Có thể nói, các mối liên hệ với bốn phương này, Vạn Cổ Thánh Thai lại không liên quan với bên nào, mọi người ở đây biến thành quan hệ phức tạp, lại lần nữa khấy động càng thêm phức tạp.
Đúng vậy, việc tranh Vạn Cổ Thánh Thai này? Một ít người đầu óc không tốt của bốn bên, ý nghĩ đã bắt đầu có chút hồ đồ.
- Ngươi mang đi là được!
Lục Quy Thiên trầm giọng nói.
- Không được!
Quả nhiên Từ Phúc lắc đầu xác minh quan hệ này phức tạp đến cực điểm.
Một tiếng “không được” của Từ Phúc liền làm cho thế cục trước mắt phi thường tồi tệ. Thế cục trong kế hoạch vô cùng trong sáng, trở nên càng ngày càng quỷ dị, giống như một lớp sương mù xám mê muội che phủ, làm cho đám người Lục Quy Thiên rất không thoải mái. Mà sau khi Chung Sơn đưa ra một vấn đề đau đầu này, lại làm người ta có cảm giác quỷ dị: Chung Sơn đã nhảy ra ngoài cuộc.
Chung Sơn không chịu đi, đương nhiên Đế Huyền Sát cũng không đi, kế tiếp, tình thế trở nên càng thêm nặng nề.
Nặng nề đến mức vô số Đan sư ở bốn phía đều có cảm giác hít thở không thông!
Cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp. Không bao lâu, tỷ suất cơ hội Vũ Cửu Thiên chạy tới lại càng lớn, có lẽ ngay sau đó, Vũ Cửu Thiên đuổi tới, vậy thì phục kích lần này coi như hoàn toàn thất bại!
Đương nhiên, hiện tại Niết Phàm Trần cũng không thể chạy trốn: Nếu hắn chạy đi, mà Từ Phúc không quản tới, lúc đó cũng có ba Thiên Cực Cảnh vây công một mình hắn. Cho dù không cùng lên vì có Đế Huyền Sát ở một bên nhìn chằm chằm, thì hai người toàn lực nhắm vào, Niết Phàm Trần cũng nguy rồi.
Bởi vậy, Niết Phàm Trần bị kéo lại không đi được; đám người Thần Nha Đạo Quân thì bởi vì Đế Huyền Sát cũng không thể ra tay; Đế Huyền Sát bởi vì Chung Sơn; Chung Sơn bởi vì thái độ của Từ Phúc; Từ Phúc bởi vì an nguy của Niết Phàm Trần; Niết Phàm Trần bởi vì đám người Thần Nha Đạo Quân kiềm chế, còn có Từ Phúc chế ước, mà đám người Thần Nha Đạo Quân bởi vì có Đế Huyền Sát uy hiếp.
Cứ như vậy, dưới một vòng loanh quanh đó, dường như quan hệ trở thành một hệ thống tuần hoàn, kéo lại mỗi người, làm cho mỗi người đều không thể động đậy! Loại cảm giác này đừng nói có bao nhiêu không được tự nhiên, thật giống như phàm nhân rớt vào đầm lầy, chỉ có một thân khí lực, lại không phát tiết được, quả là nghẹn uất!
Cứ như vậy, mọi người lần nữa trầm mặc một hồi lâu!
Trên mặt Lục Quy Thiên xám ngắt vì phẫn nộ, kế hoạch ban đầu hoàn mỹ biết bao, quả thực là không một kẽ hở, không hề có sơ hở, ba chọi một, chỉ cần dựa theo kế hoạch là đại sự nhất định thành công.
Thế nhưng hiện tại thế này còn làm gì nữa? Chuyện xấu, một cái tiếp theo một cái! Hơn nữa trong lòng hắn còn có một cảm giác áp bức phi thường khó chịu, chính là Vũ Cửu Thiên, khi nào Vũ Cửu Thiên sẽ đến?
Lục Quy Thiên với Thần Nha Đạo Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đầy vẻ bực tức!
Hiện tại, rơi vào tình thế cân bằng phức tạp, ai cũng không thể động, nếu một bên nào có ngoại viện, bất kể đối phó với ai, chỉ cần một khi đánh vỡ thế cân bằng này, khẳng định bên kia toàn quân tan rã!
Sẽ là ai đây?
Bỗng nhiên, Thần Nha Đạo Quân nhếch khóe miệng cười.
- Liệt Thiên Thái tử! Thập Nhật Hoành Không Đại Trận, còn không giải quyết được lão thái giám sao?
Bỗng nhiên Thần Nha Đạo Quân trầm giọng quát với về hướng tây.
Ở hướng tây, trong một mảng hỏa vực khổng lồ, Thập Nhật Hoành Không Đại Trận! Đại trận càng ngày càng kịch liệt, hiển nhiên chiến đấu bên trong đó cũng mãnh liệt có một không hai.
Đây đích thật là một trận pháp vô cùng cường đại, cho dù là Thiên Cực Cảnh cũng phải bị vây khốn?
Bên trong, trong một đám lửa, Liệt Thiên Thái tử đang híp mắt nhìn ra bên ngoài, Liệt Thiên Thái tử vừa đối phó với lão thái giám, vừa quan sát thế cục bên ngoài, gần như hết thảy phát sinh ở bên ngoài đều không lọt khỏi tầm mắt của Liệt Thiên Thái tử.
Đúng lúc này, Thần Nha Đạo Quân cao giọng nói một câu, làm cho tâm thần Liệt Thiên Thái tử chợt căng thẳng.
Tuy rằng Thần Nha Đạo Quân cao giọng nói một câu, bất kể hô tên Thái tử nào, người ở bên ngoài xem ra đều không có gì, nhưng, chính Liệt Thiên Thái tử lại nhìn ra điều rất quỷ dị: “Vì sao Thần Nha Đạo Quân cố tình gọi tên mình? Mình cũng không quen biết với Thần Nha Đạo Quân, mặc dù trong số mười đại Thái tử, mình cũng là người ít gặp mặt Thần Nha Đạo Quân nhất! Vì sao? Vì sao hắn phải cố tình gọi ta? Chẳng lẽ hắn phát hiện điều gì?”
Liệt Thiên Thái tử hít sâu một hơi, trong mắt lạnh xuống, phất tay áo một cái, trong phạm vi hỏa vực lập tức lửa ầm ầm lan rộng ra gấp đôi. Thái Dương Chân Hỏa hừng hực ầm ầm nổ tung, khiến vô số cường giả vây xem bên ngoài vốn chưa kịp chạy trốn, đột nhiên hóa thành tro bụi.
Thập Nhật Hoành Không Đại Trận thật cường đại, trong tiếng nổ ầm ầm uy lực mở rộng gấp mấy lần. Liệt Thiên Thái tử dồn hết tâm tư vào trong chiến đấu, không hề có bất kỳ giữ lại nữa.
Thập Nhật Hoành Không Đại Trận uy lực tăng cao! Vốn lão thái giám ở bên trong đang đau khổ giãy giụa, hiện tại, đột nhiên áp lực gia tăng trên thân lão thái giám. Lần đầu tiên lão có cảm giác cái chết sao quá gần, dường như sẽ chết ngay tức thì trong đại trận này.
Tại sao có thể như vậy? Mình là một Thiên Cực Cảnh lại chết trong tay một đám Đế Cực Cảnh này sao?
“Rống...”
Theo lão thái giám rống to một tiếng, lão thái giám vận dụng bí pháp nào đó, trong thời gian ngắn thực lực bản thân lão tăng mạnh, đây là bí pháp thúc dục của Thiên Cực Cảnh, khủng bố biết bao!
“Ầm... Ầm... Ầm...”
... Một tràng tiếng nổ rung trời, chấn cho tâm thần mọi người dao động một trận. Lực lượng cường đại của lão thái giám, từ ban đầu tách ra từng quả cầu lửa, đến bây giờ biến thành từng quầng lửa sáng, như một thác lửa, cuồng bạo vẫy tung ra khắp bốn phương tám hướng.
Về phần cái khác, mọi người không sao thấy rõ, bởi vì không gian hướng tây cũng rung chuyển mơ hồ không thôi, duy nhất có thể nhìn thấy chính là ngọn lửa, ngọn lửa ngập trời.
- Hỏa Chi Tinh! Diệt!
Trong đám lửa, bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lạnh của Liệt Thiên Thái tử!
- A...
Lão thái giám gào lên một tràng bi thiết vang trời, mang theo ý không cam lòng, vừa phẫn nộ, vừa tuyệt vọng. Tiếng hét thảm vang thấu trời cao, toàn bộ Lam Diễm Thành đều nghe được một tiếng gào này của lão thái giám.
“Ầm.. Ầm...”
Thập Nhật Hoành Không Đại Trận ầm ầm nổ tung, vô số đốm lửa bay tản khắp bốn phương tám hướng, lại lần nữa tạo thành tai nạn vô tận. Một ngày này, chú định là ngày tai nạn của Lam Diễm Thành, cũng là ngày sỉ nhục của Lam Diễm Đế triều.
Ngay khoảnh khắc đám lửa tiêu tán đi liền lộ ra đám cường giả bên trong.
Mười nam nhân thân mặc áo vàng đầy ngạo khí, trên mặt tràn ngập hưng phấn. Đương nhiên mười đại Thái tử vô cùng hưng phấn, với thực lực Đế Cực Cảnh giết chết Thiên Cực Cảnh, chẳng lẽ còn không đủ để tự hào sao?
Trên trời cao, mười vầng thái dương thật lớn bay múa, trong mỗi vầng thái dương có một con Tam Túc Kim Ô, chớp đôi cánh khổng lồ, bay tới hướng hoàng cung.
Ở trong số Kim Ô đó, trên móng vuốt một con đang cặp lấy một thi thể toàn thân cháy đen.
Đúng là lão thái giám!
Đã chết?
Các Đan sư trên quảng trường tới tấp nuốt nuốt nước miếng, Thiên Cực Cảnh, đó chính là Thiên Cực Cảnh, cứ thế chết đi?
Niết Phàm Trần mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm trong móng vuốt Kim Ô, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, từ trên thân Niết Phàm Trần bùng phát ra một hàn ý lạnh thấu xương.
Khi mười con Kim Ô bay đến phụ cận, Niết Phàm Trần đánh ra một chưởng, Thần Nha Đạo Quân cùng với Lục Quy Thiên lập tức chặn lại.
“Ầm...”
Hai đại Thiên Cực Cảnh, triệt tiêu phần lớn năng lượng, Kim Ô không có bị thương, nhưng cỗ thi thể lão thái giám cũng rơi xuống.
Niết Phàm Trần chụp lấy, trong mắt tràn ngập một mối thù hận ngập trời.
- Hiện tại đến phiên ngươi!
Lục Quy Thiên nhìn về phía Niết Phàm Trần, trầm giọng nói.
Thập Nhật Hoành Không Đại Trận, có được năng lực giết chết Thiên Cực Cảnh, cho dù không thể đối phó với Đế Huyền Sát, chung quy còn có thể coi chừng Đế Huyền Sát, phòng ngừa hắn đánh lén!
- Các ngươi toàn lực hộ pháp, đợi ta và Lục Quy Thiên giết chết Niết Phàm Trần!
Thần Nha Đạo Quân quát lớn, mang theo ý hưng phấn.
Ý của Thần Nha Đạo Quân quá rõ ràng: bảo mười Kim Ô Thái tử coi chừng Đế Huyền Sát, bọn họ xuất toàn lực giết chết Niết Phàm Trần. Tuy rằng trước đó các Thái tử bày trận cũng không nhìn thấy Đế Huyền Sát, nhưng khẳng định Liệt Thiên Thái tử có thấy, nếu không Thần Nha Đạo Quân cũng không có khả năng chỉ đích xác tên hắn.
- Dạ!
Mười gã Thái tử cùng đáp.
- Oa!
Mười con Kim Ô cũng phụ họa theo.
- Ha ha ha! Chung Sơn! Một ngày này ngươi chết chắc rồi!
Trùng Thiên Thái tử vừa quét ánh mắt nhìn về phía mọi người. Bỗng nhiên nhìn thấy Chung Sơn đứng chung một chỗ với Lam Diễm Đại đế. Lúc này, Trùng Thiên Thái tử sao có thể không hưng phấn? Lần trước thiếu chút nữa mất mạng trong tay hắn:
- Lần này, cho ngươi chắp cánh cũng khó thoát chết! Hoàng Cực Cảnh? Chỉ Hoàng Cực Cảnh mà thôi, ta có mười huynh đệ, mười Kim Ô, hôm nay ngươi không chết cũng phải chết!
Trùng Thiên Thái tử kiêu ngạo uy hiếp, trên vùng trời Thần Nha Đạo Quân và Lục Quy Thiên nghe nói lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống. Tâm tình lúc đầu muốn chém chết Niết Phàm Trần, không khỏi không gián đoạn lần nữa.
Vì sao? Còn không phải bởi vì Đế Huyền Sát, bởi vì Đế Huyền Sát đang ở thế trung lập, cho nên chúng Kim Ô Thái tử chỉ cần hỗ trợ trông coi Đế Huyền Sát là được rồi, không cần đấu với hắn, đợi sau khi giết chết Niết Phàm Trần mới xử lý chuyện quan hệ của Đế Huyền Sát.
Hiện tại đảo ngược, còn không có diệt được Niết Phàm Trần, Trùng Thiên Thái tử lại chọc vào Chung Sơn.
Đế Huyền Sát hiện tại hoàn toàn nghe Chung Sơn, điều này rõ ràng không phải chọc tới Đế Huyền Sát sao? Kể từ đó, không phải Đế Huyền Sát sẽ bị đẩy vào tình thế đối địch tuyệt đối hay sao? Đế Huyền Sát trung lập đã có uy thế chấn nhiếp cường đại, hiện tại Đế Huyền Sát bị đẩy vào thế đối địch sẽ thế nào?
- Trùng Thiên! Ngươi có thù hận gì với Chung Sơn?
Lục Quy Thiên buồn bực nói.
Hôm nay quả thực rất buồn bực, kế hoạch phục kích phi thường hoàn mỹ, lại hết lần này tới lần khác biến đổi bất ngờ.
- Thù không đội trời chung!
Trùng Thiên Thái tử lạnh giọng nói.
Đến bây giờ, Trùng Thiên Thái tử còn chưa phát hiện tâm tình quái dị của mọi người, mà còn hung hăng nhìn chòng chọc vào Chung Sơn ở xa xa.
Thù không đội trời chung ư?
Xong rồi, phục kích hôm nay hoàn toàn trở thành trò cười rồi! Cũng không thể tiếp tục nữa! Có Đế Huyền Sát tham dự, cho dù còn chiếm thượng phong, nhưng cũng phải kéo dài thật lâu, đến lúc đó Vũ Cửu Thiên chạy đến thì hoàn toàn không có phần thắng.
- Ha ha ha ha...
Niết Phàm Trần cười một tràng dài thoải mái. Trong tiếng cười, có hưng phấn, có trào phúng, có thê lương. Hưng phấn chính là mình không chết; trào phúng chính là kế hoạch hoàn mỹ của Thái Tuế Thiên triều, cuối cùng một ngày này hóa thành bọt nước; thê lương chính là lão thái giám đan ôm trong tay, lão hữu cùng làm bạn với mình cả mấy ngàn năm, cuối cùng không ngờ chết vào một lần tham lam của mình.
Niết Phàm Trần đột ngột cười to, làm cho trong lòng đám người Thần Nha Đạo Quân với Lục Quy Thiên lại càng co thắt một trận. Một loại bực bội buồn bực khiến một đám Thiên Cực Cảnh gần như muốn ói ra máu.
- - - - - oOo- - - - -