Trường Sinh Bất Tử

Tay trái của Khổng Tuyên không ngờ biến thành cát bụi, khô quắt biến mất.

Mang theo một cơn phẫn nộ khôn cùng, Khổng Tuyên vươn tay điểm một cái,
một chùm tia sáng năm màu sặc sỡ cấp tốc vọt tới người áo bào đen.

Quá nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt người áo bào đen.

Người áo bào đen tuy rằng vừa rồi thi triển bí pháp cường đại, nhưng
dường như tu vi bản thể cũng không mạnh lắm, hoàn toàn không kịp né
tránh chùm tia sáng của Khổng Tuyên bay tới.

Nhưng người áo bào đen vẫn kịp thời vung tay ném ra con ngọc quy.

Ngọc quy bị ném lên không trung, dường như nhắm chuẩn xác vào Khổng
Tuyên, rồi lập tức bắn nhanh tới, trong mắt Khổng Tuyên căng thẳng, thân hình chợt nhoáng lên một cái, nhưng trong nháy mắt đó ngọc quy cũng đã
biến mất, hóa thành một bức Cửu Cung Quy Bối Đồ trong tiếng “ầm ầm” bao
phủ Khổng Tuyên trong đó.

Trong nháy mắt, Cửu Cung Quy Bối Đồ rất nhanh thu nhỏ lại, rút vào trong cơ thể Khổng Tuyên.

“Phốc...”

Mang theo một mối buồn bực, Khổng Tuyên phun ra một ngụm máu bầm. Trên
mặt Khổng Tuyên lập tức biến thành cực kỳ khô quắt, dường như cả người
đều có càm giác uể oải.

Mà trước đó Khổng Tuyên điểm ra một ngón tay, cũng mạnh mẽ xuyên thủng thân người áo bào đen.

“Xoạt xoạt!”

Trước ngực và sau lưng người áo bào đen phun bắn ra vô số máu tươi, thân mình ngả thẳng tắp về phía sau.

- Muốn chết!

Mặc dù Khổng Tuyên uể oải, mặc dù bị thương nặng, hắn vẫn là cường giả
tuyệt thế, một ngón tay điểm ra trước đó, Khổng Tuyên có tuyệt đối nắm
chắc giết chết người áo bào đen.

- Thông đạo Luân Hồi, khai!

Chung Sơn quát lớn một tiếng, thông đạo Luân Hồi khổng lồ lại lần nữa
“ầm ầm” mở ra, bốn phía thiên địa tức thì biến thành màu lam, Luân Hồi
lực thật lớn bức thẳng tới hướng Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên trước gặp phải thông đạo Luân Hồi cực lớn, đến sau lại bị
người áo bào đen đánh lén hai lần, có thể nói là thương còn thêm thương! Giờ phút này thông đạo Luân Hồi lại đến.

Cho dù Khổng Tuyên còn có chiến lực, giờ phút này cũng không nguyện ý
phạm hiểm. Hơn nữa người áo bào đen đánh lén hai lần vừa rồi mang đến
thương tổn cũng chỉ có Khổng Tuyên tự mình biết.

Nhìn bốn phía bỗng dưng hiện ra thông đạo Luân Hồi, Khổng Tuyên nhìn
Chung Sơn thật sâu: Chung Sơn này quả nhiên rất hiểu biết về hắn, đến
bây giờ một cái Pháp bảo cũng chưa lấy ra dùng.

- Luân Hồi!

Chung Sơn quát lạnh một tiếng xông lên.

- Khai!

Khổng Tuyên gào to một tiếng, tập trung Ngũ Sắc Thần Quang hóa thành một cầu vồng rực rỡ cường thế công kích vào thông đạo Luân Hồi.

“Ầm ầm!”

Thông đạo Luân Hồi lay động một trận, rồi đột nhiên phá một cái lỗ thủng lớn. Khổng Tuyên nhoáng lên một cái biến mất không thấy.

Mà bởi vì thông đạo Luân Hồi bị phá một cái lỗ thủng này, cũng ầm ầm vỡ nát.

Chung Sơn sắc mặt tái nhợt nhìn một màn này, đồng thời chộp một cái nắm lấy người áo bào đen bị xuyên thủng ngực kia.

Khổng Tuyên không thấy nữa. Sau một trận đánh này hắn rất buồn bực, thật sự phi thường buồn bực, một thân bị thương càng thêm thương, có thể
nói, bị thương hôm nay hoàn toàn không nhất thiết phải bị...

Với thực lực của Khổng Tuyên, mặc dù bị thương thế trước đó, cũng có thể miểu sát Chung Sơn, đồng thời hủy diệt Lăng Tiêu Thiên Đình. Thế mà,
không ngờ rơi xuống mảnh ruộng nương này, không ngờ chuyển biến xấu đến
mức toàn thân bị thương thế này, ngay cả tay trái cũng hóa thành bụi
đất.

Khổng Tuyên rời đi trong buồn bực không thôi.

Chung Sơn tiêu hao quá nhiều, vén lên mũ trùm đầu của người áo bào đen.

Quả nhiên!

- Nghĩa phụ, con bất hiếu!

Nam nhân trùm trong áo bào đen, dường như vô cùng hổ thẹn với Chung Sơn, kêu lên.

Chung Sơn lấy ra một cái bình, lấy ra một viên Kim Đan đưa đến trong miệng người áo bào đen.

- Vô ích rồi! Con biết đây là Ngũ Chuyển Kim Đan của nghĩa mẫu luyện
chế, nhưng lực lượng của Khổng Tuyên, dù là Cửu Chuyển Kim Đan cũng
không thể cứu con!

Nam nhân lắc đầu nói.

- Nuốt vào đi!

Chung Sơn đưa đến trong miệng nam nhân.

Nam nhân không có nuốt, mà chỉ lắc đầu lộ ra một tia cười khổ hoài niệm.

- Một tháng trước con đã bố trí ‘Mệnh trận’ của ‘Đại Diễn Tước Mệnh
Thuật’ ở nơi này, mệnh cách của Khổng Tuyên vốn đã vỡ nát, Mệnh trận của con vừa vặn là tấn công mệnh cách của hắn tốt nhất, cho nên hắn mới bị
thương rất nặng. Vừa rồi cái bặc quy kia, cũng là truyền tông chi bảo
trong tông môn con, cũng tấn công mệnh cách của hắn. Lần này, ít nhất
trong vòng một trăm năm Khổng Tuyên sẽ không thể tự tiện ra ngoài Trường Sinh Giới!

Nam nhân vội nói.

- Vậy thương thế của ngươi thì sao?

Chung Sơn hỏi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

- Thương thế của con ư? Vô dụng rồi! Đây không phải thân thể bị thương,
cũng không phải hồn phách, mà là mệnh cách. Mệnh cách của con bị Khổng
Tuyên đánh nát, con có thể cảm nhận thân thể con đang phân hoá, đang
tiêu tán!

Nam nhân lắc đầu nói.

Mà ngay lúc naày, Chung Sơn cũng phát hiện thân thể nam nhân đang không
ngừng giảm nhẹ, từ đầu ngón tay nam nhân đang dần dần hóa thành từng
chút từng chút bột phấn, đang không ngừng tiêu tán?

- Nghĩa phụ, thực xin lỗi! Tích Nhật Lộ Thai, con với ‘Sư thúc’ về Phá
Cấm Đan, chỉ là lúc ấy sư thúc là thay mặt sư tôn tới thu người, không
thích con, hoàn toàn không để cho con có cơ hội...

Nam nhân nói giọng suy yếu dần.

Chung Sơn ôm đứa con trai vào lòng, nước mắt đã thật lâu không chảy lại
lần nữa tuôn ra. Sắp chết rồi, ý muốn trước khi chết không phải cầu
sống, mà lại là chuộc tội?

- Huyền nhi! Ta không trách các con! Ai ta cũng không trách, cho tới bây giờ cũng chưa từng oán trách! Ở trong lòng vi phụ, con luôn luôn là con thứ ba của ta, con là Chung Huyền, là đứa con hiếu thảo của Chung Sơn
ta!

Chung Sơn tuôn rơi nước mắt.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh có thể chịu đựng, nhưng nỗi bi thương
này làm thế nào cũng không thể che giấu, ở sâu trong nội tâm Chung Sơn,
mối thân tình đó là vĩnh viễn không thể phai mờ.

- Phụ thân!

Chung Huyền kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn.

Dường như cái chết đối với Chung Huyền lúc này, hoàn toàn không tính là gì.

- Mau nói cho vi phụ biết, có biện pháp nào cứu con không? Cho dù là giữ lại hồn phách, cho dù là một đường sinh cơ!

Chung Sơn nói, thanh âm đã trở nên khàn khàn.

- Không có cách nào! Con là một ‘Soán Mệnh Sư’, Soán Mệnh Sư duy nhất
của Thần Châu, con biết rõ tình trạng của mình, với thân xác phàm nhân
của con lúc này mệnh cách bị phá huỷ, thì hoàn toàn xong rồi. Tuy nhiên
con là Soán Mệnh Sư, từng dùng tính mạng tuyên thệ, nhất mạch của con
vốn xuất từ đại thế giới, tuy rằng con chết đi, nhưng có một phần trăm
cơ hội có thể sống lại ở ‘Soán Mệnh Tháp’ đại thế giới, phụ thân không
cần lo lắng cho con!

Thân mình Chung Huyền càng lúc càng mờ nhạt, hình như đang chậm rãi hóa thành hư ảnh.

Một phần trăm có thể sống lại? Vẻn vẹn chỉ có một phần trăm cơ hội sống
lại? Vậy không phải chẳng khác nào là hoàn toàn tử vong sao?

- Dùng tính mạng của mình tới cứu vi phụ, con thấy đáng giá sao?

Chung Sơn nói trong nước mắt.

- Mạng của con vốn chính là phụ thân ban cho, những năm gần đây, mỗi
ngày con đều sống trong hối hận: vì sao không thể sống thoải mái giống
như đại ca... Thẳng đến một ngày này, có thể dùng tính mạng trả lại cho
phụ thân như vậy, trong lòng con đã dứt khoát. Lần này sau đại nạn, phụ
thân ở giới này nhất định một đường khải hoàn ca, thẳng đến khai thiên
lập địa! Phụ thân, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!

Chung Huyền vô cùng thoải mái nói xong tung hô.

Thời điểm nói xong lời tung hô vạn tuế cuối cùng, Chung Huyền hoàn toàn hóa thành bột bay tản ra trong không khí.

Bốn phía không gian đã khôi phục, bá quan văn võ chỉ nhìn thấy Chung Sơn ôm một bộ quần áo, ai nấy đều không rõ vì sao.

- Ah...

Chung Sơn ngửa mặt lên trời gào lên một tràng đầy ngập phẫn uất, kèm theo mối bi thương mãnh liệt!

Chung Sơn đang phẫn uất, các thần tử cũng không ai dám quấy rầy.

- A...

- A...

...... Chung Sơn gào thời gian gần một nén nhang, thời gian một nén
nhang cũng chưa thể phát tiết hết mối bi thương trong lòng, loại tích tụ đó, loại cảm thụ người đầu bạc tiễn người đầu xanh này, vốn không phải
người khác có khả năng thể hội.

Cả triều văn võ cung kính đứng tại chỗ ở Nam Thiên Môn, không ai dám đi lên.

Dịch Diễn đứng ở trước Nam Thiên Môn, nhìn thấy Chung Sơn ở xa xa cảm xúc không chừng, nhíu mày, quay đầu nói với Thiên lão:

- Thiên lão! Thánh thượng tâm tình có chút không tốt, ngài hãy đi âm phủ đón các hoàng hậu và Thái tử trở về đi!

- Nhưng... không phải Thánh thượng nói...

Thiên lão có vẻ khó xử.

- Đại địch đã qua, an nguy của các hoàng hậu và các Thái tử cũng không
cần lo lắng nữa. Hơn nữa thời điểm Thánh thượng đưa họ xuống âm phủ, bọn họ cũng không biết vì sao lại thế, hiện tại hẳn là đến lúc trở về rồi,
nhất định bọn họ đang lo lắng chờ đợi ở Âm Dương Điện!

Dịch Diễn nói.

- Nhưng...

Thiên lão vẫn còn có chút lo lắng.

- Bất kỳ lỗi gì, ta chịu trách nhiệm!

Dịch Diễn nhướng mày lên nói.

- Được!

Sau khi các hoàng hậu trở lại dương gian, tuy rằng đối với cách làm của
Chung Sơn như thế rất mất hứng, nhưng nhìn thấy cảm xúc của Chung Sơn
hiện tại, trong lòng mỗi người cũng mềm nhũn đi, nhao nhao an ủi Chung
Sơn.

Chung Sơn vốn chính là một người vô cùng kiên định, lúc trước không
khống chế được cảm xúc, chỉ vì quá phẫn uất, quá không thoải mái, quá bi thương.

Sau khi được các Thái tử và các hoàng hậu an ủi, tâm tình Chung Sơn lập tức tốt hơn rất nhiều.

Hai ngày sau, Chung Sơn liền khôi phục gần như trước, mối bi thương kia
chôn thật sâu ở đáy lòng, đồng thời lấy ra Phong Thần Bảng.

Ở dưới ý niệm của Chung Sơn, trên Phong Thần Bảng lập tức xuất hiện một hàng chữ: “Thái tử, Chung Huyền!”

Đại Tranh Thiên triều, Thái tử thứ ba, tuy rằng tới có phần đã muộn,
nhưng trong lòng Chung Sơn cũng hoàn toàn thừa nhận đứa con trai này.

Bảo Nhi nhìn Phong Thần Bảng, bóp bóp vai Chung Sơn nói:

- Lão gia! Có nên viết tên Thập Cửu lên luôn hay không?

- Không! Huyền nhi với Thập Cửu bất đồng, để từ từ đi!

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

- Ừm!

Bảo Nhi gật gật đầu.

Lại qua hai ngày, tại một quảng trường thật lớn của Lăng Tiêu Thiên Đình.

Chung Sơn mang theo vài trọng thần, hoàng hậu, thái tử, đi tới quảng trường.

Trên quảng trường, Nê Bồ Tát, Thi tiên sinh, Vương Khô trở về đứng đó,
sau lưng bọn họ, là một cái quan tài màu tím cực lớn chiều dài hơn mười
trượng.

Trên quan tài cực lớn được đóng đinh thật chặt.

- Đây là?

Chung Sơn nhìn quan tài cực lớn hỏi.

- Khởi bẩm Thánh thượng, đây là vật chúng ta mang về từ Trường Sinh
Giới, một đường về tới đây còn chưa mở ra, chỉ là còn phải che lấp thiên cơ, cho nên trì hoãn một vài ngày!

Nê Bồ Tát trịnh trọng nói.

- Khổng Tuyên thủ hộ, chính là quan tài này ư?

Chung Sơn nhíu hai mắt lại hỏi

- Dạ, chính là nó! Nê Bồ Tát gật gật đầu đáp.

Nhìn quan tài cực lớn, một khí tức mênh mông ập vào mặt, một loại ý
trang trọng vô hạn cứ thế lây lan, mọi người ai cũng không lên tiếng nói chuyện.

Đây là một loại bi ai, một loại bi ai vô hình, vô tình nảy sinh ra loại cảm giác này trong lòng mọi người.

Bên trong quan tài này rốt cuộc là cái gì?

Chung Sơn cũng nhảy dựng trong lòng, bên trong là ai? Chung Sơn có một
loại dự cảm, trong quan tài cực lớn này khẳng định có một bí mật, một bí mật to lớn có thể dẫn tới thiên hạ nổi sóng to gió lớn, thậm chí lan
đến đại thế giới, cũng nhất định trở thành chờ mong của thiên hạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui