Trường Sinh Bất Tử


Dịch Diễn ra lệnh một tiếng, người núp trong lòng đất, nhanh chóng mở ra một chỗ Dương Tuyền.

Dương Tuyền đối lập với U Tuyền, bên trong có Địa Dương Khí, không giống như lửa phàm, nóng bức vô cùng.

Nơi này chính là 1 cái Dương Tuyền, chỉ là cho tới nay là một ngọn núi lửa chết mà thôi. Dịch Diễn tinh thông thiên văn địa lý, tự nhiên đã sớm phân tích ra, làm ra an bài.

Chỉ đợi cho vô cùng vô tận Thực Thi Quỷ Trùng rơi vào hũ mà thôi.

Bây giờ vô số Thực Thi Quỷ Trùng đã tiến vào phạm vi trù tính, Dịch Diễn tự nhiên mở rộng cổng địa ngục.

Địa Dương Khí ầm ầm nổ tung, xông lên tận trời, tản ra vô số ánh lửa.

Lửa này tới qua nhanh, mặt đất phía dưới đều ầm ầm sụp đổ, ngọn lửa xông lên tận trời, bắn thẳng tới đàn hắc trùng.

Hắc trùng này dù sao rất yếu, so với chi Lục Sí Kim Thiền của tiên nhân trong truyền thuyết kia quả thực xa xa không bằng. Phàm lửa có lẽ có thể chống lại được, nhưng mà Địa Dương Khí này lại giống như khắc tinh.

Địa Dương Khí vô tận bắn thẳng lên trời, ánh lửa đầy trời, toàn bộ bầu trời đột nhiên trở nên đỏ rực.

Bốn phía đều có vô số cường giả dùng phong hệ pháp thuật do Dịch Diễn an bài, Cuồng phong nhanh chóng nổi lên, thổi toàn bộ hắc trùng chạy trốn vào trong biển lửa.

Đốt, điên cuồng thiêu đốt!

Sách lược của Dịch Diễn là dùng hỏa công, hắc trùng như thế, dùng quân đội tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn, mà chỉ có hỏa công mới có thể đem chúng hủy diệt.

Trung tâm hắc trùng, một con kim trùng màu vàng lập tức hoảng sợ, mấy vạn con trùng cùng tụ lại, lập tức hiện ra bộ dạng Trùng tiên sinh.

Trùng tiên sinh không nghĩ tới Dịch Diễn lại dùng hỏa công, lập tức trở nên vô cùng kích động, trùng hóa thân không ngờ bị hủy hoại hơn phân nửa, đám trùng còn lại tụ thành thân thể, thực lực đại giảm.

Trốn! Chỉ có trốn!

Trong lòng Trùng tiên sinh đầy khát khao, muốn một trận chiến danh chấn thiên ha, cho nên phải diệt Đại Tranh Hoàng triều, nhưng mà bây giờ, xuất sư rất bất lợi, thiếu chút nữa thì chết, bây giờ chỉ vẻn vẹn diệt được quân đoàn Thi tiên sinh mà thôi.

Hình như cũng không phải, Tang Thi quân đoàn của Thi tiên sinh, tất cả đều là người đã chết, cũng bây giờ cũng chỉ giết được hai tên thị vệ của Thành chủ mà thôi, còn địch mình một người cũng chưa giết được.

Giết hai người bên ta, bên địch 1 người cũng không giết được, cả người đã trở nên chật

Trùng tiên sinh có một loại xúc động muốn khóc, thật là bi kịch! Này làm sao có thể khiến thiên hạ khiếp sợ? Thiên hạ chê cười thì có.

Trốn?

Với trạng thái hiện tại của Trùng tiên sinh, còn muốn trốn? Dịch Diễn tính kế, bất cứ thứ gì cũng không bỏ sót, bây giờ muốn chạy trốn? Tự nhiên cũng đã sớm bị hắn trù tính rồi, 200 vạn tướng sĩ bên ta đã chờ ngươi lâu rồi!

Vô tận dung nham phun lên, trực tiếp hủy diệt Trùng tiên sinh, hủy diệt sạch sẽ.

Trận chiến này không phải Trùng tiên sinh chiến một trận danh chấn thiên hạ mà biến thành Dịch Diễn, từ Tang Thi quân đoàn khủng bố dường như đem danh tiếng Trùng tiên sinh nâng lên tận trời, nhưng mà còn chưa được bao lâu, đã bị Dịch Diễn xử lý.

Đây không phải rõ ràng Dịch Diễn càng mạnh hơn sao?

Sự cường thế của Dịch Diễn thiếu chút nữa khiến cho một số người quên mất hắn, mà trận chiến này lại lần nữa đem hắn liệt vào đỉnh cấp quân thần Thần Châu. Trận chiến như thế, căn bản không có người nào chết, trận đại thắng có 1 không 2.

Đồng thời, cống hiến của Dịch Diễn cho Đại Tranh Hoàng triều, lại khiến cho mọi người trở nên cảnh giác, đặc biệt là Chung Sơn.

Chung Sơn rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

Trinh thám thế lực bốn phương đều nhanh chóng đem tin tức này truyền ra ngoài. Những người thu được tin tức kia nhất định sẽ mất ngủ một thời gian.

Tại một hướng khác, Thi tiên sinh bằng vào quân đoàn xương khô đổi lấy một Tang Thi quân đoàn mới, vừa mới đồ sát toàn bộ Lục Hòa Thành.

Những quân đoàn khác cũng phát binh thảo phạt mỗi một thành trì lớn.

Giết hại, giết hại nghiêng về một bên.

Quân đội Đại Tranh Hoàng triều quá cường đại.

Đại Tranh ra quân, ai dám tranh phong!

Cứ như thế diễn ra thời gian 1 tháng, hung danh của Chung Sơn đã khiến cho dân chúng của bảy đại Tiên Thành còn lại của Đại Quang khiếp sợ, quân đội cũng khiếp sợ.

Bây giờ trong thành, trên cơ bản đều là mười trống 9, ngay cả hiện tượng đào binh cũng có.

Đại Tranh Hoàng triều, thế không thể cản, đã ăn sâu vào trong lòng vô số người.

Đại Quang Hoàng triều, Thiên Quang Thành!

Trong triều đình, chúng thần sợ hãi, trong lòng tràn ngập kinh sợ. Hàn Cực Quang vẫn lâm triều như trước, thấy biến không sợ.

Trùng tiên sinh đã chết, nhưng mà Hàn Cực Quang vẫn còn vương bài!

Thủy Tinh lão ma! Một Chú Ngôn Thuật sư cường đại!

Thiên Quang Thành, ở một nơi cấm địa của hậu viện hoàng cung.

Trừ Hoàng đế Hàn Cực Quang và Vương gia Hàn Sấm ra, những người khác không được tới gần, thị vệ cũng chỉ đóng từ đằng xa, cứ mỗi 7 ngày lại nhìn thấy bên trong phát ra một hào quang rực rỡ.

Bên trong một tòa đài cao, trên đài cao, một nam nhân quỷ dị ngồi đó, hắn một thân áo bào trắng, giống như thường nhân, chỉ là khuôn mặt thỉnh thoảng phiếm lên ánh sáng lưu ly, dường như toàn bộ làn da đều biến thành ngọc lưu ly, nhìn qua xấu xí vô cùng.

Người này đúng là Thủy Tinh lão ma theo lời Hàn Cực Quang.

Thủy Tinh lão ma khoanh chân nhắm mắt, miệng dường như thì thầm điều gì. Trước mặt Thủy Tinh lão ma là 6 người cỏ, trên người cỏ đều có dán phù giấy.

Bên trên có việt một cái tên, phân biệt là Chung Sơn, Lâm Khiếu, Dịch Diễn, Thi tiên sinh, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính.

Chỉ là ở chỗ Lâm Khiếu và Thủy Vô Ngân, mỗi bên đều có thêm ngày sinh tháng đẻ.

Trên đầu người cỏ có một ngọn đèn xanh, dưới chân đèn cũng có, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Thủy Tinh lão ma thì thẩm một lúc, bỗng nhiên mở to mắt, chỗ hai hốc mắt, giống như thâm động sâu kín, nhìn qua xấu xí vô cùng.

Thủy Tinh lão ma lật tay 1 cái, trong tay đã xuất hiện 6 tấm phù giấy, tay kết ấn, 6 cái phù giấy lập tức bốc cháy, Thủy Tinh lão ma phất một cái, sáu tấm phù giấy liền bắn vào 6 người cỏ, quỷ dị ở chỗ là người cỏ dưới ngọn lửa 6 tấm phù giấy thiêu đốt không ngờ lại không cháy, ngược lại phát ra một cỗ hào quang chói mắt, tản ra bốn phía.

Đợi hào quang tán đi, Thủy Tinh lão ma lại lần nữa khoanh chân nhắm mắt, lẩm bẩm niệm chú ngữ quỷ dị.

Mà cùng lúc này, trong chiến trường.

Lâm Khiếu đang chỉ huy đại quân tàn sát toàn dân trong thành.

- Phốc...................

Không hiểu tại sao Lâm Khiếu ói ra một ngụm máu tươi lớn. Cả người lập tức vô cùng suy yếu, tay nhanh chóng cầm trường kiếm chống đỡ, nhưng mà lại không chống được mà ngã xuống. Sắc mặt Lâm Khiếu trở nên cực kỳ tái nhợt.

- Đại soái!

Tất cả thân vệ cả kinh kêu lên.

- Tiếp tục tàn sát hàng loạt dân trong thành, tàn sát sạch sẽ, đưa ta tới chỗ bệ hạ.

Lâm Khiếu gian nan nói.

- Vâng!

Chúng thân vệ sắc mặt đều khủng hoảng, nhưng vẫn tuân mệnh.

Đồng dạng, Thủy Vô Ngân cũng bị giống vậy.

- Đại soái!

Tất cả thân vệ cả kinh kêu lên.

- Tiếp tục tàn sát hàng loạt dân trong thành, Chung gia quân không thể không hoàn thành nhiệm vụ, đây là tòa thành trì cuối cùng, quân đoàn thứ năm không thể đứng sau người khác, nhất định phải giết sạch thành này, giết toàn thành, mang ta đi gặp bệ hạ!

Thủy Vô Ngân gian nan nói.

Nói xong, Thủy Vô Ngân gục xuống.

- Vâng!

Đám thân vệ rơi lệ nói.

Nhóm thứ tư tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Sau khi nhóm thứ tư tàn sát hàng loạt dân trong thành, Đại Quang Hoàng triều sắp hoàn toàn sụp đổ. Chỉ còn lại triều đô Thiên Quang Thành.

Quân đội của Chung Sơn, đánh tận tới tòa Thiên Quang Thành cuối cùng, một đường tiến đánh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tận đến khi tới bên ngoài Thiên Quang Thành mới dừng lại, mỗi một lộ quân đều tụ tập lại.

Trong đại điện.

Chung Sơn nhìn Lâm Khiếu với Thủy Vô Ngân nằm ở trên cáng.

- Đây là Chú Ngôn Thuật!

Thi tiên sinh khẳng định nói.

- Ngươi giải thích rõ hơn được không?

Chung Sơn hỏi.

- Thất Thất Đinh Tiến Thư! Là một Chú Ngôn Thuật lợi hại, không cần đến trước mặt người, chỉ cần có tên và ngày sinh tháng đẻ người đó là có thể chú chết người đó, cứ mỗi bảy ngày hỏa phù một lần, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau thì chú chết người đó. Tuy nhiên, có khuyết điểm ở chỗ là cần thời gian quá dài, chỉ cần trong lúc này, Chú Ngôn Thuật sư chết đi, Chú Ngôn Thuật tự giải!

Thi tiên sinh nói.

- Vậy giết chết Chú Ngôn Thuật sư!

Chung Sơn trợn trừng hai mắt. Đồng thời, cừu hận đối với Hàn Cực Quang lại lần nữa cao lên.

Trong Thiên Quang Thành!

- Đại ca, Thủy Tinh lão ma quả nhiên lợi hại, Chú Ngôn Thuật vừa ra, đại quân Chung Sơn thật sự dừng lại.

Hàn Sấm kêu lên.

- Dừng lại thì thế nào? Đại Quang Hoàng triều xong rồi, đại quân Chung Sơn quả thật quá nhanh, quá nhanh!

Hàn Cực Quang thở dài một hơi nói.

- Nhanh thì thế nào, chờ Thủy Tinh lão ma chú chết đám người Chung Sơn, vậy không phải Đại Tranh lập tức tan rã sao? Đến lúc đó, chúng ta lại chiếm được phúc địa.

Hàn Sấm nói.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Sấm, Hàn Cực Quang không nhiều lời, chiếm lại phúc địa? Nói dễ hơn làm? Bây giờ không biết có bao nhiêu thế lực, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nơi này. Sẽ cho ngươi chiếm được phúc địa sao? Lúc trước mình sáng lập Đại Quang Vương triều cũng chỉ thành lập vụng trộm mà thôi.

- Đi thôi, đi xem Thủy Tinh lão ma thế nào!

Hàn Cực Quang nói.

Hai người cùng đi tới vùng cấm, đúng là vùng cấm cứ mỗi bảy ngày bùng lên một đạo hào quang rực rỡ, vùng cấm có trận pháp quỷ dị, chống người dùng thần thức thăm dò.

Đợi lúc hai người đi vào bên trong.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Bỗng nhiên Hàn Sấm cả kinh kêu lên. Nhanh chóng nhằm về phía đài cao.

Hàn Cực Quang cũng cảm thấy không ổn, thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện trên đài cao.

Trên đài cao, một mảnh hỗn độn, toàn bộ người cỏ đều biến mất. Mà giờ phút này trên người Thủy Tinh lão ma, lại bị xuyên thủng 70, 80 cái lỗ.

Nằm trong vũng máu, Tử Phủ, đan điền, mi tâm, Nê Hoàn Cung, toàn bộ đều bị xuyên thủng.

Giết hại vô cùng tàn nhẫn, chết không thể chết hơn. Thủy Tinh lão ma đã chết?

Làm sao có thể? Ai có thể vô thanh vô tức giết chết Thủy Tinh lão ma?

Vương bài của Hàn Cực Quang, cứ như vậy uất ức mà chết.

- Thủy Tinh lão ma. Thủy Tinh lão ma!

Hàn Sấm lay lay nói, đồng thời trong lòng quỷ dị nổi lên nghi ngờ, từ hiện trường mà xem, Thủy Tinh lão ma là bị một kích tất sát, sau đó lại bị giết chết tàn nhẫn, đâm tới mấy chục lần, rốt cuộc là ai? Ai có thể vô thanh vô tức tiến vào đại trận này? Thật khủng bố. Có thể còn ẩn núp quanh đây hay không?

Hàn Cực Quang đi tới gần, nhìn thi thể Thủy Tinh lão ma, hít vào một hơi thật dài. Tay phải vươn ra, đầu ngón tay chích ra một giọt máu tươi, viết lên không trung một ký tự quỷ dị, tiếp đó lại viết lên thi thể Thủy Tinh lão ma.

- Vù!

Thủy Tinh lão ma hai mắt mở ra.

- Sống?

Hàn Sấm không khỏi ngoài ý muốn.

- Chỉ là hồi quang phản chiếu, cứu không được.

Hàn Cực Quang lắc đầu.

Thủy Tinh lão ma nhìn về phía Hàn Cực Quang, bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Ám Hoàng, hắn tên là Ám Hoàng, đoạt đi Thiên Tà chú thuật của ta, báo thù cho...

Chỉ bỏ lại vẻn vẹn 1 câu, đồng tử Thủy Tinh lão ma lại lần nữa tan rã, hồn phách tán đi, hoàn toàn chết đi.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui