Trường Sinh Bất Tử

-Sau khi thắp một nén hương cho Cổ thần thông,đứng ở chỗ lư hương trầm lặng không nói gì,hàng vạn lời muốn nói nhưng giờ lại yên lặng không nói gì.

Hít vào một hơi thật sâu,Tử huân mới quay đầu lại,từ đầu tới cuối không có ai tới làm phiền.

Lúc Chung sơn đợi tử huân bỗng nhiên trên không trung vang lên một tiếng sét đánh,Thiên lôi ầm ầm giáng xuống chỗ linh đường Cổ thần thông,trên núi Bạch ngọc.

Nổ ở chỗ linh đường?

Tất cả mọi người ở đó đều giận dữ,thật là to gan!Đại táng Cổ thần thông,nơi đây có 80 triệu người truy điệu,không ngờ lại bùng nổ ở linh đường?Oanh tạc ở linh đường?

Tứ đại thái tử và Huyễn đồ long gần như trợn mắt lên nhìn trời,nhìn những cường nhân đột nhiên tới.

Bạch ngọc sơn to lớn,giờ phút này bị nổ mất một phần ba.Về phần linh đường,cũng bị nổ mất đại môn,lộ ra rất nhiều vật phẩm bên trong.

Rốt cục là người phương nào?Sao lại to gan như thế?Muốn chết phải không?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cái bóng dáng kia,lúc nhìn tới cái bóng dáng kia,đồng tử của tứ đại thái tử co rụt lại.

Chung sơn cũng nhìn cái là nhận ra ngay.

- NÔ thanh huệ!

Cổ thiên u nắm tay giận dữ nhìn nữ tử trên không.

Nữ tử mặt đeo mạng che,không thấy rõ dung mạo,nhưng đó là dáng người nàng,giống như có một loại sinh khí mạnh mẽ chất chứa trong đó,vừa rồi chính là nàng đã làm nổ linh đường.

- Nô thanh huệ,ngươi làm cái gì vậy?

Huyễn đồ long mở trừng mắt nói.Rồi thân hình hướng về phái trước gấp rút trốn chạy.

Nô thanh huệ cúi đầu,thoáng nhìn Huyễn đồ long.

Liếc mắt xuống phía dưới,Huyễn đồ long hướng về thân hình phía trước giống như một khối lực khổng lồ được dời đi.Ầm ầm quay về đại địa.

Oành!!!

Huyễn đồ long rơi xuống đất,trán bị bụi phủ đầy,tuy rằng không bị thương nưng vừa rồi bị một đòn đơn giản nhất trong trận quyết đấu,uyễn đồ long đã thực sự thua rồi.

- Thiên cực cảnh?Ngươi không ngờ lại đạt tới thiên cực cảnh?Sao thế được?

Huyễn đồ long kinh ngạc nói.

Nô thanh huệ là đế cực cảnh tu vi,đây là sự thực mà rất nhiều người đều biết,nhưng Huyễn đồ long không thể nào nhìn nhầm được,thiên cực cảnh,chỉ có thiên cực cảnh cường nhân tài năng như thế mới dùng đòn nhẹ đã đánh bại được mình,không ngờ đã đạt tới Thiên cực cảnh rồi?

Còn nữa,Thiên cực cảnh cường nhân trong thiên hạ hầu như mỗi người đoạt lấy một chút Hồng mông tử khí,tìm nơi để đi,vì sao Nô thanh huệ lại không?Chẳng lẽ là sau khi Cổ thần thông mất,cũng chính là mấy ngày này mới phá bỏ?

Thiên cực cảnh,thần châu đại địa mạnh nhất cảnh giới,Nô thanh huệ không ngờ đã đạt tới rồi?

Nô thanh huệ đạoquân,thánh thượng đã qua đời,ngươi làm cái gì vậy?

Cổ chính nhất bỗng nhiên mở miệng nói.

Đạo quân,thiên hạ này chỉ có một đạo quân,Thần nha đạo quân,hiện tại không ngờ loại có thêm một vị.

- Đây là chuyện giữa ta với hắn,ngươi tốt nhất không nên xen vào.

Nô thanh huệ nặng nề nói.

Nghe được lời Nô thanh huệ nói làm mất mặt,Cổ chính nhất trừng mắt.

- Ngươi còn muốn giết hắn sao?Hắn đã chết rồi,hình thần câu diệt,ngươi còn muốn thế nào nữa?

Phía dưới bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát giận dữ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc,nhìn về lư hương chỗ Tử huân.

Tử huân quát mắng Nô thanh huệ?

Tất cả những người không rõ về thân phận Tử huân đều toát hết cả mồ hôi vì nàng.

Cơn giận của Tử huân,quả nhiên làm Nô thanh huệ phản ứng,thân hình nhoáng lên một cái,liền đứng ngay trước măt Tử huân.

- Ngươi rút cục đồng ý nhận hắn?

Nô thanh huệ thản nhiên hỏi.

- Hừ!

Tử huân hừ lên một tiếng,không để ý tới Nô thanh huệ!

Nhìn cảnh tượng này,tất cả mọi người đều trợn tròn mắt,cái cảm giác này sao mà kỳ lạ đến thế?Nô thanh huệ,dù trước kia thế nào,giờ là một vị đạo quân,THiên cực cảnh cường nhân à?Mà tử huân,dù nói như thế nào vài cục năm trước cũng là một hoàng cực cảnh.

Hiện giờ hai người đối thoại,giống như Nô thanh huệ đang nịnh bợ Tử huân.

Gặp quỷ rồi,hầu như tất cả mọi người đều dụi mắt.

- Ôi!

Nô thanh huệ khẽ thở dài,hiển nhiên thái độ đối với tử huân không thể nào khác.

- Nô thanh huệ đạo quân,thánh thượng cũng đã từng giao,nếu hắn thực sự đã chết,ngươi tới quay rối,chúng ta không muốn cản,nhưng,Thánh thượng dù sao cũng là thánh thượng,chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ Thánh thượng tôn nghiêm,hy vọng Thiên lôi vừa rồi đã lấy đi mọi hận thù của ngươi,không được có những hành động quá đáng.

Cổ chính nhất giậm chân tại chỗ nói.

Tuy nói về thực lực của Nô thanh huệ nhưng để nói về người đứng đầu một triều trong tương lai,cần phải có dũng khí vô địch này,có những chuyện,cần làm thì phải làm.

Nô thanh huệ nhìn Tử huân,nghe được những lời nói của Cổ chính nhất,ánh mắt lạnh lùng,nhớ lại chuyện quá khứ.Bỗng nhiên,đầu Nô thanh huệ quay về hướng bên kia,mắt trừng lên,biểu lộ sự ngạc nhiên.

Người mà Nô thanh huệ vừa thấy,là Chung sơn,đứng ở cách đó không xa.

Nhìn thấy Nô thanh huệ không ngờ lại không để ý đến mình,bỗng nhiên nhìn về hướng Chung sơn,Cổ nhất chính thấy trong lòng khó chịu,nhưng nhiều năm tu dưỡng,khiến cho vẻ mặt hắn không thay đổi,nhìn về phía hai người.

Về phần những người khác cũng là như thế,Nô thanh huệ sao lại chú ý đến Chung sơn?

Nô thanh huệ lại là tuyệt thế cường nhân của Thiên cực cảnh.Một tuyệt thế cường nhân như vậy,ngày hôm nay lại trở nên cực kỳ khác thường,ngay từ đầu,thiên lôi oanh tạc ở linh đường,lúc người và thần cùng phẫn nộ đối với nàng mà nói xem ra lại hợp lý hợp tình,Rồi,Bị Tử huân quát mắng,không ngờ tất cả dừng ở đỉnh đầu.Thậm chí,sự hợp tình hợp lý ban đầu lại trở thành đuối lý như vậy.

Rồi,không để ý đến Cổ chính nhất,không ngờ sự chú ý lại tập trung vào Chung sơn!

Hôm nay làm sao vậy?Việc này sao lại trở nên vô lý thế này.

- Ngươi không ngờ lại chưa chết đây?

Nô thanh huệ bỗng nhiên nói,trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và không thể nào tin được.

Lúc đầu là tận mắt thấy,chỗ Tử phủ của Chung sơn trúng mũi tên,tuyệt đối nghi ngờ.

Nghe được lời nói của Nô thanh huệ,tất cả mọi người đều không hiểu tại sao,Chung sơn dĩ nhiên không chết,làm sao mà hắn có thể chết được?

Mà Chung sơn,đồng tử mắt co rụt lại,như đang nghĩ tới điều gì đó.

Cổ thiên u xuất hiện không đúng lúc,đang tra hỏi Nô thanh huệ,lại bị một tay Chung sơn giữ chặt,khiến nàng không thể nói được.

Cổ thiên u tức giận trừng mắt nhìn Chung sơn.

Mà tử huân trước mặt Nô thanh huệ,nghe được lời nói của Nô thanh huệ,bỗng thần sắc thay đổi,lúc đầu là lạnh lùng rồi chuyển dần thành phẫn nộ.

- Là Chung sơn?Cô ta chọn Chung sơn thật sao?

Tử huân bỗng trừng mắt giận dữ nhìn Nô thanh huệ.Thấy tử huân đang bốc hỏa,tất cả mọi người đều không hiểu ra sao,Vậy là ai với ai đây?Loạn hết lên rồi.

Mà Nô thanh huệ cũng bị cơn giận dữ của Tử huân làm cho rối tung cả lên.Rồi lập tức nghĩ đến “cô ta”trong câu nói của Tủ huân chính là Niệm du du.

- Không sai,chính là Chung sơn!

Nô thanh huệ gật đầu nói.

Được Nô thanh huệ thừa nhận,Tử huân bỗng cắn môi,yên lặng thật lâu suy nghĩ.

Lúc thấy ánh sáng nơi Tử huân là lúc Nô thanh huệ trong lòng lo lắng,như đang nghĩ tới điều gì.

- Chung sơn nếu vì các ngươi mà chết,ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi!

Tử huân nói.

Rồi,nhìn thoáng qua Chung sơn,Dưới chân trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.

Quá đường đột,tử huân không ngờ lại dám nói những lời độc địa này với một thiên cực cảnh.

Ngoài tứ đại thái tử và Huyễn đồ long,những người khác đều không hiểu ra sao cả,không thể tin nổi.

Nhìn tử huân rời đi,Nô thanh huệ cũng nhíu mày lại,theo như lời nói của Tử huân,không khó để nhận ra,nàng để ý đến Chung sơn.Nhưng tại sao lại là Chung sơn?

Nô thanh huệ nhìn về phía Chung sơn,nhìn thật sâu,trong mắt chứa đầy sự phức tạp,thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Lúc này,tứ đại thái tử mới thở phào một cái,có điều,lúc nhìn về phía Chung sơn trong mắt có một cảm giác rất lạ.Chung sơn?

Hai nữ tử đi rồi,Chung sơn không thể trì hoãn thêm nữa.Theo như lời nói của 2 nữ tử lúc trước,trong lòng Chung sơn rất rõ ràng,chỉ có điều việc này không tiện nói ra,đành chôn sâu trong lòng

- Đi!

Chung sơn ra lệnh.

Hàng triệu Chung gia quân nhất tề đứng lên nhanh chóng theo Chung sơn rời đi.

Bên ngoài các tướng lĩnh không ai dám cản,đều nhường đường cho Chung gia quân rời đi.

Đến khi đi đã rất xa,Cổ thiên u mới nhẹ nhàng hỏi Chung sơn:

- Chuyện tử huân rốt cục là chuyện gì?

- Nàng không phải đã thấy hết rồi sao?

Chung sơn trong mắt thoáng qua sự day dứt.

Cổ thiên u thấy vẻ mặt của Chung sơn, lập tức hiểu ra,liền nói:

- Đại sắc lang,nơi đâu cũng đa tình, trở về nói với 2 tỷ tỷ,cho các tỷ ấy trừng phạt chàng.

Lời nói của Cổ thiên u,để cho bảo nhi và linh nhi trừng phạt Chung sơn kỳ thực cũng chứng tỏ tình yêu to lớn đối với Chung sơn,dù nàng đã biết tin này cũng không đành lòng trách cứ Chung sơn.

Nhìn Cổ thiên u, Chung sơn cảm động trong lòng.

Chung sơn đã đi rồi,rời xa vực sâu thái cổ.

Đến lúc này,vận mệnh của thần châu đại địa lại thay đổi rồi.

Thủ lĩnh chỉ còn lại tam đại thánh địa và tam đại thiên Triều.

Trường sinh giới,u minh thiên,sáng thế thần cung.

Thái tuế Thiên triều, đại tần Thiên triều, đại ly Thiên triều.

Một năm sau, Thiên Lang đảo, đại tình hoàng triều, tuyên kinh, Trường Sinh Điện.

Ở trường sinh điện,Chung sơn ngồi trên cửu long thiên y nhìn về phía quần thần phía dưới.

- Bắt đầu từ hôm nay,phong thủy kính làm đoàn trưởng quân đoàn sáu đại tình hoàng triều.

Chung sơn nói.

- Tạ ơn bệ hạ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Thủy Kính bước ra khỏi hàng thụ phong.

Quân đoàn trưởng đại tích hoàng triều Lục Đại.

Quân đoàn trưởng thứ nhất,Lâm Khiếu.

Quân đoàn trưởng thứ hai,Ngụy Anh Lan.

Quân đoàn trưởng thứ ba,Dịch Diễn

Quân đoàn trưởng thứ tư,thi tiên sinh.

Quân đoàn trưởng thứ năm,Thủy Vô Ngân.

Quân đoàn trưởng thứ 6,Thủy Kính.

Những quân đoàn to lớn với đội hình hùng mạnh như thế,dù là đế hướng bình thường cũng không nhiều người tài đến thế.

Chung sơn nhìn về phía Liễu Vô Song.

Đối với Liễu Vô Song,trong lòng Chung sơn rất thoải mái,từ ngày trước lấy thân hiến lang,rồi do lang tộc tra tấn vài năm,cuối cùng cũng phải phục tùng,tiểu lang biết rằng người này kiên định,quyết đoán,cương quyết,tuy rằng không bằng quân đoàn trưởng thứ sáu nắm chắc chiến sự như vậy,nhưng lại hiểu rõ thân phận của mình,hiểu được vị trí của mình,không làm vượt qua quyền hạng,tuân thủ nghiêm ngặt các quy định và điều quan trọng nhất là trung thành với mình.

Người như vậy rất thích hợp để phong một chức vị.

- Liễu Vô Song!

Chung sơn gọi.

- Có thần!

Liễu Vô Song lập tức đáp.

- Phong cho ngươi làm ngự dụng đại tình hoàng triều,làm tổng chỉ huy sứ bảo vệ xung quanh cẩm y vệ,phụ trách việc giám sát thiên hạ,chỉ cần phụ trách.

Chung sơn sắc phong.

Phụ trách giám sát thiên hạ ư?Phụ trách giúp bệ hạ? Quyền lực thật lớn.Hầu hết tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Vô Song,Liễu Vô Song không chút mảy may.Mọi người biết Chung sơn sớm muộn cũng dùng hắn nhưng không nghĩ lại cho hắn quyền lực to lớn đến vậy.

Cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ? Ngự dụng bảo vệ xung quanh điện?

Đương nhiên không phải ai cũng biết,ngự dụng bảo vệ xung quanh điện,chia ra làm 2 loại,thứ nhất là cẩm y vệ,ở ngoài sáng.Thứ 2 là ảnh vệ,từ sớm đã có,ở trong tối.Ảnh vệ tổng chỉ huy sứ,ám chỉ vua

- Tạ ơn bệ hạ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Liễu Vô Song nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui