Trường Sinh Bất Tử

Lại qua một tháng, Lữ Bất Vi chạy tới góc tây nam Thần Châu, một chỗ núi rừng giáp giới với Thái Tuế Thiên triều!

Núi rừng kéo dài vô tận, cảnh vật sông núi mờ ảo, một chỗ thanh tịnh đẹp đẽ tuyệt vời.

Tuy nhiên, có một phạm vi lớn giờ phút này đang bị vô số sương trắng bao phủ, sương trắng nối lên tận trời, phảng phất lộ ra một khí tức tà dị, không ngừng phun ra nuốt vào, không ngừng khuếch tán.

Bên ngoài, có rất nhiều tu giả phóng vào bên trong, nhưng, vừa mới vọt vào liền quỷ dị bay ra, cứ bay vào bay ra lặp đi lặp lại như thế, hình như trong mây mù này có một năng lực kì bí, làm cho vô số người nhảy vào lại vòng trở ra.

Đứng trên một đỉnh núi, Lữ Bất Vi vươn tay chộp một cái, một tu sĩ ở xa xa bị kéo lại.

Người kia bỗng nhiên hiện ra trước mặt Lữ Bất Vi, nhất thời không kịp phản ứng, trong nháy mắt chợt tỉnh lập tức cả giận nói:

- Ngươi là ai?

Lữ Bất Vi không quản tới hắn, điểm một ngón tay ngay mi tâm người kia, lập tức hai mắt người kia trở nên ngây dại.

- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Lữ Bất Vi trầm giọng nói.

- Không biết! Mười ngày trước, cửa vào Trường Sinh Giới bỗng nhiên xuất hiện vô số sương mù, bất luận kẻ nào đi vào liền quỷ dị vòng trở ra. Mười ngày nay. chúng ta còn không thể đi vào được! Người bên trong cũng không đi ra được!

Nam nhân kia vẻ mặt ngơ ngác nói.

- Vậy có suy đoán gì không? Hoặc là nghe trong màn sương trắng có thanh âm gì truyền ra không?

Lữ Bất Vi lại hỏi.

- Không có, cũng không nghe được thanh âm gì!

Nam nhân kia nói.

- Đồ vô tích sự!

Lữ Bất Vi khinh thường nói.

Điểm ngón tay một cái, mi tâm người kia đột nhiên thủng một cái lỗ lớn, chết bất đắc kỳ tử rơi xuống vách núi.

Đứng trên đỉnh núi, Lữ Bất Vi nhìn khu vực sương trắng khổng lồ trước mắt, tươi cười nói:

- Phong Thủy Đại Trận, quả nhiên là Nê Bồ Tát! Thần Nha Đạo Quân đi vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, ngươi lại phái người đến thử Trường Sinh Giới: Giỏi tính kế! Thật khí phách!

Lữ Bất Vi không có nhảy vào sương trắng, không cần thiết! Trò hay như thế, có lý nào phá hỏng chứ?

Đồng thời trong lúc đó, ở ngoài Tru Tiên Kiếm Trận, trong một khu rừng núi.

Mặt đất phủ kín vết nứt như mạng nhện, bụi mù nổi lên bốn phía, lực phá hủy cường đại khủng bố chấn động không gian.

Ngay chỗ trung tâm, Phong Thủy Sư Quỷ Cốc của Đại Tần bị ghim trên một tảng đá lớn, thân thể đầy thương tích, máu tươi tuôn trào, mắt trợn trừng tràn ngập vẻ không tin.

Thiên lão của Đại Ung Thiên triều đứng một bên, mắt lạnh nhìn xem; Thái Tông Vương áo quần hơi rách nát; trên thân Chiến Thiên Vương phủ đầy vết thương. Tuy nhiên, giờ phút này Chiến Thiên Vương đang cầm thanh đại đao, ghim Quỷ Cốc trên tảng đá.

- Con bà nó! Một tên Phong Thủy Sư mà khó chơi như vậy! Thiếu chút nữa lấy mạng của ta rồi!

Chiến Thiên Vương hùng hùng hổ hổ nhìn Quỷ Cốc sắp chết.

- Các ngươi, Thiên lão, Cổ Chiến Thiên, Cổ Thái Tông? Các ngươi, Đại Ung Thiên triều?

Quỷ Cốc gian nan trừng mắt nhìn ba người.

- Là ta giết ngươi, ngươi có năng lực làm gì chứ?

Chiến Thiên Vương cười dữ tợn nói.

- Tổ sư hồn trở về... tổ sư hồn trở về nhất định... nhất định sẽ... sẽ báo thù cho ta!

Quỷ Cốc gian nan nói.

- Báo thù? Hừ!

Chiến Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, chém xuống một đao: Quỷ Cốc thành hai nửa. Mắt Quỷ Cốc trợn trừng, chết không nhắm mắt!

- Ôi! Phong Thủy Sư của Thần Châu, lại ít đi một mạch!

Thiên lão lắc đầu thở dài nói.

Bên ngoài Trường Sinh Giới!

Lữ Bất Vi chờ một lần chính là hai ngày, Lữ Bất Vi nheo hai mắt lại, dường như có thể nhìn xuyên qua sương trắng thấy rõ bên trong.

Bỗng nhiên, Lữ Bất Vi nhướng mày.

Đúng lúc này, toàn bộ khu vực sương trắng đột nhiên tràn ngập ánh sáng ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ. Giây lát thẳng hướng tận trời cao, toàn bộ thiên địa đều là ánh sáng năm màu rực rỡ, thanh thế vô cùng to lớn.

- Ngũ Sắc Thần Quang? Trường Sinh Giới có cường giả thi triển Ngũ Sắc Thần Quang ư?

Lữ Bất Vi nhướng mày lẩm bẩm.

- Vương Khô! Đi...

Trong màn sương, bỗng nhiên truyền đến tiếng cấp bách của Nê Bồ Tát.

Tiếp đó, trong màn sương bắn ra hai thân ảnh áo bào đen, toàn bộ ẩn giấu trong áo bào đen, không thấy rõ tướng mạo.

- Khô Lâu bộ tộc?

Lữ Bất Vi nhíu hai mắt nói.

Vương Khô và Nê Bồ Tát nhoáng một cái chạy đi, mà trong Trường Sinh Giới cũng không có bóng người nào đuổi theo, mặc cho hai người rời đi.

Lữ Bất Vi nhìn một màn này, bàn tay phải xoa xoa nắm tay trái lạnh lùng cười nói:

- Càng ngày càng thú vị! Ngũ Sắc Thần Quang? Con cháu họ Khổng? Khô Lâu bộ tộc của âm phủ?

Thân hình nhoáng lên một cái, Lữ Bất Vi biến mất tại chỗ!

Trong Tru Tiên Kiếm Trận.

Kiếm trận khổng lồ vẫn như trước bao phủ cả khu vực Lăng Tiêu Thiên Đình khổng lồ này, kiếm khí thô bạo không ngừng công kích trận pháp bên ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình, nhưng dưới chống đỡ của số mệnh, công đức cùng với tinh tú lực, Lăng Tiêu Thiên Đình vẫn bình yên không tổn hao gì!

Đã hơn hai tháng, Chung Sơn cười lạnh nhìn ra phía ngoài, cười lạnh nói:

- Thần Nha! Như vậy mà các ngươi còn có hứng thú sao?

Mấy ngày nay, Thần Nha Đạo Quân luôn luôn không thèm nhìn Chung Sơn, rốt cục lại lần nữa nhíu mày.

Đã hơn hai tháng, gần ba tháng, vì sao số mệnh của Đại Tranh Đế triều không giảm bớt một chút nào? Không thích hợp, rất không đúng!

- Quy Thọ, sao thế này?

Thần Nha Đạo Quân dời ánh mắt nhìn về phía Quy Thọ.

- Ta cũng không biết, ta đã an bài xuống dưới: Huyền Vũ bộ tộc ta, lần này hẳn là theo yêu cầu của Đại Tranh, tham dự phản kháng bốn đại Đế triều, đồng thời chiếm cứ rất nhiều yếu điểm chiến lược, chỉ cần sau khi ta phát ra tin hiệu, Quy Xà sẽ đúng lúc mệnh lệnh cho Huyền Vũ bộ tộc phản bội lại!

Trong mắt Quy Thọ hiện lên vẻ nôn nóng.

- Quy Xà? Huyền Vũ thiếu chủ?

Thần Nha Đạo Quân nhíu mày nói. Trong ánh mắt lóe lên một tia không tín nhiệm!

- Phản bội? Hiện tại hẳn là đã sớm phản bội rồi! Gần ba tháng rồi, có Huyền Vũ bộ tộc ngươi làm nội ứng, bốn đại Đế triều hẳn là báo tin chiến thắng liên tục mới đúng! Hiện tại hẳn là xung phong vào cảnh nội Đại Tranh, Đại Tranh bị đại bại, số mệnh phải suy giảm mạnh mới đúng! Ngươi xem số mệnh của Đại Tranh đầy trời kia, có chút nào giống suy giảm không?

Cáp Mô Lại trào phúng nói.

- Không có khả năng có vấn đề! Có Xà nhi làm chủ Huyền Vũ bộ tộc, hiện tại khẳng định đã đánh tổn thương nặng quân đội Đại Tranh rồi!

Quy Thọ không tin nói.

- Không bằng, ngươi đi xem thử xem sao!

Thần Nha Đạo Quân nhíu mày nói.

- Vậy nơi này...?

Quy Thọ tỏ ra khó xử.

- Cáp Mô Lại hẳn là thương thế gần như khôi phục rồi, hắn có thể thay thế vị trí của ngươi một thời gian, đi nhanh rồi quay lại!

Thần Nha Đạo Quân nói.

- Được!

Đang lúc Quy Thọ định rời đi, bỗng nhiên Chung Sơn ở trước Trường Sinh Điện, lên tiếng.

- Thần Nha, Quy Thọ! Không phải các ngươi là đang chờ số mệnh của ta nơi này suy yếu sao?

Chung Sơn bỗng nhiên cười nhạo nói.

Nghe Chung Sơn nói thế, Thần Nha co rụt đồng tử lại, Quy Thọ cũng dừng lại bước chân.

- Quy Thọ! Ngươi cũng không cần đi, đi cũng vô dụng! Ta cho ngươi gặp một người!

Chung Sơn cười nói.

Lúc này, từ bên trong Trường Sinh Điện, chậm rãi đi ra một người mặc áo bào trắng.

- Xà nhi...

Quy Thọ khó tin kêu lên.

Người đi ra, đúng là Quy Xà, thiếu chủ Huyền Vũ tộc.

Tuy rằng Quy Xà không nhìn thấy xa xa nơi đó, nhưng, Đế Huyền Sát lại cố ý đưa hình chiếu cảnh ở xa xa đến trước mặt Quy Xà.

- Chí Tôn ngài không cần đi!

Quy Xà khẽ thở dài nói.

- Cái gì? Ngươi có ý gì?

Quy Thọ trong mắt nghiêm lại.

- Huyền Vũ trong quân đội Đại Tranh vẫn chưa phản bội, mà tiềm phục trong quân đội của bốn đại Đế triều. Giờ phút này hẳn là đã phản bội! Hiện tại khẳng định quân đội của bốn đại Đế triều, binh bại như núi đổ, số mệnh Đại Tranh sẽ không giảm bớt, mà sẽ càng ngày càng nhiều!

Quy Xà lắc đầu nói.

Nghe Quy Xà nói xong, các Thiên Cực Cảnh ở bên ngoài đều biến sắc. Thần Nha Đạo Quân đầy mặt phẫn nộ, dán mắt nhìn chằm chằm vào Quy Xà, trong mắt tràn ngập lệ khí, dường như phải chém chết Quy Xà ngay đương trường mới hả dạ.

Mà Quy Thọ cũng là đầy mặt giận dữ.

- Vô liêm sỉ! Ngươi dám ngỗ nghịch ta? Huyền Vũ bộ tộc rốt cuộc ai mới là Chí Tôn? Ta còn đây, ngươi đã dám soán vị? Ngỗ nghịch với Chí Tôn, thiên hạ Huyền Vũ cộng tru ngươi biết không?

Quy Thọ đầy mặt tức giận quát.

Quy Xà sắc mặt có chút khó coi.

Chung Sơn vỗ vỗ vai Quy Xà nhìn về phía Quy Thọ ngoài Nam Thiên Môn nói:

- Chí Tôn! Qua hôm nay, ngươi sẽ không còn là Chí Tôn của Huyền Vũ tộc!

Lời nói đột ngột của Chung Sơn, mọi người ngoài Nam Thiên Môn vừa nghe liền sửng sốt ngẩn người.

- Ngươi có ý gì?

Quy Thọ nhíu mày hỏi.

Quy Thọ không phát hiện dị thường, mà Thần Nha Đạo Quân lại thấy được, Thần Nha Đạo Quân nhìn tới trước mặt, hai mắt trợn trừng.

- Ngươi dám!

Thần Nha Đạo Quân gầm lên giận dữ, lệ khí cường đại bức thẳng ra hướng trước ngực. Trước ngực Thần Nha Đạo Quân bỗng nhiên xuất hiện một đám khói đen, khói đen vừa tan ra, Thần Nha Đạo Quân né qua một bên.

Nhưng, ba người kia thì không thể tránh né kịp.

Đột nhiên, Nô Thanh Huệ, Quy Thọ, Cáp Mô Lại thần sắc ngẩn ngơ.

Không biết vì nguyên nhân gì, Nô Thanh Huệ đột nhiên giật mình một cái, rồi tỉnh táo lại.

- Thiên Ma?

Nô Thanh Huệ kinh ngạc kêu lên.

Thiên Ma? Không ngờ Chung Sơn có thể nô dịch Thiên Ma? Trong mắt Nô Thanh Huệ toát ra vẻ kinh hãi.

“Ầm ầm...”

Trên đỉnh đầu Quy Thọ bất ngờ lóe ra vô số lôi điện.

Bỗng nhiên xuất hiện vô cùng tận lôi vân, vô số kiếm khí nhảy vào, chẳng những lôi vân không có biến nhỏ đi, mà ngược lại càng ngày càng lớn mạnh, toát ra lôi điện khủng bố.

Thần Nha Đạo Quân đánh ra một chưởng trên thân Quy Thọ, Quy Thọ giật mình một cái chợt tỉnh lại. Mà lôi vân trên bầu trời, lại dường như đang theo dõi hắn, Quy Thọ càng biến sắc.

- Vô liêm sỉ... vô liêm sỉ...

Quy Thọ nhìn về hướng Quy Xà rống to hai câu, rồi rất nhanh lao ra Tru Tiên Kiếm Trận. Nếu không một khi lôi vân bị Tru Tiên Kiếm Trận kích thích, sẽ càng thêm mênh mông đáng sợ!

Còn có một người trúng Thiên Ma chưa tỉnh là Cáp Mô Lại. Cáp Mô Lại còn chưa đạt tới Thiên Cực Cảnh tầng thứ chín, cho dù có Thiên Ma câu dẫn cũng không dẫn tới thiên kiếp buông xuống.

Đang trong mơ mơ màng màng, Cáp Mô Lại sắc mặt bỗng biến thành đỏ rực, bộ dáng có hơi đê tiện.

- Thần Nha Đạo Quân! Chỉ cần ngươi tặng Nô Thanh Huệ cho ta... hắc hắc hắc hắc... về sau ta đều nghe lời ngươi! Khà khà khà khà...

Cáp Mô Lại mơ mơ màng màng kêu to.

Nô Thanh Huệ nghe được lời nói thô tục của Cáp Mô Lại, trong mắt lộ đầy vẻ chán ghét.

Thần Nha Đạo Quân cũng nhíu mày nhìn thoáng qua Cáp Mô Lại, đánh một chưởng vào ngực Cáp Mô Lại.

“Phốc...”

Cáp Mô Lại đúng là không hay ho, năng lượng trong cơ thể bị một chưởng này đánh trúng hỗn loạn một trận, phun ra một ngụm máu bầm, rồi đột nhiên thanh tỉnh lại.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui