Trường Sinh Bất Tử

Thiên Ma Thối Thể tầng thứ hai!

Trong lúc sinh tử giao nhau, Chung Sơn đã đột phá lên thiên ma thối thể tầng thứ hai, và cũng nhờ sử dụng Thiên Ma Thối Thể này mà toàn thân hắn trở nên đau nhức vô cùng, phải nghỉ ngơi một hai ngày mới có thể hồi phục, chỉ là sau khi khôi phục xong, Chung Sơn sẽ tăng vọt về thể chất.

Vân Thiên ở phía xa xa phân giải thi thể của đại hồng xà, dù sao thì trên người đại hồng xà chỗ nào cũng là bảo vật.

- Chung Sơn bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?

Thiên Linh Nhi lập tức kiểm tra thân thể Chung Sơn, phát hiện ra hắn không thiếu tay chân nào cả nhưng vẫn lo lắng hỏi.

- Không có chuyện gì, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe cả.

Chung Sơn lắc đầu nói.

Bi Thanh Ti cách đó không xa nhìn Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn, lúc này trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, không biết phải đối mặt như thế nào với Chung Sơn, chỉ có thể xấu hổ ở một bên không nói lời nào, hai mắt nàng tuy nhìn về phía Vân Thiên nhưng tinh thần lại ở chỗ Chung Sơn.

- Những người khác đâu rồi?

Chung Sơn nhìn bốn phía phát hiện thấy chỉ còn lại mình và một đám người.

- Ta không biết.

Thiên Linh Nhi lau nước mắt mờ mịt nói.

Lúc ấy toàn bộ tâm tình của Thiên Linh Nhi đều tập trung trên người của Chung Sơn, đâu còn để ý tới bên ngoài nữa.

Nhìn Thiên Linh Nhi khóc lóc tựa như là một con mèo, Chung Sơn lắc lắc đầu cười cười, bàn tay hắn định chạm vào người nàng, nhưng vừa mới vươn ra một nửa thì thấy trên đó dính đầy máu liền dừng lại.

- Tam sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?

Thiên Linh Nhi nghiêng đầu qua nhìn về hướng Bi Thanh Ti.

Bị Thiên Linh Nhi hỏi, Bi Thanh Ti không thể không quay đầu lại, nàng nhìn thấy Chung Sơn thì trong mắt hiện lên một vẻ xấu hổ, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ bình thường.

- Hạo Tam được sự bảo vệ của Cầu Long đã rời khỏi rồi, cái tên thái giám kia dã bị giết chết, những người còn lại đều đuổi theo Hạo Tam.

Bi Thanh Ti kể lại mọi chuyện.

Nhìn thấy Bi Thanh Ti cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, Chung Sơn cũng chỉ gật gật đầu mà không hỏi nhiều để nàng ta khỏi phải xấu hổ.

- Ta điều tức một lúc, Linh Nhi, ngươi nhìn xem chung quanh có chỗ nào có nước không, ta muốn tắm rửa.

Chung Sơn nói.

Thiên Linh Nhi nhanh chóng lau nước mắt, mừng rỡ đáp ứng yêu cầu của Chung Sơn.

- Ừ, ừ.

Thiên Linh Nhi nhanh chóng đáp lại hai tiếng rồi bỏ chạy ra bốn phía, tìm một hồ nước.

Vân Thiên ở phía xa xa rời khỏi con đại hồng xà, lúc này chỉ còn lại Bi Thanh Ti.

- Ta cũng đi tìm xem.

Bi Thanh Ti cảm thấy không khí không tốt cho nên mở miệng nói, sau đó liền lập tức bay ngược hướng Thiên Linh Nhi vừa rời khỏi.

Thấy Bi Thanh Ti rời khỏi, Chung Sơn lắc đầu cười cười, sau đó hắn nhắm mắt lại, cẩn thận điều tức.

Bây giờ đúng là đang bị trọng thương.

Chung Sơn ngồi xuống một canh giờ thì thấy thân thể đã khá hơn một chút, nhưng chân khí trong người chỉ còn lại ba thành.

Hắn mở to mắt ra, ba người kia lại một lần nữa trở về nhìn Chung Sơn.

- Chung Sơn ngươi cảm thấy thế nào?

Thiên Linh Nhi mở to mắt nhìn Chung Sơn, tỏ ra vẻ lo lắng hỏi.

- Tốt lắm, hồ nước đã tìm thấy rồi sao?

Chung Sơn gật gật đầu.

- Ở cách đây nhăm dặm, chúng ta đi nhanh đi.

Thiên Linh Nhi lập tức nói.

- Ta đưa ngươi đi.

Vân Thiên nói.

- Đa tạ.

Chung Sơn gật gật đầu.

Sau đó, Vân Thiên lật tay ném một cái, phi kiếm lơ lửng hóa thành một than cự kiếm, tựa như là một tấm ván gỗ, xung quanh tỏa ra một chút ánh sáng màu xanh, Chung Sơn bước lên trên đó, rồi Vân Thiên điều khiển tới một sơn cốc phía xa xa, trong sơn cốc có một hồ nước.

Hạ kiếm xuống, Vân Thiên cất tiếng nói:

- Ngươi tắm rửa ở chỗ này đi.

- Đa tạ.

Chung Sơn gật gật đầu.

Đối với xác con đại hồng xà lúc trước, Chung Sơn cũng không đề cập tới, hắn cởi y phục nhảy vào trong hồ tắm rửa sạch sẽ.

Trong vòng tay lưu trữ đồ vật còn có một bộ quần áo mới nhưng đều đã bị dịch dạ dày làm cho nát tan, cho nên bây giờ chỉ có thể đem quần áo giặt sạch rồi mặc lại.

Sau khi tắm rửa xong, Chung Sơn tuy bị trọng thương trong người nhưng cảm thấy cả người lại khoan khoái nhẹ nhàng hơn.

Lại mốt lần nữa nàng cùng với Thiên Linh Nhi, Bi Thanh Ti tụ hợp lại.

- Sư tỷ, đại sư huynh trước khi đi đã nói, năm ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Thúy Vân Sơn.

Vân Thiên nhìn về phía Bi Thanh Ti nói.

Ngươi có thể đi tụ họp cùng hắn.

Bi Thanh Ti khẽ cau mày nói.

Nhưng mà đệ đã đáp ứng với đại sư huynh, sư tỷ, người không thể không đi, nếu không thì ta cũng bị sư hynh trách cứ.

Vân Thiên tỏ ra vẻ khó xử nói.

Bi Thanh Ti nhíu mày nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta sẽ tới Thúy Vân Sơn.

- Thúy Vân Sơn ư?

Chung Sơn cau mày lại.

Ở biên giới Đại Côn quốc cũng có một dãy núi Thúy vân, Thúy Vân Sơn chính là ngọn núi cao và hiểm trở nhất của Đại Côn quốc, người bình thường không dám tới đó bởi vì vách núi này vô cùng dựng đứng, tựa như là một cây cột đá, chỉ có đỉnh núi có màu xanh biếc, tựa như là Thúy Van.

- Phía tây tám trăm dặm, vào lúc chạng vạng tối chúng ta có thể đến nơi.

Vân Thiên nghĩ nghĩ nói.

Quả nhiên chính là tòa Thúy Vân Sơn đó.

Chung Sơn quay đầu nhìn Linh nhi rồi khẽ nhăn mặt và cau mày, Chung Sơn đã đáp ứng nàng tìm đại sư huynh,à mà hiện nay đại sư huynh không có ở đây, vậy phải tới Thúy Vân Sơn đợi y.

- Linh Nhi, bây giờ các ngươi tính sao?

Vân Thiên hỏi.

- Chúng ta đi cùng với các ngươi.

Chung Sơn mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Vân Thiên khẽ cau mày.

Về phần Linh Nhi nàng không có ý kiến gì, bây giờ mình và không có chuyện gì, thì đi gặp đại sư huynh một chút cũng không sao.

Chỉ có Bi Thanh Ti là nhìn Chung Sơn, trong ánh mắt của nàng có một vẻ không tự nhiên nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Hai thanh phi kiếm, Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi ở trên một thanh còn Vân Thiên và Chung Sơn mỗi người một thanh, chạy tới đỉnh núi Thúy Vân.

Ở đỉnh núi Thúy Vân, đã có bàn bàn đá, ghế đá sắp sẵn, nhìn vào có vẻ vô cùng đơn sơ. Mọi người đi vào trong núi, Chung Sơn ở đỉnh núi nhìn về phía dưới.

- Chúng ta ở chỗ này đợi sao?

Thiên Linh Nhi nhíu mày hỏi.

- Không sai, chín là ở chỗ này, đợi đại sư ca vài ngày ở đây.

Vân Thiên tự nhiên nói.

Nhìn Vân Thiên, Chung Sơn khẽ thở dài, ngu ngốc sao mà lại đợi ở đây vài ngày? Chẳng lẽ khi trời mưa sấm sét cũng phải ở đây đợi hay sao?

- Ở dưới núi có một trang viên của ta, hay là chúng ta đi xuống dưới đó nghỉ ngơi trong trang viên vậy.

Chung Sơn nghĩ nghĩ nói.

- Không được, nếu như đại sư huynh tới đây, không thấy chúng ta thì phải làm sao?

Vân Thiên lập tức lắc đầu bác bỏ ý kiến.

Thấy Vân Thiên quật cường như vậy Chung Sơn liền nhíu mày. Tại sao giọng nói của Vân Thiên đối với mình lại có một cảm giác cao cao tại thượng, tuy nhiên, lòng dạ Chung Sơn đã sớm lạnh nhạt, nên cũng không để ý tới nhiều.

- Đã như vậy phiền ngươi đợi ở chỗ này, chúng ta đi về trang viên. Nếu như đại sư huynh đến thì ngươi đến báo cho chúng ta biết.

Chung Sơn nói.

Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Vân Thiên cau mày không nói gì thêm.

- Linh Nhi, sư thúc, chúng ta mau xuống núi.

Chung Sơn hướng về phía Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi nói.

Bi Thanh Ti nghe thấy Chung Sơn kêu mình thì khẽ chau mày, nhưng nàng cũng không nói gì, cuối cùng cũng gật gật đầu.

- Làm phiền sư đệ rồi.

Bi Thanh Ti hướng về phía Vân Thiên nói.

Giờ phút này, Vân Thiên rốt cục có một cảm giác hối hận, chỉ vì trước kia hắn cho rằng Chung Sơn chỉ mang Thiên Linh Nhi xuống dưới thì cũng còn chừa một người lại cho mình, bây giờ thì không còn ai, cho nên đối với Chung Sơn trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

- Không sao.

Vân Thiên chỉ có thể gật gật đầu.

Sau đó, phi kiếm của Bi Thanh Ti phóng ra, mang theo Chung Sơn và Thiên Linh Nhi bay xuống, dưới sự chỉ dẫn của Chung Sơn, cả hai bay về phía dưới chân núi Thúy Vân.

Vân Thiên đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng rất không vui nhưng hắn cũng không thể làm gì chỉ có thể ghi nhớ vị trí trang viên của họ, sau đó mang theo tâm tình khó chịu mà khoanh chân nhắm mắt chờ đợi đại sư huynh.

Ở bên ngoài trang viên, Bi Thanh Ti liền giả như là phàm nhân để khỏi bị người khác gây nên phiền nhiễu.

Chung Sơn mang theo mọi người đi thẳng về phía trước, tuy hình dáng của Chung Sơn thay đổi nhưng hắn lấy lệnh bài ra thì lập tức được quản gia tín nhiệm, nhanh chóng được vào trang viên của chủ nhân.

Ở trong trang viên, ba người nhanh chóng phân ra.

Thiên Linh Nhi ăn uống xong liền lập tức ngủ ngay, dù sao hôm nay nàng cũng phải tiêu hao tinh thần rất lớn. Bi Thanh Ti sau đó cũng trở về phòng của mình.

Chung Sơn lúc này ở trong phòng của mình, một lần nữa lấy cái vòng tay lưu trữ ra.

Ở bên trong một lượng ngân phiếu lớn đã trở nên vô dụng, dịch dạ dày của đại hồng xà quả là lợi hại, xem ra phải tìm một cái hồ nước lớn mới có thể tẩy rửa sạch sẽ được.

Quả Huyết bồ đề lúc này cũng đã bị dung dịch làm cho biến mất, sau khi thanh lý sạch sẽ, bên trong chỉ còn lại hai đồ vật hữu dụng.

Một thứ chính là phương thuốc mà hắn lấy được trong nham thạch trước kia, phương thuốc này có thể chế tạo ra đan dược tứ phẩm, cường hóa đan.

Một cái khác chính là cái hộp gỗ đào tinh xảo. Nhìn cái hộp gỗ này, hai mắt Chung Sơn liền sáng ra, đây rõ ràng là bảo bối, ở trong dung dịch mà cũng không bị hư hao sao? Đây có thể là gỗ đào bình thường sao?

Hạ nhân mang nước sạch đến cho Chung Sơn, Chung Sơn đem hộp gỗ rửa sạch một lần, thật sự một chút hư hao cũng không có.

Lúc này, Chung Sơn liền hổi tưởng lại chuyện trước kia, Hạo Tam thả ra một lượng lớn rắn về bốn phía, ở trong bụng của các con rắn khác, có thể có thứ gì khác không?

Bỏ qua sự tiếc nuối ở trong lòng, đôi mắt Chung Sơn một lần nữa lại đảo đến chiếc hộp bằng gỗ đào, rốt cuộc bên trong có gì đây?

Chiếc hộp bằng gỗ đào không có khóa sắt nen Chung Sơn mở ra rất nhanh chóng.

- Két!

Hộp gỗ được mở ra, Chung Sơn cẩn thận mở ra.

Trong ánh đèn, Chung Sơn nhìn thấy trong hộp có thứ gì đó.

Một quyển trục ư? Một quyển trục có kim quang sắc ư? Quyển trục này hình như được dệt bằng tơ, nhìn qua có vẻ vô cùng hoa lệ.

Chung Sơn nhẹ nhàng lấy quyển trục này ra, nhìn vào nó đột nhiên trong lòng Chung Sơn có một cảm giác quen thuộc, quyển trục này tại sao lại giống thánh chỉ vậy. Đúng thế, chính là thánh chỉ, thế gian chỉ có hoàng đế mới ban phát thánh chỉ, thánh chỉ bằng vàng.

Chung Sơn nhẹ nhàng mở quyển trục ra, quả nhiên, cái này giống hệt như là thánh chỉ.

Hắn chậm rãi mở ra cuối cùng cũng thấy ở trên thánh chỉ có vô số những chữ nhó. Nhìn những chữ nhỏ này, bàn tay Chung Sơn đột nhiên vì kích động mà trở nên run rẩy.

Giờ khắc này, đột nhiên Chung Sơn có một cảm giác kỳ lạ, thậm chí trong hai mắt của hắn có một tia nước u uẩn. Chung Sơn trầm ổn cỡ nào, nhìn thấy Hồng Loan Thiên Kinh, Thiên Ma Thối Thể, cũng không tỏ ra thất thố, nhưng lúc này, Chung Sơn nhịn không được.

Trên thánh chỉ, ở góc bên trái có viết bà chữ, đây chính là tiêu đề vô cùng văn vẻ.

- Chú Thiên Đình.

Tiêu đề là:Chú Thiên Đình.

Câu đầu tiên là: Tụ quốc vận, tụ địa vận, tụ thiên vận, tụ vận khí thiên hạ, nghênh kháng thiên uy, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.

Câu thứ hai: Kiến thiên triều, trí vạn nghiệp, quốc vận, địa vận, thiên vận, chúng khí vận tu nhi thành lực, phá nghiệp chướng, thành tựu thiên địa nghiệp vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui