Hơn một tháng, cả đám cường giả Băng Phong Thành sẵn sàng đề phòng chờ Chung Sơn vào rọ, chuẩn bị phục sát Chung Sơn.
Súc khí lớn nhất nhưng mà lại đằng đẵng một tháng trời, giống như một quyền đánh vào bông, vô cùng khó chịu.
Hoàng cung, trong một gian đại điện, cả đám cường giả tuyệt thế ngồi bên trong.
Quy Thọ! Nô Thanh Huệ! Băng Hiên! Kinh Tuyết Thần! Còn có hai vị trưởng lão Thủy chi nhất mạch khác!
Ngoài ra còn một người, làn da vàng óng, ánh mắt hiện lên vẻ ngạo khí, nếu lúc này Chung Sơn ở đây nhất định liếc mắt một cái là nhận ra, người này, đúng là quạ đen vài năm trước gặp mặt ở Vạn Đan Đại Hội, Chí Tôn Ô Hoàn!
Ba đại Thiên Cực Cảnh! Bốn đại Đế Cực Cảnh! Chỉ vì phục kích Chung Sơn?
Tuyệt đối là thiên hạ kỳ văn, thực lực hùng hậu như thế, thậm chí có thể tấn công Thánh địa hoặc là Thiên triều! Nhiều lực lượng như vậy, vẻn vẹn chỉ vì muốn phục kích một Hoàng Cực Cảnh Chung Sơn?
Không, nếu không tính Chung Sơn dùng thủ đoạn lưu manh đánh tan trợ lực lớn nhất của bọn họ, bọn họ còn có Tuyệt Tiên Kiếm! Vậy tương đương với bốn đại Thiên Cực Cảnh vây công Chung Sơn!
Cổ lực lượng khổng lồ này tuyệt đối khiến cho người ta không dám tưởng tượng.
Đối với chuyện giết chết Chung Sơn cũng là tình thế bắt buộc! Mấy năm nay Chung Sơn làm việc phách lối, đã khiến cho Thần Nha Đạo Quân chú ý, liền đánh ra chủ ý này, không ngờ vận dụng lực lượng khổng lồ như thế.
Thần Nha Đạo Quân cũng quá quyết đoán! Không nhúc nhích thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc!
Đổi lại là người khác, bất luận là ai, tiến vào tuyệt đối chết chắc rồi!
- Chung Sơn vì sao còn chưa đến?
Băng Hiên hơi hơi lo lắng nói.
- Căn cứ theo tính cách của Chung Sơn mà phân tích, Chung Sơn chắc là sẽ đến!
Kinh Tuyết Thần vẻ mặt cũng lộ ra một tia lo lắng nói.
- Hắn có phải đã biết lực lượng chúng ta hay không, cho nên sợ? Cho nên không tới? Chúng ta làm sao cho Thần Nha Đạo Quân một cái công đạo?
Một gã trưởng lão Thủy chi nhất mạch nhíu mày nói.
- Sợ cái gì, hôn lễ tiếp tục, đợi sau khi hôn lễ kết thúc, nếu Chung Sơn còn chưa đến, chúng ta cùng nhau giết tới Thiên Lang Đảo, ai có thể là đối thủ của chúng ta? Thần Nha Đạo Quân canh chừng Đế Huyền Sát, chúng ta nhiều người như vậy, diệt sát 1 cái Hoàng triều nho nhỏ còn không làm được sao?
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
Mọi người gật gật đầu!
- Sư tôn nói đúng, tất cả chờ sau khi đại hôn kết thúc, tuy nhiên, bảo vật trên người Bi Thanh Ti, xin Đạo Quân giúp ta lấy xuống.
Băng Hiên nhìn về phía Nô Thanh Huệ nói.
Nô Thanh Huệ khuôn mặt vẫn che lưới mỏng, gật gật đầu nói:
- Có thể, nhưng ta muốn mượn ba năm!
Mượn ba năm, cho dù Thiên Cực Cảnh Đạo Quân cũng muốn mượn để tìm hiểu, có thể thấy được sự thần kỳ của bảo vật kia.
- Vậy làm phiền Đạo Quân!
Băng Hiên gật đầu cười nói.
Một bên Ô Hoàn và Quy Thọ cũng không ngắt lời! Dù sao, đây là việc riêng của Trường Sinh Giới, mọi người chỉ bàn bạc làm sao đối phó Chung Sơn mà thôi.
- 3 ngày sau là đại hôn, sau đại hôn, nếu Chung Sơn không đến, ta giúp ngươi lấy bảo vật kia ra, sau đó cùng nhau giết vào Thiên Lang Đảo!
Nô Thanh Huệ trầm giọng nói.
- Ừ!
Mọi người gật gật đầu.
Lại bàn bạc một hồi, mọi người nhao nhao rời đi.
Nô Thanh Huệ mới vừa đi ra khỏi đại điện không bao lâu, bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ hành lang.
- Không biết cứ đi theo ta như vậy, rất không lễ phép sao?
Nô Thanh Huệ quay đầu, lạnh giọng nhìn về phía giả sơn cách đó không xa.
Từ chỗ giả sơn, một kim bào thân ảnh chậm rãi đi ra. Ô Nha Chí Tôn, Ô Hoàn.
- Ô Hoàn Chí Tôn, ngươi có chuyện gì?
Nô Thanh Huệ trầm giọng nói.
Ô Hoàn khóe miệng lộ ra nụ cười tà, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt tuyệt mỹ của Nô Thanh Huệ, mặc dù có màn lưới mỏng che lại, ánh mắt Ô Hoàn đều chứa cảm giác xâm lược.
- Nô Thanh Huệ, Cổ Thần Thông đã chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn độc thân sao?
Ô Hoàn cười nói.
Nô Thanh Huệ hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:
- Cổ Thần Thông đã chết thì với ta có quan hệ gì?
- Ồ, ngươi đã chuyển thế sống lại, kiếp trước ngươi đã chết rồi, đây là kiếp này của ngươi, Cổ Thần Thông tự nhiên và ngươi không có quan hệ gì, tuy nhiên, công pháp ngươi tu luyện, chẳng lẽ thật sự không muốn tìm một đạo lữ sao?
Ô Hoàn lại lần nữa nói.
- Ta muốn đạo lữ hay không, căn bản không liên quan đến ngươi.
Nô Thanh Huệ lạnh lùng nói.
- Sao lại không liên quan đến chuyện của ta? Ta vừa vặn còn thiếu một đạo lữ, không bằng theo ta đi!
Ô Hoàn lộ ra nụ tà cười nói.
- Hừ, chỉ là một con súc sinh lông dẹt mà thôi, ngươi cũng muốn đánh chú ý với ta?
Nô Thanh Huệ lộ ra âm lãnh nhìn nói.
- Ngươi........!
Ô Hoàn bị Nô Thanh Huệ mắng mà giận dữ.
- Nể mặt Thần Nha Đạo Quân, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ cho rằng chưa từng phát sinh, nếu như tiếp tục vô lễ trước mặt ta, vậy thì chớ có trách ta đối với ngươi không khách khí!
Nô Thanh Huệ giọng điệu lạnh lùng nói.
Ô Hoàn bị tức quá mà khuôn mặt đỏ lên, nhưng cũng không tiếp tục phản bác.
Nô Thanh Huệ sau khi nói một thề độc, thân hình nhoáng lên một cái biến mất không thấy.
Nhìn phương hướng Nô Thanh Huệ biến mất, vẻ phẫn nộ ban đầu của Ô Hoàn lại hóa thành âm lãnh.
- Để cho ngươi tiếp tục cuồng vọng một chút, sau này sẽ có thời điểm ngươi quỳ xuống cầu xin ta! Hừ!
Ô Hoàn phất ống tay áo biến mất không thấy.
3 ngày sau, Băng Hiên Đại đế cử hành đại hôn! Khắp nơi mừng vui!
Đế hậu, một vị chân nhân của Trường Sinh Giới, chuyện này đã ồn ào huyên náo khắp Băng Phong Đế triều hơn nửa năm.
Hỗn lễ được cử hành ở quảng trường Tế Thiên, Băng Phong Thành!
Thiên hạ đại xá! Dân chúng nhao nhao chăm chú quan sát chuyện này, dù sao, đây chính là 1 chuyện trọng đại của tân nhậm Đại đế sau khi kế vị.
Quảng trường Tế Thiên, trung tâm là một tòa đài cao thật lớn, trên đài cao có một tòa Triều Thiên Điện lớn, bốn phía phía dưới quảng trường cũng có vô số cung điện, rất nhiều cung nữ phía dưới chốn chốn bận rộn, vô số chiến sĩ võ trang hạng nặng, bảo vệ an toàn của đại hôn.
Dân chúng chỉ có thể ở khoảng cách rất xa nhìn, nhìn quảng trường xa xa!
Giờ phút này, ở trước mặt Triều Thiên Điện có lượng lớn người đang đứng. Trừ cả đám Thiên Cực Cảnh, trưởng lão Trường Sinh Giới Thủy chi nhất mạch thì gần như tất cả đều có mặt.
Băng Hiên một thân hỉ phục! Bi Thanh Ti pháp lực bị phong bế, cho nên bị dẫn lại đây, không ai dám tới gần nàng!
Băng Hiên nhìn Bi Thanh Ti, khuôn mặt hiện lên vẻ tà dị, mà giờ phút này Bi Thanh Ti vẫn không chút giãy giụa, mà lại cười lạnh nhìn về phía Băng Hiên!
- Ta nói rồi, ngươi sẽ phải gả cho ta, tên Chung Sơn kia chỉ là một tên đồ đệ sợ chết mà thôi, đại hôn hôm nay, hắn căn bản không dám tới! Cho dù ngươi phái người thông báo cho hắn, hắn cũng không dám đến!
Băng Hiên cười nói.
- Sợ chết? Ngươi còn sợ chết hơn hắn 1 vạn lần, ngươi dám một mình đứng ở trước mặt Chung Sơn không? Ngươi không dám, bọn chuột nhắt các ngươi!
Bi Thanh Ti khinh thường nói.
Bi Thanh Ti trào phúng một tiếng, Băng Hiên nghe vậy trong lòng rất không thoải mái.
- Mặc kệ thế nào, hắn cuối cùng cũng không tới, cho dù hắn đến đây cũng vô dụng, hắn chết chắc rồi, về phần ngươi? Hừ, ngươi không phải băng sơn sao? Chờ sau khi ta chơi đùa, ta muốn ngươi bị nghìn người đùa giỡn, xem ngươi còn làm băng sơn không, hừ!
Băng Hiên phẫn hận nói.
Nghe Băng Hiên nói vậy, Bi Thanh Ti cũng không bị chọc giận, mà lại lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Băng Hiên như nhìn một người chết vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bi Thanh Ti, trong lòng Băng Hiên càng ngày càng phiền.
Một bên Kinh Tuyết Thần cũng lạnh lùng nhìn, thấy Băng Hiên hơi hơi không khống chế được cảm xúc, Kinh Tuyết Thần mày nhướng lên, tiếp đó đi tới chỗ cửa chính Triều Thiên Điện.
- Giờ lành đến...................
Kinh Tuyết Thần chính là đại biểu Trường Sinh Giới, là sư tôn của Băng Hiên, tự nhiên trở thành chủ hôn ngày hôm nay. Một tiếng giờ lành đến, chính thức tuyên bố đại hôn bắt đầu rồi.
- Ô...................
Phía dưới Triều Thiên Điện, vô số người dựng thẳng tù và nghiêm trang thổi lên. Đại hôn chính thức mở màn.
Mà trong Triều Thiên Điện, giờ phút này ba đại Thiên Cực Cảnh cường giả đang khoanh chân ngồi, Quy Thọ, Ô Hoàn, Nô Thanh Huệ!
Bỗng nhiên, ba đại cường giả gần như đồng thời mở mắt.
- Oanh...................
Dường như xác minh cảm ứng ba người, xa xa phía trên trời cao, một cái cửa lớn đầm bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh nát. Lượng lớn bụi mù bao phủ một phía.
Vụ nổ lập tức cắt đứt hành động của mọi người, cho dù là người thổi tù và cũng ngừng lại, toàn bộ nhìn về phía bên cạnh cửa lớn phía xa xa quảng trường.
Cửa Triều Thiên Điện, đám người Kinh Tuyết Thần lộ ra nụ cười vừa lòng, ánh mắt bắn ra một cỗ ánh sáng. Bi Thanh Ti nhìn bụi mù xa xa, ánh mắt có cảm giác hạnh phúc, nhưng lại có cảm giác lo lắng.
Bụi mù tản đi, lộ ra một nam nhân tay cầm đao, Chung Sơn.
Chung Sơn một mình một đao, đứng thẳng tại chỗ cửa vào vỡ nát kia, 1 đám thị vệ canh cửa, bị dư lực chấn cho hôn mê bất tỉnh.
Có người đến quấy rối? Cả đám triều thần Băng Phong Đế triều đều lộ ra vẻ khó tin, lá gan ai lớn như vậy, không ngờ dám đến quấy rối?
Lượng lớn Tướng quân dẫn quân vọt tới vây Chung Sơn vào giữa.
Chung Sơn căn bản không hề để ý đám quân đội này, mà lại tiếp tục bước về phía Triều Thiên Điện.
Chung Sơn đến cướp hôn!
Cửa Triều Thiên Điện, cả đám cường giả đầu tiên ngạc nhiên, sau đó vui mừng nhìn về phía Chung Sơn, dù sao đợi gần hai tháng, rốt cục cũng chờ được đến đây, trong nháy mắt lo được lo mất ban đầu cũng ổn định lại. Tiếp theo, gần như mọi người đều nhíu mày.
Một người? Chỉ có một người? Chung Sơn hắn thật sự có 1 người đi tới sao?
Hắn muốn chết sao?
Vô số tướng sĩ vây quanh Chung Sơn, cũng không biết vì sao, phảng phất có một cỗ lực lượng lớn, đẩy toàn bộ đám tướng sĩ ra ngoài. Thực lực Chung Sơn, sâu không lường được!
Băng Hiên đứng ở trước Triều Thiên Điện, vung tay lên, cả đám tướng sĩ nhao nhao dạt ra một cái lôi đi, để Chung Sơn đi về phía trước.
Chung Sơn chỉ nhìn Bi Thanh Ti, ánh mắt hiện lên vẻ tự tin và kiêu ngạo, xa xa Bi Thanh Ti cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Chung Sơn, ngươi thật to gan!
Băng Hiên quát lạnh một tiếng.
Nghe giọng điệu Băng Hiên, Chung Sơn nhìn về phía Băng Hiên, ánh mắt lạnh lùng, tiếp đó nhìn về cả đám cường giả Trường Sinh Giới.
- Ai là Kinh Tuyết Thần! Lăn ra đây!
Chung Sơn không để ý tới tiếng quát của Băng Hiên.
Chung Sơn quát lên một câu, xuyên qua toàn bộ quảng trường Tế Thiên, gần như lỗ tai mọi người đề nổ vang, đồng thời, người tu vi thấp đều bị rùng mình 1 cái, trong tiếng quát của Chung Sơn tràn ngập lạnh lẽo.
- - - - - oOo- - - - -