Trường Sinh Bất Tử


Một trận chiến có một không hai giữa Thiên Thần Tử và Doanh, là hai người mạnh nhất trong các cường giả Chung Sơn từng gặp. Tuy rằng Chung Sơn không biết bọn họ có cường đại bao nhiêu, nhưng Chung Sơn có thể kết luận, cho dù là Thiên Tiên đối chiến với hai người, cũng tuyệt đối là tìm chết.

Đáng tiếc, trận chiến lớn như thế, mọi người chỉ có thể nhìn, hoàn toàn không nghe được chút thanh âm nào.

Đế Huyền Sát bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Chung Sơn, vừa vặn nhìn thấy Bất Chu Sơn Trượng va chạm một lần siêu cấp với Trấn Thế Đồng Quan.

Đế Huyền Sát co rụt đồng tử lại, vung tay chụp một cái, mang theo Chung Sơn, Thiên Linh Nhi, Nê Bồ Tát cùng với Dần Lạc Nhật rất nhanh bay đi ra phía ngoài, Thiên lão theo sát phía sau.

Ở bên ngoài vạn dặm, Triệu Sở Hướng chỉ huy đại quân đóng quân.

Mặc dù đến tận nơi này, tiếng ù ù khủng bố còn vang vang trong tai.

- Triệu tướng quân! Mang theo quân đội của ngươi, lui tiếp 3 vạn dặm đi!

Đế Huyền Sát vội lên tiếng nói.

Tất cả thanh âm đều không nghe được, nhưng một câu này của Đế Huyền Sát lại quỷ dị truyền vào trong tai đám người Chung Sơn.

Triệu Sở Hướng nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn gật gật đầu.

Triệu Sở Hướng lĩnh mệnh, lấy ra một cây cờ, dùng tín hiệu cờ nhanh chóng thông tri đại quân, Đế Huyền Sát lại truyền tiếp thanh âm cho chúng lang; mà Dần Lạc Nhật cũng dùng bí pháp thông báo cho tất cả Hổ tộc, đi theo đại quân lui ra ngoài.

Mọi người thối lui ra ngoài 4 vạn dặm.

Lúc này, mọi người mới cảm giác tốt hơn rất nhiều. Có thể nghe được thanh âm.

- Vừa rồi vì sao lại thế?

Dần Lạc Nhật nhíu mày kinh hãi nói.

- Doanh cùng với tên đen kia, là biến đổi vững chắc không gian bốn phía!

Đế Huyền Sát hít sâu một hơi nói.

- Biến đổi vững chắc không gian bốn phía?

Chung Sơn nhướng mày hỏi.

- Đúng! Không gian tiểu thế giới rất yếu ớt, một Thiên Cực Cảnh cường đại là có thể phá vỡ hư không, mà không gian của đại thế giới, thì dù là Thiên Tiên cũng không có năng lực lay chuyển một tia sóng gợn không gian. Không gian nơi đó mới là chắc chắn nhất. Doanh cùng tên đen kia, chính là biến đổi vững chắc mảng thiên địa này, tuy rằng không bằng đại thế giới, nhưng so với tiểu thế giới kiên cố hơn nhiều rồi!

Đế Huyền Sát trầm giọng nói.

- Trách không được vừa rồi ta cảm giác thiên địa bỗng nhiên sáng lên!

Thiên Linh Nhi chợt hiểu ra.

Chung Sơn cũng nghĩ tới, ở thời điểm hai người ra tay, chính mình cũng cảm giác được thiên địa bỗng nhiên sáng tỏ lên.

- Không gian của đại thế giới vì đâu chắc chắn như vậy?

Chung Sơn hỏi.

- Không rõ ràng lắm!

Đế Huyền Sát lắc đầu.

Xa xa, Bất Chu Sơn Trượng đã hoàn toàn triệt để biến thành một ngọn núi cực lớn, chống thẳng lên tận trời, phóng ra một loại uy lực thiên địa không thể lay chuyển, khiến người ta có cảm giác muốn quỳ bái.

Trên vùng trời, Trấn Thế Đồng Quan vẫn chưa biến thành lớn bao nhiêu, nhưng, bốn phía Trấn Thế Đồng Quan đã có một ảo ảnh khổng lồ do sát khí ngưng tụ thành, cổ sát khí này dường như có được uy lực trấn thế, khiến trái tim mọi người như không dám đập theo nhịp.

- Bất Chu Sơn Trượng, 10 vạn năm chưa hiện thế! Vẫn còn cường đại như vậy!

Đế Huyền Sát nói, vô cùng cảm thán.

- Này? Ngươi có biết hai bảo vật đó à?

Chung Sơn hỏi.

- À! Hết thẩy chỉ nghe qua danh tiếng của nó, không biết uy lực của nó. Trong mười đại pháp bảo cổ xưa, mỗi một kiện đều từng có tên tuổi hiển hách mới có thể được lên bảng: Khai Thiên Phủ, có thể khai thiên lập địa! Bất Chu Sơn Trượng, cũng từng trên đội trời, dưới chống đất, đó mới là cự sơn đỉnh thiên lập địa chân chính. Vẻn vẹn chỉ bằng vào một tòa Bất Chu Sơn này, liền hoàn toàn đè ép hủy diệt một Thiên triều. Không người có thể địch! Cho nên dù biến mất vô tận năm tháng, cũng không thể hủy diệt cường thế của nó!

Đế Huyền Sát trầm giọng nói.

- À? Còn Trấn Thế Đồng Quan thì sao?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Trấn Thế Đồng Quan cũng giống như thế! Trấn Thế Đồng Quan, cũng là ở dưới phòng ngự của Thánh thượng Thiên triều tập hợp thế của thiên hạ, giam cầm cả một Thiên triều, 300 thành trì, ép một cái tất cả thành bột mịn, sinh linh đồ thán!

Nghe Đế Huyền Sát nói, trong lòng Chung Sơn co giật một trận, đè ép Thiên triều một cái thành bột mịn?

Đây... đây là Pháp bảo sao? Khủng bố như vậy? Vậy có phải hay không nói, nếu Doanh muốn hủy diệt một Thiên triều, chỉ một người là đủ thu phục?

Chung Sơn phát lạnh trong lòng, một tên khủng bố! Mười đại pháp bảo cổ xưa của Thần Châu, thật sự mỗi kiện đều lợi hại như vậy sao? Vì sao mình nhìn thấy những pháp bảo trong mười đại pháp bảo cổ xưa kia, chênh lệch lớn như vậy?

Xa xa, Trấn Thế Đồng Quan va chạm với Bất Chu Sơn Trượng, đã là lần thứ tám! Lực xung kích cường thế nhìn như rất văn nhã, nhưng lại vô cùng chấn động.

Mà chỉ trong chốc lát này, bên cạnh mọi người nhiều thêm một người, một nam nhân áo trắng sau lưng mọc đôi cánh lớn, là Huyền Nguyên!

- Bất Chu Sơn Trượng?

Trong mắt Huyền Nguyên đầy vẻ kinh ngạc kêu lên.

Va chạm lần thứ 9, lần thứ 9 chạm vào nhau!

“Ầm...”

Lần này rốt cục có thanh âm, tiếng nổ siêu cấp, một tiếng nổ siêu cấp khủng bố, Ở gần chung quanh Thiên Hạ Phong, đột nhiên hóa thành một cái hắc động khổng lồ. Không gian hoàn toàn vỡ nát.

Một cái hắc động thật lớn đường kính tới một vạn dặm, chấn động khủng bố, lập tức nghiền nát hết thảy trong vòng hai vạn dặm.

Đại quân chạy trốn tới ngoài ba vạn dặm, rất nhiều người lập tức bị chấn cho nội phủ bị thương nặng, miệng phun máu tươi.

Mặc dù ở trong không gian được hai đại cường giả biến đổi vững chắc, không gian đều vỡ nát mở ra, có thể thấy được uy lực va chạm kia cường đại cỡ nào.

Không gian vỡ nát rất nhanh khôi phục, thật giống như một cái động trống không trong nước lập tức vô số nguồn nước ở bốn phía điền đầy.

Sau một nén nhang, không gian vỡ nát khôi phục như cũ.

Núi sông vạn dặm biến thành một mảnh sa mạc, ở trung tâm sa mạc, chỉ có Thiên Hạ Phong vẫn như trước đứng sừng sững ở đó.

Đám người Chung Sơn rất nhanh bay trở lại. Giờ phút này, Trấn Thế Đồng Quan được Doanh thu lại.

Doanh và Thiên Thần Tử đứng đối diện trên không trung nhìn nhau, hai người đều trầm mặc.

- Thể xác của ngươi còn chưa hoàn toàn dung hợp với ‘vận số’!

Doanh thản nhiên nói.

- Tướng thần chi thân của ngươi cũng chưa hoàn thiện hoàn toàn!

Thiên Thần Tử lạnh nhạt trả lời.

- Sau này, tới đại thế giới, ngươi và ta tái chiến!

Doanh nói khẳng định.

- Như ngươi mong muốn!

Thiên Thần Tử đáp ứng.

Hai người hình như vẫn chưa phân thắng bại, đương nhiên, khẳng định hai người cũng chưa dùng hết toàn lực. Hai người cũng có loại cảm giác anh hùng tiếc anh hùng, Doanh cùng Thiên Thần Tử gật gật đầu chào nhau.

Doanh nhìn thoáng qua Đế Huyền Sát và Huyền Nguyên, gật gật đầu với hai người, thân hình nhoáng lên một cái, Doanh biến mất.

Một trận chiến đỉnh phong, tuy rằng không có phân ra thắng bại, nhưng Doanh đã chiếm được điều hắn muốn: vị trí của Thiên Thần Tử ở trong lòng Doanh cũng hoàn toàn xác định rồi.

Chiếm được điều mình muốn, Doanh bay lên trở về triều.

Thiên Thần Tử im lặng tiễn đưa Doanh rời đi, sau đó khẽ thở dài, quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ rực nhìn về phía mọi người. Cuối cùng, bỗng nhiên tập trung ánh mắt nhìn vào cặp cánh của Huyền Nguyên.

Khi hai tròng mắt đỏ rực nhìn mình, Huyền Nguyên co rụt đồng tử lại, trong mắt lần nữa biến thành màu trắng bạc, đồng tử trong mắt Huyền Nguyên mơ hồ tỏa ra một tia ánh sáng trắng.

- Sáng Thế Thần Cung?

Thiên Thần Tử trầm giọng hỏi.

- Sáng Thế Thần Cung, Huyền Nguyên ra mắt tiền bối!

Huyền Nguyên cung kính nói.

Huyền Nguyên nói xong, cung kính thi lễ với Thiên Thần Tử.

- 10 vạn năm, hắn thật sự sáng lập ‘Sáng Thế Thần Cung’?

Thiên Thần Tử bỗng nhiên khẽ thở dài.

- Tiền bối chính là ‘Thiên Thần Tử’?

Huyền Nguyên hỏi, trong mắt càng ngày càng khẳng định.

- Ừm!

Thiên Thần Tử gật gật đầu.

Nhận được Thiên Thần Tử thừa nhận, bỗng nhiên Huyền Nguyên lấy ra một vật, một cái cung điện nho nhỏ, cung điện nổi trên lòng bàn tay Huyền Nguyên, bên trên cung điện lấp lánh sáng màu vàng.

“Đó là công đức?” Chung Sơn híp mắt, kinh ngạc nhìn.

- Cung chủ đời thứ nhất tuân thủ ước định với ngài, sáng lập ‘Sáng Thế Thần Cung’ thủ hộ giới này. Sáng Thế Thần Cung tuy rằng mỗi đời chỉ có một người, không làm chuyện thu thập công đức, nhưng vẫn có vô lượng công đức tới người. Đây là vô cùng công đức ngài lưu cho Cung chủ đời thứ nhất. Dù đã qua 10 vạn năm, nhưng vẫn còn hơn một nửa. Thời gian 10 vạn năm qua, Sáng Thế Thần Cung ta tổng cộng truy giết 16 nhóm khách đến từ đại thế giới! Một ngày này gặp lại Bất Chu Sơn Trượng, sứ mệnh Sáng Thế Thần Cung ta cũng hoàn toàn kết thúc, vật ấy trả lại cho ngài!

Huyền Nguyên cung kính đưa ra cung điện trên lòng bàn tay.

Nhìn cung điện trên lòng bàn tay Huyền Nguyên, Thiên Thần Tử lại lần nữa nhìn Huyền Nguyên nói:

- Ngươi vừa mới vào Thiên Cực Cảnh tầng thứ bốn, mà lại vừa đột phá nửa năm trước, hiện tại ngươi không cần nó nữa à?

- Vật của ai, là của người đó! Sáng Thế Thần Cung còn chưa xuống dốc đến mức vì một ngoại vật mà vứt bỏ bản tính của chính mình!

Huyền Nguyên trầm giọng nói.

Nhìn lại Huyền Nguyên, Thiên Thần Tử gật gật đầu nói:

- Ngươi quá giống hắn, giống nhau tính cách!

‘Hắn’ ở trong miệng Thiên Thần Tử, dĩ nhiên là Cung chủ đời thứ nhất của Sáng Thế Thần Cung.

- Đa tạ!

Huyền Nguyên không kiêu ngạo không xiểm nịnh gật gật đầu nói.

- Hắn cuối cùng như thế nào?

Thiên Thần Tử hỏi.

- Cung chủ đời thứ nhất, ở ngày thọ nguyên vạn tuổi sắp hết, đã độ kiếp rời khỏi giới này!

Huyền Nguyên trầm giọng nói.

- Quả nhiên hắn là một người giữ lời hứa!

Thiên Thần Tử gật gật đầu.

Thiên Thần Tử thủy chung không có tiếp nhận cái cung điện kia, nhìn Huyền Nguyên, Thiên Thần Tử thản nhiên nói:

- Vật ấy vốn là bảo vật của đại thế giới, năm đó là ta và hắn cùng nhận được! 10 vạn năm thay ta thủ hộ giới này, vật ấy hẳn nên thuộc về các ngươi. Ta sẽ không thu vật ấy! Sứ mệnh của Sáng Thế Thần Cung cũng đã kết thúc rồi!

Huyền Nguyên nhìn Thiên Thần Tử thật sâu, gật gật đầu không có từ chối, lật tay thu cất cung điện.

Huyền Nguyên lại lần nữa thi lễ thật sâu trước Thiên Thần Tử.

Một bên Chung Sơn chứng kiến, trong mắt hơi kinh hãi: “Thiên Cực Cảnh tầng thứ bốn? Vậy không phải nửa năm trước mới là Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba? Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba đã một mình độc chiến sáu Địa Tiên? Huyền Nguyên này cũng là một kẻ lợi hại đây!”

Xử lý xong ân oán với Sáng Thế Thần Cung, Thiên Thần Tử nhìn thoáng qua Đế Huyền Sát, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhíu mày gật gật đầu.

Đế Huyền Sát cũng gật gật đầu chào.

- Được rồi! Theo ta vào điện, ta truyền cho ngươi dẫn đạo của gia chủ!

Thiên Thần Tử quay sang nói với Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi lại nhích gần tới bên cạnh Chung Sơn, hiển nhiên đối với Thiên Thần Tử cũng không thân cận lắm, dè chừng lão giống như nhìn con sói xám lớn.

Nhìn thấy vẻ mặt của gia chủ đương nhiệm Thiên gia, Thiên Thần Tử thật không biết nói gì. Trầm mặc một hồi nhìn về phía Chung Sơn.

- Ngươi cũng theo ta cùng nhau vào đi!

Thiên Thần Tử nói kèm theo vẻ bất đắc dĩ.

Chính mình cũng có thể vào điện? Chung Sơn sáng mắt lên.

“Vù...”

Một tràng tiếng bùng nổ, xa xa, một luồng sáng xanh nhoáng lên mấy cái, giây lát xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Kế tiếp sau khi Doanh rời đi, lại một cường giả tuyệt thế xuất hiện.

Tư Mã Sách!

Tư Mã Sách bỗng nhiên xuất hiện, đến gần, nhìn thấy bốn phía hóa thành sa mạc, Tư Mã Sách cau mày thành hình chữ “Xuyên”, tiếp đó trừng mắt nhìn quanh bốn phía Thiên Hạ Phong.

Hết thảy đều hóa thành bột mịn, chỉ Thiên Hạ Phong bình yên vô sự. Nhưng, hai tên thuộc hạ của mình cũng không thấy.

Trong mắt chợt lóe lên hung quang, Tư Mã Sách trừng mắt nhìn về hướng mọi người chỗ cung điện trên Thiên Hạ Phong...

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui