Trường Sinh Bất Tử

- Chung Sơn, chúng ta tiếp tục đi thôi, đừng nghe lão già điên cả ngày chỉ biết lừa uống rượu này!

Tiên Tiên bĩu môi nói.

Một câu này khiến lão già nát rượu đang uống một ngụm rượu xuống thiếu chút nữa sặc chết. Kiếp số a, kiếp số!

- Ta tin hắn!

Chung Sơn bỗng nhiên lên tiếng nói.

Lão già nát rượu nói phía trước có nguy hiểm, có thể tùy tiện tìm 1 lý do nào đó, nhưng mà hắn cố tình nói không có, tất nhiên khinh thường nói dối. Hơn nữa bản thể Chung Sơn cũng có năng lực này, bởi vậy Chung Sơn mới lựa chọn tin tưởng.

Nghe Chung Sơn nói tin, Diêm Trùng Chi ở một bên cũng nhướng mày lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lão già nát rượu ôm vò rượu đang định đưa lên uống bỗng nhiên khựng lại, chính mình nói ngay cả mình cũng không tin vậy mà Chung Sơn lại tin tưởng?

Tiên Tiên không khỏi buồn bực. Thi tiên sinh cũng lẳng lặng nhìn, nhìn chằm chằm lão già nát rượu, hình như phát hiện điều gì bình thường.

- Ngươi tin ta?

Lão già nát rượu có chút cổ quái nhìn về phía Chung Sơn.

- Tất nhiên!

Chung Sơn khẳng định gật gật đầu.

Nhìn thấy Chung Sơn gật đầu, lão già nát rượu càng ngày càng cổ quái, nhìn chằm chằm Chung Sơn nửa ngày nghẹn ra một câu:

- Lấy tiếp 2 vò rượu cho ta.

Mọi người:

“...”.

- Ta đã nói mà, hắn chỉ biết lừa uống rượu!

Tiên Tiên lập tức kêu lên.

Lão già nát rượu sau khi tiếp tục lừa được 2 vò rượu lại bị Tiên Tiên mỉa mai, khuôn mặt già nua lại lần nữa đỏ lên, tuy nhiên, ai bảo mình yêu rượu chứ?

Âm phủ, nơi cấm ngoại, Đại Tấn Hoàng triều. Trong triều đình.

- Khởi bẩm bệ hạ, quả như bệ hạ sở liệu, sau khi mặt trời rơi xuống Đại Trạch Quỷ Vực, Đại Tranh Hoàng triều họp triều chậm chạp, Chung Sơn đi tới Đại Trạch Quỷ Vực!

Một gã đại thần cung bái nói.

- Khởi bẩm bệ hạ, Đại Anh Hoàng triều, Diêm Trùng Chi cũng rời khỏi triều đô, đi tới Đại Trạch Quỷ Vực!

Lại một gã đại thần nói.

- Tốt, tốt, tốt! Ha ha ha ha!

Hoàng đế Quách Phong thư sướng cười.

- Đây là một thời cơ tốt, bệ hạ, Hoàng đế hai triều rời đi, nhất định quân tâm tan rã, ta thừa cơ hội này đánh hạ hai triều, đây là cơ hội lên trời cho bệ hạ a!

Một gã đại thần vuốt mông ngựa nói.

- Không sai, đây là cơ hội trời cho!

Quách Phong cười nói.

- Bệ hạ, Đại Tranh Hoàng triều bây giờ thế mạnh, lại có Huyết Lang trợ chiến, cho dù không có Chung Sơn cũng không có khả năng thắng được. Chúng ta nên tập trung binh lực, nhanh chóng đánh hạ Đại Anh Hoàng triều, sau đó tiếp tục giết tới Đại Tranh!

Một gã đại thần khuyên can nói.

- Bệ hạ, phải tấn công Đại Tranh trước, Chung Sơn rời đi là cơ hội trời cho, đánh hạ Đại Tranh, Đại Anh không cần phải lo lắng.

Lại một mưu thần nói.

...............

Trong lúc Đại Tấn Hoàng triều mưu đồ bí mật xuất binh. Chung Sơn đã cùng Diêm Trùng Chi, lão già nát rượu kết bạn cùng đi.

Trong lúc bay đi, Diêm Trùng Chi đột ngột hỏi:

- Chung Sơn, ngươi quen biết Cổ Thần Thông?

Nghe Diêm Trùng Chi nói vậy, đồng tử Chung Sơn co rụt lại, Tiên Tiên và Thi tiên sinh cũng đều nhướng mầy lên.

- Ách? Ngươi cũng biết Cổ Thần Thông?

Tiên Tiên kinh ngạc nói.

- Diêm huynh hảo nhãn lực!

Chung Sơn cảm thán nói.

Chung Sơn đã biết, Diêm Trùng Chi khẳng định phát hiện mình là từ dương gian mà tới, Diêm Trùng Chi này quả nhiên là nhân vật lợi hại.

- Quá khen, làm sao so được với Chung huynh?

Diêm Trùng Chi cười nói.

Diêm Trùng Chi không phải khiêm tốn, lời này là trong lòng nói ra, vài năm đánh ra một Đại Tranh Hoàng triều to lớn như vậy, Chung Sơn tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Mà những người khác cũng mắt mở to mở nhỏ, nhìn hai người thần thần bí bí.

- Chung mỗ từng là Nhất Đẳng Đông Phương Công Đại La Thiên triều.

Chung Sơn thẳng thắn nói ra.

- Ồ, khó trách Chung huynh tài giỏi như thế, Đại La Thiên triều, Cổ Thần Thông đúng là bất phàm a!

Diêm Trùng Chi cũng hơi hơi cảm thán nói.

- Diêm huynh làm sao biết được Cổ Thần Thông?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Khai thiên lập địa, hành động vĩ đại như thế, chúng ta sao làm sao không biết, lúc trước mặc dù Cổ Thần Thông dùng 'Hậu Thổ' chấn nhiếp đại địa, phong cấm âm phủ! Nhưng mà âm phủ vẫn rung động không thôi, hành động vĩ đại như thế ai mà không biết? Tuy rằng cuối cùng thất bại, nhưng mà một kích cuối cùng, đánh ra vô số khe nứt, lượng lớn người dương gian tiến vào âm phủ này, Diêm mỗ trong khoảng thời gian này luôn đoán Chung huynh làm cách nào vào âm phủ, cũng không phải là lần khai thiên lập địa mấy chục năm trước.

Diêm Trùng Chi nhìn thẳng Chung Sơn.

Mấy chục năm trước, lần đó lượng lớn quân đội tiến vào âm phủ, Chung Sơn làm sao tiến vào âm phủ tự nhiên lần đó là tỉ suất lớn nhất, nhưng mà Diêm Trùng Chi luôn có loại cảm giác quái dị, cho nên không thể không thử Chung Sơn một chút.

Chung Sơn cũng nhìn ra Diêm Trùng Chi đang thử. Trả lời đúng? Nghe vậy rất giả dối. Trả lời không phải? Vậy có còn phải giải thích hay không?

- Ha ha, Diêm huynh ngươi nói đi?

Chung Sơn cười cười nói.

- Ha ha!

Diêm Trùng Chi cười cười, không hề giằng co nữa, đồng thời cũng nhìn ra chỗ khó đối phó của Chung Sơn.

- Lão già nát rượu, bây giờ phía trước có nguy hiểm không?

Tiên Tiên nhìn về phía lão già nát rượu hỏi.

- Ngươi không phải không tin ta sao?

Lão già nát rượu không để ý tới nói.

- Ta không tin ngươi, nhưng mà ta tin tưởng Chung Sơn, hắn nói có nguy hiểm, ta liền tin tưởng!

Tiên Tiên rất không nể tình nói.

Lão già nát rượu: “......”.

- Tạm thời không có, chúng ta nhanh tiến vào Đại Trạch Quỷ Vực đi!

Lão già nát rượu nói.

Mọi người nhanh bay về phía Đại Trạch Quỷ Vực.

Không bao lâu, mọi người nhìn thấy một ít thi thể ngổn ngang trên đường. Chết cực kỳ thảm, đầu bị bổ ra, tuỷ não bị hút hết toàn bộ. Cộng thêm quần áo vẫn còn mới, rất rõ ràng là mới xảy ra không lâu.

Nếu như là một cái (thi thể) hai cái thì không sao, nhưng mà một lần xuất hiện 70, 80 cái, không thể không khiến người ta nghĩ sâu xa.

- Chung Sơn, ngươi quả nhiên nói đúng, may mà lúc trước chúng ta không tùy tiện tiến vào!

Tiên Tiên nhìn những người chết thảm này, vẻ mặt may mắn nói.

Lão già nát rượu ở một bên cũng cũng không biết nói gì cho phải, rõ ràng là mình nói, công lao sao lại cấp cho Chung Sơn?

Thi tiên sinh hạ xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể một chút, mặt mày nhăn thành chữ xuyên (川).

- Bệ hạ, một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, những người này trong nháy mắt đã bị giải quyết!

Thi tiên sinh nhíu mày nói.

- Ồ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Mọi người mang theo tâm tình ngưng trọng tiếp tục bay về hướng Đại Trạch Quỷ Vực. Rất nhanh đi tới rìa Đại Trạch Quỷ Vực.

Bầu trời Đại Trạch Quỷ Vực bao phủ mây đen, phía dưới bị che khuất, nhìn qua vô cùng âm u.

Mà ở Đại trong lòng đất Trạch Quỷ Vực, phần lớn đều là đầm lầy đen, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài ngọn núi nhỏ lồi lên, nhưng trên núi nhỏ đều trụi lủi.

Trong đầm lầy đen có vô số bóng đen, vô số hắc quỷ hình người, không ngừng giãy, liếc mắt nhìn lại, bên trên lộ ra vô số bàn tay và đầu quỷ nhìn qua vô cùng dọa người. Hình như muốn từ trong đầm lầy ngoi lên nhưng mà lại không lên được.

Trên không trung Đại Trạch Quỷ Vực cũng có lượng lớn âm hồn bay lượn, nhìn như trong suốt, tản ra một cỗ năng lượng vô cùng âm u. Bọn chúng không ngừng ở trên không trung bay múa, không có mục đích, không chút kiêng nể.

- Đây, đây..........

Trên mặt Tiên Tiên lộ ra vẻ chán ghét.

- Không chỉ có 1 loại, trong đầm lầy có hắc quỷ, không trung có âm hồn, người chết dương gian lột xác thành quỷ hồn, thiên địa dựng dục ra sơn quỷ, trong nước dựng dục ra thủy quỷ, đều là quỷ, thiên địa dựng dục ra nhân tộc, cũng dựng dục ra quỷ tộc, những con quỷ này phần lớn đều là quỷ cấp thấp, không có bao nhiêu ý thức, là do phiến đầm lầy này dựng dục ra, giãy giụa trong cực khổ.

Thi tiên sinh quay sang Tiên Tiên giải thích nói.

- Ờ!

Tiên Tiên gật gật đầu.

Diêm Trùng Chi ở một bên cũng ngoài ý muốn nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Vậy âm phủ người nhiều hơn hay là quỷ nhiều hơn?

Tiên Tiên hỏi.

- Dương gian dựng dương linh, âm phủ dựng âm linh, tự nhiên quỷ nhiều hơn so với người! Nhưng lại xương khô khác với âm linh chủng tộc.

Thi tiên sinh giải thích nói.

- Ừ!

Tiên Tiên gật gật đầu.

Chỉ một chút công phu này, đám người Chung Sơn đã nhìn thấy có lượng lớn cường giả tiến vào trong Đại Trạch Quỷ Vực. Có người, có yêu thú, còn có một ít Quỷ tộc cường đại, thậm chí còn có xương khô.

- Đi thôi!

Diêm Trùng Chi nói.

Tiếp đó, Diêm Trùng Chi một mình đi trước, dẫn đầu bay đi.

Xa xa, lúc mọi người bay qua, lượng lớn âm hồn nhao nhao bay vào công kích mọi người, mà Diêm Trùng Chi đi trước, chúng âm hồn lại nhao nhao né tránh, nhìn qua vô cùng quái dị.

- Hả?

Tiên Tiên kinh ngạc nhìn âm hồn bốn phía tránh đi, có chút không rõ nhìn lại Diêm Trùng Chi.

- Đại Anh Hoàng đế, hẳn là một Quỷ Hoàng, chúng âm hồn cảm nhận được khí tức Quỷ Hoàng, tự nhiên nhao nhao tránh ra!

Thi tiên sinh giảng giải cho Tiên Tiên.

Chung Sơn ở phía sau nhìn Diêm Trùng Chi, ánh mắt lộ ra một vẻ kỳ dị, tiếp đó nhẹ nhàng cười.

Mọi người bay về chỗ sâu Đại Trạch Quỷ Vực, cũng nhìn thấy càng ngày càng nhiều cường giả.

Trung tâm Đại Trạch Quỷ Vực, núi sông san sát, đã có lượng lớn cường giả chiếm đóng.

Cả một khu vực lớn này, chính là chỗ mặt trời rơi xuống, chỉ là rơi vào đầm lầy liền biến mất không thấy.

Đám người Chung Sơn tìm được một ngọn núi thẳng đứng hẻo lánh.

Cách đó không xa, có lẽ là hai kẻ thù truyền kiếp, đột nhiên chạm mặt, hai người đánh nhau sống chết.

Quỷ ảnh rất mạnh, kiếm quang bắn ra bốn phía, bỗng nhiên, một người bị đánh rơi vào trong đầm lầy.

Trong nháy mắt rơi xuống đầm lầy, vô số hắc quỷ đưa tay túm chặt, không ngừng kéo hắn, kéo vào trong đầm lầy, chỉ trong chốc lát không còn tung tích.

- Thật đáng sợ!

Tiên Tiên tái nhợt, cầm lấy cánh tay Chung Sơn dù thế nào cũng không chịu buông.

Đương nhiên, cũng có tuyệt thế cường giả không e ngại những hắc quỷ kia, nhảy vào trong đầm lầy, tất cả người vây xem đều cẩn thận nhìn, nhưng mà sau khi, tuyệt thế cường giả kia tiến vào liền không ra ngoài được.

- Không thích hợp, Đại Trạch Quỷ Vực không vây được Hợp Thể Kỳ! Vì sao người kia xuống phía dưới lại không lên được nữa?

Lão già nát rượu nhíu mày nói.

- Ngươi xuống phía dưới rồi?

Tiên Tiên hỏi.

- Xem như vậy đi!

Lão già nát rượu mặt nhăn mày nhíu nói.

Một người xuống dưới không lên thì không nói, nhưng mà rất nhiều người, hoặc là quỷ sau khi xuống dưới liền không lên được.

Mọi người đều ngưng trọng. Dưới đầm lầy rốt cuộc có cái gì?

Đúng lúc này, từ xa xa bỗng nhiên có ba nam nhân áo trắng bay đến, ba nam nhân áo trắng, bộ dạng vô cùng thanh nhã, quanh người tản ra một cỗ sáng trắng dịu nhẹ, trước ngực lại thêu một chữ Thiên vô cùng hoa mỹ. Bọn họ tới, mọi người đều trầm mặc, không tiếp tục lớn tiếng nữa, rất rõ ràng ba người này có địa vị rất cao hoặc là tu vi rất cao.

- Mau, mau, mau che cho ta, đừng cho bọn họ phát hiện ra ta!

Lão già nát rượu bỗng nhiên lo lắng kêu lên.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui