, cho dù căn cốt tốt, cũng không thể khoa trương như vậy chứ! Ăn tiên đan sao?

- Nhờ tiền bối cát ngôn, Chung Sơn có chút kỳ ngộ.

Chung Sơn cười nói.

- Phi! Kim Đan kỳ đến Hợp Thể kỳ. Đây là có chút kỳ ngộ? Cái kỳ ngộ này quá nghịch thiên rồi! Cộng thêm căn cốt của ngươi kia, mẹ kiếp, tiểu tử ngươi được bao nhiêu chỗ tốt?

Tây Độc Hoàng hai mắt trợn trừng nói.

Chung Sơn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cái này phải nói như thế nào đây?

- Được rồi, sư tôn, ta đến là có chuyện!

Hạo Mỹ Lệ lập tức bất mãn nói.

Tây Độc Hoàng đành ngượng ngùng yên lặng, hắn làm sư tôn cũng quá thất bại rồi. Một chút uy nghiêm cũng không có.

- Chung Sơn, ngươi gửi tờ giấy này cho ta là có ý gì?

Hạo Mỹ Lệ hỏi.

- Mời sang bên này!

Chung Sơn đi qua cửa đại điện. Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, quay người vung tay lên.

- Phịch

Bên ngoài đại điện lập tức có mười một khối cự bia dựng thẳng lên.

- Bất Hủ Phong Bi?

Hạo Mỹ Lệ hưng phấn hô lên.

Nhanh chóng lao ra ngoài đại điện. Cẩn thận xem xét.

- Thật sự là Bất Hủ Phong Bi, Chung Sơn, ngươi thật lợi hại, làm thế nào thu được vậy? Sư tôn ta thu thập vài thập niên không được một khối, ngươi vừa lật tay đã là mười một khối. Thật lợi hại!

Hạo Mỹ Lệ rất hưng phấn, không hề che đậy kêu lên.

Cái này vừa nói ra, Tây Độc Hoàng chỉ có thể xám ngắt mặt lại, đành phải im lặng. Có thể làm sao chứ? Còn lại bốn mươi bốn khối Bất Hủ Phong Bi trong tay hai thiên triều, hai thánh địa, coi như thanh danh của mình lớn hơn nữa, cũng không dám đánh nhau với Phật Đà, thánh thượng!

Đồng thời. Tây Độc Hoàng cũng nghi ngờ, cái này không phải là đồ giả chứ? Chung Sơn làm sao lấy được chứ?

- Mỹ Lệ, nhìn xem có phải thật hay không.

Tây Độc Hoàng hỏi.

- Đương nhiên thật. Một điểm không giả! Ha ha, lại là mười một khối, còn ba mươi ba khối!

Hạo Mỹ Lệ lập tức thu hồi mười một khối cự bia kia.

Tiếp đó, Hạo Mỹ Lệ tâm tình rất tốt nhìn về phía Chung Sơn.

- Chung Sơn, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Ta sẽ giúp ngươi.

Hạo Mỹ Lệ vô cùng vui vẻ nói.

- Ách, cái này là đồ ta được tặng, ta tặng lại ngươi. Đây là mười một khối Bất Hủ Phong Bi của Đại Ly thiên triều.

Chung Sơn nói ra.

- Tốt, tốt!

Hạo Mỹ Lệ vô cùng thoả mãn.

Bỗng nhiên, Hạo Mỹ Lệ chớp mắt, kéo Tây Độc Hoàng qua một bên nhỏ giọng nói chuyện.

- Sư tôn, đem vạn năm Long Châu lần trước Long Vương cho ta đưa cho ta.

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Làm gì vậy?

Tây Độc Hoàng trừng mắt? Bộ dáng vô cùng không tình nguyện.

- Sư tôn. Ngài cũng thấy được, Chung Sơn tìm được Bất Hủ Phong Bi, so với ngài còn mạnh hơn nhiều, Long Châu kia, bây giờ ngài lại không dùng được, không bằng đưa cho Chung Sơn.

Hạo Mỹ Lệ nói.

Hạo Mỹ Lệ nói xong, Tây Độc Hoàng khẽ run rẩy, hai mắt bắt đầu trợn lên.

- Đây chính là vạn năm Long Châu! Là sau khi cường giả Long tộc chưa thành tiên chết lưu lại đấy.

Tây Độc Hoàng vẻ mặt rất không tình nguyện.

- Thật là, Long cung bảo bối gì chứ? Lần sau đệ tử tìm thêm cho ngài là được.

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Thế nhưng mà...

Tây Độc Hoàng vẫn có chút không muốn.

- Sư tôn, ngài nhanh đi, lúc này mới bao lâu? Vẫn chưa tới mười năm, Chung Sơn đã tìm được mười một khối. Ngài tìm vài thập niên. Một khối cũng không được.

Hạo Mỹ Lệ nói ra.

- Ta không phải cũng tìm được sao?

- Đó không phải là Chung Sơn đưa cho ngài sao? Thật là…

Hạo Mỹ Lệ chuyển động con mắt.

Nghe Hạo Mỹ Lệ vừa nói. Tây Độc Hoàng bất đắc dĩ, thu được đệ tử như vậy, thật sự là bi kịch.

- Bây giờ cho hắn Long Châu. Ta muốn hắn sẽ càng ra sức giúp ta tìm Bất Hủ Phong Bi.

Hạo Mỹ Lệ hưng phấn nói.

- Đổi cái khác được không?

Tây Độc Hoàng thương lượng với Hạo Mỹ Lệ nói.

Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nói:

- Không được. Hắn là hoàng đế, lại là công tước, không phải ngài nói đồ vật bình thường, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

Giờ khắc này, Tây Độc Hoàng hận không thể cho chính mình một cái tát. Cái miệng thúi này, ai bảo chính mình ba hoa chứ. Báo ứng đã đến.

- Được rồi!

Tây Độc Hoàng mang theo vẻ không cam lòng nhịn đau lấy ra một quả Cửu Thải Long Châu (Long Châu 9 màu) to cỡ nắm tay.

Hạo Mỹ Lệ tuyệt không khách khí, cầm Cửu Thải Long Châu đi đến trước mặt Chung Sơn.

- Chung Sơn, ta Hạo Mỹ Lệ ân oán rõ ràng. Khỏa vạn năm Long Châu này, tặng cho ngươi, xem như đáp tạ ngươi tìm được mười một khối Bất Hủ Phong Bi này.

Hạo Mỹ Lệ có vẻ hào sảng nói.

Tây Độc Hoàng bên cạnh thì vẻ mặt u oán, vạn năm Long Châu đó, loại bảo bối này, đưa cho hắn thật sự là phí của trời rồi, lão tử hiện tại cũng không dám hấp thu. Ngươi đưa cho hắn, muốn tới khi nào mới có thể hấp thu chứ.

- Cái này, không tốt lắm đâu!

Chung Sơn chứng kiến vẻ u oán của Tây Độc Hoàng, tuy vô cùng muốn, nhưng vẫn từ chối.

Nghe thấy Chung Sơn từ chối, Tây Độc Hoàng con mắt sáng ngời. Đúng vậy, ngươi không muốn, cho ta, ta muốn.

- Cầm lấy, lời ta nói ra, cho tới bây giờ chưa bao giờ thay đổi, yên tâm cầm đi, nếu ai dám đoạt của ngươi. Ta nguyền rủa hắn gãy hết tay chân!

Hạo Mỹ Lệ nói rất trực tiếp.

Nghe thấy Hạo Mỹ Lệ nói vậy, Tây Độc Hoàng bất giác khẽ run rẩy. Tay chân bất giác hơi rụt lại. Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ biện pháp gì để cho Long Châu vạn năm "Vật quy nguyên chủ”, lại nghe được Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa ác độc như vậy, hắn sợ rồi, ai dám đoạt, gãy tay chân? Người khác nguyền rủa có thể không xem ra gì. Nhưng đây là Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa, nói ra tất thành thật, so với thánh thượng thiên triều còn muốn nhất ngôn cửu đỉnh hơn, Tây Độc Hoàng có loại xúc động muốn khóc, ông trời...ơ...i! Con mẹ nó chứ sao lại thu cái đồ đệ như vậy ah! Nghiệp chướng ah!

- Như thế, Chung Sơn cũng không khách khí!

Chung Sơn cười ha hả thu vào.

Long Châu vạn năm, đây chính là cường giả Long tộc Thiên Cực cảnh sau khi chết lưu lại đấy, trong này hẳn là cô đọng rất nhiều Long tộc tinh hoa nha!

Tây Độc Hoàng có thể làm gì chứ? Chỉ có thể u oán, lại u oán!

- Ân, sau này tìm cho ta nhiều một ít, còn ba mươi ba khối, ta xem trọng ngươi!

Hạo Mỹ Lệ lập tức dùng khẩu khí khích lệ nói.

Chung Sơn âm thầm cười cười, lắc đầu.

- Thế nào?

Hạo Mỹ Lệ nhíu mày lại nói.

- Ngươi còn muốn Bất Hủ Phong Bi?

Chung Sơn hỏi.

- Đó là tự nhiên!

Hạo Mỹ Lệ lập tức gật gật đầu.

- Ngươi có thể triệu tập bao nhiêu Long tộc?

Chung Sơn hỏi.

- Triệu tập Long tộc?

Hạo Mỹ Lệ có chút không rõ.

- Đúng vậy, ngươi đã đưa cho ta Long Châu vạn năm rồi. Ta tự nhiên sẽ ra sức giúp ngươi tìm Bất Hủ Phong Bi, bất quá, lực lượng một mình ta không đủ, muốn nhờ một ít Long tộc hỗ trợ.

Chung Sơn cười nói.

- Tìm? Làm sao tìm được?

Hạo Mỹ Lệ có chút nghi ngờ nói.

- Ách, chuẩn xác mà nói, là cướp đoạt, chúng ta làm một chuyến chém giết cướp Bất Hủ Phong Bi!

Chung Sơn nói.

Hạo Mỹ Lệ không sợ trời không sợ đất, nghe được Chung Sơn vừa nói, con mắt sáng ngời, ý kiến hay, mà Tây Độc Hoàng lại trừng mắt lớn lên. Đoạt? Các Bất Hủ Phong Bi còn lại ở ba khu vực. Thái Tuế thiên triều, Trường Sinh giới, Cực Nhạc Tịnh Thổ, cướp đoạt? Mỗi cái đều là quái vật khổng lồ, đoạt cái rắm à!

- Cướp ở đâu?

Hạo Mỹ Lệ hỏi.

- Cực Nhạc Tịnh Thổ!

Chung Sơn nói ra.

Thực có can đảm ah, ngươi thật đúng là dám cướp à?

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à, cướp? Đi Cực Nhạc Tịnh Thổ cướp? Ngươi có 100 cái mạng, cũng không đủ chết. Chúng ta sẽ không đi cùng ngươi đâu.

Tây Độc Hoàng lập tức kêu lên.

Ngươi Chung Sơn muốn chết, cũng đừng lôi kéo chúng ta, Cực Nhạc Tịnh Thổ? Mẹ kiếp, cho dù là cả Long tộc đều đi, cũng không lấy được, cướp? Là bị cướp thì có.

- Ai nha, sư tôn à, ngài đừng nói leo nữa, cướp Bất Hủ Phong Bi, có gì là không được, thiệt là, Chung Sơn ngươi nói tiếp đi.

Hạo Mỹ Lệ lập tức bất mãn nói.

Tây Độc Hoàng bị đệ tử lên mặt, thật sự là một loại cảm thụ xấu hổ vô cùng. Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Sao ta lại thu một đệ tử như vậy chứ! Nghiệp chướng!

Chung Sơn đem biểu lộ của hai người thu vào đáy mắt, tự nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng hai người. Khẽ mỉm cười nói:

- Tây Độc Hoàng tiền bối chớ sợ! Nói là đoạt Bất Hủ Phong Bi, cũng không phải ngây ngốc xông vào, vẫn là phải có sách lược đấy.

- Đúng đấy, là được!

Hạo Mỹ Lệ lập tức nói. Có thể lấy được Bất Hủ Phong Bi mới là mấu chốt, chuyện khác có bao nhiêu khó khăn cũng không sao.

Đương nhiên, ý niệm này trong đầu, cũng chỉ có Hạo Mỹ Lệ mới có thể nghĩ ra, bởi vì nàng không sợ trời, không sợ đất, ai cũng không làm gì được nàng. Ai dám đối phó nàng, nàng liền nguyền rủa kẻ đó.

- Sách lược gì?

Tây Độc Hoàng lập tức hỏi. Nhất định phải lên tiếng hỏi rõ, nhìn bộ dáng Hạo Mỹ Lệ rõ ràng là mũi tên đã rời cung không quay đầu lại rồi.

- Bằng chúng ta hiển nhiên còn xa xa không đủ, còn cần bày ra từng phương diện, dẫn vô số cường giả tấn công Cực Nhạc Tịnh Thổ, mới có thể cướp được Bất Hủ Phong Bi.

Chung Sơn nói ra.

- Vậy ai sẽ điên theo ngươi, đến thánh địa chém giết cướp của? Nếu ngươi tìm được người, ta cũng...

Tây Độc Hoàng không tin nói.

Tây Độc Hoàng không tin nói. Nhưng đang muốn thề, lập tức lại ngậm mồm, nếu là trước khi gặp Hạo Mỹ Lệ, thề cái gì cũng được, nhưng ở chung với Hạo Mỹ Lệ một thời gian ngắn sau mới phát hiện, thề? Ai cũng đừng mong ép ta thề.

- Ha ha, chuyện này nhị vị cứ việc yên tâm. Người, ta sẽ tìm, hết thảy do ta an bài, các ngươi chỉ cần triệu tập đại lượng Long tộc, đến lúc đó theo ta từ mặt phía bắc Đông Hải tấn công về phía Cực Nhạc Tịnh thổ là được rồi.

Chung Sơn nói.

- Tốt, một lời đã định!

Hạo Mỹ Lệ lập tức hưng phấn nói.

Chung Sơn thoả mãn gật đầu, đem Hạo Mỹ Lệ buộc cùng một chỗ với chính mình, vậy thì rốt cuộc không cần sợ hãi rồi. Ai dám tìm chính mình phiền toái? Để cho Hạo Mỹ Lệ rủa chết ngươi! Đến lúc đó nhất định không đâu địch nổi, nguyền rủa vô song.

Chỉ có Tây Độc Hoàng u oán không thôi, mẹ nó, cái này Chung Sơn thật sự điên rồi, tìm người chém giết cướp thánh địa? Thánh địa là nơi người cướp được sao? Nếu cướp dễ như vậy. Không biết đã bị diệt bao nhiêu lần rồi. Hạo Mỹ Lệ khẳng định phải đi, mẹ nó, ta cái lão già khọm này khẳng định phải đi cùng đồ đệ không cẩn thận là xong luôn rồi. Ông trời...ơ...i, sao ta thu một tên đệ tử như vậy! Nghiệp chướng ah!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui