Ngày thứ hai, lúc Bi Thanh Ti ngồi dậy, lại phát hiện Chung Sơn khoanh chân ngồi tại chỗ, tối hôm qua đúng là quá mệt mỏi! Cho nên Bi Thanh Ti trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Xử lý dấu vết bốn phía một chút, Bi Thanh Ti say sưa nhìn Chung Sơn, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chung Sơn. Đây là nam nhân của mình! Trên khuôn mặt băng sương của Bi Thanh Ti hiện lên vẻ ửng hồng. Một chút dục vọng và si mê dấy lên.
Chung Sơn chậm rãi mở to mắt. Một đạo ánh sáng sắc bén màu tím từ trong hai mắt Chung Sơn bắn ra, bắn thẳng ra ngoài ba trượng.
Chung Sơn làm xong công việc, chậm rãi đứng dậy.
- Chuyện gì vậy?
Bi Thanh Ti dịu dàng hỏi.
- Có lẽ là duyên cớ của ngươi, quấy nhiễu hai năm tu vi của ta, không ngờ tối hôm qua đột phá! Thậm chí, bây giờ ta không ngờ đạt tới Đế Cực Cảnh tầng thứ nhất! Ngươi đúng là phúc tinh của ta!
Chung Sơn lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Bi Thanh Ti.
- Phải không?
Bi Thanh Ti đỏ mặt cười.
Giờ phút này, Bi Thanh Ti còn chưa mặc quần áo vào, da thịt tuyết trắng, lại đang động tình, lần nữa trở nên ửng đỏ, sáng bóng, hết sức mê người! Có lẽ, chỉ có Khảm đỉnh chi thân mới có loại thể chất này, thân thể mềm mại, trong suốt như nước, cũng là thân thể mẫn cảm nhất.
Thường thường bên trong ngọn núi băng, đều cất giấu một ngọn lửa nóng rực.
- Đương nhiên là thật, chúng ta đã hiểu nhau trăm năm, một ngày một đêm khẳng định chưa biểu đạt hết tình ý của ta, chúng ta tiếp tục làm việc chưa xong tối hôm qua đi!
Chung Sơn cười một tay ôm lấy Bi Thanh Ti.
- Không cần!
...............
Bồi Bi Thanh Ti vài ngày, Chung Sơn lại lần nữa tiến vào trạng thái bận rộn.
Chiến quả bốn phía không ngừng đưa về! Tuy nhiên, đại chiến không phải có thể chấm dứt trong thời gian ngắn, bởi vậy Chung Sơn rất nhanh chuyển mắt tới nơi khác.
Quảng Lăng Thành, trong 1 tòa cung điện.
Giờ phút này, người ngoài đều được cho lui, chỉ còn lại hai cha con Chung Sơn và Chung Thiên.
Cửa điện đóng chặt, thiết trí một cái trận pháp khổng lồ bao phủ đại điện, dưới trận pháp này, cho dù Vương Khô và Đế Huyền Sát cũng không nghe được âm thanh bên trong, có thể thấy được tính quan trọng của cuộc nói chuyện giữa hai cha con Chung Sơn.
- Phụ hoàng!
Chung Thiên nhíu mày nói.
- Ừ! Tất cả tăng sư Đại Minh Tự đều đã thiên đến Thanh Châu rồi sao?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng, chỉ là không biết ý của phụ hoàng!
Chung Thiên lộ ra một tia nghi hoặc.
Chuyển đến Thanh Châu? Nói như vậy, tu tích âm đức và tu công danh rõ ràng là hai cái hệ thống, một cái tích góp từng chút từng chút công đức một, một cái tích góp từng chút từng chút số mệnh một. Cho nên tách ra tiến hành là tốt nhất, giống như có những Thiên triều và Thánh địa chưa từng ở cùng một chỗ, bởi vì có khi sẽ phát sinh xung đột. Nhưng mà phụ hoàng đây là muốn gì?
- Ngươi xem đoạn này trước đi!
Chung Sơn đưa ra 1 quả thủy tinh ký ức!
Chung Thiên tiếp lấy, lập tức chăm chú nhìn, bên trong là cảnh tượng Bảo Nhi luyện Tiên Đan, Bảo Nhi lại ở trên Vạn Cổ Thánh Thai luyện chế Tiên Đan, mà trên Vạn Cổ Thánh Thai, công đức và số mệnh không ngờ hoàn mỹ hòa hợp với nhau, tiếp đó phát ra một đạo ánh sáng, diệt tan lôi vân đan kiếp.
Một đoạn cảnh tượng này nhìn qua tưởng chừng như không có gì, nhưng cẩn thận cảm nhận, lại tràn ngập cảm giác khó tin.
Công đức và số mệnh còn có thể dung hợp? Không thể nào, trên Thần Châu, những vận triều và tông môn kia khẳng định thí nghiệm qua vô số lần, nhưng mà chưa từng có thành công nha, hai cái hệ thống như thế làm sao có thể dung hợp, hơn nữa sau khi dung hợp sinh ra lực lượng quá mạnh đi, không ngờ có chứa tính công kích? Ngay cả thiên kiếp cũng bị đánh tan.
- Nhìn ra cái gì?
Chung Sơn uống ngụm trà hỏi.
- Rất quỷ dị, Vạn Cổ Thánh Thai này rốt cuộc có lai lịch gì, là ai luyện chế?
Chung Thiên quái dị nói.
- Bảo Nhi mẫu hậu ngươi, là tông chủ Vạn Cổ Đan Tông, có được Vạn Cổ Đan Quyển, chỉ có nàng biết được lai lịch của Vạn Cổ Thánh Thai này, Vạn Cổ Thánh Thai này, vốn là một kiện chí bảo ở đại thế giới, vì ngoài ý muốn lưu lạc tới giới này, hơn nữa, bảo vật này không phải là người luyện chế, mà là thiên địa dựng dục!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Thiên địa dựng dục?
Chung Thiên kinh ngạc.
- Không sai, đúng là thiên địa dựng dục, nó ẩn hàm thiên địa pháp tắc!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Phụ hoàng có ý gì? Con không hiểu rõ lắm!
Chung Thiên nghi hoặc.
- Một mệnh số, hai vận số, ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm công danh! Tu công danh giả, tu tích âm đức giả, tu phong thuỷ giả, ngươi đều gặp qua, ngươi có biết tu vận và tu mệnh không?
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Tu vận? Nghe đồn mười vạn năm mới cho ra một người có thể hiểu rõ thiên địa âm dương, kết luận hung cát họa phúc. Nhưng mà thời điểm tu luyện tị hung họa, nghênh cát phúc mới chân chính là nghịch thiên! Về phần tu mệnh! Căn bản không có khả năng, không ai có thể tu!
Chung Thiên đem tất cả mình biết nói một lần.
- Không ai có thể tu?
Chung Sơn cười nhạt.
- Ách, đúng rồi, ta dường như từng nghe chủ trì tiền nhiệm đề cập qua một chút!
Chung Thiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
- Ồ?
- Lại nói tiếp, Đại Minh Tự ta cũng từng là một tòa Thánh địa, tư liệu xa xưa cũng biết được một ít, nghe đồn đại thế giới, tồn tại một ít công pháp thiên địa dựng dục, hình như có Địa Thư và Thiên Kinh, có lẽ Địa Thư là tu vận, Thiên Kinh là tu mệnh đi?
Chung Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
Chung Sơn cười nhạt, lắc đầu.
- Ách?
Chung Thiên nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.
- Địa Thư có lẽ là tu vận, có lẽ cũng không phải, nhưng Thiên Kinh cũng không phải tu mệnh, Thiên Kinh chính là tu vận!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Chung Sơn có hai bộ Thiên Kinh, tự nhiên rất khẳng định.
- Thiên Kinh là công pháp tu vận? Phụ hoàng làm sao biết?
Chung Thiên ngoài ý muốn hỏi.
- Đại Tranh ta ở âm phủ, đã có thể tiếp xúc với đại thế giới, hơn nữa trong đám quân đoàn trưởng, cũng có người đại thế giới.
Chung Sơn khẳng định nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Chung Thiên giật mình, cuối cùng gật gật đầu. Trong lòng không khỏi cảm thán, phụ hoàng đúng là phụ hoàng mà mình vẫn còn sùng bái, đương kim thiên hạ, người nào, vận triều nào có thể như phụ hoàng, Đại Tranh Hoàng triều phát triển cùng lúc ở âm dương hai giới?
- Ngươi còn không rõ ý của ta sao?
Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.
Nghe phụ hoàng nói một câu không rõ ý tứ này, bỗng nhiên trong lòng Chung Thiên vừa động.
- Vụt...................
Chung Thiên vụt một cái đứng dậy, ánh mắt tràn ngập kinh hãi muốn chết, Chung Thiên hiểu, hiểu được ý của Chung Sơn, nhưng lúc nghĩ đến ý của Chung Sơn là lúc, Chung Thiên theo bản năng lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Chung Thiên được Chung Sơn bồi dưỡng nhiều năm, có thể nói là trong đám nghĩa tử, Chung Thiên hàm dưỡng thâm hậu nhất, đã có hàm dưỡng tốt như vậy, nhưng mà sau khi hiểu ra ý của Chung Sơn cũng vẫn vô cùng thất thố nhảy lên.
Chung Thiên há hốc miệng, giống như nói không nên lời vậy.
Quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, nghĩ đến đại trận bên ngoài, còn có hai đại Thiên Cực Cảnh Đế Huyền Sát và Vương Khô phụ trách thủ hộ, Chung Thiên đầu đầm đìa mồ hôi.
- Trước bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ nói sau.
Chung Sơn nhàn nhạt cười nói.
Chung Thiên không ngừng hít sâu, hít sâu vài lần mới bình tĩnh trở lại, tiếp đó ánh mắt đầy kích động nhìn về phía Chung Sơn.
- Phụ, phụ hoàng, ngươi nói là thật sự?
Chung Thiên kích động có chút lắp bắp nói.
- Đây chỉ là do ta đoán, từ Vạn Cổ Thánh Thai đoán được một chút, ngươi nói giống không giống sao?
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Giống, rất giống, sau khi mẫu hậu luyện Tiên Đan, Vạn Cổ Thánh Thai phát ra ánh sáng vàng, không phải công kích lôi vân, mà là mệnh lệnh, thay mặt thiên địa hạ một mệnh lệnh thu hồi lôi vân, thay mặt Thiên phát lệnh!
Chung Thiên nuốt nuốt nước miếng nói.
- Nghĩ giống ta!
Chung Sơn cười nói.
- Phụ hoàng, đây chính là tu mệnh sao?
Chung Thiên siết chặt tay kích động nói.
- Ai biết được? Tuy nhiên, chùm ánh sáng do Vạn Cổ Thánh Thai hình thành kia, cũng có khả năng không phải là Mệnh, chỉ có thể vừa vặn đến cánh cửa này, hoặc là chúng ta phát hiện một con đường tu Mệnh.
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Con đường tu Mệnh?
Chung Thiên trên mặt hiện lên ánh sáng đỏ.
- Chúng ta chỉ có thể nói phát hiện cánh cửa này, vẫn chưa tiến vào con đường tu mệnh, tu mệnh, mãi mãi là chuyện nói dễ hơn làm, ai cũng không biết con đường phía trước sẽ có gì, có lẽ là đùa với lửa, sau đó, chúng ta sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Chung Thiên trầm mặc một hồi.
- Đại Minh Tự của ngươi, ngươi muốn phát triển như thế nào? Tiếp tục xuống dưới? Tiếp tục trở thành một cái Thánh địa trên Thần Châu, để nó có địa vị ngang ngửa Thánh địa? Tiếp qua vô số năm tháng, lại suy bại xuống?
Chung Sơn hỏi.
Chung Thiên chân mày giật giật, cuối cùng hít sâu một hơi đạo nói
- Nguyện ý nghe phụ hoàng an bài!
- Tốt, một khi đã như vậy, vậy con đường tu mệnh kia, chúng ta bước đi xem, cùng lắm thì thất bại trong gang tấc, làm lại từ đầu! Chúng ta có thời gian, ta không sợ sống chết, nguyện dùng mạnh ta đọ sức với trời.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nguyện dùng mạng ta đọ sức với trời!
Chung Sơn cũng vô cùng trịnh trọng nói.
Nguyện dùng mạng ta đọ sức với trời! Chung Thiên rốt cục kiên định ý niệm này trong đầu, một con đường tu mệnh, từ xưa đến nay chưa hề có, con đường tu mệnh, Chung Thiên nguyện ý theo bước chân phụ hoàng, đi lên con đường chưa ai đi.
- Oanh...................
Trên vùng trời Thanh Châu bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ khủng bố, hình như thiên uy cảm ứng được, một cỗ uy áp khổng lồ từ trên trời bức thẳng tới chỗ đại điện của Chung Sơn ở Quảng Lăng thành.
Tuy rằng hai người không làm gì, nhưng mà một màn đối thoại này làm trời đất tức giận.
Bởi vì cha con Chung Sơn ở trong đại trận, tự nhiên không rõ ràng lắm, nhưng mà Đế Huyền Sát và Vương Khô thủ hộ ở ngoài đại điện lại kinh ngạc nhìn trời. Bệ hạ làm gì ở trong đó? Làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Bầu trời đen kịt, hình như vô số lôi điện phải phát tiết ra vậy. Khí tức toàn thân Đế Huyền Sát phóng ra, dường như thị uy thiên uy.
- Không nên cử động, đây là trời cảnh cáo, ngươi không làm gì thì nó sẽ tự động tản đi!
Vương Khô lập tức cắt đứt khí thế của Đế Huyền Sát nói.
- Ách?
Đế Huyền Sát mặt nhăn mày nhíu, nhìn về phía Vương Khô, khí tức quanh người chợt biến mất, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trời cảnh cáo? Ý gì? Vương Khô làm sao lại biết?
Vương Khô ở trong áo bào đen, nhìn lên trời, lại nhìn sang đại điện phía sau, tuy rằng không nhìn thấy được biểu tình, nhưng Đế Huyền Sát có thể cảm nhận được cỗ kinh ngạc sâu sắc kia.
Là kinh ngạc, rốt cuộc bệ hạ ở trong đại điện làm gì? Không ngờ khiến trời cảnh cáo? Rất khó tin!
Quả nhiên, theo như lời Vương Khô, mây đen chỉ vẻn vẹn cảnh cáo một lần, liền chậm rãi tán đi.
- - - - - oOo- - - - -