Trường Sinh Bất Tử

- Lục Kiến Bằng, chủ trì quỹ tích vận hành của Thiên Đình Lăng Tiêu, không nên để xảy ra cái gì không may!

Chung Sơn hạ lệnh.

- Vâng, bệ hạ yên tâm, vận hành của Thiên Đình Lăng Tiêu là định vị tinh thần, chỉ cần tinh thần mãn thiên không thay đổi, Thiên Đình Lăng Tiêu một đường tuyệt đối sẽ không đi sai!

Lục Kiến Bằng kính cẩn nói.

- Ừm, ngươi đi đi!

Chung Sơn gật đầu.

- Vâng!

Lục Kiến Bằng lập tức đáp.

- Triệu Sở Hướng!

Chung Sơn nói.

- Có thần!

Triệu Sở Hướng lập tức đáp.

- Tốc độ phi hành của Thiên Đình Lăng Tiêu không nhanh, trên đường đi, khó tránh khỏi sẽ đi qua một vài Đế triều, an toàn một đường, do ngươi chịu trách nhiệm!

Chung Sơn hạ lệnh.

- Tuân chỉ!

Triệu Sở Hướng kính cẩn đáp.

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Nê Bồ Tát!

- Khâm Thiên Giám giam chính, Nê Bồ Tát!

Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát lần nữa.

- Có thần!

Nê Bồ Tát khom người nói.

- Đại Minh Giáo tính vào quốc giáo của Đại Tranh, tất cả công việc lựa chọn phong thủy, sửa sang lại một bộ phương án cho ta!

Chung Sơn hạ lệnh.

- Bệ hạ!

Nê Bồ Tát tiến lên một bước.

- Ừm?

Chung Sơn ngờ vực nhìn về Nê Bồ Tát!

- Đại Minh Giáo tu tích âm đức, Đại Tranh Hoàng triều ta tu công danh, rõ ràng chính là hai hệ thống, mạnh mẽ thêm vào, khó tránh khỏi sẽ sinh ra xung đột sau này, ví dụ như vậy cũng từng xuất hiện, mặc dù những tông môn kia của thiên hạ hiện tại cùng vận triều lệ thuộc lẫn nhau, cũng chưa từng có tông môn thành lập ở bên trong vận triều a, như vậy sinh ra xung đột, sẽ bất lợi với sự phát triển của vận triều, cũng không lợi cho sự trưởng thành của tông môn a!

Nê Bồ Tát khuyên can nói.

- Ngươi chỉ cần lựa chọn ổn định phong thủy cũng đủ rồi, về phần mục đích, sau này ngươi sẽ biết.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Nê Bồ Tát gật đầu đáp, khuyên can đã nói, Chung Sơn không tiếp thu, cũng chỉ có thể thôi, huống chi Chung Sơn già dặn kinh nghiệm, thế cho nên cho tới hôm nay, thật giống như chưa từng có ra quyết định sai lầm.

Về việc nắm chắc tình hình chung của thiên hạ, Nê Bồ Tát tự nhận không bằng Chung Sơn, cũng không hề dây dưa chuyện này nữa.

Quốc giáo? Đại Minh Giáo?

Hết thảy đã an bài vào vị trí, Chung Sơn chính là kiên nhẫn đợi chờ Thiên Đình Lăng Tiêu phi hành, Thanh châu nơi này khoảng cách rất xa, tốc độ phi hành của Thiên Đình Lăng Tiêu cũng không nhanh, vì vậy để đến Thanh châu, ít nhất phải hai năm.

Huống chi, hết thảy công việc Chung Sơn đã an bài thỏa đáng, tự nhiên không cần lo lắng cái khác.

Thiên Đình Lăng Tiêu bay đi, cái này lại khiến cho một đám Giao Long buồn bực.

Một đám Giao Long dưới mệnh lệnh của thủ lĩnh Cầu Long, đuổi theo từ xa xa. Thủ lĩnh Cầu Long tiếp tục đợi ở một lãnh thổ băng tuyết ngập trời. Nhìn băng nguyên trước mắt, còn có trung tâm Địa Âm khí không ngừng toả ra kia, da thịt trên mặt Cầu Long không ngừng co giật.

Đây cũng quá ngưu bức đi, quá lợi hại, bẻ gảy cả thông địa chi mạch!

Cầu Long dĩ nhiên không biết, thông địa chi mạch này, đã bị chặt đứt từ rất lâu trước đây!

Chí Tôn Long tộc, Ngao Tứ Hải, một thoáng khi nhận được tin tức kia, liền cấp tốc bay về phương hướng Thiên Lang Đảo, một đường đi qua, phía trên biển rộng bị hắn làm cho dấy lên một đạo sóng lớn.

Không bao lâu đã chạy tới Thiên Lang Đảo trước kia.

Đến nơi cách băng nguyên một khoảng rất xa, Ngao Tứ Hải thấy băng nguyên từ nơi xa, chân mày cau lại. Ta lạc đường?

Trong lòng Ngao Tứ Hải tràn đầy quái dị, lạc đường? Phía trên biển rộng, ta làm sao có thể lạc đường?

Nếu không phải lạc đường, vậy trước mắt đây là chuyện gì xảy ra? Nơi này làm sao có một tấm băng nguyên?

Cũng may Ngao Tứ Hải phát hiện Cầu Long kia, nếu không nhất định phải hoài nghi mình có phải đã biến thành lạc đường hay không?

Hô!

Ngao Tứ Hải bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Cầu Long kia.

- Bái kiến Chí Tôn!

Một đám Long Tộc lập tức khom người nói.

- Chuyện gì xảy ra? Thiên Lang Đảo đâu?

Trong mắt Ngao Tứ Hải tràn đầy kinh ngạc nói.

Thiên Lang Đảo! Lúc nhìn thấy nhóm người Long Tộc này, Ngao Tứ Hải cũng đã xác định, nơi này vốn chính là Thiên Lang Đảo, nhưng hiện tại chuyện gì xảy ra? Làm sao bỗng nhiên biến thành như vậy? Làm sao bị băng nguyên thay thế?

- Bay!

Cầu Long lập tức nói.

Trên mặt Ngao Tứ Hải tối sầm.

Thấy Chí Tôn sắp tức giận, Cầu Long lập tức nói:

- Chí Tôn, thật sự, mới vừa rồi Thiên Lang Đảo bẻ gảy thông địa chi mạch, thật sự đã bay đi.

Cầu Long khủng hoảng vội vàng giải thích, để cho Ngao Tứ Hải thu hồi tức giận, chân mày nhíu chặt lại.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi nói một lần từ đầu!

Ngao Tứ Hải trầm giọng nói.

- Vâng!

Cầu Long lập tức đáp, tiếp theo nói hết thảy từ đầu tới đuôi về chuyện Thiên Lang Đảo bay trên trời một lần.

Ngao Tứ Hải càng nghe, chân mày càng nhíu chặt lại.

Sau khi nghe xong, Ngao Tứ Hải cũng bất giác hít vào một hơi thật dài, nhìn phía xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, tiếp theo ánh mắt ổn định, thân hình thoáng một cái, Ngao Tứ Hải biến mất ngay tại chỗ.

Thiên Đình Lăng Tiêu chậm rãi bay đi về cả vùng đất Thần Châu.

Thời khắc xế chiều ngày hôm sau, Chung Sơn đang thảo luận chuyện lựa chọn quốc giáo cùng Nê Bồ Tát, bỗng nhiên, con ngươi của Chung Sơn cùng Nê Bồ Tát co rụt lại.

Hai người nhanh chóng bay ra ngoài điện, cùng nhau bay lên trời cao, nhìn khách không mời mà đến kia.

- Người tới là ai?

Triệu Sở Hướng chỉ trường thương về phía trước, nói.

Mặc dù tu vi Triệu Sở Hướng xa không bằng Ngao Tứ Hải, nhưng là, một cỗ khí thế vĩnh viễn không khom lưng, cũng không chịu thua, hét to một tiếng.

Chung Sơn xuất hiện, phất tay một cái ra hiệu cho Triệu Sở Hướng, Triệu Sở Hướng gật đầu lui ở một bên, tiếp theo, Đế Huyền Sát bỗng nhiên cũng xuất hiện bên cạnh Chung Sơn, cùng nhau nhìn người.

Người đến là lần thứ hai tới, lần trước cường thế mà đến, là Đế Huyền Sát ép hắn đi, không ngờ lần này lại tới nữa.

Ngao Tứ Hải!

- Đế Huyền Sát, khí phách thật to! Thiên Lang Đảo khổng lồ như thế không ngờ cũng biến thành đảo di động?

Ngao Tứ Hải mắt lạnh nhìn Đế Huyền Sát, Ngao Tứ Hải còn tưởng rằng là Đế Huyền Sát làm ra.

- Đây đã không còn là Thiên Lang Đảo, bắt đầu từ ngày hôm qua, nơi này đổi tên là Thiên Đình Lăng Tiêu, triều đô củ Đại Tranh Hoàng triều ta, Thiên Đình Lăng Tiêu.

Chung Sơn lạnh lùng nói.

Lần trước, tu vi Chung Sơn xa xa không bằng Ngao Tứ Hải, chịu khí thế của hắn áp bách, mà nay, Chung Sơn mặc dù vẫn là không bằng Ngao Tứ Hải, tuy nhiên đã có thể thản nhiên đối mặt.

- Thiên Đình Lăng Tiêu? Triều đô? Khẩu khí thật lớn! Nguyên lai đây là ngươi tạo ra?

Ngao Tứ Hải cười lạnh nói.

- Ngao Tứ Hải, ngươi là lần thứ hai không báo mà đến, Đại Tranh ta mặc dù chỉ là Hoàng triều, nhưng cũng không phải là địa phương ngươi giương oai!

Chung Sơn quát lạnh nói.

- Giương oai? Hừ, chỉ bằng ngươi?

Ngao Tứ Hải lạnh lùng nói.

- Ta thì sao? Thiên Cực Cảnh thua ở trong tay ta, cũng không kém ngươi!

Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Ách?

Ngao Tứ Hải hơi hơi ngạc nhiên, đầu có chút không rõ ràng.

- Ha ha ha ha ha, chuyện cười! Chuyện cười! Thiên Cực Cảnh bại trong tay ngươi? Ngươi đang tự mình dát vàng trên mặt sao?

Ngao Tứ Hải cuồng tiếu một trận, hiển nhiên không tin lời của Chung Sơn.

Dĩ nhiên, cũng không trách Ngao Tứ Hải không biết, tin tức đánh bại Nô Thanh Huệ cướp cô dâu ở Băng Phong Thành khẳng định còn không có truyền tới, đánh bại Vương Khô, càng không cần nói cùng Ngao Tứ Hải.

- Hừ!

Chung Sơn lộ ra một tia cười lạnh.

- Ngao Tứ Hải, lần trước lời nói của ta, ngươi không nhớ sao?

Đế Huyền Sát lạnh lùng nói.

- Nói? Đế Huyền Sát, ta đã chịu đựng ngươi lâu rồi, tự cho là thực lực hùng hậu, lại có thể không để người trong thiên hạ vào mắt sao? Hừ, người thiên hạ có thực lực mạnh hơn ngươi có rất nhiều, hôm nay, phải giao Hạo Mỹ Lệ ra đây!

Ngao Tứ Hải lạnh giọng nói.

- Hừ!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.

- Đừng nói Hạo Mỹ Lệ không có ở Thiên Đình Lăng Tiêu, cho dù Hạo Mỹ Lệ còn ở đây, chỉ bằng ngươi cũng muốn để cho ta giao người ra?

Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Ngươi!

Ngao Tứ Hải rõ ràng bị lời nói của Chung Sơn kiềm hãm.

Ở trong mắt Ngao Tứ Hải, Chung Sơn không thể nào là đối thủ của mình, chỉ biết nói mạnh miệng mà thôi, nhưng loại nói mạnh miệng này làm cho người ta giận nhất.

- Ngao Tứ Hải, xem ra danh tiếng của Đế Huyền Sát ta, Long Tộc ngươi đã quên mất? Ngươi đã vọt tới lần nữa, cũng đừng trách ta không để cho ngươi mặt mũi, hôm nay, lưu lại một kỉ niệm đáng nhớ cho ngươi!

Đế Huyền Sát lạnh lùng nói.

Nói xong, thân hình Đế Huyền Sát vừa động.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, không gian sinh ra rung động hàng loạt, Đế Huyền Sát cùng Ngao Tứ Hải đã biến mất trước mặt mọi người, hiển nhiên Đế Huyền Sát chú ý tính mẫn cảm nơi đây, bức Ngao Tứ Hải ra khỏi phạm vi của Thiên Đình Lăng Tiêu

Thấy Đế Huyền Sát cùng Ngao Tứ Hải biến mất, Chung Sơn quay đầu nói với mọi người:

- Lão Triệu, ngươi tới xử lý nơi này một chút, Nê Bồ Tát, chúng ta tiếp tục nói!

- Vâng!

Cả đám cung kính nói.

Không bao lâu sau, Đế Huyền Sát trở lại, sau khi trở về, tự nhiên không cần thiết hồi báo cho Chung Sơn. Một mình trở về Lang thần điện nghỉ ngơi.

Trên biển Đông, bầu trời một mảnh Hải Vực, khôi giáp của Ngao Tứ Hải xuất hiện hàng loạt vết rách, một đạo máu bạc thật to ở trên mặt, hết sức chật vật, hai mắt đỏ bừng nhìn về Thiên Đình Lăng Tiêu đang ở phía xa.

- Phi!

Ngao Tứ Hải hộc ra một ngụm máu bầm.

Tiếp theo, thân hình Ngao Tứ Hải thoáng một cái biến mất ngay tại chỗ.

Nửa tháng, Ngao Tứ Hải xuất hiện ở cả vùng đất Thần Châu, chạy thẳng tới Đại Tần Thiên triều! Thánh Đô Hàm Dương!

Thánh Đô Hàm Dương, triều đô của Thiên triều, kim quang số mệnh đầy trời bắn ra bốn phía.

Sau triều hội, Ngao Tứ Hải thấy được Thánh thượng Đại Tần như ý, Doanh.

Doanh một thân long bào đen, đầu đội Bình Thiên Quan đen nhánh, ngồi trên thiên thiên cửu long, một cổ uy thế vô hình ngang nhiên mà ra.

Bên cạnh Doanh còn có một số người, bất quá những người này cung kính đứng ở hai bên, hiển nhiên là một đám thần tử tâm phúc. Mà bên trong chút ít thần tử tâm phúc, thậm chí ngay cả Thiên Cực Cảnh Từ Phúc cũng không ở trong đây, hiển nhiên một nhóm người này càng thêm trọng yếu hơn so sánh với Từ Phúc.

- Thiên Đình Lăng Tiêu? Chung Sơn?

Doanh khẽ cau mày nói.

- Đúng, ấn tỉ truyền đời của Long Tộc ta đang ở trong tay Hạo Mỹ Lệ, ta nghĩ, ngươi biết ấn tỉ truyền đời chứ?

Ngao Tứ Hải trầm giọng nói.

- Không sai, ấn tỉ truyền đời, hình như là một cái chìa khóa mật cảnh của đại thế giới Long Tộc, luôn luôn ẩn núp trong hàng ngàn tiểu thế giới.

Doanh gật đầu.

Nghe được lời của Doanh, Ngao Tứ Hải mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt bất khả tư nghị, Doanh làm sao lại biết? Hắn làm sao có thể biết? Đây cũng là bí mật của Long Tộc a, chỉ có Chí Tôn mới biết được, theo lý thuyết, Doanh chỉ nghe nói về ấn tỉ truyền đời, không nên biết cái gọi là mật cảnh là ở đại thế giới a?

- Làm sao ngươi biết?

Ngao Tứ Hải kinh ngạc nói.

- Đây là bí mật sao?

Doanh nhìn về phía Ngao Tứ Hải, trong mắt không mặn không nhạt, phảng phất giống như đây là chuyện rất bình thường.

Ngao Tứ Hải cổ quái nhìn Doanh, chỉ có thể đè nén kinh ngạc trong lòng.

- Kính xin Thánh thượng Đại Tần trợ giúp Long Tộc thu hồi ấn tỉ truyền đời!

Ngao Tứ Hải nói lần nữa.

- Lý Tư!

Doanh kêu lên.

- Có thần!

Bên cạnh, một gã nam tử hơi gầy gò đang mặc trường bào rộng thùng thình, cung kính tiêu sái đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui