Nhìn Diệp Khuynh Thành và Thần Tú Đại sư sắc mặt xanh mét, trong lòng nam nhân tóc tím càng ngày càng khiếp sợ.
- Hừ!
Diệp Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn lại nam nhân tóc tím, tuy nhiên, ánh mắt lại hiện lên vẻ phẫn nộ, khiến nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống.
- Thần Tú Đại sư, ngươi xem?
Diệp Khuynh Thành nhìn Thần Tú lo lắng hỏi.
Thần Tú lắc đầu, thở dài nói:
- Vu tộc đã mang theo Địa Thư rời đi, tinh khí bên trong Hoàng Long đã tiết hết, không bao giờ... có thể thành rồng nữa, một lát nữa những cường giả kia sẽ tỉnh lại, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.
Thần Tú có chút suy sụp, trong mắt Diệp Khuynh Thành làm sao không phẫn nộ? Lần này, Bất Lão Giới phải trả cái giá thật lớn phải trả, cuối cùng không ngờ............
Vung tay áo, Diệp Khuynh Thành lại lần nữa ném cho nam nhân tóc tím một cái nhìn lạnh lùng.
- Triệt trận, rút lui thôi!
Diệp Khuynh Thành quát lạnh nói.
- Giới chủ, kỳ thật, không phải ta, phải...!
Nam nhân tóc tím có chút nói lắp giải thích, nhưng khi này làm thế nào cũng không giải thích được.
Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân tóc tím, cưỡng chế tâm tình phẫn nộ:
- Trở lại Bất Lão Giới rồi nói sau!
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cho nam nhân tóc tím không kiềm được rùng mình một cái, sợ hãi nói:
- Vâng!
Đám người Bất Lão Giới không ngừng bỏ chạy, bên trong, Hoàng Long đã sụp đổ, vô số cường giả rơi xuống bốn phía, giờ phút này cũng dần dần tỉnh lại.
Thiên Hiểu từ trong mơ màng tỉnh lại, trong nháy mắt tỉnh lại, theo bản năng lông tơ toàn thân dựng đứng, đột nhiên đứng dậy, sau khi đem sự việc ban đầu một mạch nhớ lại, không kiềm hít thật sâu một ngụm lãnh khí, tiếp đó lập tức điều tra bốn phía.
- Thiếu gia, thiếu gia!
Cách đó không xa, một con cháu Thiên gia lập tức chạy tới kêu lên.
Con cháu Thiên gia vẻ mặt đầy kích động, hiển nhiên kinh hoảng vì những sự việc phát sinh lúc trước.
- Tìm những người khác, mau!
Thiên Hiểu lập tức hạ lệnh.
- Vâng!
Con cháu Thiên gia lập tức đáp.
Có Thiên Hiểu trấn an, vẻ hoảng sợ của con cháu Thiên gia cũng bớt đi rất nhiều.
Càng ngày càng nhiều người tỉnh lại.
Dần dần, Tinh Thái Đấu, Dần Lạc Nhật cũng tỉnh lại.
Ba đại Thiên Cực Cảnh liếc nhau, ai cũng không nói ai điều gì.
- Thiếu gia, toàn bộ người đã tìm được rồi, trừ tám người bị trọng thương không thể di động, những người khác đã tỉnh lại.
Con cháu Thiên gia lập tức cung kính bẩm báo.
Thiên Hiểu nhìn Dần Lạc Nhật, cuối cùng lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Tinh Thái Đấu.
- Đi, về nhà!
Thiên Hiểu hạ lệnh nói.
- Vâng!
Cả đám con cháu Thiên gia lập tức đáp.
Vô số cường giả, giờ phút này nào có nửa phần tâm tình khác sáo như lúc trước, một màn lúc trước, phảng phất giống như cơn ác mộng quanh quẩn trong lòng mọi người, giờ phút này, nếu có thể chạy thoát, mọi người đều quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt, cường giả bốn phía bỏ đi không còn.
- Hồi triều!
Tinh Thái Đấu trầm giọng nói.
- Vâng!
1 đám thần tử Đại Diễn Thiên triều lập tức đáp.
Dần Lạc Nhật cũng không nói không rằng, đảo mắt biến mất tại chỗ.
Một khe núi xinh đẹp thanh tịnh.
Khe núi trăm hoa đua nở, chỗ trung tâm là một đại điện đen tối, cửa đại điện đóng chặt! Cổ Thiên U, Tiên Tiên, Thi tiên sinh, lão già nát rượu, Kinh Thiên Tứ, cả đám lang tướng đứng bên ngoài chờ đợi.
Trong đại điện, Chung Sơn khoanh tay mà đứng, nhìn trung ương đại điện, trung ương đại điện đặt một quan tài cực lớn! Bên trong là một nam nhân toàn thân cháy đen, Nam Cung Thắng, trên trán Nam Cung Thắng có dán một tấm phù lục tối đen.
Mặc Ngọc Phù Lục dán lên trán Nam Cung Thắng, toàn bộ khí tức Nam Cung Thắng biến mất, thậm chí một tia hồn phách dao động cũng không có, phảng phất như một cỗ thi thể vậy.
Chung Sơn mỉm cười, đi về phía trước, tay điểm lên Mặc Ngọc Phù Lục một cái, Mặc Ngọc Phù Lục phát ra một đạo lam quang lóng lánh, lập tức rời khỏi trán Nam Cung Thắng, hạ xuống tay Chung Sơn.
- Vù!
Nam Cung Thắng hai mắt mở ra!
- Nam Cung Thắng, lại gặp rồi!
Chung Sơn nhàn nhạt cười nói.
Nam Cung Thắng chậm rãi ngồi dậy, đánh giá quan tài một chút, lại nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn?
Nam Cung Thắng mày nhướng lên.
- Xem ra ta còn không bị ngươi quên! Chung Sơn vinh hạnh!
Chung Sơn cười nói.
- Ta làm sao lại quên? Chung Sơn, nhân vật phong vân nhất đất Thần Châu, lại từ U Minh Thiên lừa đi Thái Cực Đồ!
Nam Cung Thắng lắc đầu nói.
- Lừa? Ha ha, lúc trước không phải ngươi tặng cho ta sao?
Chung Sơn cười nói.
- Ngươi dùng nó mà xuống âm phủ sao?
Nam Cung Thắng nhìn chằm chằm Chung Sơn hỏi.
- Hả? Ngươi cũng biết?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Lai lịch U Minh Thiên Thái Cực Đồ, ta há lại không biết? Tuy nhiên, xuống dưới cũng đã xuống rồi, nhưng ngươi đã cứu ta?
Nam Cung Thắng hai mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn hỏi.
- Ngươi nói đi?
- Chung Sơn không hổ là Chung Sơn! Ta còn xem nhẹ ngươi!
Nam Cung Thắng lắc đầu nói.
- Xem nhẹ ta có rất nhiều, kém ngươi một cái cũng không có chuyện gì.
Chung Sơn cười nói.
- Đại ân cứu mạng lần này, Nam Cung Thắng nhớ kỹ, sau này ổn thỏa sẽ hậu báo!
Nam Cung Thắng thản nhiên nói.
Trận Pháp Đại sư đệ nhất thiên hạ, chỉ với danh tiếng này, tu vi hắn lại cực kỳ thâm hậu, Chung Sơn cứu hắn, nhưng mà đây chỉ có thể tính là ơn, hơn nữa với tính cách cao ngạo của Nam Cung Thắng, không có khả năng như một đám người ngu đầu khóc lóc hô lên đặt quan hệ với Chung Sơn.
Đại ân, sau này còn nhất định, hơn nữa lúc này Chung Sơn cũng không phải là không có mục đích.
- Chậm đã, Chung Sơn vẫn còn có chút nghi hoặc, nên muốn lãnh giáo với ngài, về phần ơn cứu ngươi lần này, chúng ta hồi sau hãy nói!
Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn vô cùng trực tiếp, bởi vì Chung Sơn hiểu được tính cách của Nam Cung Thắng, loại người ngông nghênh này, tự nhiên không có khả năng ngốc tới mức thấy ai cứu hắn đều khóc lóc hô lên nhận chủ. Hơn nữa chính mình cứu hắn, vốn cũng có mục đích, về phần bảy lần bắt bảy lần tha, Chung Sơn bây giờ cũng không có công phu làm chuyện đó. Dù sao, thời gian không đủ!
- Ồ?
Nam Cung Thắng ngoài ý muốn nhìn lại Chung Sơn.
Cũng không nghĩ tới Chung Sơn không ngờ trực tiếp như thế.
- Ta luôn luôn nghi hoặc, ở đất Thần Châu, phần lớn Thiên Cực Cảnh đều tới gần thọ nguyên mới độ kiệp thành tiên, bởi vì Thiên Cực Cảnh nội tình càng sâu, sau khi thành tiên thực lực càng cao, Nam Cung Thắng ngươi chỉ có Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười, vì sao lại vội vã trở thành Huyền Tiên? Ngươi còn hơn vạn năm thọ nguyên, vì sao không đợi đến tầng thứ mười một hoặc là tầng thứ mười hai? Còn xin vui lòng chỉ giáo?
Chung Sơn hỏi.
Con đường tu luyện, tự mình lần mò hiển nhiên rất khó khăn, có vài thứ hỏi những người có kinh nghiệm là tốt nhất.
- Ha ha? Ta nghĩ không chỉ ngươi, rất nhiều người đều kỳ quái, ngươi không cần học ta, ta và các ngươi khác nhau!
Nam Cung Thắng lắc đầu nói.
- Ồ?
- Ta tu là trận tu, thiên hạ đã không còn trận pháp để ta tiếp tục học được, không thể dùng trận đột phá, vậy chỉ có thể tới âm phủ, hoặc là đại thế giới, chỉ có trận pháp vô biên mới làm cho ta vô cùng cường đại.
- Ừ, Chung Sơn bội phục!
Chung Sơn gật gật đầu, xem như lý giải nghi hoặc Nam Cung Thắng thành tiên.
- Bội phục? Ha ha, không cần, ngươi là người mà ta thấy giống Cổ Thần Thông nhất, Cổ Thần Thông là đệ nhất thiên hạ nhân, không biết có thể tái hiện trên người ngươi hay không?
Nam Cung Thắng nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.
- Ha ha, ta giống Cổ Thần Thông? Khen trật rồi! Tốt lắm, ta nói chuyện trước mắt đi!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ồ?
Nam Cung Thắng nhíu mày.
- Ngay lúc vừa rồi, người của ta đã kiểm tra qua ngươi, hồn phách hóa thành bột mịn, thân thể vỡ nát, loại thương thế này, đổi thành một phàm nhân, đã chết không thể chết lại, mà ngươi lại vì có tiên mệnh mệnh cách, cho nên tới bây giờ vẫn chưa bị gì, thậm chí còn có thể chậm rãi khôi phục, ta nói đúng chứ?
- Đúng vậy!
Nam Cung Thắng không có giấu giếm, nhìn chằm chằm Chung Sơn, chờ đợi câu dưới.
- Không biết ngươi cảm thấy Đại Tranh Đế triều ta như thế nào?
Chung Sơn chuyển mũi nhọn nói.
- Hả?
- Đại Tranh ta, lập tại phương nam Thần Châu, là bá chủ phương nam, quốc thú Lang, quốc giáo Đại Minh, có được một đám cường giả, trong âm phủ, cũng có bản đồ Đại Tranh ta, bản đồ không bì kịp Thiên triều, tuy nhiên, lần này trở về chắc là gần như rồi.
Chung Sơn cười nói.
- Đế triều? Cổ Thần Thông lúc trước chính là như ngươi vậy, ta tự nhiên tin tưởng Đại Tranh ngươi sẽ lớn mạnh.
- Ha ha, ta đã nhìn ra, một cái Đế triều nho nhỏ, còn còn chưa lọt vào pháp nhãn tiên nhân ngươi, tuy nhiên, mục đích hôm nay của ta, chính là muốn khuyên ngươi gia nhập Đại Tranh!
Chung Sơn vô cùng thẳng thắn.
- Ha ha ha? Gia nhập Đại Tranh? Chung Sơn, ngươi muốn đánh chủ ý vào ta?
Nam Cung Thắng vẻ mặt hơi âm trầm.
- Cái phù lục phong ấn ngươi kia, chắc ngươi cũng thấy đấy, hiện tại, ngươi không phải đối thủ của ta, hơn nữa, trước đó không lâu tên Vu tộc kia cũng chết vào tay ta.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
Chung Sơn bây giờ muốn chính là dùng sức mạnh áp chế. Nam Cung Thắng nói như thế nào cũng là tiên nhân, tuy rằng tiên nhân khách sáo đối với ngươi, nhưng mà không có nghĩa là hắn hạ mình ngang bằng ngươi, mượn sức một người mà ngay cả thân phận cũng không bằng thì vĩnh viễn cũng không có khả năng thành công.
- Ồ? Là ngươi giết tên Vu tộc kia?
Quả nhiên, Nam Cung Thắng hai mắt nhíu lại.
Chung Sơn lật tay một cái, Nam Cung Thắng nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một cây quyền trượng của Vu tộc.
Nhìn thấy quyền trượng Vu tộc, Nam Cung Thắng trợn tròn hai mắt, trong lòng kinh ngạc một hồi, rốt cục tin Chung Sơn. Cũng từ đó đặt việc Chung Sơn diệt sát Vu tộc đủ để đặt ngang hàng với mình.
Dù sao, Nam Cung Thắng muốn đối phó tên Vu tộc này còn phải tốn một hồi công phu.
Hít sâu một hơi, Nam Cung Thắng trịnh trọng nhìn về phía Chung Sơn:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ha ha, một quân đoàn trưởng của ta vừa vặn có nghiên cứu đối với thi, hồn, hắn nói cho ta biết, hồn phách của ngươi, không có ngàn năm thì không có khả năng khôi phục, trong vòng ngàn năm, bởi vì thực lực tổn hao quá nhiều, trong ngàn năm tiểu thế giới sẽ không bài xích ngươi, mà ngươi cũng không ra được tiểu thế giới này, nếu không sẽ bị khe hở hai giới kia nghiền nát.
- Ừ!
Nam Cung Thắng trầm ổn gật gật đầu.
- Ta muốn chính là, trong ngàn năm ngươi phục vụ cho Đại Tranh ta, gia nhập Đại Tranh Đế triều ta!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Ha ha, ngươi chắc là muốn nội dung Địa Thư của ta sao?
Nam Cung Thắng cười lạnh nói.
- Địa Thư, a, Chung Sơn ta cũng không hiếm Địa Thư nha!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Nhìn thấy Chung Sơn cự tuyệt như thế, Nam Cung Thắng nhướng mày lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chung Sơn.
- Không hiếm? Ha ha, cũng tốt, ngươi đã cứu mạnh ta, ta cũng phải báo ơn ngươi, tuy nhiên, ngươi muốn ta gia nhập Đại Tranh cũng được, đem phù lục vừa rồi của ngươi dán lên trán ta.
Nam Cung Thắng trầm giọng nói, khóe miệng lộ ra vẻ trêu tức.
Hiển nhiên, Mặc Ngọc Phù Lục Nam Cung Thắng cũng đã thể hội qua, cường đại, tuyệt đối không phải Tiên khí bình thường, có khả năng so Ngôi khí với, thậm chí, Nam Cung Thắng càng tin tưởng Chung Sơn dùng Mặc Ngọc Phù Lục này đánh bại tên Vu tộc kia. Phù lục thần bí, Chung Sơn khẳng định luyến tiếc lấy ra. Như thế, Nam Cung Thắng cũng thành công xem thường Chung Sơn.
- Ngươi nói Mặc Ngọc Phù Lục?
Chung Sơn nhìn thẳng Nam Cung Thắng.
- - - - - oOo- - - - -