Trường Sinh Bất Tử


- Không có khả năng!

Lữ Bất Vi đầy mặt không tin.

Hơn một tháng ngắn ngủi này, bán nhiều Tu Di Thạch như vậy, làm sao lại có thể tìm được 30 tòa núi đá Tu Di làm nguồn cung? Làm sao có thể?

- Thành Nam ở hướng kia, chúng ta sắp vào thành rồi!

Tên hạ nhân kia kêu lên.

- Đi!

Lữ Bất Vi đạo. Tiếp đó mang theo 1 đám thuộc hạ đạp ra 1 bước biến mất ở phía xa xa.

Khi Lữ Bất Vi đuổi tới thành Nam, thành Nam đã tề tụ vô số dân chúng. Từng người ngóng cổ chờ mong.

- Đến đây, đến đây, mau nhìn, Đại Vinh Thương Hội vận chuyển núi đá Tu Di lại đây, thiệt nhiều, 30 tòa núi lớn!

Một người dân cả kinh kêu lên.

- Cái này thật tốt, rốt cuộc cũng buôn được Tu Di Thạch, Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội vừa đến, thì không cần lo lắng.

- Vẫn là Đại Vinh Thương Hội tốt, về sau vật dụng ta đều tới Đại Vinh Thương Hội mua.

- Đại Vinh Thương Hội mới chân chính là nghĩa thương!

.....................

Dân chúng tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.

Mà Lữ Bất Vi nhìn thấy, xa xa, thực sự rất nhiều cường giả dùng pháp thuật khuân từng tòa núi đen bọc vải lên, mà những bên ngoài những núi lớn này lại thiết trí trận pháp, để ngừa thần thức người khác tiến hành thăm dò.

Lữ Bất Vi hai mắt híp lại.

30 tổ người áp giải 30 tòa núi lớn lại gần.

Mỗi một tổ nhìn như đã chết vậy, quần áo có chút vỡ nát, người nhìn qua vô cùng uể oải.

Tổ đi trước nhất, đi đến cửa thành phía nam, một người trong đó bỗng nhiên lảo đảo một cái, mỏi mệt kiệt sức, những người khác cũng lập tức không ổn.

- Oanh...................!

Núi đá Tu Di ầm ầm rơi xuống đất, miếng vải bên ngoài đột nhiên bị nhấc lên (gió nhấc lên), một ngọn núi khổng lồ đập lên mặt đất, lập tức hỏng mất, vô số Tu Di Thạch vỡ nát rơi xuống đất. Tu Di Thạch trắng bóng lập tức chiếu rọi ánh mắt mọi người.

- Đã xảy ra chuyện!

Dân chúng lập tức vây quanh.

- Chư vị, chư vị, chư vị!

Đội ngũ Triệu Hải tới đón Tu Di Thạch hét lớn lên.

Lúc đó, mọi người đều ngừng lại.

- Thương hội chúng ta ở trên đường gặp phải bọn cướp và một ít hung thú cho nên mỗi người đều mang thương tích. Tuy nhiên, rốt cục đoàn người chúng ta đã mang hàng hóa trở về, Tu Di Thạch rơi xuống đất chúng ta tự mình thu đi, làm phiền, làm phiền!

Triệu Hải cao giọng nói.

- Đại Vinh Thương Hội thật là tốt, mọi người tránh ra!

- Không ai được cướp đoạt bất cứ thứ gì của Đại Vinh Thương Hội, ai cướp đoạt, người đó sẽ là kẻ đối nghịch với ta.

Một tên nghĩa sĩ quát lên.

............

Mọi người nhao nhao tránh ra, đúng vậy, ai muốn cướp đoạt Đại Vinh Thương Hội? Không nói có cái thực lực kia hay không, sau này còn mặt mũi ở Lục Hợp Thành gặp người khác sao, Đại Vinh Thương Hội liều chết mang Tu Di Thạch cấp cho mọi người, ngươi còn đi cướp đoạt, vậy ngươi không cứu được nữa rồi. Người như thế, cũng không gặp được.

- Đa tạ, đa tạ!

Triệu Hải bao quyền nói.

- Các ngươi ở lại hỗ trợ thu thập Tu Di Thạch, còn lại mang theo núi đá Tu Di, đi theo ta!

Triệu Hải kêu lên.

Như thế, Triệu Hải mang theo núi đá Tu Di còn lại, rêu rao khắp nơi tiêu sái trở lại kho hàng Đại Vinh Thương Hội!

Trong lúc nhất thời, tin tức lại lần nữa như có cánh truyền đi, chấn động toàn thành.

Hội Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương đã đến, thật sự đã đến, vô số người tận mắt nhìn thấy. Ngoài thành lại còn bị rơi vãi dưới đất, có cái này, Lục Hợp Thành sẽ không tiếp tục sốt ruột nữa.

Núi đá Tu Di được đưa vào khố dự trữ của Đại Vinh Thương Hội.

Tu Di Thạch được chuyển tới cửa hàng, một ít võ giả lại lần nữa tụ tập mua.

Cửa hàng Tu Di thạch Đại Vinh lại lần nữa khai trương.

Tin tức truyền khắp toàn thành, đồng dạng cũng truyền tới tất cả Thương gia.

Tại một cửa hàng Tu Di Thạch.

- Xong rồi, Hội Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương một lần nhiều như vậy, một lần tơi 30 ngọn núi? Mà đây vẫn là nhóm đầu tiên!

- Chưởng quầy, chúng ta làm sao bây giờ? Còn bán giá cao như vậy sao? Tu Di Thạch, hai tháng chúng ta bán ra không đủ để tiền năm ngày nha!

Một tên tiểu nhị lo lắng nói.

- Còn giá cao như vậy? Ngươi điên rồi! Tiếp tục bán giá cao như vậy? Ta phải nhanh đạp vỡ chiêu bài này. Hạ xuống, mau, hạ xuống, giá cả hạ xuống so với Đại Vinh Thương Hội thấp hơn một thành! Thấp hơn một thành tiêu thụ.

- Vâng, vâng, chưởng quầy!

..............................

Dân chúng khủng hoảng thì thôi, lão bản cửa hàng Tu Di Thạch cũng khủng hoảng, hơn một tháng này, thương nhân hoàn toàn ngồi không yên, chẳng những vì bán giá cao không kiếm được tiền, mà ngay cả danh dự cũng mất.

Chuyện này thảm rồi, nếu không hạ giá vãn hồi một chút danh dự, thì sau này rất có thể bị knoc- out ở ngay đây.

Đại Vinh Thương Hội mới kiếm lớn, kiếm quá lớn, hơn một tháng chẳng những tiêu thụ được khoảng vài năm, thu nhập gấp mấy chục lần, lại mượn lần này lập được uy tín, hiện tại mọi người đều biết Đại Vinh Thương Hội là nghĩa thương.

Mà trước kia Đại Vinh Thương Hội đẩy hội viên ra, lại mượn cơ hội này gia tăng vô số hội viên, Đại Vinh Thương Hội, rất có thể mượn cơ hội này trở thành thương hội đứng đầu Lục Hợp Thành.

Đại Vinh Thương Hội lần nữa bay cao, cửa hàng Tu Di Thạch lại lần nữa xếp hàng như một con rồng dài.

Chỗ bên trong.

Ở khu đất núi đá Tu Di rơi vãi, Tu Di Thạch trực tiếp được chuyển vào trong điếm, 29 tòa còn lại cũng được vận chuyển tới nơi này.

Nhìn 29 tòa núi đá Tu Di được bọc vải đen bên ngoài, Triệu Hải lắc đầu cảm thán nói:

- Bệ hạ, ngươi thật bản lãnh thông thiên a, ta nghĩ hết biện pháp cũng không tìm thấy Tu Di Thạch, bệ hạ không ngờ đã dụ trù từ lâu, cho người chuyển tới. Thuộc hạ thật sự rất bội phục bệ hạ!

Triệu Hải ánh mắt tràn ngập sùng kính.

Nhìn Triệu Hải, Chung Sơn tươi cười nói:

- Vậy ngươi thử nhìn xem, rốt cuộc là bổn sự thông thiên gì?

Nói xong, Chung Sơn điểm một cái, thu hồi miếng vải đen phủ bên trên lại.

Miếng vải đen vừa thu lại, lộ ra núi lớn bên trong, nhưng mà ngọn núi này sao lại cũng là màu đen? Tu Di Thạch không phải màu trắng sao? Triệu Hải mở to hai mắt nhìn.

- Đây, đây, đây là đá núi?

Triệu Hải cổ quái nói.

Nói xong, Triệu Hải không tin nhanh chóng kéo những miếng vải khác xuống, 29 miếng vải đen bị kéo xuống, không ngờ lộ ra hoàn toàn là núi đá, căn bản không phải Tu Di Thạch? Đá núi bình thường?

- Đây, đây, đây đều là giả dối?

Triệu Hải không thể tin nói.

- Ngươi cho là gì?

Chung Sơn hỏi.

- Nhưng, nhưng ở thành nam rơi trên mặt đất?

Triệu Hải nhíu mày nói.

- Đó chính là lượng tồn kho năm ngày trước.

Chung Sơn nói.

Trong nháy mắt, Triệu Hải hình như hiểu ra.

- Bệ hạ anh minh!

- Ừ, làm việc đều phải động não nhiều một chút.

Chung Sơn dạy dỗ nói.

- Vâng, bệ hạ.

Triệu Hải gật gật đầu, nhưng mà chân mày còn chưa thả lỏng ra.

- Làm sao? Còn có gì khó hiểu?

- Tuy nói bệ hạ dùng 29 tòa núi đá lừa gạt mọi người, nhưng mà lượng Tu Di Thạch trong điếm chỉ có năm ngày à, một khi bán hết thì làm sao bây giờ?

- Chúng ta mang nhiều Tu Di Thạch rêu rao khắp nơi tiến vào, những cửa hàng khác không thấy sao? Bọn họ sẽ không hạ giá sao? Một khi bọn họ hạ giá, chúng ta sẽ không cần nóng nảy như vậy, hơn nữa, tính người ta luôn luôn lười biếng, nhìn thấy bán không được cho nên không tăng giá Tu Di Thạch, những dân chúng kia còn tranh mua Tu Di Thạch sao? Hôm nay khách hàng nhiều, ngày mai sẽ tiêu điều!

Chung Sơn chỉ điểm nói.

- Vâng, nói chuyện với bệ hạ, khiến cho thuộc hạ hiểu ra. Thuộc hạ ngu dốt!

Triệu Hải lập tức nói.

- Ừ, chuyện còn lại, không cần ta chỉ dạy chứ, đi giải quyết đi!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Triệu Hải lập tức đáp, lui ra ngoài.

Bên trong chỗ Lữ Thị Thương Hội.

- Đại nhân, hiện tại tất cả cửa hàng Tu Di Thạch toàn thành đều hạ giá, toàn bộ hạ giá, hơn nữa giá cả so với Tu Di Thạch của Đại Vinh Thương Hội còn thấp hơn một thành!

1 tên thuộc hạ nói.

- Dùng giả đánh tráo? Lừa dối? Rêu rao khắp nơi? Khá lắm Chung Sơn, không ngờ lừa mọi người.

Lữ Bất Vi lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười cổ quái nói.

Nghe Lữ Bất Vi nói vậy, tên thuộc hạ kia giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

- Đại nhân, ngươi là nói 29 tòa núi đá Tu Di kia, đều là giả?

Tên thuộc hạ kia kinh ngạc hỏi.

- Nếu không ngoài sở liệu, chắc tất cả là đá tảng!

Lữ Bất Vi thở dài nói.

- Vậy, Đại Vinh Thương Hội kiên trì không được bao lâu, một khi bọn họ bán hết hàng hóa, vậy sẽ lần nữa tăng giá.

- Không, Chung Sơn phá cục, chẳng những phá đảm (can đảm) các chủ điếm khác, càng phá tâm của dân chúng, những chủ điếm khác bây giờ tuyệt đối không dám tăng giá. Chúng ta từ Tu Di Thạch lên ào ào mà bắt đầu hạ giá, từng bước khiến trạng thái cảm xúc dân chúng trở nên xao động, khiến Tu Di Thạch tạo thành một cái kết thúc trong lòng mọi người, nhưng lần này phá kết, cho dù Tu Di Thạch lại lần nữa thiếu hàng, dân chúng cũng sẽ không cấp bách nữa. Cho dù có thiếu hàng hóa đi nữa thì cũng sẽ không nóng nảy như vậy.

Lữ Bất Vi cảm thán nói.

- Nhưng, đại nhân, chúng ta không thể để Đại Vinh Thương Hội thực hiện được, đại nhân khẳng định còn biện pháp!

tên thuộc hạ lo lắng nói.

- Biện pháp ta đúng là có!

Lữ Bất Vi nhíu mày nói.

- Có biện pháp

Tên thuộc hạ kia vui vẻ nói.

- Đáng tiếc, phải mất thời gian đi bố trí, đã không kịp rồi, Thánh thượng sắp tới rồi, ta phải đi nghênh giá, căn bản không có thời gian bố trí, Chung Sơn khẳng định cũng nhìn ra điểm này, khá lắm Chung Sơn!

Lữ Bất Vi hai mắt híp lại.

- Đại nhân!

Tên hạ kia vẫn không cam lòng.

- Tốt lắm, ta lập tức đi nghênh giá Thánh thượng, đợi Luận Thiên Đại Hội chấm dứt, ta tiếp tục tới xem, trong khoảng thời gian này, Đại Vinh Thương Hội khẳng định sẽ toàn lực tiến công Lữ Thị Thương Hội ta, ngươi bảo vệ tốt cho ta!

Lữ Bất Vi nói.

- Vâng!

Tên thuộc hạ kia đáp.

Lữ Bất Vi rời đi.

Ở thời điểm Lữ Bất Vi rời đi, Đế Huyền Sát cũng xuất quan đi tới trước mặt Chung Sơn.

- Phải bắt đầu rồi, ta cảm nhận được tiên linh khí tràn ra!

Đế Huyền Sát trầm giọng nói.

- Tiên linh khí?

Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.

- Ừ, đây là cách nói của giới chúng ta, ở đại thế giới, cái này hình như gọi là nguyên khí, cũng như linh khí giới này là thứ mọi người theo đuổi, nhưng, thiên địa nguyên khí càng thêm căn nguyên hơn so với thiên địa linh khí, càng thêm thuần túy, càng thêm cao cấp!

Đế Huyền Sát nói.

- Thiên địa nguyên khí? Ngày mai chính là Luận Thiên Đại Hội. Xem ra Tư Mã Sách đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị rồi!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Luận Thiên Đại Hội? Luận Thiên? Hừ, bọn họ có tư cách gì mà Luận Thiên?

Đế Huyền Sát lộ ra nụ cười lạnh.

- Đi thôi, đi xem, rốt cuộc là một đám tiên nhân gì, không ngờ dám triệu tập người chủ vận triều thiên hạ tới đây họp!

Chung Sơn cười nói.

- Ừ!

Đế Huyền Sát gật gật đầu.

Hai người đạp bước bay lên, hướng về phương hướng Liễu Thành bay đi.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui