Trường Sinh Bất Tử

Không gian chậm rãi khôi phục, hắc động chậm rãi biến mất, thông đạo Luân Hồi bùng nổ rất khủng bố, lực đạo khủng bố này lan tới tận bên cạnh Xương Kinh, cũng may có Đại La Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận bảo vệ, Xương Kinh mới vạn vô nhất thất.

Chung Sơn cẩn thận đề phòng ba người trước mắt. Ba người trước mắt cũng đề phòng nhìn Chung Sơn.

Đặc biệt Thiên Lại, giờ phút này trong mắt Thiên Lại có một loại âm lãnh, Thiên Lại có Đại Tiên khí, phảng phất không kiêng kỳ gì, có Đại Tiên khí là có thể quét ngang tiểu thế giới này.

- Đại Tranh Thánh thượng, Chung Sơn?

Trong lúc mọi người đang giằng co, xa xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói!

Nghe như thế, Chung Sơn nhướng mày lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, bởi vì Chung Sơn căn bản không cảm nhận được người tới gần, là ai?

Kinh ngạc còn có ba người Thiên Lại.

Ba người cũng quay đầu nhìn lại.

Xa xa, vừa rồi không gian bổ khuyết hình thành một đỉnh núi, không biết khi nào đã xuất hiện hai gã nam nhân.

Hai gã nam nhân vô cùng cổ quái, toàn thân bao phủ màu xanh biếc, dung mạo nhìn qua cũng rất mơ hồ, hình như quỷ hồn.

Không, đó không phải quỷ hồn, đó vẻn vẹn chỉ là hồn phách?

Diêm Trùng Chi từng nói qua, sau khi người chết đi, hồn phách sẽ biến thành quỷ hồn, hồn phách còn có thể mượn xác hoàn hồn, chỉ là người sau khi chết đi, hồn phách lại trở về thì vẫn là người, mà quỷ hồn chỉ có thể đoạt xá, cho dù thi thể vừa mới chết, vậy cũng không gọi là đoạt xá.

Hồn phách màu xanh lá nhạt, mà quỷ hồn lại là màu xanh biếc đậm.

Tuy nhiên, nói như vậy, hồn phách không thể ly thể, rời khỏi thân thể, nếu không hồn phi phách tán thì lây dính âm khí hóa thành quỷ hồn.

Nhưng mà trước mắt là tại sao vậy? Hai cái hồn phách? Đúng thực là hai cái hồn phách.

Mỗi một cái hồn phách, sau lưng đều đeo một thanh kiếm. Kiếm đều sử dụng túi kiếm, nhìn không thấy kiếm phong.

Hồn phách? Không ngờ khiến hồn phách ngưng mà không tiêu tan? Hai cái hồn phách này là ai? Chẳng lẽ thân thể hắn vẫn còn, chuẩn bị hoàn hồn? Nhưng mà......

- Các ngươi là ai?

Chung Sơn quát lớn.

- Đại Tần, Vương Tiễn, ra mắt Đại Tranh Thánh thượng!

- Đại Tần, Mông Điềm, ra mắt Đại Tranh Thánh thượng!

Hai người lần lượt nói.

- Vương Tiễn? Mông Điềm?

Chung Sơn đồng tử co rụt lại.

- Đúng vậy, ta mới từ đại thế giới trở về, phụng lệnh Thánh thượng, tiến đến trợ giúp Đại Tranh Thánh thượng!

Vương Tiễn làm ra một cái quốc lễ nói.

- Mới từ đại thế giới trở về? Các ngươi không cần hồn hề trở về?

Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.

- Đại Tranh Thánh thượng không ngờ hiểu biết đối với Đại Tần ta như thế, khó trách Thánh thượng bảo chúng ta dùng quốc lễ chờ đợi! Hồn ta tự về, không cần Từ Phúc thực hiện!

Vương Tiễn cảm thán nói.

- Doanh? Doanh làm sao biết được nơi này đang nguy nan?

Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.

- Hay là chờ chúng ta thay Đại Tranh Thánh thượng thanh trừ đại địch, rồi mới nói tỉ mỉ nha!

Vương Tiễn trầm giọng nói.

Chung Sơn nhìn chằm chằm hai cái hồn phách, gật gật đầu.

- Ha ha ha? Khoác lác, hai cái hồn phách, không ngờ cũng dám nói từ đại thế giới đến?

Thiên Lại lạnh giọng cười nói.

Nhìn Thiên Lại và hai người khác, Vương Tiễn lên tiếng nói:

- Mông Điềm, tốc chiến tốc thắng!

- Được!

Mông Điềm gật gật đầu.

Vương Tiễn chậm rãi rút thanh kiếm phía sau lưng ra, mũi kiếm rút ra từng chút, một cỗ ánh sáng đỏ chói mắt đột nhiên phát ra, đại lượng ánh sáng đỏ bắn ra bốn phía, 1 cổ sát khí cường đại đến cực điểm, đánh thẳng tới mọi người, đầy trời đều là khí tức giết chóc, cảm giác này, khiến cho Chung Sơn phảng phất lại lần nữa gặp được Lục Tiên Kiếm.

Tuy nhiên, nó lại khác với Lục Tiên Kiếm, chuôi kiếm này của Vương Tiễn càng tràn ngập lệ khí vô tận và mùi máu tươi. Đồng thời, phảng phất lúc đó, Chung Sơn như nhìn thấy vô số ác quỷ từ bốn phía mũi kiếm của Vương Tiễn gào khóc thảm thiết vậy.

Về phần Mông Điềm, Mông Điềm rút ra là một thanh kiếm bản lớn tối đen, cũng không hung ác bằng một nửa Vương Tiễn, nhưng mà khẳng định không phải phàm kiếm có khả năng so được.

- Huyết kiếm? Ngươi, kiếm này rốt cuộc giết bao nhiêu người?

Thiên Lại lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi.

- Bao nhiêu người? Không nhớ rõ, trước lúc trở về không lâu, vừa mới đồ sát hai cái Thiên triều mà thôi!

Vương Tiễn cười nói.

Đồ sát hai cái Thiên triều?

- Đi!

Thiên Lại không chút do dự, quay sang hai tên thuộc hạ quát to một tiếng, thân hình bùng lên vọt đi.

Thiên Lại mạnh bao nhiêu, Chung Sơn lại rất rõ ràng, không ngờ khi nhìn thấy chuôi kiếm này của Vương Tiễn, liền quay đầu bỏ chạy? Vậy Vương Tiễn có thực lực gì?

Vương Tiễn và Mông Điềm thân hình vọt lên đuổi giết.

Đảo mắt, đã không còn thấy thân ảnh mọi người, Chung Sơn lạnh lùng nhìn. Nhìn lại xem xung quanh, phát hiện xung quanh không có người khác.

- Thình thịch!

Chung Sơn ầm ầm nổ tung, tan thành mây khói, đây không phải Chung Sơn, mà chỉ là một cái phân thân mà thôi.

Chung Sơn chân chính, giờ phút này vẫn đang ở trước Bất Tử Điện tại Xương Kinh.

Trước Bất Tử Điện, Chung Sơn vung tay lên, quần thần tán đi.

- Nam Cung Thắng, triệt hồi đại trận đi!

Chung Sơn hạ lệnh nói.

- Vâng!

Đại trận Xương Kinh triệt hồi, Chung Sơn đứng ở bên ngoài Bất Tử Điện chờ đợi.

Sau nửa canh giờ, Vương Tiễn và Mông Điềm trở về!

- Nhị vị Tướng quân? Thế nào rồi?

Chung Sơn hỏi.

- Hai tên thuộc hạ đều bị chúng ta giết chết, chỉ có tên thủ lĩnh kia chạy thoát, tuy nhiên, trúng ta một kiếm, cũng sống không được bao lâu!

Vương Tiễn vô cùng khẳng định nói.

Nhìn xem Vương Tiễn, Chung Sơn gật gật đầu.

Một bên Diêm Trùng Chi và Nam Cung Thắng đều nhíu mày,

- Hồn phách? Các ngươi không ngờ chỉ là hình thái hồn phách? Hình thái hồn phách còn có thể chém giết bọn họ!

Diêm Trùng Chi kinh hãi nói.

Chung Sơn cũng nhìn về phía Vương Tiễn.

- Cũng vì hình thái hồn phách cho nên chúng ta mới có thể đi vào tiểu thế giới này, nếu không hồn hề trở về, thực lực chúng ta trong thời gian ngắn sẽ hạ xuống!

Vương Tiễn nói.

- Vương Tiễn Tướng quân, ngươi còn chưa trả lời ta, các ngươi làm sao lại biết Xương Kinh ta gặp nạn?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Là Quỷ Cốc Tử tiên sinh thôi diễn ra, tuy rằng Quỷ Cốc Tử tiên sinh nói Xương Kinh Đại Tranh ngươi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng Thánh thượng vẫn bảo chúng ta tới đây, bảo chúng ta giải quyết tai kiếp này! Kết cái thiện duyên!

Vương Tiễn thực trực tiếp nói.

Trực tiếp, rất trực tiếp, có dự mưu nhân tình, không ngờ Vương Tiễn nói thẳng ra như thế.

- Ồ?

Chung Sơn lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Thánh thượng truyền lệnh cho chúng ta, nói không cần giấu giếm với Đại Tranh Thánh, bởi vì đó là không cần.

Vương Tiễn trực tiếp nói.

- Doanh? Đúng là thẳng thắn!

Chung Sơn mang theo vẻ cổ quái nói.

Vương Tiễn nhàn nhạt cười.

- Quỷ Cốc Tử, là Phong Thủy Sư của Đại Tần sao? Tổ sư Quỷ Cốc nhất mạch?

Chung Sơn hỏi.

- Thật có lỗi, việc này là việc riêng tư của Quỷ Cốc Tử tiên sinh, chúng ta không tiện nhiều lời!

Vương Tiễn lắc đầu.

Chung Sơn gật gật đầu, hít sâu một hơi nói:

- Như vậy, Doanh có nói gì bảo các ngươi chuyển lời cho ta không?

- Thánh thượng mời bản thể của ngài, đi tới Hàm Dương thánh đô Đại Tần một chuyến! Cùng Thánh thượng gặp mặt, cùng thương thảo chuyện tiểu thế giới!

Vương Tiễn nói.

- Ồ?

Chung Sơn đồng tử co rụt lại.

Hàm Dương thánh đô? Doanh muốn gặp mặt mình? Vì sao ở Hàm Dương thánh đô?

- Đi hay không đi, tất cả Đại Tranh Thánh thượng tự mình định đoạt, ta chỉ truyền lời! Cáo từ!

Vương Tiễn nói.

Nói xong, Vương Tiễn và Mông Điềm lại làm theo quốc lễ, thân hình nhoáng lên một cái rời khỏi Xương Kinh.

Nhìn bóng dáng hai cái hồn phách, Chung Sơn hít thật sâu một hơi.

- Thánh thượng, hai cái hồn phách này, nếu như cùng bản thể hợp phách, thực lực không chỉ là Thiên Tiên!

Một bên Diêm Trùng Chi nói.

- Ồ?

- Hồn phách, là một hình thái sinh linh yếu nhất, yếu nhất, hình thái yếu nhất không ngờ chém giết mấy cường giả kia như chó lợn, nếu như sau khi hoàn dương thì sao? Thần không dám tưởng tượng!

Diêm Trùng Chi hít sâu một hơi nói.

- Đại Tần, Đại Tần thật khó lường!

Nam Cung Thắng hít sâu một hơi nói.

Dương gian, Lăng Tiêu Thiên Đình, trong Thiên Duyến Các.

Chung Sơn đối với chuyện ở âm phủ, cũng không giấu giếm các trọng thần.

- Vương Tiễn? Hồn phách thân thể không ngờ mạnh như vậy?

Đế Huyền Sát nhíu mày nói.

- Thực lực Đại Tần, đã xa không phải là Thiên triều, thế lực cường đại như thế, vì sao ngủ đông ở tiểu thế giới này?

Triệu Sở Hướng mặt nhăn mày nhíu nói.

Chung Sơn gõ gõ bàn, nhíu mày suy tư.

- Thánh thượng, Doanh mời, làm sao bây giờ?

Thủy Vô Ngân nhìn về phía Chung Sơn.

Chúng thần đều nhìn về phía Chung Sơn. Ước hẹn gặp mặt ở Hàm Dương? Doanh không ngờ mời Thánh thượng đi Hàm Dương?

- Thánh thượng, thần có 1 hoài nghi!

Dịch Diễn bỗng nhiên nói.

- Ồ?

- Vương Tiễn, Mông Điềm, có phải người Đại Tần hay không? Chuyển lời cho Thánh thượng, có phải Doanh nói hay không?

Dịch Diễn hoài nghi hỏi.

Chúng thần gật gật đầu, việc này không thể không thận trọng.

- Yên tâm, hai người này khẳng định là người Đại Tần, hơn nữa còn tận trung với Doanh!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Được rồi, vậy Thánh thượng quyết định như thế nào? Doanh nghĩ gì, người khác nhìn không thấu, Đại Tần, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Dịch Diễn nhíu mày nói.

- Thánh thượng, Doanh có thể muốn gây bất lợi cho người hay không?

Thủy Vô Ngân lo lắng hỏi.

Chung Sơn nghĩ nghĩ, lắc đầu.

- Dịch Diễn, sáng mai, ngươi theo ta đi tới Đại Tần!

Chung Sơn hai mắt híp lại nói.

- Vâng!

Dịch Diễn gật đầu đáp.

Đối với an nguy, Chung Sơn cũng không thèm để ý, bởi vì Chung Sơn biết không có nguy hiểm, bởi vì Hồng Loan Phấn Liên căn bản không biến sắc, tương phản, Chung Sơn cảm thấy Đại Tần ngủ đông lâu như vậy, có lẽ sẽ có động tác lớn.

Ngày thứ hai, Chung Sơn mang theo Dịch Diễn đi tới Đại Tần.

- Thánh thượng, lần này tới đó, thần phải làm cái gì?

Dịch Diễn hỏi.

- Ta đi gặp Doanh, ngươi đi bái phỏng Quỷ Cốc Tử!

- Vâng!

Mười ngày sau, Chung Sơn mang theo Dịch Diễn đến thánh đô Hàm Dương của Đại Tần. Từ khoảng cách rất xa đã nhìn thấy xa xa có một đoàn người ra đón, cầm đầu đúng là Thừa tướng Đại Tần - Lữ Bất Vi.

- Đại Tranh Thánh thượng, đã lâu không gặp!

Lữ Bất Vi cười nói.

- Lữ Thừa tướng? Ngươi làm sao biết hôm nay ta tới Hàm Dương?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Quỷ Cốc Tử tiên sinh tính ra hôm nay, cho nên Thánh thượng cố ý phái ta tiến đến nghênh đón ngươi!

Lữ Bất Vi cười nói.

Lại là Quỷ Cốc Tử? Hắn tính ra hôm nay mình tới? Quỷ Cốc Tử này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, hắn chỉ là Phong Thủy Sư sao?

Suy tính? Nhiều năm ở Thần Châu như thế, Chung Sơn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như vậy. Tính?

- Mời!

Lữ Bất Vi cười nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Đại đội đón tiếp cùng hai người Chung Sơn, nhanh chóng bay về phía Hàm Dương thánh đô.

Dịch Diễn ở lại bên ngoài hoàng cung, có Đại Vinh Thương Hội, Dịch Diễn tự nhiên có thể thông qua Đại Vinh Thương Hội tìm được tin tức mình muốn.

Vào hoàng cung, vẫn chưa đi tới điện triều, mà lại được Lữ Bất Vi dẫn tới một đại điện khác.

- Thánh thượng ở bên trong chờ, ngươi đi vào là có thể nhìn thấy Thánh thượng!

Lữ Bất Vi nói.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui