Trường Sinh Bất Tử


Tuyệt Tiên Kiếm bắn nhanh tới, chớp mắt liền tới trước mặt Chung Sơn.

Đây là phần lễ vật của Lý Tư ư? Trong đầu Chung Sơn lóe lên một ý niệm, từ hành vi của Lý Tư, Chung Sơn không có nhìn ra ý chúc mừng chút nào, ngược lại, Chung Sơn thấy được một âm mưu thật cao sâu, Lý Tư là đang tính kế mình đây.

Nhưng, chuyện này là hắn tính kế như thế nào chứ? Đưa tới Tuyệt Tiên Kiếm? Chuyện này đâu có biểu hiện điều gì?

Chỉ trong một chốc ngắn ngủi đó, Chung Sơn tạm thời còn không nghĩ ra tính toán cao thâm của Lý Tư. Tuy nhiên cũng biết đây là mưu đồ của Lý Tư, dường như hắn biết mình cấp bách muốn có Tuyệt Tiên Kiếm.

Chính binh đánh vỗ mặt, với kỳ binh đột kích! Trước mắt cũng là như thế. Mặc kệ hắn có gì kỳ mưu tính toán, tính kế, chỉ cần nghiêm chỉnh chờ đợi, không để lộ sơ hở, thì hắn không thể nào xuống tay được.

Trong thời gian ngắn không nghĩ ra dụng ý của Lý Tư, nhưng Chung Sơn dứt khoát quyết định nhận lấy phần đại lễ này.

“UU...”

Tuyệt Tiên Kiếm vừa bay đến trước mặt Chung Sơn, rồi trong một đạo quang ảnh màu sắc rực rỡ nhoáng lên một cái liền biến mất trước mắt mọi người. Quá nhanh, nhanh đến mức gần như mọi người đều không thấy rõ Bát Cực Thiên Vĩ vừa rồi một ngụm nuốt gọn Tuyệt Tiên Kiếm.

Có bài học lần trước, Chung Sơn không bao giờ chần chừ cầm lấy Tuyệt Tiên Kiếm nhìn xem mới chậm rãi cắn nuốt, lần trước chính vì như thế, mà con vịt nấu chín đều bay đi! Lần này, phải nhanh, Bát Cực Thiên Vĩ phải nhanh, bằng tốc độ nhanh nhất tiêu hóa Tuyệt Tiên Kiếm.

Tuyệt Tiên Kiếm biến mất, lập tức dẫn tới mọi người trên bầu trời đều biến sắc.

Trên mặt Diệp Khuynh Thành là kích động nhiều nhất, cũng chính loại cảm giác này, lần trước phát sinh ở Hắc Hải cũng là loại cảm giác này?

Diệp Khuynh Thành không ngừng đánh pháp quyết triệu hồi, nhưng đánh một hồi lâu: pháp quyết này đã mất linh rồi sao?

Không tin, Diệp Khuynh Thành không tin, Tuyệt Tiên Kiếm, không thể nào? Tuyệt Tiên Kiếm lại bị mình làm thất lạc? Nhưng pháp quyết thật sự rõ ràng mất linh, không còn triệu hồi được?

- Chung Sơn!

Diệp Khuynh Thành điên cuồng hét lên, nhưng bất cứ người nào cũng nghe ra, trong tiếng hét điên cuồng này ngoại trừ phẫn nộ, còn có một tia thê lương.

- Đa tạ phần lễ hậu của Đại Tần!

Chung Sơn cao giọng nói.

Thần Nha Đạo Quân thân hình nhoáng lên một cái, mang theo một sát khí hung thần bắn nhanh tới phía Chung Sơn. Diệp Khuynh Thành cũng giống như phát cuồng vọt thẳng đến Chung Sơn.

“Vù!”

Thân hình hai người chợt dừng lại. Kiếm Ngạo với tốc độ nhanh hơn, trong chớp mắt đến trước mặt Chung Sơn, mặt lạnh lùng nhìn về phía hai Đạo Quân.

Hai người nhìn chằm chằm vào Kiếm Ngạo, trong lòng tràn ngập không cam lòng.

- Chung Sơn! Giao ra Tuyệt Tiên Kiếm, nếu không, Trường Sinh Giới ta nhất định sẽ phá hủy Lăng Tiêu Thiên Đình ngươi, cùng ngươi không chết không ngừng!

Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.

- Ha ha ha ha... Thần Nha Đạo Quân! Đây là ngươi không đúng rồi! Ta lấy Tuyệt Tiên Kiếm của Trường Sinh Giới ngươi lúc nào? Ta lấy chính là của Đại Tần tặng đại lễ cho ta. Ngươi cố tình gây sự như thế, không sợ đánh mất thân phận của ngươi sao?

Chung Sơn quát lạnh nói.

Thần Nha Đạo Quân nghe nói càng phẫn nộ, nhìn thoáng qua hướng Lý Tư trước đó. Giờ phút này, Lý Tư sớm đã đi đâu chẳng biết, hiển nhiên vừa rồi sau khi ném Tuyệt Tiên Kiếm tới Chung Sơn, hắn đã biết sẽ có một trận hỗn loạn, nên trước thời hạn rời đi.

- Chung Sơn! Ta biết ngươi miệng lưỡi lợi hại, nhưng Tuyệt Tiên Kiếm chung quy là vật của Trường Sinh Giới ta! Mau mau giao ra đây!

Thần Nha Đạo Quân lạnh lùng nói.

- Vật của Trường Sinh Giới? A! Ngươi sai lầm rồi, Tuyệt Tiên Kiếm chính là bảo vật của Thông Thiên Thánh nhân! Ngươi sao không chịu giao ra Tru Tiên Kiếm cho ta?

Chung Sơn lạnh giọng trả lời.

- Ngươi muốn chết!

Thần Nha Đạo Quân trợn mắt, vỗ tay lên trảm tiên hồ lô.

- Chung Sơn là bằng hữu của ta! Như thế nào, Thần Nha Đạo Quân, chiến một trận vừa rồi, còn muốn tiếp tục sao?

Kiếm Ngạo lạnh nhạt nói.

Kiếm Ngạo hiện tại chính là một uy hiếp lớn, trong mắt Thần Nha Đạo Quân hiện lên đầy vẻ phẫn hận, nhưng có Kiếm Ngạo ở đây, dù có liều mạng chém giết cũng không có chút tác dụng gì.

- Thần Nha Đạo Quân! Thân Tề Thiên đã chết, ngươi tốt hơn là đi đi, nơi này không ai hoan nghênh các ngươi!

Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Giới chủ!

Diệp Khuynh Thành nhìn về phía Thần Nha Đạo Quân kêu lên.

Thần Nha Đạo Quân sắc mặt không ngừng biến hóa, nhìn chằm chằm vào Chung Sơn: gặp mặt Chung Sơn đã nhiều lần, sớm biết như thế, trước kia mình sớm giết chết hắn, thì đâu có lưu lại mối họa lớn như ngày nay?

- Có Kiếm Ngạo ở đây, không nên đụng chạm, nhưng Tuyệt Tiên Kiếm không thể để mất!

Thần Nha Đạo Quân lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Diệp Khuynh Thành co rụt đồng tử lại, sắc mặt biến đổi.

- Giới... Giới chủ!

Diệp Khuynh Thành cả kinh kêu lên.

- Chuyện gì vậy?

- Tuyệt Tiên Kiếm mất tung tích rồi!

Diệp Khuynh Thành kinh hãi kêu lên.

- Cái gì?

Thần Nha Đạo Quân trợn to mắt.

Mà ở phía dưới, Chung Sơn lại thở phào một hơi thật dài.

Vừa rồi, không chỉ Diệp Khuynh Thành triệu hoán, Chung Sơn còn cảm nhận được một cổ triệu hoán khác triệu hoán Tuyệt Tiên Kiếm. Lực triệu hoán đó cực kỳ cường đại, thiếu chút nữa xé rách Bát Cực Thiên Vĩ. Tuy nhiên, chung quy Bát Cực Thiên Vĩ dùng toàn lực tiêu hóa, thành công chặn được lực xé rách mạnh nhất đó, hết thảy cấm chế trên Tuyệt Tiên Kiếm đều bị tan rã. Kế tiếp hấp thu chỉ là vấn đề thời gian.

Tại Trường Sinh Giới.

- Rống...

Vang lên một tiếng hét điên cuồng rung trời, phẫn nộ cuồng bạo, lại lần nữa tấn công bốn phía trời đất u ám Trường Sinh Giới.

Tuyệt Tiên Kiếm, từ nay về sau sẽ là lịch sử.

Thần Nha Đạo Quân hai mắt biến thành đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, tràn ngập phẫn nộ không chết không ngừng.

Mà Chung Sơn cũng chỉ là mặt cười mà chống đỡ, như muốn chọc giận Thần Nha Đạo Quân.

- Đi!

Thần Nha Đạo Quân vẫn không mắc mưu, mặc dù đang phẫn nộ cùng cực, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, loại nhẫn nại này phi thường hiếm thấy, dù Chung Sơn là người gây ra cũng đầy vẻ kinh ngạc.

- Giới chủ?

Diệp Khuynh Thành kinh ngạc kêu lên.

- Đi!

Thần Nha Đạo Quân lại lần nữa tức giận nói.

- Dạ!

Diệp Khuynh Thành và Cáp Mô Lại cùng đáp.

Ba người nhoáng lên một cái bắn nhanh về hướng xa xa, tốc độ quá nhanh, đảo mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.

Một chiến dịch này, Thần Nha Đạo Quân hoàn toàn tính sai rồi, chính mình liều mạng đọ sức với Kiếm Ngạo, đều bị thương nhẹ cũng không có gì đáng ngại, nhưng Diệp Khuynh Thành bị thương rất nặng.

Mà Cáp Mô Lại thì lại không bị chút thương tích gì.

Trên đường bay về, Thần Nha Đạo Quân nhìn thoáng qua Cáp Mô Lại, trong lòng bỏ thêm một danh hiệu ‘rác rưởi’ cho hắn. Từ đầu đến cuối, Cáp Mô Lại cũng chưa ra tay, căn bản không có tư cách tiến vào chiến cuộc.

- Giới chủ! Chúng ta làm sao bây giờ? Như thế nào nói với tổ sư?

Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.

- Chuyện tổ sư bên kia, để ta đi nói! Lần này trở về, ta sẽ bế quan, Trường Sinh Giới sẽ tạm do ngươi trông giữ!

Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.

- Bế quan ư?

- Không sai! Ta muốn dựa vào lần này mạnh mẽ đột phá đến Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai! Đồng thời cởi bỏ phong ấn của trảm tiên hồ lô. Nếu còn tiếp tục thế này, ưu thế của Trường Sinh Giới ta sẽ càng ngày càng giảm, ta cần phải mau chóng cường đại! Trong thời gian này, ngươi thủ hộ Trường Sinh Giới, ngươi biết chưa?

Thần Nha Đạo Quân nói.

- Dạ!

- Hãm Tiên Kiếm ta sẽ giao cho ngươi chưởng quản! Đây là một lần cơ hội cuối cùng ta giao cho ngươi, nếu Hãm Tiên Kiếm còn thất lạc, ngươi hãy xách đầu tới gặp ta!

Thần Nha Đạo Quân lạnh giọng nói.

- Dạ!

Diệp Khuynh Thành sợ hãi nói!

Mai Sơn, trải qua trận chiến thanh tẩy, đã hoàn toàn hóa thành phế tích, chỉ có quanh Mai Tuyết Đình chỗ Chung Sơn, được Chung Sơn thủ hộ, vẫn như trước hoa mai nở rộ.

Ở thời điểm đám người Thần Nha Đạo Quân rời đi, Chung Sơn nhìn về phía Kiếm Ngạo, gật gật đầu mang theo ý cảm tạ.

Mà đúng lúc này, cách đó không xa lại lần nữa xuất hiện Đại Tần Lý Tư.

Lý Tư hơi kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn, mà Chung Sơn thì nhìn về phía Lý Tư cũng không nói gì. Quả nhiên, có thể làm đến chức Thừa tướng, tuyệt đối không cổ hủ giống như dáng vẻ bề ngoài, Lý Tư chính là một con cáo già.

- Chung Sơn Đại đế! Đại lễ của Đại Tần ta, còn không vào mắt ư?

Lý Tư cười nói.

- Đa tạ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Lý Thừa tướng! Ngươi còn có chuyện gì sao?

Kiếm Ngạo nhìn về phía Lý Tư hỏi.

- Thánh thượng biết Kiếm Ngạo Thiên chủ sắp phi thăng, bảo ta thay mặt Thánh thượng tiễn đưa Kiếm Ngạo Thiên chủ!

Lý Tư trầm giọng nói.

- À?

Kiếm Ngạo co rụt đồng tử lại.

Doanh làm sao biết?

Lý Tư tươi cười thực ung dung, Chung Sơn cùng Kiếm Ngạo nhìn thấy trong lòng đều rất lấy làm lạ.

Kiếm Ngạo khẽ gật gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì.

Kiếm Ngạo vung tay tung ra một quang cầu màu trắng, quang cầu lơ lửng ở giữa không trung, bỗng nhiên hóa thành một cánh cửa lớn.

- Đệ tử U Minh Thiên, đi vào đi!

Kiếm Ngạo nói.

- Dạ!

Vô số người áo bào trắng, đệ tử U Minh Thiên bay nhanh vào trong đó.

Trong Tuyết Mai Đình chỗ Chung Sơn, lại bay tới hai người, một người là Liễu Vô Song theo Chung Sơn tới, còn một người mặc áo bào trắng là đệ tử U Minh Thiên, Chung Sơn nhận biết, là Tiêu Trung Hưng con của Tiêu Vong và Kiếm Hồng.

- Nha đầu! Trung Hưng theo ta đi, còn ngươi thì sao? Ngươi xác định lưu lại ư?

Kiếm Ngạo nhìn về phía Kiếm Hồng hỏi.

Kiếm Hồng nhìn Kiếm Ngạo thật sâu, bỗng nhiên quỳ xuống, khấu đầu bái Kiếm Ngạo mấy cái.

- Hồng nhi còn có vướng bận ở giới này, sau này đến đại thế giới, Hồng nhi sẽ phụng dưỡng phụ thân!

Kiếm Hồng nói.

- Ừm! Cũng không phải không gặp nữa! Có lẽ, không tới bao lâu sẽ gặp lại!

Kiếm Ngạo gật gật đầu.

- Mẫu thân! Con đến đại thế giới sẽ chờ phụng dưỡng mẫu thân!

Tiêu Trung Hưng cũng quỳ xuống lạy.

Kiếm Hồng nâng Tiêu Trung Hưng dậy, gật gật đầu.

- Trung Hưng! Đi vào đi!

Kiếm Ngạo nói.

- Dạ!

Không bao lâu, tất đệ tử cả U Minh Thiên đều đã bay vào trong quang cầu.

Quang cầu chậm rãi bay trở về trong tay Kiếm Ngạo. Kiếm Ngạo thu cất.

Hết thảy đều đã xử lý xong, Kiếm Ngạo không còn gì vướng bận ở giới này.

Nhìn quanh bốn phía, vốn vô số cường giả từ xa quan sát cũng không có rời đi, đứng ở xa xa nhìn lại nơi này dường như cũng dự đoán có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Kiếm Ngạo bước ra một bước, mặt đất xa xa trong tiếng nổ ầm ầm đột ngột từ mặt đất lồi lên, phút chốc một ngọn núi cao từ trong lòng đất toát ra.

Kiếm Ngạo đạp bước đi lên, đứng trên đỉnh núi cao hình thanh kiếm kia, Kiếm Ngạo ngẩng đầu nhìn trời, bốn phía chợt nổi lên gió mát thổi tới từng hồi, tóc Kiếm Ngạo bay phất phơ theo gió, vạt áo nhè nhẹ lay động.

Mọi người dường như đều ý thức được cái gì, ngừng thở chờ đợi.

“Ầm!”

Thiên địa vang lên một tiếng nổ, một tiếng nổ như tiếng sấm vang động khắp bốn phương, vô tận mây đen bao phủ bầu trời, lôi quang lóng lánh cuồng bạo, từ trên trời giáng xuống một cổ uy hiếp thiên địa cường đại, uy áp khủng bố đè ép xuống, mặt đất phía dưới đều hơi lõm xuống!

Thiên kiếp tới, thiên uy buông xuống! Kiếm Ngạo sắp đối mặt với thiên uy, nghịch thiên cải mệnh! Một khi độ kiếp thành công, nhất định thành tựu mệnh cách tiên nhân, Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai độ kiếp thành công, nhất định thành tựu Thiên Tiên!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui