Trường Sinh Bất Tử


- Một tháng?

Chung Sơn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn suy nghĩ.

- Dạ! Chiếu theo dân chúng điên cuồng tranh mua hiện giờ, cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch ta nếu còn không tăng giá, thì một tháng sau chúng ta sẽ hoàn toàn hết hàng hóa. Bệ hạ! Chúng ta có nên hạn định lượng bán ra mỗi ngày, hoặc là tạm dừng buôn bán, chờ thêm một đoạn thời gian này, qua đợt sóng gió này rồi bán tiếp hay không?

Triệu Hải đầy mặt lo lắng nói.

- Không! Cứ bán theo lệ thường!

Chung Sơn lắc đầu nói.

Tạm dừng buôn bán ư? Lần này cũng không phải là buôn bán tiêu thụ bình thường, mà là một lần quyết đấu với Lữ Bất Vi, qua sóng gió rồi bán tiếp, không phải là chủ động nhận thua sao?

- Dạ!

Triệu Hải mặt nhăn nhó lo lắng nói.

- Ngươi ra ngoài đi!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Triệu Hải đi ra đại sảnh, Chung Sơn nhắm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, suy tư về biện pháp khả thi.

-----------------

Trong một trang viên ở Lữ Thị Thương Hội.

Trước mặt Lữ Bất Vi bày ra 50 cây Thi thảo, hình như đang bói toán điều gì. Trước mặt đứng một đám thuộc hạ, ai cũng không dám quấy rầy.

Suy nghĩ một hồi, Lữ Bất Vi lắc đầu, thở dài, hiển nhiên không thu hoạch được gì.

Nhìn ra bên ngoài, Lữ Bất Vi hỏi:

- Bên ngoài thế nào?

- Tu Di Thạch toàn thành đều tăng giá, chỉ có cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch, vẫn giữ giá gốc tiêu thụ, dân chúng toàn thành đều biết nên chen chúc tới. Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội hẳn là không kiên trì được bao lâu nữa!

Hạ nhân nói.

- Vẫn là giá gốc?

Lữ Bất Vi khóe miệng lộ ra vẻ cười cổ quái.

- Dạ!

Trước cửa cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch.

Xếp một hàng người rồng rắn thật dài ra. Tu sĩ tu vi cao tự nhiên sẽ không đến xếp hàng, mà chỉ phái những con cháu hoặc đệ tử đến xếp hàng mua; người tu vi thấp, thì không sợ mất mặt, hơn nữa đây cũng là mua trang bị trữ vật cho bọn hắn, đương nhiên kiên trì không biết mệt.

- Trương tứ công tử! Huynh cũng đến mua Tu Di Thạch à?

- Lý lục công tử! Không phải huynh cũng đến sao? Ôi... đáng bực! Không ngờ trưởng bối bảo chúng ta tới nơi này xếp hàng, sao lại xui quá như vậy!

- Ai muốn chứ! Tuy nhiên, hiện tại không mua về sau sẽ không có cơ hội!

- Vì sao?

- Huynh không nhìn ra hay sao? Các cửa hàng khác đều là giá cả gấp 50 lần, mà nơi này vẫn là giá gốc, một khi Tu Di Thạch nơi này bán hết, vậy thì giá cả Tu Di Thạch toàn thành không phải còn tăng lên giá trên trời sao? Gấp 50 lần, đó là vì cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch mới kéo xuống chưa thể tăng lên!

- Những tên thương nhân này lòng dạ thật hiểm độc!

- Tuy nhiên cũng tốt, gia chủ cũng vì đám thương nhân lòng dạ hiểm độc này, nên trước thời hạn đặt mua trữ vật không gian cho chúng ta, nếu không còn phải chờ hai năm nữa mới có!

- Vẫn là cửa hàng Đại Vinh Thương Hội tốt, giá cả chưa bao giờ tăng!

... Hàng ngũ dài trước cửa cửa hàng Đại Vinh Tu Di, mọi người tốp năm tốp ba bàn tán, đều là những lời khen ngợi Đại Vinh Thương Hội.

Đứng ngay cửa Cửa hàng, Chung Sơn với Triệu Hải nhìn hàng ngũ thật dài.

- Đã là ngày thứ mười rồi!

Triệu Hải nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lâu.

- Đi thôi! Trở về nói chuyện!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Hai người trở lại trang viên, Triệu Hải lo lắng nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Bệ hạ! Đã ngày thứ mười rồi, còn có hai mươi ngày, chúng ta sẽ kiên trì không được rồi!

- Không sao, trẫm đã nghĩ ra biện pháp!

Chung Sơn nhíu mày nói.

- A? Bệ hạ nghĩ ra biện pháp rồi ư?

Triệu Hải đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo đầy mặt vui mừng.

- Không sai! Trước kia lúc còn ở phàm nhân, trẫm đã từng gặp qua việc này. Tuy nhiên, khi đó thương nhân không phải Lữ Bất Vi. Lữ Bất Vi này tinh ranh như cáo, không phải dễ đối phó như vậy! Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, giống nhau cũng không thể thiếu. Ta không ra tay cũng không sao, một khi ra tay, nhất định phải đánh trúng nhược điểm hắn, để hắn không còn có lực trả đòn mới được! Nếu không, cho dù hắn còn sót một tia khí lực, cũng có thể xoay chuyển càn khôn!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Dạ!

Triệu Hải khom người nói.

- Ngươi là người tổng phụ trách một phương, Thống soái một phương thương đạo, phải giống như tướng soái mang binh hành quân: Thống soái vĩnh viễn không thể loạn, ngươi còn thiếu chút hỏa hậu, phải tôi luyện nhiều hơn!

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Dạ! Thuộc hạ nhất định sẽ tăng thêm tu dưỡng bản thân!

Triệu Hải cung kính nói.

------------------

Ngày thứ hai mươi.

Bên trong Lữ Thị Thương Hội.

- Cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch, còn không có động tĩnh gì sao?

Lữ Bất Vi trầm giọng hỏi.

- Dạ! Giống như mười ngày trước, vẫn tiêu thụ giá gốc!

Gã thuộc hạ nói.

- Thật đúng là kiên trì!

Lữ Bất Vi lộ ra vẻ cười lạnh.

- Còn các cửa hàng khác sao rồi?

Lữ Bất Vi lại hỏi.

- Những cửa hàng kia đều là nhìn theo giá cả của Lữ Thị Thương Hội chúng ta, còn chưa hành động gì. Chỉ có mấy nhà cửa hàng giá cả hơi giảm từng chút một, nhưng người mua vẫn rất ít. Mà các cửa hàng khác theo Đại Vinh Thương Hội, cũng theo đó điên cuồng bán ra Tu Di Thạch, sinh ý thịnh vượng lên!

Gã thuộc hạ nói.

- Thu mua lòng người? Đại Vinh Thương Hội?

Lữ Bất Vi khẽ nhíu mày.

--------------------------

Bên trong Đại Vinh Thương Hội.

- Bệ hạ! Hàng hóa chỉ còn lại mười ngày, chúng ta làm sao bây giờ?

Triệu Hải lo lắng nói.

- Không nên nôn nóng!

Chung Sơn uống ngụm trà, nói.

- Dạ!

Triệu Hải đáp nhưng như cũ vẫn tỏ ra lo lắng!

Ngày thứ hai mươi lăm.

Ngày này, bên ngoài cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch vẫn như trước xếp thành một hàng người thật dài.

Bỗng nhiên, một tên tiểu nhị mang ra một bảng hiệu treo lên.

- Tu Di Thạch đã bán hết!

Nhìn bảng hiệu này, gần như mọi người đều kêu lên.

- Không còn Tu Di Thạch ư?

- Tại sao có thể như vậy? Ta đã sắp xếp ba ngày, lần này trở về cho gia chủ biết còn không đánh chết ta!

... Dân chúng lập tức nhốn nháo ầm ĩ, tức giận không thôi, đợi nhiều ngày như vậy, bỗng nhiên nói không còn hàng hóa?

- Chư vị! Chư vị...

Triệu Hải cao giọng nói.

Triệu Hải hô xong, mọi người đều im bặt nhìn về phía Triệu Hải.

- Chư vị cũng thấy đó, hai mươi mấy ngày qua bổn điếm không ngừng bán ra, cho dù bổn điếm có tồn kho nhiều mấy cũng phải bán hết, không còn hàng hóa!

Triệu Hải kêu lên.

- Nói như thế nào không còn là không còn rồi?

- Ít nhất chờ ta mua về rồi mới nói không có chứ!

... Mọi người ồn ào không buông tha, Triệu Hải giơ cao tay ra hiệu một hồi, mọi người lại lần nữa im lặng.

- Tuy nhiên, Đại Vinh Thương Hội ta nói đến cùng chính là giữ danh dự! Nếu không, chúng ta cũng sẽ không luôn luôn bán ra giá gốc. Hôm nay hàng hóa không còn, nhưng tổng bộ tiếp tế của Đại Vinh Thương Hội ta, ở hai mươi ngày sau sẽ chính thức đưa đến. Chư vị không cần cấp bách, hàng hóa vừa đến là chúng ta sẽ bán ra tiếp. Hai mươi ngày, chỉ có hai mươi ngày mà thôi!

Triệu Hải tự tin quát to.

- Hai mươi ngày sau hàng hóa đến ư?

Mọi người hỏi có vẻ nghi hoặc.

- Hai mươi ngày sau! Mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi!

Triệu Hải trấn an dân chúng.

Dân chúng ôm một bụng oán khí, tuy nhiên, Đại Vinh Thương Hội không còn hàng hóa, mình cũng không có cách nào. Hơn nữa còn hứa hẹn hai mươi ngày sau có hàng hóa? Vậy cứ chờ một thời gian thôi.

Tiễn đi tất cả khách hàng, Triệu Hải lau mồ hôi trở về phục mệnh với Chung Sơn.

- Bệ hạ! Rõ ràng chúng ta còn hàng hóa đủ bán năm ngày, vì sao nói không còn hàng hóa?

Triệu Hải không rõ hỏi.

Nhìn Triệu Hải, Chung Sơn nói:

- Hư tức là thực, thực tức là hư! Chính ngươi tự tìm hiểu đi!

- Dạ!

----------------------

Bên trong Lữ Thị Thương Hội.

- Hàng hóa của Chung Sơn bán hết rồi à?

Lữ Bất Vi hỏi.

- Dạ!

Một tên thuộc hạ nói.

- Tốt! Ngày mai bắt đầu, tăng giá Tu Di Thạch tới 60 lần!

Lữ Bất Vi hỏi.

- Vì sao?

- Lòng người bắt đầu bối rối, thời điểm này, hẳn nên châm một mồi lửa, cho mọi người biến thành điên cuồng, tăng giá, tăng thêm, ta muốn tất cả cửa hàng toàn thành đều là giá này!

- Nhưng, vạn nhất có cửa hàng không muốn đồng bộ cùng chúng ta thì sao?

Lữ Bất Vi mắt lạnh nhìn lại nói:

- Chút chuyện đó còn cần ta dạy hay sao? Không muốn tăng giá, thì thu mua toàn bộ Tu Di Thạch của chúng về đây! Rồi từ chúng ta bán ra giá cao!

- Dạ!

Tên thuộc hạ kia rùng mình một cái gật gật đầu.

-------------------------------

Trong thành, trong một gian tửu lâu.

- Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội sao còn chưa tới nữa! Tu Di Thạch lại tăng giá rồi!

Một khách uống rượu lo lắng nói.

- Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội có thể sẽ không đến đây: địa phương hẻo lánh như vậy, ban đầu Đại Vinh Thương Hội dự trữ bao nhiêu? Theo lý ít nhất phải đợi mười mấy năm mới có?

- Tu Di Thạch của Lữ Thị Thương Hội lại tăng giá, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội không đến, vậy không phải phải tăng theo ư?

- Không được! Giá cả cao thì cao, ta phải đi mua mới được! Mấy ngày hôm trước mới tăng tới 60 lần, hiện tại đã tăng giá 70 lần... chờ thêm vài ngày, còn không biết tăng tới bao nhiêu nữa. Nếu hàng hóa của Đại Vinh Thương Hội không đến, tăng tới 100 lần đều có khả năng đấy!

- Vậy ta cũng đi mua một ít, trước làm trang bị trữ vật cho đại đồ đệ ta!

Lòng người hoảng sợ, ánh mắt toàn thành đều tập trung vào Tu Di Thạch.

Lữ Thị Thương Hội và các thương hội, cũng lục tục xuất hiện cảnh xếp hàng dài mua Tu Di Thạch.

Một lần chờ này chính là hai mươi ngày.

Lữ Bất Vi mặt nhăn nhó nhìn về phía hạ nhân hỏi:

- Hàng hóa của Đại Vinh Thương Hội đến rồi sao?

- Còn không có! Triệu Hải nói là chờ hai mươi ngày sẽ có hàng hóa!

Gã hạ nhân nói.

Mà Lữ Bất Vi cũng dự cảm có điều không ổn, bởi vì Luận Thiên Đại Hội lập tức sẽ bắt đầu rồi, chẳng lẽ Chung Sơn cố ý đợi đúng lúc này phát uy hay sao?

Lữ Bất Vi đi ra cửa lớn, nhìn hàng người xếp dài trước Lữ Thị Thương Hội, nhíu mày.

Bỗng nhiên, xa xa vang lên tiếng kêu.

- Đến rồi... đến rồi! Tu Di Thạch của cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch đến rồi!

Xa xa một người kêu lên.

- Hàng hóa của cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch đến rồi ư? Đi, chúng ta đi cửa hàng Đại Vinh Tu Di Thạch mua, không mua ở đây nữa!

Dân chúng hoan hô một trận.

Mọi người lập tức giải tán, vừa rồi còn có một hàng người rồng rắn, bỗng chốc đi hết trống không.

Lữ Bất Vi nhướng mày lên.

- Đại nhân... đại nhân! Không tốt rồi!

Một gã hạ nhân từ xa xa chạy tới.

- Hoang mang hấp ta hấp tấp không ra làm sao?

Lữ Bất Vi trừng mắt nói.

- Đại nhân! Hàng hóa đến rồi... Hàng hóa của Đại Vinh Thương Hội đến rồi! Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, ở ngoài thành nam ngàn dặm, hàng hóa của Đại Vinh Thương Hội, có 30 tòa núi đá Tu Di. Nghe nói, đây còn chỉ là nhóm đầu tiên, còn có năm nhóm còn đang trên đường đến đấy! Những Tu Di Thạch đó cũng đủ chia cho mọi người Lục Hợp Thành mỗi người một cân!

Gã hạ nhân lo lắng kêu lên.

- Không có khả năng!

Lữ Bất Vi trợn mắt nói.

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Hai mươi mấy ngày đưa tới 30 tòa núi đá Tu Di, tuyệt đối không có khả năng! Trừ phi cường giả Thiên Cực Cảnh không biết xấu hổ đi làm việc khuân vác, nhưng Lữ Bất Vi biết, Chung Sơn không có khả năng phái Thiên Cực Cảnh đi làm việc khuân vác. Tuyệt đối không có khả năng!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui