Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn cười quỷ dị nói:

- Mười tòa thành, có phải quá ít một chút hay không?

Xa xa Quách Phong còn đang tươi cười khinh miệt trêu tức, nghe Chung Sơn nói câu kia, Quách Phong trên mặt cứng đờ.

- Hả?

Quách Phong có phần không kịp phản ứng.

Mười tòa thành còn ít? Một phần ba quốc thổ còn ít?

Chung Sơn này khẩu khí thật lớn! Diêm Trùng Chi ở cách đó không xa đầu tiên là thần sắc căng thẳng, tiếp đó nhìn về phía Quách Phong lộ ra một vẻ tươi cười trêu tức.

Quách Phong trừng mắt nhìn lại, trên mặt hơi đỏ hồng.

- Vậy ngươi nói, bao nhiêu thành trì, mới tính không ít?

Quách Phong nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.

- Xem ra ngươi cũng không lấy ra bao nhiêu, vậy 15 tòa thành trì đi!

Chung Sơn thực tùy ý cười nói.

Lời vừa nói ra Quách Phong liền nuốt một ngụm nước miếng.

15 tòa thành? Trên nguyên tắc, đánh cược đất đai không phải đánh cược triều đình, không được vượt qua một nửa lãnh thổ, vậy mà Chung Sơn thoáng cái liền nói ra 15 tòa thành. Cái này gần như hết một nửa quốc thổ.

Ba triều đều như thế, Chung Sơn nói ra một câu liền đánh tới đỉnh.

Quách Phong bị Chung Sơn nói trên mặt ửng đỏ nghẹn cứng, “chỉ 15 tòa thành thôi”, cảm giác dường như hắn còn ngại ít! Chung Sơn này điên rồi sao?

- Như thế nào? Còn ít à?

Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Quách Phong, lộ ra vẻ tươi cười trêu tức, nói.

- Hừ!

Quách Phong hừ lạnh một tiếng.

- Diêm Trùng Chi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?

Chung Sơn cười nhìn Diêm Trùng Chi hỏi.

Diêm Trùng Chi ngay từ đầu thật giống như đang đứng ngoài xem diễn tuồng. Chung Sơn quay đầu hỏi, liền kéo hắn vào vòng chiến.

Diêm Trùng Chi sắc mặt hơi biến đổi, nhưng vẫn gật gật đầu cười nói:

- Ta đồng ý!

Ta đồng ý? Diêm Trùng Chi không ngờ đồng ý dùng một nửa quốc thổ đánh cược?

Chung Sơn nhìn lướt qua Diêm Trùng Chi, thoáng lộ vẻ tán thưởng! Mặc kệ Diêm Trùng Chi rốt cuộc có bản lĩnh hay không, ít nhất, khí phách của hắn không phải Quách Phong có khả năng sánh bằng.

Quả nhiên, vừa nghe Diêm Trùng Chi đồng ý, sắc mặt Quách Phong lập tức sa sầm xuống.

- Quách Phong! Ý của ngươi thế nào?

Chung Sơn nhìn về phía Quách Phong, cười nhạt một tiếng, nói.

Quách Phong ánh mắt biến đổi không ngừng. Một nửa quốc thổ, khó tránh khỏi làm cho Quách Phong tỏ ra lưỡng lự. Trầm mặc một hồi lâu, trong mắt Quách Phong dường như hạ một cái quyết tâm, cười lạnh một tiếng, hung ác nói:

- Được! Như ngươi mong muốn!

- Tốt!

Chung Sơn cười nói.

Hoàng đế ba triều đạt thành chung nhận thức, mỗi bên lấy ra 15 tòa thành làm tiền đặt cược. Cũng chính là một nửa quốc thổ.

45 tòa thành trì, cắt ra làm tiền đánh bạc, cung cấp cho Hoàng đế ba triều đánh cờ so tài với nhau.

- Điểm thành đi!

Quách Phong nói với Chung Sơn.

- Mời!

Chung Sơn cười nhường cho Quách Phong điểm trước.

Lúc này, từ phía sau long ỷ của Quách Phong, một gã lễ quan bay đến trung tâm quảng trường Âm Mê, trong tay bấm pháp quyết, lập tức, ở trên vùng trời quảng trường liền do pháp thuật hiện ra hình chiếu của một bản đồ to lớn.

Trên bản đồ, là phân bố tất cả thành trì ở biên giới giáp ba đại Hoàng triều.

Quách Phong, lấy tay điểm vài cái trên bản đồ, trên bản đồ lập tức có 15 thành trì biến thành màu đỏ.

Đây là vùng đất dùng để đánh cược đánh cờ. Tiếp sau đó Diêm Trùng Chi cũng điểm 15 tòa thành trì.

Chung Sơn học theo, dùng pháp thuật điểm ra 15 tòa thành trì ở biên giới.

Thành trì xác định, sẽ không được đổi ý, điều này liên quan đến danh dự của Hoàng triều.

Viên lễ quan dùng pháp thuật bày ra bản đồ kia, đọc tên một lần 45 tòa thành trì... từng tên xác định mọi người đều ghi nhớ những thành trì này, hắn mới lật tay thu hồi bản đồ.

- Đánh cược đất đai chia làm hai phần, ngươi biết quy củ rồi chứ?

Quách Phong nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.

- Đương nhiên!

Chung Sơn gật gật đầu.

Cái gọi là đánh cược đất đai, chính là ba triều so tài chơi cờ gồm: so đấu thực lực chỉnh thể và so đấu thực lực cá thể.

So đấu thực lực chỉnh thể, chính là đấu về năng lực quân đội; còn so đấu thực lực cá thể chính là phái tuyển thủ ra chiến đấu sinh tử.

- Quân đánh cược bước ra khỏi hàng!

Viên lễ quan bày ra bản đồ trước đó, cao giọng quát.

Lâm Khiếu cung tay chào Chung Sơn một cái, rồi từ phía sau nhảy xuống long thai, dẫn 20 vạn đại quân, chậm rãi đi đến trung tâm quảng trường Âm Mê.

Thuộc hạ của Diêm Trùng Chi, cũng là một gã Tướng quân mang theo 20 vạn quỷ quân bước ra khỏi hàng.

Thuộc hạ của Quách Phong, lại là 10 vạn bộ binh, và 10 vạn lang kỵ binh.

- Quân Đại Anh Hoàng triều, từ chính nam vào Âm Mê Sơn Mạch; quân của Đại Tấn Hoàng triều, từ chính tây vào Âm Mê Sơn Mạch; quân đội Đại Tranh Hoàng triều, từ chính đông vào Âm Mê Sơn Mạch!

Viên lễ quan cao giọng nói.

Âm Mê Sơn Mạch được một trận pháp cường đại bao phủ, bên trong vô số sương mù đen che khuất dãy núi, khiến cho thị lực của mọi người giảm xuống. Hơn nữa ở bên trong đó, thần thức phóng ra ngoài cũng bị quấy nhiễu thật lớn. Mà trọng yếu hơn là, ở bên trong không bay được, cũng giống như Phong Thuỷ Đại Trận của Nê Bồ Tát bày ra lúc trước, có 64 bức thành sương mù, mọi người ở bên trong không thể bay.

Quân đội chiến đấu, chính là ở bên trong đánh nhau, không quản sống hay chết, hễ lấy được được lá cờ chủ soái của đối phương, hoặc là giết sạch đối phương coi như thắng trận.

- Bẩm bệ hạ! Thần lãnh binh vào núi, nhất định lấy thêm thành trì cho Đại Tấn Hoàng triều!

Thống soái của Đại Tấn Hoàng triều kêu lên với Quách Phong.

- Ừm!

Quách Phong gật gật đầu.

Tướng quân kia tuân mệnh, mang theo 10 vạn bộ binh, 10 vạn lang kỵ binh, đi về hướng tây bắc, chuẩn bị từ vào phía tây Âm Mê Sơn Mạch.

- Bẩm bệ hạ! Thần lãnh binh vào núi, nhất định là thêm thành trì cho Đại Anh Hoàng triều!

Viên Quỷ Soái của Đại Anh Hoàng triều kia cũng kêu lên với Diêm Trùng Chi.

- Vất vả cho ngươi!

Diêm Trùng Chi nói.

Viên Quỷ Soái kiên định gật gật đầu, mang theo 20 vạn quỷ binh, nhẹ nhàng lướt đi tới hướng phương bắc, vào phía nam Âm Mê Sơn Mạch.

- Bẩm bệ hạ! Thần lãnh binh vào núi, nhất định đoạt hai soái kỳ!

Lâm Khiếu bái Chung Sơn, rồi nói.

20 vạn quân Đại Tranh cũng là xoa xoa tay.

- Người đâu! Mang ra Anh Hùng Tửu! Trẫm phải kính Lâm Khiếu một chung!

Chung Sơn bỗng nhiên nói.

Kính Lâm Khiếu? Quách Phong nhướng mày; Diêm Trùng Chi cũng tỏ vẻ bất ngờ. Chung Sơn này muốn lấy lòng Lâm Khiếu? Khích lệ ba quân?

Chung Sơn đi xuống long thai, Lâm Khiếu bước ra khỏi hàng đi đến trước hàng quân.

Hai người hầu đi đến trước mặt, một người nâng khay, phía trên đặt hai cái chung và một vò rượu ngon. Người còn lại vươn tay mở ra nắp vò, từ trong vò rót ra mỹ tửu vàng óng ánh, rót vào chung.

Rượu ngon vừa đầy chung, lão già nát rượu đang nằm dài trên ghế ôm hồ lô rượu phía sau long ỷ của Diêm Trùng Chi kia, mũi lão bỗng nhiên giật giật, lại giật giật, tiếp đó mắt lão sáng lên, xoay người bò lên, quay mắt nhìn chòng chọc về phía Chung Sơn dưới long thai xa xa.

- Rượu ngon...!

Lão già mặt đầy vẻ thích thú, quát to một tiếng, thân hình chợt nhích động, chỉ lưu lại một cái bóng mờ, biến mất trên ghế nằm, rất nhanh hiện ra chỗ Chung Sơn, vươn tay chụp vò rượu.

Quá nhanh, đảo mắt sắp chạm tới vò rượu trước mặt.

“Phù...”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lão già đứng ở phía trước người rót rượu, nhưng không phải chụp được vò rượu, mà bị người cản lại. Một cái bóng đen chắn trước mặt lão già.

Là Sát Phá, trong nháy mắt lão già vọt tới, Sát Phá liền động, với tốc độ cực nhanh chặn ngay trước mặt lão già.

Động tác hai người đều phi thường phi thường nhanh, ở xa xa hai chủ hoàng triều đều lộ thần sắc căng thẳng. Đặc biệt là nam nhân mặt máu phía sau Quách Phong, dán mắt nhìn chằm chằm vào Sát Phá.

Sát Phá là tồn tại loại nào: Đế Cực Cảnh, đó chính cường giả đỉnh phong thiên hạ. Ngay lúc lão già nhích người bay tới, Sát Phá liền liếc mắt một cái thấy được phương hướng hành động của lão, tận tâm với chức trách, đương nhiên Sát Phá phải toàn lực bảo hộ Chung Sơn.

Lão già bị Sát Phá ngăn lại, cũng trong mắt lộ vẻ ngưng trọng. Tiếp đó lại giả ngây giả dại cười hi hi ha ha.

- Ngươi muốn làm gì?

Chung Sơn mắt lạnh xuống nhìn về phía lão già.

- Lão già ta bình sinh ưa thích nhất là rượu! Rượu của ngươi này thật kỳ lạ, ta không ngờ không ngửi ra là dùng thứ gì để ủ. Có thể cấp cho lão già ta một chút ít nếm thử hay không?

Lão già lập tức cười hi hi ha ha nói.

Cái gì ủ? Đây là rượu từ dương gian mang theo xuống, dương gian mới có rất nhiều trái cây để ủ, đương nhiên ở âm phủ rất hiếm thấy.

Chung Sơn nhìn lại phía Diêm Trùng Chi xa xa, trên mặt Diêm Trùng Chi lộ ra vẻ cười khổ.

Chung Sơn lại nhìn về phía lão già, lão già bị Sát Phá ngăn chặn, trên mặt làm ra vẻ tội nghiệp, nhưng hai mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm vào vò rượu ngon, tuyệt không chịu thua!

- Đây là Anh Hùng Tửu, chờ ta kính anh hùng rồi nói sau!

Chung Sơn nói một câu, rồi không hề để ý tới lão già, bưng lên một chung rượu, Lâm Khiếu cũng bưng lên một chung.

- Chúc ngươi chiến thắng trở về!

Chung Sơn cất cao giọng nói.

- Tạ ơn bệ hạ!

Lâm Khiếu cũng cất cao giọng nói.

Đây là làm cho ba quân xem: 20 vạn đại quân phía sau Lâm Khiếu, từng người nhìn chờ đợi, trong mắt chiến ý bốc lên, sĩ khí tăng mạnh.

- Vào núi cẩn thận, bất đắc dĩ hãy vứt bỏ! Ta thật không muốn ngươi gặp chuyện không may!

Chung Sơn nhỏ giọng nói.

Năng lực chỉ huy quân đội của Lâm Khiếu không cần nói, nhưng dù sao thời gian đến âm phủ quá ngắn, một số vật kỳ lạ cổ quái này nọ ở âm phủ còn chưa biết rõ lắm, Chung Sơn là sợ hắn lật thuyền trong mương. Thà rằng Chung Sơn mất đi 15 tòa thành trì, cũng không muốn mất đi Lâm Khiếu.

- Dạ!

Lâm Khiếu cảm động gật gật đầu.

Hai người cụng ly rồi uống. Lão già cách đó không xa trong mắt sáng ngời.

Uống xong, Lâm Khiếu dẫn 20 vạn đại quân đi tới phía đông bắc, chuẩn bị vào núi từ mặt đông Âm Mê Sơn Mạch.

Nhìn Lâm Khiếu rời đi, Chung Sơn mới xoay mình chuẩn bị đi lên long thai.

- Vậy rượu đâu?

Lão già lập tức kêu lên.

Chung Sơn cổ quái liếc mắt nhìn lão già, phất tay một cái, Sát Phá tránh ra nhường đường. Lão già liền vươn tay chụp về phía vò rượu còn hơn phân nửa kia, rồi ôm vò rượu, đi trở về bên long thai Diêm Trùng Chi.

Chung Sơn đi lên long thai, một lần nữa ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy lão già ở xa xa, tay ôm vò rượu lắc lư thảnh thơi uống.

- Ba quân đội chiến đấu trong Âm Mê Sơn Mạch, mất đi 25 tòa thành, còn lại 20 tòa thành, mỗi bên chọn ra mười người tiến hành so đấu!

Viên lễ quan tiếp tục kêu lên.

Mỗi bên chọn ra mười người! Đây là theo quy củ: 20 tòa thành còn lại, đương nhiên là ba triều so đấu, cuối cùng ai thắng thì thuộc về người đó.

Xa xa, Quách Phong nhìn lại phía sau, vừa nhìn thấy nam nhân mặt máu kia, liền nói gì đó, nam nhân mặt máu gật gật đầu.

Tiếp đó, từ trên long thai của Quách Phong, đi xuống mười người, trong đó một người đúng là nam nhân mặt máu kia. Quách Phong đúng là hạ quyết tâm quyết đánh lấy 20 tòa thành này.

- Ta đi... ta đi! Ta muốn thu phục hắn!

Tiên Tiên đứng phía sau Chung Sơn chợt kích động kêu lên.

Nhìn lại Tiên Tiên, Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Sát Phá! Ngươi cùng theo Tiên Tiên xuống phía dưới vui đùa đi!

- Dạ!

Sát Phá cung kính đáp.

Có Sát Phá cùng đi, Chung Sơn sẽ không lo lắng an toàn của Tiên Tiên. Bởi vì loại chiến đấu thực lực cá thể này, chỉ có chết tại trận, không có nhận thua.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui