Trường Sinh Bất Tử

Vạn Yêu lão ma đi rồi, Chung Sơn đứng ở Nam Thiên Môn, nhìn theo bóng lưng Vạn Yêu lão ma rời đi thật lâu!

Hình như đang tiêu hóa lời nói của Vạn Yêu lão ma. Ở ngoài đại thế giới, nguy cơ tứ phía còn nhiều hơn tưởng tượng của Chung Sơn!

Các đời thiên hạ đệ nhất nhân ư? Có bao nhiêu Tiên nhân có kế thừa huyết mạch hậu duệ, Chung Sơn không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết có mấy người, Bi Thanh Ti, Niệm Du Du, Nam Bá Thiên, Hạo Mỹ Lệ... hoặc giả còn nữa!

Đương nhiên, theo như lời Bảo Nhi, khẳng định đại thế giới còn có cường giả tuyệt thế.

- Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi thấy Chung Sơn sững sờ, khẽ gọi.

- Ta không sao!

Chung Sơn nhìn về phía các nàng lắc lắc đầu.

- Ừm!

Bảo Nhi kéo tay Thiên Linh Nhi gật gật đầu ra hiệu. Bảo Nhi biết Chung Sơn có chính sự muốn làm, loại chuyện an ủi vợ chồng này, chờ Chung Sơn xử lý tất cả mọi chuyện rồi nói sau.

- Về Trường Sinh Điện!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Trong triều đình, sau khi Chung Sơn nhận văn võ quan viên tung hô vạn tuế, bắt đầu xử lý triều chính Thiên triều, rất nhiều lệnh ân xá các thứ, ở thời điểm Thiên triều thăng cấp đã đến lúc ban bố ra phía ngoài rồi.

Ngày thứ hai hội triều.

- Khải tấu Thánh thượng! Ngoài Nam Thiên Môn có sứ giả Thái Tuế Thiên triều cầu kiến!

Một gã thị vệ đi vào đại điện bái lạy rồi báo.

Thái Tuế Thiên triều?

Cả triều văn võ lập tức xí xầm bàn tán, Thái Tuế Thiên triều chính là địch với Đại Tranh Thiên triều, giờ lại tới cầu kiến có chuyện gì?

- Ai làm sứ giả?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Huyết Thần Công Vong Trần của Thái Tuế Thiên triều!

Thị vệ kia cung kính nói.

- Vong Trần?

Chung Sơn nhướng mày lập lại.

Mà trong đại điện, các trọng thần đều nhìn về phía Chung Sơn, là vì Vong Trần?

Đa số quan viên không biết quan hệ giữa Vong Trần và Chung Sơn, nhưng còn có một ít trọng thần thân cận của Chung Sơn biết rõ, Vong Trần chính là Chung Thập Cửu, là nghĩa tử Chung Sơn sủng ái nhất, nhưng hắn lại phản bội Chung Sơn!

Đó là một người rất mẫn cảm, không ai dám nhắc tới ở trước mặt Chung Sơn. Một ngày này không ngờ đại biểu cho Thái Tuế Thiên triều đi sứ đến Đại Tranh?

Chung Sơn gõ nhẹ lên long ỷ. Chúng thần lẳng lặng đứng chờ.

Các trọng thần biết rõ chi tiết, ai cũng không dám ngắt lời, Vong Trần tuy nói là sứ giả của Thái Tuế, còn có một phần ân oán không thể nói rõ với Thánh thượng, đây là chuyện nhà của Thánh thượng sẽ do Thánh thượng tự mình quyết định.

- Đến bao nhiêu người?

Chung Sơn hỏi.

- Đội ngũ 11 người do Vong Trần dẫn dắt!

Thị vệ kia lập tức nói.

Chung Sơn nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, chợt mở hai mắt nói:

- Trẫm mệt mỏi rồi! An trí bọn họ ở Thương Ngô Viên, triều hội ngày mai hãy gọi vào triều đường!

Mệt? Thánh thượng lại mỏi mệt?

Nhưng ai cũng không dám xen lời, gã thị vệ cung kính nói:

- Dạ!

- Bãi triều...

Cả triều thần văn võ nối tiếp nhau thối lui, Chung Sơn vẫn chưa rời Trường Sinh Điện!

- Truyền Chung Thiên!

Chung Sơn nói.

- Dạ!

Một lão thái giám theo hầu lập tức đáp.

Rất nhanh, Chung Thiên được truyền gọi đi vào.

- Phụ thân! Tên tiểu súc sinh Thập Cửu kia đến đây à?

Chung Thiên nói, trong mắt hiện lên ý lạnh.

- Đêm nay bọn họ ở lại Thương Ngô Viên!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Thương Ngô Viên? Trước kia tên tiểu súc sinh ngụ ở chỗ đó? Phụ thân!

Chung Thiên nói mang theo một chút ý bất ngờ.

- Đêm nay ngươi tới đó đi!

Chung Sơn nói.

- Ái chà?

Chung Thiên đầu tiên là sửng sốt. Tiếp đó hình như hiểu được dụng ý của Chung Sơn, gật gật đầu thật sâu!

- Dạ!

Ở Vạn Trượng Địa Ngục âm phủ, tại Thiên gia.

Một ngày này, Thiên gia như lâm đại địch! Con cháu Thiên gia mỗi người đều cầm trường kiếm kinh hãi nhìn 16 người đi tới trước mặt.

Trong 16 người, có hai người tôn quý nhất, 14 người trong đó đều bao chung quanh với họ làm trung tâm.

Hai người đều là một thân áo bào tinh xảo, một người mặc màu đỏ, một người mặc màu xanh biếc, nhìn qua phi thường phóng khoáng, hai nam nhân đều vấn bím tóc thật dài, nhìn qua phi thường tiêu sái; bên hông mỗi người đều đeo một thanh bội kiếm rất xa xỉ.

Những người khác lớp hộ vệ quanh hai người này, lớp mở đường ở phía trước, một hàng 16 người nghênh ngang đi tới Thiên gia.

Con cháu Thiên gia vây quanh ở bốn phía dường như không dám ra tay, 16 người này tiến tới, bọn họ liền lui lại!

Cứ bức bách như thế đi thẳng đến cửa chính của Thiên gia, mọi người mới ngừng lại.

Thiên Hiểu Tử dẫn dắt các cường giả Thiên gia đi ra cửa.

- Gia... gia chủ! Vừa rồi Thiên lão ngăn chặn bọn họ, người kia tung một chưởng liền đánh Thiên lão miệng phun máu tươi, không thể động đậy... chính là hắn!

Một gã con cháu Thiên gia hoảng sợ chỉ vào một nam nhân mở đường.

- Các ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào Thiên gia ta?

Thiên Hiểu Tử trầm giọng hỏi.

Hai nam nhân được vây ở trung tâm không lên tiếng, lại nhìn xem bảng hiệu thật lớn ở trước cửa.

- Tam ca! Tiểu thế giới này cũng có một Thiên gia? Đám phản đồ Thiên gia kia không phải lại cố ý bố trí nghi trận ở tiểu thế giới này chứ?

Nam nhân áo bào xanh cười nói.

- Đây đã là tiểu thế giới thứ tám rồi, cũng nên để chúng ta gặp được thật rồi!

Nam nhân áo bào đỏ lắc lắc đầu nói.

- Nhưng... huyết mạch của những người này hoàn toàn không phải huyết mạch Thiên gia ta, hồn phách cũng không phải ấn ký Thiên gia ta, càng không cần nói tới mệnh cách!

Nam nhân áo bào xanh nhíu mày nói.

- Không! Chúng ta tới đúng chỗ rồi!

Nam nhân áo bào đỏ hít vào một hơi thật sâu nói.

- Hả?

- Ta cảm nhận được khí tức của ‘Tĩnh Ba Trì’, sẽ không sai! Đám phản đồ kia ở ngay tại tiểu thế giới này!

Nam nhân áo bào đỏ nhắm mắt hít vào một hơi như đang hưởng thụ.

- Thật sự?

Nam nhân áo bào xanh trong mắt sáng ngời.

Nam nhân áo bào đỏ nhìn về phía Thiên Hiểu Tử ở cửa, nói:

- Ta tên là Thiên Đường, đến từ Thiên gia đại thế giới, mau thông báo cho Thiên gia chủ các ngươi, nói ta muốn gặp hắn!

“Thiên Đường?” Thiên Hiểu Tử co rụt đồng tử lại: “Thiên gia đại thế giới ư?”

Nhìn thoáng qua mọi người một vòng, Thiên Hiểu Tử nói:

- Ta chính là Thiên gia chủ, Thiên Hiểu Tử! Có chuyện gì ngươi cứ nói đi!

- Ngươi?

Nam nhân áo bào xanh kêu lên đầy mặt kinh ngạc.

- Đúng!

Thiên Hiểu Tử trịnh trọng nói.

- Ha ha ha... Nói chuyện đùa gì thế? Ngươi là Thiên gia chủ ư?

Nam nhân áo bào xanh cười to nói.

- Ta chính là Thiên gia chủ! Các ngươi muốn nói gì thì nói đi!

Thiên Hiểu Tử trầm giọng nói.

- Cút! Bổn thiếu gia không có thời gian đùa với ngươi! Mau gọi gia chủ các ngươi ra đi!

Nam nhân áo bào xanh hét lớn.

Nam nhân áo bào xanh vừa dứt lời, các cường giả Thiên gia phía sau Thiên Hiểu lập tức tới tấp rút ra trường kiếm.

- Hả! Còn muốn động đao động kiếm ư?

Nam nhân áo bào xanh khinh thường nói.

Thiên Hiểu Tử khoát tay, mọi người phía sau không cam lòng thu hồi trường kiếm.

Đúng lúc này, bên trong Thiên gia bỗng nhiên truyền đến một thanh âm hùng hậu:

- Khách quý tới nhà, không nghênh đón từ xa thật có lỗi! Gia chủ, mời mọi người đến Thiên Mạch Điện đi!

Thanh âm truyền đến, gã nam nhân tên là ‘Thiên Đường’ kia nhíu mày, những người khác trong mắt cũng hiện lên vẻ tò mò.

- Gia chủ! Là thanh âm của đại trưởng lão!

Thiên Hiểu Tử gật gật đầu.

- Chư vị! Mời theo ta!

Thiên Hiểu Tử nói.

- Ngươi thật đúng là gia chủ ư?

Nam nhân áo bào xanh hỏi, mang theo một chút ngoài ý muốn.

- Thiên Lại! Đi vào thôi!

Thiên Đường nói với nam nhân áo bào xanh.

Mọi người theo Thiên Hiểu Tử đi tới Thiên Mạch Điện.

Bên trong Thiên Mạch Điện, Thiên Thần Tử lẳng lặng chờ. Đến cửa đại điện, Thiên Đường ra hiệu cho 14 người kia ở lại bên ngoài đại điện, chỉ có Thiên Hiểu Tử, Thiên Đường, Thiên Lại đi vào.

Vừa đi vào đại điện liền nhìn thấy Thiên Thần Tử.

- Đại trưởng lão!

Thiên Hiểu Tử cung kính chào.

Thiên Thần Tử gật gật đầu.

- Không tệ, ngươi còn có chút khí tức của người Thiên gia, tuy nhiên cũng đã rất rất phai nhạt rồi!

Thiên Lại nói.

- Tại hạ Thiên Thần Tử! Không biết chư vị tới đây có chuyện gì?

Thiên Thần Tử phất tay áo, mời mọi người ngồi xuống.

Thiên Đường và Thiên Lại cũng không khách sáo, chậm rãi ngồi xuống.

- Ngươi là người chủ Thiên gia à?

Thiên Đường nhìn về phía Thiên Thần Tử hỏi.

- Thiên gia quan hệ phức tạp, trong đó...

Thiên Thần Tử mới vừa muốn nói gì.

- Này, không cần nhiều lời như vậy, Thiên Lệnh đâu? Giao Thiên Lệnh ra đây!

Thiên Lại nói thực thẳng thắn.

- Ta cũng không có Thiên Lệnh!

Thiên Thần Tử lắc đầu.

- Ngươi đùa với chúng ta à?

Thiên Lại lạnh lùng nói.

- Thiên Lại! Hãy nghe Thiên Thần Tử nói cho hết đi!

Thiên Đường nói.

Thiên Thần Tử nhìn thoáng qua Thiên Đường, gật gật đầu nói:

- Sự tình là như vầy: Thiên Lệnh đích xác có, nhưng không ở Thiên gia âm phủ ta, chuyện là như vầy...

Thiên Thần Tử nói tỉ mỉ một lần chuyện của Thiên gia hai giới âm dương.

Nghe nói phần quan hệ phức tạp này, Thiên Lại nhíu mày.

- Nói tóm lại, Thiên Lệnh không có ở trong tay ngươi? Vậy giao Tĩnh Ba Trì cho ta!

Thiên Lại nói rất trực tiếp.

- Thực xin lỗi! Tĩnh Ba Trì thuộc về Thiên gia, chư vị cũng là người Thiên gia, nếu chư vị có thể thu được Thiên Lệnh, dùng Thiên Lệnh ra lệnh cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ hai tay dâng lên Tĩnh Ba Trì! Hiện tại, xin thứ lỗi khó mà tuân lệnh!

Thiên Thần Tử lắc đầu nói.

- A... Còn là một tên cứng đầu?

Thiên Lại đứng bật dậy cười lạnh nói.

- Thiên Lại!

Thiên Đường trầm giọng quát một tiếng.

- Tam ca! Làm sao vậy?

- Không được vô lễ!

Thiên Đường quát.

Thiên Lại nhìn về phía Thiên Đường mang theo ánh mắt cổ quái.

Thiên Đường không nhìn Thiên Lại, mà nhìn về phía Thiên Thần Tử nói:

- Tốt! Vậy một lời đã định! Chờ ta lấy được Thiên Lệnh và Tĩnh Ba Trì, ta sẽ đích thân xin cho các ngươi gia nhập gia phả gia tộc!

- Đa tạ!

Thiên Thần Tử cười nói.

- Ừm!

- Chư vị vừa tới tiểu thế giới, không bằng tạm thời ở lại chỗ ta nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai gia chủ sẽ nói chuyện tiểu thế giới này với chư vị, thế nào?

Thiên Thần Tử nói.

- Cũng tốt!

Thiên Đường nhìn Thiên Thần Tử thật sâu, cuối cùng gật gật đầu.

- Người đâu! Đưa khách quý tới Quý Tân Viện!

Thiên Hiểu Tử lập tức ra lệnh.

- Dạ!

Rất nhanh có con cháu Thiên gia tiếp đón, dẫn 16 người này rời Thiên Mạch Điện.

Sau khi mọi người rời đi, Thiên Hiểu Tử nhíu mày nói:

- Đại trưởng lão? Ngài đây là...

Thiên Thần Tử tươi cười:

- Ngày mai, ngươi nói cặn kẽ một chút về tiểu thế giới này cho bọn hắn biết, không cần giấu giếm nhiều lắm!

Không cần giấu giếm nhiều lắm, vậy là còn giấu giếm! Đây là muốn xem trình độ xử lý của Thiên Hiểu Tử như thế nào, dùng ngôn từ kỹ xảo như thế nào để dẫn dắt lối suy nghĩ của bọn họ!

- Dạ!

Thiên Hiểu Tử hiểu ra dụng ý của Thiên Thần Tử.

Trong một gian phòng của Quý Tân Viện tại Thiên gia.

- Tam ca! Vì sao bỗng nhiên huynh biến chuyển cách nói như vậy? Lão già kia...

- Lão còn lợi hại hơn ngươi!

Thiên Đường trầm giọng nói.

- Sao có thể?

- Thiên Thần Tử là một người lợi hại, trước khi tìm được Thiên Lệnh, tạm thời không nên va chạm với bọn họ!

Thiên Đường trầm giọng nói.

- Được rồi!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui