Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn đưa mắt nhìn Anh Lan đầy nghi hoặc, thấy nàng viết những dòng chữ này lên tay mình, Chung Sơn liền mở to mắt lên nhìn Anh Lan. Trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này thật là….

Thấy Chung Sơn mở to mắt lên nhìn mình, Anh Lan liền lè lè lưỡi lộ vẻ đáng yêu, đôi mắt khẽ chuyển động, mặc kệ Chung Sơn tỏ ra thế nào, trong lòng Anh Lan đã nhận định là Chung Sơn cố ý.

- Linh Nhi, vừa rồi muội làm sao vậy? Chúng ta ở bên kia thấy muội khóc đó.

Vân Thiên ở cách đó không xa hoài nghi nói, các đệ tử khác của Khai Dương tông cũng tỏ ra như vậy.

- Không sao, Vân Thiên, huynh nhất định là nhìn lầm rồi.

Thiên Linh Nhi cười cười nói, tựa như là chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Cảnh tượng vừa rồi cũng chỉ có vài người biết được. Bi Thanh Ti, Thiên Sát, Chung Sơn và Anh Lan bốn người này dĩ nhiên không nói lung tung.

Vân Thiên muốn hỏi gì nữa thì đột nhiên trông thấy ánh mắt của Thiên Sát và Bi Thanh Ti đều ngưng trọng lại nhìn về phía hướng Đông bắc.

Bởi vì ở phía đông bắc đột nhiên có ba người bay tới.

Đi đầu là một nữ tử, đi theo phía sau chính là hai nam tử, phương hướng bọn họ đi tới chính là chỗ của bọn người Chung Sơn.

Xé gió bay tới, không đạp phi kiếm mà cứ như vậy xé gió bay tới.

Không sử dụng pháp bảo phi hành thì chỉ có người đạt tới Nguyên Anh kỳ, chỉ có người đạt tới Nguyên Anh kỳ mới không cần dùng pháp bảo bay trong thiên địa. Còn Kim Đan kỳ, cho dù là Kim Đan kỳ đỉnh phong cũng không thể làm được.

Ba người này đều đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi sao?

Nguyên Anh kỳ ư? Bọn họ tới đây để làm gì? Bọn họ làn người như thế nào? Là chưởng môn của môn phái nào mà có tới ba người?

Đám người Chung Sơn cũng không ai nói gì mà trong lòng thầm cẩn thận đều phòng.

Ba người nhẹ nhàng xé gió bay tới, hạ xuống trước mặt mọi người.

Đi đầu là một nữ tử, dáng người vô cùng cao gầy, cặp chân thon dài lúc này đang mang theo một đôi giày da, tử y bao phủ toàn bộ người của nàng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ tự tin, trên người tràn ngập vẻ kiêu ngạo quý khí.

Hai người sau lưng thì ôm kiếm đứng đó, tựa như là hai tượng gỗ. Tuy nhiên mọi người cũng không dám khinh thường bọn họ, Nguyên Anh kỳ ư? Bọn họ đều là Nguyên Anh kỳ ư?

- Các ngươi là ai?

Thiên Sát cầm kiếm lạnh lùng nói.

Thiên Sát trời khinh ngạo khí, cho dù tu vi không bằng người ta cũng toát ra một ngạo khí vô cùng tự tin.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ba người, Chung Sơn nhắm hai mắt lại, trong mắt hiện lên một vẻ nghi hoặc, bởi vì Chung Sơn nhìn thấy nữ tử cầm đầu đưa mắt quét qua mình, nàng ta biết mình ư?

Nữ tử kia đứng lại, vung tay lên, trong tay hiện lên mọt cái lệnh bài.

Đây là cái gì?

- Khai Dương tông trưởng lão lệnh? Người là Tử Huân Tiên tử ư?

Vân Thiên đột nhiên kinh ngạc nói.

Tử Huân trưởng lão ư? Tử Huân ư? Nghe thấy cái tên này, Chung Sơn liền ngưng lại, Tử Huân tiên tử? Người này chính là người ở sau đại hội Long Môn mình đã gặp được, Tử Huân tiên tử ư? Đó chính là Tử Huân tiên tử một đêm tình duyên với mình ư? Không đúng, không phải là nàng.

- Không phải là Khai Dương tông trưởng lão lệnh, ngươi là ai?

Thiên Sát đột nhiên cau mày nói.

Nhìn Thiên Sát, nữ tử xinh đẹp kia đột nhiên nở ra một nụ cười:

- Ta là tông chủ của Ngọc Hành tông, tên là Cổ Thiên U.

- Ngọc hành tông ư?

Thiên Sát và Bi Thanh Ti đều khẽ nhíu mày.

- Tiền bối có thể cho mượn lệnh bài để xem xét được không?

Giọng nói của Thiên Sát đã không còn ngang ngạnh như trước nữa.

Nữ tử mỉm cười rồi đưa lệnh bài ra, nam tử ở phía sau lưng liền tiến lên cầm lấy lệnh bài đưa đến gần Thiên Sát.

Thiên Sát kiểm tra kỹ mốt phen rồi trả lại cho người kia, người kia lại một lần nữa trả cho nữ tử.

- Khai Dương tông, Thiên Sát, bái kiến trưởng lão đồng minh.

- Bái kiến đồng minh trưởng lão.

Một người khác cũng cung kính thi lễ trước mặt nữ tử.

Chung Sơn không nói gì bởi vì hắn hoàn toàn không biết đồng minh trưởng lão là gì, kỉ có thể phỏng đoán, đồng minh ư? Người ta không thuộc Khai Dương tông mà là đồng minh của tông môn, Ngọc Hành tông sao?

Khai Dương tông đã là tiên môn, còn có đồng minh là tiên môn khác ư?

Chỉ là, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi này đột nhiên Chung Sơn biết được một tin tức có ích, mặc dù đây không phải lầ Tử Huân tiên tử nhưng có thể biết được, Tử Huân tiên tử chính là trưởng lão của Khai Dương tông.

- Không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?

Thiên Sát đi đến trước mặt Cổ Thiên U nói.

- Các người có phải muốn xong vào Bát Môn Kim Tỏa trận không?

Hai mắt của Cổ Thiên U lóe sáng nói.

- Tiền bối có lời gì xin cứ nói thẳng.

Thiên Sát ngưng mắt lại nhìn Cổ Thiên U.

Cổ Thiên U nhìn Thiên Sát khẽ mỉm cười nói:

- Được, đã là đồng minh của nhau thì ta nói thẳng, ta thấy các vị lần này tiến vào trong Bát Môn Kim Tỏa trận chỉ là không công mà thôi, ta nghĩ hẳn các vị lần này cũng vì truyền thừa của Bát Môn Kim Tỏa trận đúng không?

Hai đầu lông mày của Bi Thanh Ti liền cau lại, bởi vì Bi Thanh Ti lần này đến đây giống như lời của Cổ Thiên U nói mà là để rửa sạch nỗi oan khuất của phụ thân mình mà thôi/

Thiên Sát nhìn chằm chằm vào Cổ Thiên U rồi nói:

- Ta vốn chỉ suy đoán, hiện tại tiền bối đã nói vậy, thì trong kia nhất định có trận hồn sao?

- Có hay không có trận hồn ta không dám đảm bảo nhưng nếu như thật sự có trận hồn bên trong, các ngươi muốn xông qua thì có thể làm được hay không?

Trong mắt của Cổ Thiên U hiện lên một vẻ tà mị.

Thiên Sát trầm mặc lại. Những người khác không nói gì cả, Thiên Sát chính là người cầm đầu ở đây.

- Đại trận này sắp đặt vô cùng phức tạp, ít người hoàn toàn không thể phá được trận cho nên lần này ta nghĩ chúng ta là đồng minh, vậy thì chung sức phá trận, ai đoạt được trận hồn hoàn toàn là nhờ vận khí, thế nào?

Cổ Thiên U khẽ cười nói, trong mắt hiện lên một vẻ tự tin, vô cùng tư tin, tựa như khẳng định Thiên Sát sẽ đáp ứng vậy.

Nhìn “tiền bối” trước mắt này, Thiên Sát lại trầm mặc một lần nữa, sau đó y nhìn bốn phía xung quanh rồi nhắm mắt lại, cuối cùng mới nhìn về phía Cổ Thiên U mà nói:

- Trong đại trận có linh thạch không?

- Các người đã đáp ứng rồi, nếu như gặp được linh thạch chúng ta không lấy chỉ có điều việc chính mà chúng ta muốn chính là xông vào Bát Môn Kim Tỏa trận.

Cổ Thiên U lại mở miệng một lần nữa.

- Được.

Thiên Sát lại gật gật đầu.

Thấy Thiên Sát hứa hẹn như vậy, trên khuôn mặt Cổ Thiên U hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

- Đi theo ta.

Nói xong Cổ Thiên U mang theo hai người sau lưng đi tới tòa núi cao phía đông bắc.

Thiên Sát cùng với Bi Thanh Ti liếc nhìn nhau, rồi cùng với mọi người đi qua. Chung Sơn một lần nữa đứng lên phi kiếm của Vân Thiên, Thiên Linh Nhi có hồng lăng, còn Bi Thanh Ti và Anh Lan cùng đạp phi kiếm, đi theo sau Cổ Thiên U.

Ở đại trận phía xa xa thủy Kính tiên sinh và Cổ Lâm đang nhìn chằm chằm vào chỗ của Thiên U công chúa.

- Thủy Kính tiên sinh, ông không phải nói trong nhóm này chưa ai đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ hay sao? Vậy thì bọn họ hữu dụng chỗ nào?

Cổ Lâm nhíu mày nhìn Thủy Kính tiên sinh nói.

- Xông trận không kể đến tu vi, trọng đại trận này, những người này sẽ có tác dụng, bọn họ tuy kém hơn Nguyên Anh kỳ nhưng nếu sắp xếp tốt thì có thể hữu dụng. Giống như thế tử, tuy đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng không phải là vô ích.

Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông trong tay rồi nói.

- Ừ.

Cổ Lâm thỏa mãn gật đầu, lần đầu tiên hắn cảm thấy lời nói của Thủy Kính tiên sinh xuôi tai như vậy.

Một hồi sau mọi người đã lên tới đỉnh núi.

Chung Sơn cùng với Vân Thiên hạ phi kiếm xuống, cùng Anh Lan nhìn nhóm người này, ở đó có một thiếu niên tuấn tú và một nam tử cầm quạt lông nho nhã nổi bật, xung quanh dường như là thị vệ.

Trong mắt những người này tràn đầy ngạo khí, đám thị vệ thấy nhóm Chung Sơn cũng chỉ cười nhạt một tiếng, tựa như không thèm để mắt tới.

- Thủy Kính tiên sinh, người của Khai Dương tông đã tới, lúc nào thì có thể xông trận vậy?

Cổ Thiên U hướng về phía nam tử cầm quạt lông nói.

Nam tử kia khẽ cười cười đi đến trước mặt mọi người, mà nam tử thiếu niên tuấn tú kia thì lại chăm chú nhìn Bi Thanh Ti. Thiên Linh Nhi và Thiên Sát thì vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Cổ Thiên U.

- Làm phiền công chúa rồi.

Thủy Kính tiên sinh gật đầu nói.

Công chúa ư? Mọi người đều nghi hoặc nhìn Cổ Thiên U này.

- Bần đạo là Thủy Kính, chư vị đều là người của Khai Dương tông, thấy Bát Môn Kim Tỏa trận này thế nào?

Thủy Kính tiên sinh đánh giá những người này một phen, đột nhiên mở miệng nói.

- Tại hạ chỉ biết Bát Môn Kim Tỏa trận là một chiến trận, phá trận không hề dễ, muốn xông qua trận pháp này thật quá phức tạp.

Thiên Sát cau mày nói.

Ở sau lưng Thiên Sát mọi người đều gật gật đầu.

Bi Thanh Ti căn cắn môi, nàng cũng không nói nhiều, tuy Bi Thanh Ti đối với trận pháp này có hiểu một chút nhưng nàng vẫn lựa chọn cách trầm mặc. Chung Sơn cũng trầm mặc không ngắt lời.

Ở sau lưng vài đệ tử Khai Dương tông đều gật gật đầu.

- Cắt.

Thấy những người của Khai Dương tông không nói gì, thiếu niên kia đột nhiên cười cười, hiển nhiên đối với đám người Khai Dương tông này hắn rất khinh thường.

- Bát Môn Kim Tỏa trận chính là trận pháp bát môn, dùng nơi sa trường, ở trong ẩn chứa giáp tôn tam kỳ, lục nghi, có mười cách biến hóa, đại trận có thể vận chuyển sinh tử, binh tướng thay đổi liên tục, vĩnh viễn không mệt mỏi. Nếu như có một đội quân tinh nhuệ xông vào, làm đảo lộn đại trận thì chủ lực có thể thừa cơ xông vào thương môn, trực đảo long nhãn.

Có lẽ bởi vì Anh Lan tính tình ngày thường ngay thẳng, lại có nhiệt huyết cầm binh nhiều năm, lại nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của những người kia cho nên không chút do dự mà mở miệng.

Anh Lan vừa mở miệng, Chung Sơn đã nhìn nàng, trong mắt hiện lên một vẻ thỏa mãn, vì Anh Lan mà vui mừng, bởi vì Bát Môn Kim Tỏa trận này Anh Lan thậm chí còn nghiên cứu hơn cả mình. Anh Lan trước kia đã từng sắp xếp Bát Môn Kim Tỏa trận, Chung Sơn đối với chuyện này vô cùng tự hào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui