Ba hoàng hậu đều xiết chặt nắm tay, khoảnh khắc không ngừng nhìn vào cửa động Bách Thế Động Thiên.
- Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì nha!
Ba nàng yên lặng cầu nguyện.
Đột nhiên, đầy trời oán khí tan đi, cứ như vậy bỗng nhiên tiêu tan một cách quỷ dị?
- Nê Bồ Tát! Đây là chuyện gì xảy ra?
Bảo Nhi lập tức truy hỏi.
- Không biết! Tuy nhiên xem như vậy hết tám thành có thể là bệ hạ đánh bại Thiên Ma rồi!
Nê Bồ Tát nhỏ giọng nói.
- Tám thành? Vậy còn hai thành thì sao? Hai thành kia thì sao?
Bảo Nhi hỏi tới.
Nê Bồ Tát:
“...”
Nê Bồ Tát không nói lời nào, trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt.
- Tỷ tỷ! Ta phải đi vào, tỷ cho ta đi vào đi!
Thiên Linh Nhi lo lắng nói. Tâm tình lo lắng đến muốn khóc.
Mà ngay lúc mọi người ở đây tâm tình không yên, Chung Sơn đầy mặt đờ đẫn chậm rãi đi ra.
- Chung Sơn... là Chung Sơn! Lão gia không có việc gì!
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên vui mừng kêu to.
- Bệ hạ!
Toàn bộ nhân viên quan trọng của Đại Tranh kêu lên.
Cả đám nhân viên quan trọng Đại Tranh la lên, Chung Sơn dường như không nghe thấy, vừa ra ngoài Bách Thế Động Thiên hắn đạp chân một bước, bay trên trời.
- Hả?
Mọi người đều sửng sốt: “Bệ hạ đây là chuyện gì vậy?”
- Ôi! Ngươi chờ ta một chút! Ngươi đi đâu vậy?
Bên trong Bách Thế Động Thiên truyền ra tiếng kêu của nữ nhân ảo ảnh.
Ngay khoảnh khắc Chung Sơn bay vọt lên trời, nữ nhân ảo ảnh cũng chạy ra tới cửa động, nhưng có điều quỷ dị là: nữ nhân một người lớn như vậy, cộng thêm một tiếng hô to, không ngờ không ai nghe thấy, không ai phát hiện.
Mọi người bên ngoài đều chú ý tới Chung Sơn, đây là một nguyên nhân, nhưng cũng không đến mức không hề phát hiện nữ nhân này mới đúng?
Thế nhưng sự thật đúng như thế: Nữ nhân ra ngoài Bách Thế Động Thiên, mọi người bốn phía vốn không nhìn thấy nàng, cũng nghe không được thanh âm của nàng, dường như nàng là một người trong suốt, vô cùng quỷ dị.
Chung Sơn bay lên trời, nữ nhân ảo ảnh cũng bay lên, bay theo Chung Sơn, nhưng vẫn không có ai phát hiện.
Mọi người thấy hành vi lạ thường của Chung Sơn, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, rồi cùng nhau bay theo Chung Sơn.
Khe núi Bách Thế Động Thiên có thiết kế đại trận, có thủ vệ cường đại trông coi, bất luận kẻ nào ra vào đều phải ngăn chặn tra hỏi và đăng ký, nhưng Chung Sơn là ai, ai dám ngăn cản hắn? Chung Sơn tùy ý bay ra ngoài khe núi Bách Thế Động Thiên.
Chung Sơn cứ như vậy có phần đờ đẫn bay đi, không ai dám ngăn cản! Bởi vì Đại Tranh này, toàn bộ thiên hạ này đều thuộc về Chung Sơn, ai dám ngăn cản?
Chung Sơn bay ước chừng thời gian một nén nhang, bay đến một chỗ phụ cận núi hoang.
Đây là một vùng núi hoang yên tĩnh, nhưng dường như là cấm địa trọng yếu nhất của Đại Tranh, bên ngoài đứng rất nhiều thủ vệ, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có núi cao và cái hồ nhỏ.
Hồ nhỏ tên là Thúy Hồ, trong đó có rất nhiều cua, không có điểm gì kỳ lạ, nhưng được cảnh vệ Đại Tranh canh giữ trình độ không thua gì Trường Sinh Điện ở hoàng cung.
Bởi vì, nơi này chính là nơi Ngụy Quỳ Nhi chết đi.
Chung Sơn từ không trung hạ xuống.
- Bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Đám thị vệ cùng tung hô, rồi mặc cho Chung Sơn đi từng bước một đi vào.
Bên ngoài, các nhân viên quan trọng Đại Tranh đều bay tới hạ xuống.
Nhìn thấy Chung Sơn đờ đẫn thong thả đi vào, mọi người đều rất kinh ngạc, Triệu Sở Hướng đang định đạp bước đi theo.
- Không nên nhích động, bất luận kẻ nào không cần quấy rầy lão gia!
Bỗng nhiên Bảo Nhi lên tiếng chặn lại.
Bảo Nhi quát bảo mọi người ngưng lại, nơi này là địa phương nào? Đây là mộ địa của trái tim Chung Sơn, cũng là vết sẹo lớn nhất của Chung Sơn, ai cũng không thể đặt chân một bước, dù là chính Chung Sơn cũng không dám tới đây.
Người khác không biết nơi này, Bảo Nhi thì rất rõ ràng, đây là chỗ an táng Quỳ Nhi: là chỗ vảy ngược của rồng!
Lão gia như thế nào bỗng nhiên tới đây?
Bảo Nhi ngăn lại, mọi người đều chờ ở bên ngoài, chỉ có nữ nhân ảo ảnh đi theo phía sau Chung Sơn đi vào.
- Nơi này chính là chỗ Ngụy Quỳ Nhi chết ư?
Nữ nhân ảo ảnh tự lẩm bẩm.
Ở cách Thúy Hồ không xa, là một đống đất nhỏ không bắt mắt, đó là sau khi Chung Sơn bị thuộc hạ đánh bất tỉnh, thuộc hạ đắp lên một đống đất nhỏ. Nơi này chính là phần mộ chôn trái tim của Chung Sơn.
Tới trước đống đất nhỏ, Chung Sơn nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, nhớ lại thật lâu rất lâu, cuối cùng khi ở khóe mắt chợt rơi xuống giọt lệ, Chung Sơn mở choàng mắt.
Chung Sơn đi tới trước, nhổ cỏ dại trên ngôi mộ nhỏ, một lần nữa đắp sửa một phen.
Cuối cùng, Chung Sơn mới lấy ra một tấm bia đá cắm ở trước phần mộ.
Dùng ngón tay thay đao viết:
“Ái thê Ngụy Quỳ Nhi chi mộ”
Cuối cùng, từ bốn phía góp nhặt một bó hoa đặt ở trước mộ bia.
Gió nhẹ thổi lay động vạt áo Chung Sơn, ý mát lạnh thổi quét bốn phương. Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên trầm tĩnh lại rất nhiều. Chung Sơn thở phào một hơi thật dài, dường như nhìn thấu điều gì đó.
Một bên nữ nhân ảo ảnh lộ ra vẻ kinh ngạc dị thường.
Chung Sơn đây là chuyện gì vậy? Vì sao nhìn qua khí chất đã hoàn toàn biến đổi? Dường như đã buông bỏ phần tưởng niệm Ngụy Quỳ Nhi này rồi! Thế nhưng trước đó Chung Sơn vô cùng chấp nhất, kiên định sẽ không buông bỏ.
Nhưng loại khí chất này là chuyện gì xảy ra? Một loại tiêu sái? Một loại ánh dương quang diệt hết bóng tối? Đây là chuyện gì?
Pho tượng bạch ngọc dưỡng lên Thiên Ma, nữ nhân ảo ảnh còn là hồn của pho tượng bạch ngọc, còn có thể chế tạo ra Thiên Ma, Thiên Ma có thể câu dẫn ra tình tự rất nhỏ của con người, đó là một loại bản năng hiểu biết. Thế mà giờ phút này nữ nhân ảo ảnh lại không sao hiểu rõ tâm tình của Chung Sơn là gì.
Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Nữ nhân ảo ảnh không hiểu rõ, Bảo Nhi ở xa xa thì lại hiểu rõ ràng: Bảo Nhi nhìn mộ bia với vẻ mặt đầy hâm mộ. Bởi vì tâm tình của Chung Sơn đã thăng hoa, từ tiểu tình thăng lên thành một tình yêu lớn, một loại tình yêu lớn đối với Ngụy Quỳ Nhi.
Loại tình yêu lớn này đều chân thật hơn hết thảy. Tình yêu đến từ chỗ sâu trong tâm hồn, phá kén thành bướm, hóa thành tình yêu thăng hoa!
- Quỳ Nhi! Hôm nay rốt cục ta có thể đến thăm muội rồi!
Chung Sơn thở phào một hơi thật dài, nói. Trên mặt vẻ u sầu diệt hết, trông dường như người yêu trước mắt vẫn còn sống nằm đó.
- Bảo Nhi, Linh Nhi, Thanh Ti! Các muội lại đây!
Chung Sơn hít sâu một hơi kêu gọi.
Nghe Chung Sơn gọi, Bảo Nhi lập tức kéo tay Linh Nhi cùng Bi Thanh Ti đi tới.
Đến đứng phía sau Chung Sơn, Thiên Linh Nhi vừa định nói gì, Bảo Nhi kéo tay áo một cái, Thiên Linh Nhi nghi hoặc nhìn về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo Thiên Linh Nhi đừng nói gì!
- Đây là Bảo Nhi, Linh Nhi, Thanh Ti, còn có một Thiên U không ở chỗ này. Hôm nay mang đến cho muội gặp mặt!
Trong mắt Chung Sơn hiện lên đầy tình yêu ái nhìn về phía mộ bia.
- Tỷ tỷ! Chúng ta sẽ chăm nom tốt cho lão gia!
Bảo Nhi tiến lên một bước nói.
Hai nàng đi theo phía sau Bảo Nhi, cùng nhau nhìn mộ bia.
Tuy rằng Linh Nhi không hiểu, nhưng cũng biết không phải là thời điểm hỏi nói lung tung.
Chung Sơn vừa lòng gật gật đầu, khẽ thở dài nhìn về phía ba nàng, nói:
- Để các muội lo lắng rồi!
- Không có gì! Chỉ cần huynh không có việc gì là tốt rồi!
Bảo Nhi tình cảm nồng nàn nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti rất ít lên tiếng, nhưng tình cảm trong mắt lại không cần nói cũng biết.
- Chung Sơn! Huynh thật sự không có việc gì chứ?
Thiên Linh Nhi lo lắng nói.
- Ta không sao! Các muội đi về trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ tiếp tục trở lại Bách Thế Động Thiên một chuyến!
Chung Sơn nói.
- Hả?
Ba nàng kinh ngạc kêu lên.
Không chỉ có ba nàng, xa xa đám người Đế Huyền Sát, Nê Bồ Tát cũng phát mộng: “Bệ hạ quay lại Bách Thế Động Thiên để làm chi? Chẳng lẽ bổ sung cho đủ năm đời Luân Hồi còn lại? Điều này được sao?”
Quay lại Bách Thế Động Thiên, không ai ngăn cản. Chung Sơn đi trở lại, còn có nữ nhân ảo ảnh kia.
Nữ nhân ảo ảnh nhìn một màn này, từ đầu tới cuối nhìn một lần, nhưng nữ nhân ảo ảnh không cách nào hiểu được.
Chung Sơn trước mắt này là người đầu tiên làm cho nữ nhân ảo ảnh sinh ra cảm giác không sao hiểu thấu. Đây, đây là ý gì? Rốt cuộc hắn là dạng người gì?
Bên trong Bách Thế Động Thiên.
- Ngươi, ngươi vừa rồi có ý gì? Không phải ngươi không chịu buông bỏ sao? Vậy ngươi... ngươi buông bỏ rồi ư?
Nữ nhân ảo ảnh gặn hỏi phi thường đơn thuần.
- Không phải ta đã nói rồi sao? Kiếp này ta nhất định không quên Quỳ Nhi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Nhưng...
Nữ nhân ảo ảnh nhìn Chung Sơn với ánh mắt mù mịt.
- Tình cảm của nhân loại rất kỳ diệu, có lẽ về sau ngươi sẽ minh bạch! Trước không nói những chuyện đó nữa, nói về ngươi đi, ngươi là ai?
Chung Sơn nhìn nữ nhân ảo ảnh, nói.
Nhìn nữ nhân ảo ảnh, trong mắt Chung Sơn hiện lên một tia quái dị: người khác không nhìn thấy nữ nhân ảo ảnh, đây là một chuyện quỷ dị; tiếp theo, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, nhất cử nhất động của nữ nhân ảo ảnh, không ngờ mang theo một sự mị hoặc nói không nên lời.
Nếu không phải mình bởi vì Quỳ Nhi mà khiến cho tinh thần thăng hoa, có lẽ ý chí kiên định của mình cũng không thể kháng cự.
Cũng giống như lúc vừa đi vào, mình vô tình liền bị mất phương hướng đi vào thế giới Luân Hồi. Nhưng hiện tại, sau khi tinh thần thăng hoa, dường như nhìn thấu rất nhiều, đi vào tiếp Bách Thế Động Thiên hoàn toàn không có cảm giác mê hoặc lúc trước. Bách Thế Động Thiên đã vô dụng cho mình rồi, cũng không bao giờ có thể làm cho mình Luân Hồi.
Cảnh giới của mình, vô tình đã nhận được tăng cao vượt bậc.
- Ta? Ta cũng không biết ta là ai!
Nữ nhân ảo ảnh lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
- A? Ta còn nhớ, dường như có người gọi ta là Vạn Ác Chi Nguyên!
Nữ nhân ảo ảnh nhíu mày cố nhớ, rồi mói.
- Vạn Ác Chi Nguyên?
Chung Sơn hơi cảm thấy quái lạ.
- Ừm! Khi đó ta còn không thể ngưng hình. Chỉ là hình thái bản thể kia mà thôi!
Nữ nhân ảo ảnh nói.
- À? Hình thái bản thể? Là pho tượng bạch ngọc kia ư?
Chung Sơn hỏi.
- Ừm! Ta không thể rời đi quá xa bản thể, vừa rồi đi ra ngoài một hồi với ngươi, ta cảm giác năng lượng của ta bị xói mòn thiệt nhiều, thiếu chút nữa là hỏng mất!
Nữ nhân ảo ảnh nhớ lại nói.
- Vậy vì sao người khác không nhìn thấy ngươi, mà chỉ có ta có thể?
- Ta cũng không biết!
- Vậy từ khi nào ngươi có hình thể này?
- Chính là thời điểm hình thành Bách Thế Động Thiên này!
- A?
- Bản thể của ta kia, cùng lúc hấp thu vô số oán niệm, tà khí, cảm xúc... trong thiên địa, còn có một số các thứ khác, về phương diện khác lại chiết xuất thành năng lượng Thiên Ma tiêu tán bốn phương. Một cái hút một cái phóng ra, ở vào trạng thái cân bằng, thẳng đến thời điểm hình thành Bách Thế Động Thiên này, bản thể chỉ có hấp thu, không có phóng ra. Dường như Bách Thế Động Thiên có một lực lượng trói buộc ta, không cho năng lượng của ta bị xói mòn!
Nữ nhân ảo ảnh nói.
- Vậy à? Vậy chỉ cần ở một ngày trong Bách Thế Động Thiên, ngươi đều có thể trưởng thành hàng ngày ư?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Đúng!
Nữ nhân ảo ảnh gật gật đầu.
- Ai gọi ngươi là Vạn Ác Chi Nguyên?
- Không biết! Là bản thể ta theo bản năng ghi lại. Dường như cái tên này đặc biệt bị kêu nhiều. Còn có người gọi ta là Thiên Ma Trì, tuy nhiên ta đều không thích!
- - - - - oOo- - - - -