Trường Sinh Bất Tử


Chung Sơn đứng trên long thai, nhìn khói độc vô cùng vô tận, hai mắt dần dần trở nên lạnh xuống, khóe miệng lộ ra vẻ cười khinh thường.

- Có phương pháp phá giải không?

Chung Sơn lên tiếng hỏi.

- Phương pháp phá giải cũng đơn giản, chỉ là cần thời gian rất lâu mà thôi!

Cổ Thiên U ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Vậy à?

Chung Sơn ngoài ý muốn nói.

Phá giải đơn giản?

- Nước! Chỉ cần trời đổ mưa, không ngừng làm mòn, một tháng sau, khói độc cuồn cuộn này sẽ bị hao hết!

Cổ Thiên U giải thích.

Một tháng? Chung Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ.

- Bệ hạ! Xem ra đúng thật là Hàn tặc đang chờ viện binh!

Dịch Diễn cười nói.

Chung Sơn nhìn lại xa xa, hai mắt lộ hung quang nói:

- Viện binh? Được! Để ta xem ai dám đến!

- Lòng người khó lường, có lẽ có đấy!

Dịch Diễn nói.

- Ta nói không có!

Chung Sơn lắc đầu nói khẳng định.

Nghe Chung Sơn khẳng định như thế, Dịch Diễn cũng không nói gì thêm.

- Triệu tập người tu pháp thuật thủy hệ, tức khắc tập trung tạo mây mưa xuống; triệu tập người tu pháp thuật phong hệ, đuổi mây đen ở bốn phương tụ tập nơi này; còn những người khác, theo trẫm chờ phá trận!

Chung Sơn hạ lệnh.

- Dạ!

Mọi người lập tức ứng tiếng đáp.

Không bao lâu, dưới pháp thuật thủy hệ của một số cường giả, bầu trời dần dần ngưng hiện ra vô số mây đen.

“Ầm!”

Tiếng sấm vừa vang lên, mưa bắt đầu rớt hạt xuống.

“Rào rào rào rào...”

Trong Thiên Quang Thành, bắt đầu rơi xuống mưa phùn liên miên, không ngừng hòa tan Ngũ Thải Ban Lan Đại Trận. Thế nhưng, Ngũ Thải Ban Lan Đại Trận này cũng rất quỷ dị, không biết từ nơi nào bỗng nhiên lại toát ra vô số khói độc, không ngừng bổ khuyết cho bộ phận bị mưa hòa tan.

Thiên Quang Thành, trong triều đình.

Trong Triều đình dĩ nhiên là tâm phúc của Hàn Cực Quang.

- Bệ hạ! Mưa ăn mòn như thế, một tháng sau, Thiên Quang Thành sẽ không thể giữ được rồi!

Người bày trận lo lắng nói.

- Không việc gì, một tháng vậy là đủ rồi, sẽ có người đến trợ giúp chúng ta!

Hàn Cực Quang nói.

- Dạ!

Người kia gật đầu không nói thêm nữa.

Đồng thời, các đại Hoàng triều ở chung quanh đều nhận được thư cầu cứu của Hàn Cực Quang. Trong thư thỉnh cầu cực kỳ thành khẩn, nếu như thành công cứu được Hàn Cực Quang, sẽ nhận được đền đáp vô cùng mê người.

Các chủ hoàng triều đều nhíu mày suy tư.

Ở phương bắc Thiên Quang Thành, Đại Huyền Hoàng triều.

Giờ phút này, trong thư phòng Hoàng đế, Hoàng đế ngồi trên án thư, hai hàng mưu sĩ đứng trước mặt.

Nếu có Chung Sơn ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện: không ngờ mình nhận biết Hoàng đế của Đại Huyền Hoàng triều này, là Cổ Huyền một trong bốn đại Thái tử của Đại Huyền Vương của Đại La Thiên triều!

Cổ Huyền không phải sáng lập Vĩnh Lạc Hoàng triều sao? Như thế nào ngồi trong hoàng cung Đại Huyền Hoàng triều?

Trước mặt Cổ Huyền, là Phạm Nhất Phẩm và các mưu sĩ.

Trong tay cầm một phong thư, vẻ mặt Cổ Huyền có hơi cổ quái, tiếp đó đưa thư ra. Mưu sự thứ nhất Phạm Nhất Phẩm, lập tức bước tới tiếp nhận lá thư.

Rất nhanh nhìn xem, rồi chuyền thư cho mọi người xem.

- Hàn Cực Quang? Ha ha... Xem ra bệ hạ che giấu còn chưa đủ bí ẩn nha! Không ngờ Hàn Cực Quang biết thân phận của bệ hạ!

Phạm Nhất Phẩm cười nói.

Toàn bộ trong thư phòng, có lẽ chỉ có một mình Phạm Nhất Phẩm dám nói đùa với Cổ Huyền.

- Biết thì sao chứ? Đại La Thiên triều đã không còn nữa, còn ai có thể quản ta?

Cổ Huyền cười nói.

- Bệ hạ anh minh!

Phạm Nhất Phẩm gật đầu cười nói.

Mà lúc này, thư đã truyền hết một vòng trong tay chúng mưu sĩ.

- Chung Sơn này trưởng thành quá nhanh!

Một gã mưu sĩ hít sâu một hơi nói.

- Đại Quang Hoàng triều tuy rằng là Hoàng triều, nhưng nói thế nào cũng từng có nội tình của Đế triều, căn bản không phải Hoàng triều có khả năng tranh đoạt quyền lợi. Đại Tranh Hoàng triều quá đi ngược với lẽ thường rồi!

Một gã mưu sĩ khác lắc đầu lo lắng nói.

- Thủy Kính với Liễu Yên Yên, khẳng định cũng là Chung Sơn cố ý tính kế nhằm vào bệ hạ!

Phạm Nhất Phẩm nhăn mặt nhíu mày nói.

Cổ Huyền gật gật đầu, biết đây là sự thật: Thủy Kính độc phát chết đi? Bị dã lang ăn thịt? Quả là kém bản lĩnh nói dối! Thế mà mình lại tin loại nói dối kém cõi này.

Chung Sơn, quả nhiên là lòng muông dạ thú.

- Bệ hạ! Đối với hứa hẹn của Hàn Cực Quang, ngài thấy thế nào?

Phạm Nhất Phẩm nhìn chăm chú Cổ Huyền hỏi.

- Chỉ cần ta nghĩ cách đi cứu viện hắn, hắn liền dẫn toàn triều cúi đầu xưng thần với ta, nhưng phải phong cho hắn là Vương gia khác họ sao?

Cổ Huyền suy tư rồi nói.

- Đúng vậy, bệ hạ! Với hạng người từng là Đại đế Đế triều, không có khả năng một lòng đi theo làm tùy tùng, có thể phải phong như thế đã phi thường không tệ rồi! Có Hàn Cực Quang, nhất định bệ hạ có thêm một trợ lực lớn!

Phạm Nhất Phẩm tiến lên nói.

- Không thể, bệ hạ! Hàn Cực Quang từng là Đại đế Đế triều, tâm tính của hắn tuyệt đối sẽ không tình nguyện thần phục! Một khi để cho hắn đủ lông đủ cánh, nhất định sẽ vong ân rời đi, không thể tin hắn!

Một gã mưu sĩ nói.

Tuy rằng phản đối Phạm Nhất Phẩm, nhưng Phạm Nhất Phẩm vẫn không giận. Dù sao, có nhiều mưu sĩ có tranh luận mới có ích cho bệ hạ.

- Ta tán thành Phạm tiên sinh! Lông cánh đầy đủ? Hắn thần phục bệ hạ, từ trong đại thế hết thảy đều so ra không bằng bệ hạ, cho dù là triệu người hiền năng, người hiền năng dĩ nhiên đầu nhập vào bệ hạ, có lý nào lại đầu nhập vào Vương gia? Cho nên Hàn Cực Quang vĩnh viễn không mạnh bằng bệ hạ. Không cần lo lắng phương diện này!

Một gã mưu sĩ khác, nói.

- Bệ hạ, xuất binh đi! Chỉ cần ngài vừa ra binh, thần dám cam đoan, ít nhất có ba Hoàng triều ra binh cùng với ngài!

Phạm Nhất Phẩm nói.

- Không thể, bệ hạ! Đại Tranh Hoàng triều hiện tại quân tiên phong quá mạnh, triều ta xuất binh chính là hành động không khôn ngoan! Tuy rằng nhận được Hàn Cực Quang, đương nhiên, cũng chỉ có thể nhận được Hàn Cực Quang, nhưng giao phong với Đại Tranh Hoàng triều, nhất định sẽ bị thương nặng! Chung Sơn thề quyết báo cừu cho Ngụy Anh Lan, khẳng định hắn không báo xong thù không bỏ qua. Một khi hắn giống như chó điên như vậy, không suy xét bất cứ gì tử chiến với triều ta, thì tính sao?

Mưu sĩ lúc trước lại nói.

- Bệ hạ! Không phải ngài vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện Huyễn Đồ Long đi theo Cổ Chính Nhất sao? Chỉ cần nhận được Hàn Cực Quang, Vĩnh Lạc Hoàng triều sẽ không kém gì Đại Ung Hoàng triều!

Phạm Nhất Phẩm cuối cùng khuyên bảo.

Cổ Huyền nhìn lướt qua mọi người, trầm tư một hồi, lắc lắc đầu nói:

- Không đi!

- Dạ!

Mọi người lập tức ứng đáp.

Cổ Huyền nói ra một câu, quyết định cho mọi lời bàn. Ai cũng không còn phản bác.

- Xuống dưới đi!

Cổ Huyền nói.

- Dạ!

Mọi người gật gật đầu, rời khỏi thư phòng.

- Phạm tiên sinh! Vì sao bệ hạ không muốn đi? Hàn Cực Quang a, đó chính là nhân vật tầm cỡ như Huyễn Đồ Long đấy!

Một gã mưu sĩ không rõ vì sao lại thế, nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm hỏi.

- Ôi! Không phải bệ hạ không muốn đi, mà là bệ hạ lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Hiện tại, tuy rằng không bằng Đại Ung Hoàng triều, nhưng dù vậy cũng không kém xa. Nhưng một khi trong cuộc chiến này thất lợi, lúc đó thực có thể sẽ bị Đại Ung Hoàng triều thừa cơ mà vào. Cổ Chính Nhất không phải hạng người lương thiện! Bệ hạ có tiêu chuẩn cân nhắc của bệ hạ, chúng ta chỉ nên chú ý bày mưu tính kế cho bệ hạ là được!

Phạm Nhất Phẩm giải thích.

- Dạ! Đa tạ Phạm tiên sinh chỉ bảo!

Người kia nói.

Phạm Nhất Phẩm gật gật đầu.

Quả nhiên, đúng theo như lời Chung Sơn nói: các thế lực khắp nơi đều có người ngăn cản, cũng không có vì lời hứa hẹn của Hàn Cực Quang mà xuất binh đến cứu viện.

Như thế, chỉ còn lại có một tòa cô thành này, đơn độc bị mưa to không ngừng tẩy rửa ăn mòn, chậm rãi đi đến bước đường cùng!

Ở thời điểm Đại Tranh Hoàng triều vây công Thiên Quang Thành, ở chỗ sâu trong Đông Hải.

Một tòa cung điện khí thế hùng vĩ ở dưới đáy biển sâu. Cung điện tên là Thủy Tinh Cung.

Ngoài Thủy Tinh Cung đang có một chiếc cự xa đứng ở trên quảng trường, phía trước cự xa do chín con cự long kéo, đây là một chiếc long xa.

Cũng có rất nhiều tướng sĩ đầy sát khí đứng bên ngoài chờ. Trong số đó, còn có một người Chung Sơn nhận biết, là Bạch Nghiệp. Bạch Nghiệp từng bị Doanh cắn một ngụm, tu vi đạt tới Đế Cực Cảnh. Mà Bạch Nghiệp đường đường là Đế Cực Cảnh, lúc này lại cung kính đứng chờ ở bên ngoài. Mà chiếc cự xa chín con rồng kéo ở bên cạnh hắn, đương kim thiên hạ cũng chỉ có một người có thể ngồi lên: đó là Doanh!

Thủy Tinh Cung, cung điện lớn nhất của Long tộc. Chí Tôn Long tộc Ngao Tứ Hải ở bên trong!

Giờ phút này, bên trong đang ngồi hai cường giả cấp cao nhất thiên hạ, bất kể là thực lực hay là thân phận, đều là tồn tại tối đỉnh phong.

Yêu tộc đệ nhất thiên hạ: Chí Tôn Long tộc Ngao Tứ Hải!

Thánh thượng Đại Tần Thiên triều: Doanh!

Doanh, thân mặc Cửu Long Hắc Thủy Bào, đầu đội Hắc Ngọc Bình Thiên Quan, ngồi ở đó không giận mà oai, tự nhiên phát ra một cổ khí tức cường thế của kẻ bề trên.

Ngao Tứ Hải ước chừng 50 tuổi theo tuổi của phàm nhân, mặc một thân Lam Thủy Tinh Long Lân Bào, đầu đội Thủy Tinh Thương Long Quan, nhìn qua khí phách mười phần.

Hai người ngồi trên chỗ cao nhất ở Thủy Tinh Cung, mà trong Thủy Tinh Cung còn có hai người khác, là Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng!

- Ngao Tứ Hải! Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi định vi ước? Cướp đoạt quyền lợi của ta?

Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nhìn chằm chằm Ngao Tứ Hải ở xa xa, cả giận nói.

Nhìn thấy Hạo Mỹ Lệ, trong mắt Ngao Tứ Hải lóe ra vẻ tức giận.

- Mau đi ra ngoài!

Ngao Tứ Hải trầm giọng nói.

- Đi ra ngoài? Khế ước Hạo gia ta lập tức sẽ bị ngươi hủy diệt, còn bảo ta đi ra ngoài? Khế ước thư Long tộc tính cái gì? Thánh vật của Long tộc, đến một thế hệ ngươi này, chẳng lẽ trở thành muốn sửa liền sửa hay sao?

Hạo Mỹ Lệ việc chính đáng không nhường ai, nói.

- Đây là huyết mạch của Hạo Thiên lưu lại à? Thân thể Vạn tà, có hứng thú!

Doanh bỗng nhiên cười nói.

Nghe tiếng của Doanh, Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nhìn về phía Doanh.

Chính là hắn, chính là hắn muốn cướp đoạt quyền lợi của mình?

- Chính là ngươi... đều do ngươi, ác ma ngươi này, ta phải nguyền rủa chết ngươi... nguyền rủa chết ngươi! Nguyền rủa ngươi thiên lôi đánh xuống! Nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!

Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa Doanh.

Nhìn thấy Hạo Mỹ Lệ nguyền rủa mình, trong mắt Doanh lạnh xuống. Tuy rằng Thánh thượng không thèm để ý bất kỳ công kích nào của Hạo Mỹ Lệ, nhưng không có nghĩa là Thánh thượng có thể để mặc cho người ta chà đạp.

- Ta nguyền rủa ngươi...

Hạo Mỹ Lệ tiếp tục nói.

Hạo Mỹ Lệ hy vọng với lời nguyền của mình, sẽ nguyền rủa chết người trước mắt, sau khi hắn chết thì hết thảy vấn đề đều giải quyết.

- Hừ!

Doanh hừ lạnh một tiếng.

“Phốc...”

Hạo Mỹ Lệ phun ra một ngụm máu tươi.

- Đồ nhi!

Tây Độc Hoàng lập tức đỡ lấy Hạo Mỹ Lệ lo lắng kêu lên.

- Ngươi... ngươi như thế nào không có việc gì?

Hạo Mỹ Lệ nhìn Doanh, một bộ vẻ mặt không thể hiểu nổi.

“Vì sao lại không có việc gì? Vì sao lời nguyền của mình không có việc gì? Hắn công kích ta, làm ta chấn thương, vì sao lời nguyền của ta còn chưa ứng nghiệm?”

- Doanh! Quên đi! Dù sao ta cũng có áy náy vì nàng! Về sau ta sẽ đuổi nàng ra khỏi Long Cung, vĩnh viễn không được bước vào một bước!

Ngao Tứ Hải nói.

- Ừm!

Doanh gật gật đầu. Dường như vừa lòng với quyết định này.

Hạo Mỹ Lệ nhìn hai người, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc. Ánh mắt nhìn lại Doanh, chung quy không có tiếp tục nguyền rủa. Tuy rằng Hạo Mỹ Lệ được nuông chiều từ nhỏ tính tình ngang bướng, nhưng đối mặt với chuyện sinh tử vẫn là biết có một số người không thể chọc tới, Doanh này, chính là người không thể chọc.

Cuối cùng, Hạo Mỹ Lệ chuyển ánh mắt nhìn vào Ngao Tứ Hải.

- Ngao Tứ Hải! Ta sẽ làm cho ngươi hối hận!

Hạo Mỹ Lệ oán độc bỏ lại một câu.

Tiếp đó mang theo Tây Độc Hoàng rời Thủy Tinh Cung, mà Ngao Tứ Hải nhìn theo bóng Hạo Mỹ Lệ rời đi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui