Trường Sinh Bất Tử


Nói xong, Mặc Ngọc Phù Lục đột nhiên xuất hiện ở trong tay Chung Sơn.

- Chính là nó!

Nam Cung Thắng nhìn chằm chằm Chung Sơn cười nói.

Loại kỳ bảo này, ai mà bỏ được?

- Mặc Ngọc Phù Lục có tác dụng chữa trị hồn phách của ngươi, tác dụng lớn lắm sao?

Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Nam Cung Thắng ánh mắt chợt bối rối, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ nói:

- Quả nhiên không lừa được ngươi, không sai, nó có thể trợ giúp ta nhanh chóng chữa trị hồn phách!

- Ha ha, có thể có tiên nhân cư trú ở Đại Tranh ta, một cái đồ chơi thì tính là cái gì? Nếu Nam Cung ngươi nhìn trúng, như vậy Mặc Ngọc Phù Lục này coi như là bổng lộc ngàn năm cho ngươi, ta sẽ dự tri trước thời hạn cho ngươi.

Chung Sơn nâng tay đưa Mặc Ngọc Phù Lục ra.

Chung Sơn bất ngờ quyết định như vậy khiến cho Nam Cung Thắng lập tức trở nên mơ hồ. Chung Sơn này không nhìn ra hàng hóa? Không đúng, hắn khẳng định biết giá trị của Mặc Ngọc Phù Lục.

- Ngươi thật sự nguyện ý đem bảo vật này cho ta? Bảo vật này đến từ đại thế giới, cho dù Địa Tiên cũng có thể đổi được. Ngươi muốn dùng bảo này chỉ để cho ta gia nhập triều ngàn năm?

Nam Cung Thắng cổ quái nhìn chằm chằm Chung Sơn nói.

- Địa Tiên? Ha ha, theo ý ta, Thiên Tiên cũng không bằng ngươi, ngươi là một nhân tài, Đại Tranh thiếu nhất chính là các loại nhân tài, giá trị của ngươi ở giới này, Chung Sơn ta lấy thương nhân lập nghiệp, tự nhiên hiểu cái gì là đầu cơ kiếm lợi, khi nào thì đầu tư sẽ có hồi báo lớn nhất.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

Nhìn Chung Sơn, Nam Cung Thắng vốn lúc đầu hiểu hóa thành vô cùng giật mình.

- Ngươi là người quyết đoán nhất mà ta từng thấy!

Nam Cung Thắng hít sâu một hơi nói.

- Phải không? Nói như vậy, ngươi đồng ý?

Chung Sơn cười nói.

- Đồng ý? Ha ha, ngươi không lo lắng ta cầm bảo vật của ngươi thì cứ như vậy mà đi sao?

Nam Cung Thắng trầm giọng hỏi.

- Ta nói rồi, bảo vật này đối với ta mà nói, chỉ là một cái đồ chơi, ta sẽ không quá để ý, ta chỉ để ý ngươi tài giỏi như thế nào, ngươi nếu như thật sự tồn tại tâm tư bỏ trốn, Chung Sơn ta cũng chỉ coi như gặp hạn, tuy nhiên, nhân phẩm, danh dự Nam Cung Thắng ngươi, Chung Sơn ta vẫn rất tin tưởng, chỉ cần ngươi khẳng định, ta có gì lo lắng chứ?

Chung Sơn tự tin nói.

Nam Cung Thắng thật sâu lại nhìn Chung Sơn:

- Mạnh mua mạnh bán của ngươi, thuyết phục ta, ta sẽ tạm thời dừng lại ở Đại Tranh ngươi thời gian.

- Có Nam Cung tiên sinh nhập Đại Tranh, Đại Tranh ta vô cùng vinh hạnh, bây giờ loạn thế bắt đầu, Chung Sơn không đủ thời gian, bất đắc dĩ dùng thủ đoạn này, huề ân vọng báo, mạnh mua mạnh bán, làm ra hành vi tiểu nhân, mong rằng Nam Cung tiên sinh không nên để trong lòng nha.

Chung Sơn thay đổi vẻ mặt, ngạo khí ban đầu lập tức hóa thành vẻ thành khẩn.

Đồng thời, Chung Sơn cũng hơi hơi thi lễ với Nam Cung Thắng.

Chung Sơn cũng là bất đắc dĩ, vừa rồi mạnh mẽ lôi kéo Nam Cung Thắng gia nhập Đại Tranh, Nam Cung Thắng nhất định sẽ có tâm lý mâu thuẫn, trọng thần tương lai trong lòng bất an, nhất định sẽ đề phòng khắp nơi, giống như một quả bom hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm.

Thu thần phải hồi tâm, cho dù tâm vẫn chưa thu được, cũng không nên khiến người ta sinh ra mâu thuẫn.

Chung Sơn ân uy cùng thi, không phải yếu đuối, mà là Đế Vương chi đạo đã vận dụng đến cực hạn. Cứng quá dễ gãy, mềm quá dễ hư! Cương nhu hợp lại, mới có thể thu được hiệu quả kỳ hiệu.

Quả nhiên, ánh mắt có chút mâu thuẫn, xa lạ vừa rồi của Nam Cung Thắng bây giờ đã trở nên phức tạp, tuy rằng Nam Cung Thắng cũng biết tính toán của Chung Sơn, nhưng mà giờ phút này, Nam Cung Thắng lại không thể không nhận ân và uy của Chung Sơn.

Nam Cung Thắng vô cùng phức tạp, đồng dạng cũng hiểu sự lợi hại của Chung Sơn. Chỉ riêng phần tâm kế này, phần Đế Vương rắp tâm này, đã có thể thấy được rõ ràng.

Nhìn lại vẻ thành khẩn xin lỗi của Chung Sơn, Đế Vương kia cúi đầu, vừa rồi còn dùng sự cường thế uy hiếp mình, sống chết của mình chỉ nằm trong một ý niệm của hắn. Trong lòng Nam Cung Thắng chỉ biết cười khổ, hít thật sâu một hơi, nhìn về phía trọng bảo trong tay.

Nam Cung Thắng rất rõ ràng, Mặc Ngọc Phù Lục này tuyệt đối không phải đơn giản như món đồ chơi trong miệng Chung Sơn. Đối vơi Chung Sơn có lẽ ý nghĩa không lớn, nhưng mà hắn lại cố tình làm ngơ đưa nó cho mình, còn thành khẩn như thế, mình còn tính làm giá cái gì vậy?

- Thôi thôi, Nam Cung Thắng ta liền nhập Đại Tranh ngàn năm đi!

Nam Cung Thắng vô cùng cảm thán nói.

- Có ngươi gia nhập là vinh hạnh của Chung Sơn, vinh hạnh của Đại Tranh!

Chung Sơn hưng phấn cười nói.

- Nam Cung Thắng bái kiến bệ hạ!

Nam Cung Thắng nói.

- Nam Cung tiên sinh, trước dưỡng thương đi, ngươi cứ khôi phục một phen đi, sau đó chúng ta đàm đạo.

Chung Sơn hưng phấn nói.

Tiếp đó, Chung Sơn cầm cây quyền trượng của tên Vu tộc kia đi ra khỏi đại điện, lưu lại Nam Cung Thắng vẻ mặt phức tạp ở trong đại điện dưỡng thương. Đại Tranh lại thêm một trợ lực mạnh mẽ nữa, tâm tình Chung Sơn trở nên vô cùng thông thoáng.

- Phù lục kia, ngươi thật sự cho Nam Cung Thắng sao? Vậy ngươi...?

Cổ Thiên U hơi hơi kinh ngạc nói với Chung Sơn.

- Ngươi không cần phải nói, ta biết phù lục kia quý giá, nhưng mà ta càng coi trọng Nam Cung Thắng, phù lục ở chỗ hắn và đặt ở trong tay ta không phải giống nhau sao? Ta một chút cũng không tổn thất nha!

Chung Sơn cười nói.

- Ngươi như vậy mà đã tin hắn! Ngàn năm sau, hắn đi rồi thì làm sao bây giờ?

Cổ Thiên U nhíu mắt với Chung Sơn.

- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, ngàn năm sau? Có người ở Đại Tranh nghỉ ngơi ngàn năm? Còn có thể đi sao?

Chung Sơn vô cùng tự tin nói.

Hồi tâm, là năng lực cơ bản nhất của Đế Vương, với năng lực Chung Sơn, ngàn năm còn không đủ để thu phục một cái thần tử chi tâm sao?

- Được rồi, ngươi như vậy thật xấu nha!

Cổ Thiên U lộ ra nụ cười vừa lòng nói.

- Ha ha, hơn nữa còn có một điểm, chính là Mặc Ngọc Phù Lục dù sao cũng không phải là của ta!

Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Hả!

Cổ Thiên U hơi hơi nghi hoặc.

- Đại Tần Thánh thượng, Doanh, Mặc Ngọc Phù Lục này là của hắn, trước, mặc kệ Doanh vì sao lại đem Pháp bảo cường đại như vậy tặng cho ta? Pháp bảo này mạnh thì mạnh tuy nhiên cũng không phải là ta luyện chế, cho nên có một số thứ ta không thể tìm hiểu, bây giờ không nhìn ra cái gì, tương lai rất có thể sẽ làm tai họa ngầm, bây giờ nhỏ máu chút, về sau xảy ra vấn đề, không bằng dùng nó thu mua nhân tài, về sau luyện chế ra Pháp bảo của bản thân là tốt nhất.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

- Ừ!

Cổ Thiên U gật gật đầu.

Lúc Chung Sơn mang theo mọi người trở lại Xương Kinh, Đại Tranh Đế triều âm phủ đang xảy ra chiến tranh.

Đại chiến hết sức căng thẳng, hai đại Đế triều xâm lăng. Lâm Khiếu tổng lĩnh binh mã thiên hạ Đại Tranh, cùng với Diêm Trùng Chi mỗi bên đối mặt với một đại Đế triều, chống đỡ tại phần đất bên ngoài, thậm chí bây giờ đã giết tới Đế triều đối phương.

Chung Sơn về triều! Quan văn nhao nhao đón chào. Mà Lâm Khiếu cũng nhanh nhất chạy về.

Trong thư phòng Chung Sơn.

- Bệ hạ, các ngươi đã trở lại, ngươi đi tới ngày thứ mười, Đế triều hai bên đã xuất binh với triều ta! Chúng ta đánh nhau một lát cũng không ngừng lại.

Lâm Khiếu lập tức nói.

- Ha ha, vất vả cho các ngươi, ta hồi triều, chính là khao thưởng ba quân, đề thăng sĩ khí!

Chung Sơn cười nói.

- Vâng!

Lâm Khiếu lập tức cười nói.

- Hai Đế triều này, trước kia chúng ta đã nghiên cứu quá, ta sẽ không quản, ngươi và Diêm Trùng Chi đánh hạ đi!

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

- Vâng, bệ hạ yên tâm, đối phó hai Đế triều này, ta và Diêm Tướng quân là đủ rồi!

Lâm Khiếu vô cùng khẳng định nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Vị này chính là?

Lâm Khiếu bỗng nhiên nhìn về phía Nam Cung Thắng.

Có thể được Chung Sơn gọi vào thư phòng này, khẳng định lại là một nhân vật trong yếu Đại Tranh mới sinh ra.

Nên biết rằng, cho dù là Sát Phá, Kinh Thiên Tứ những cường giả Đế Cực Cảnh này cũng không có tư cách đi vào.

- Nam Cung Thắng!

Nam Cung Thắng gật đầu thăm hỏi.

- Tiên nhân Nam Cung Thắng?

Lâm Khiếu kinh ngạc nói.

Lâm Khiếu trong lòng sôi sục, bệ hạ lần trước đi ra ngoài tóm được Diêm Trùng Chi và lão già nát rượu, lần này không ngờ tóm được một tiên nhân vào tay.

Nam Cung Thắng lộ ra nụ cười khổ, đồng thời cũng biết Lâm Khiếu trước mắt lợi hại, thực lực Lâm Khiếu không cao, rất không cao, nhưng mà một Tướng quân như vậy, không ngờ xem hai đại Đế triều như là đồ chơi, phần quyết đoán này, phần năng lực này, tuyệt đối không thể khinh thường.

- Nam Cung Thắng? Nếu gia nhập Đại Tranh, ta nên cho ngươi quan chức gì đây?

Chung Sơn bỗng nhiên nhíu mày nói.

- Bệ hạ, tại hạ không chịu nổi triều đình câu thúc, cấp cho tại hạ quan chức nhàn hạ là được rồi.

Nam Cung Thắng nói.

Đúng vậy, bất kể là tính cách, thực lực, thân phận, vẫn là phần ngạo khí kia, bảo Nam Cung Thắng mỗi ngày cung bái Chung Sơn thì rất khó chấp nhận.

Chung Sơn cũng dường như nhìn ra điểm này, gật gật đầu nói:

- Được rồi, một khi đã như vậy, ta sẽ thấy mở thêm một bộ, Dịch Thiên Giám. Chuyên môn phụ trách bố trí trận phòng triều ta, chuyên nghiên cứu trận pháp, bộ môn chơi cờ, Dịch Thiên Giám, Nam Cung Thắng là Giám chính!

- Tạ ơn bệ hạ!

Nam Cung Thắng gật gật đầu.

Đúng vậy, đây là chức vụ Nam Cung Thắng ban đầu nên được, lại là yêu thích của Nam Cung Thắng, như thế, Nam Cung Thắng còn có ý kiến gì sao?

- Nam Cung Thắng, ngươi cũng biết hai vật này?

Chung Sơn lấy ra quyền trượng của Vu tộc và Tiên khí Hạnh Hoàng Kỳ nói.

Nam Cung Thắng nhìn lại nói:

- Đều đến từ đại thế giới, hơn nữa tài liệu cũng chỉ có thể tìm đủ ở đại thế giới, Vu tộc quyền trượng, trừ Vu tộc ra thì căn bản không sử dụng được, về phần Hạnh Hoàng Kỳ này, trận pháp bên trong, ta đã thông thấu, chỉ là tài liệu khó tìm, không thể phỏng chế, hơn nữa chỉ có dùng chung với bốn đại kỳ khác mới có hiệu quả lớn, bây giờ chỉ vẻn vẹn là một cái Tiên khí phỏng chế bình thường mà thôi.

- Ồ? Tiên khí phỏng chế bình thường?

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

- Một bộ của nó là Ngũ Phương Kỳ Trận, ở đại thế giới, rất nhiều Thiên triều đều có, nghe đồn đều phỏng theo thiên địa đại thế giới mà chế ra Ngũ Phương Kỳ, đó mới là cực trí trận kỳ.

Nam Cung Thắng nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Âm phủ, Đại Tranh Đế triều tất cả đều tiến vào quỹ đạo, Nam Cung Thắng vừa dưỡng thương, vừa chỉ điểm bố trí trận pháp cho Đại Tranh, Lâm Khiếu và Diêm Trùng Chi cũng toàn lực đánh chiếm thành trì bốn phía.

Nửa năm sau, trong thư phòng Chung Sơn.

Chung Sơn đứng bên cạnh Cổ Thiên U, Chung Sơn suy tư, Cổ Thiên U cũng cầm một phần tình báo kỳ quái nói:

- Thiên gia và Đại Diễn Thiên triều đánh nhau sao?

- Ừ, hẳn là Tinh Thái Đấu vi phạm cái gọi là minh ước của bọn họ, cấu kết với Vu tộc!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Chúng ta muốn tham dự không?

- Không, nội tình triều ta còn chưa đủ thâm hậu, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, đóng vững đánh chắc, phát triển mới là chính đạo!

Chung Sơn vô cùng kiên định nói.

- Ừ!

Cổ Thiên U gật gật đầu.

Tiếp đó, trừ thu thập một ít tình báo, Chung Sơn đối với hành động của Thiên gia, cũng không hề tham dự vào.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui