Trường Sinh Bất Tử

Bão cát cứ như vậy trong vòng một trăm thước, đột nhiên bão cát trở nên nhỏ đi.

Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một cánh cửa vô cùng lớn.

Trước cánh cửa hiện lên một lớp sương trắng khiến cho người ta không thể rõ tình hình ở bên trong. Mà ở trên đỉnh cánh cửa có một tấm biển viết một chữ “Thương” vô cùng lớn.

Thương môn.

Trong tám cửa, Thương môn chính là một cửa nguy hiểm.

Ở phía trước đã có một nhóm người tiến vào, Thiên U công chúa thấy vậy cũng không tỏ ra sợ hãi, mà dẫn theo mọi người từ từ hướng về phía bên trong.

Theo sau mọi người, Chung Sơn kéo hai nữ tử đi vào trong.

Đột nhiên, trời đất bốn phía trở nên xoay chuyển, có một mảng thảo nguyên xuất hiện, rồi một lượng lớn người lao về phía này.

Vô số binh sĩ cường đại, vẻ mặt tràn đầy lãnh khốc, mỗi người đều mang thương, họ chính là những binh sĩ liều mạng.

Thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử Chung Sơn co rút lại, hai mắt ngưng trọng lại.

Hừ.

Chỉ là ảo ảnh mà thôi, ý chí của Chung Sơn vô cùng kiên định, ẩn nhẫn đã biết bao nhiêu năm, hắn đã sớm mài giũa tinh thần của mình trở nên bén nhọn, làm sao có thể bị cảm giác ảo ảnh này lừa dối.

Trong nháy mắt, Chung Sơn liền trông thấy binh lính bỗng nhiên thối lui, các binh sĩ ở trên thảo nguyên cũng thối lui về bốn phía, trời đất cũng trở lại như bình thường, Chung Sơn tựa như dẫm nát hư không, bốn phía cái gì cũng không có nữa. Nhưng Chung Sơn lúc này lại có một cảm giác, trời đất bốn phía đang xoay chuyển.

Quả nhiên thiên địa một lần nữa lại xoay tròn, biến thành một mảng không gian trắng xóa, trước mắt hắn hiện lên một cảnh tượng nam nữ trần truồng đang ở bên cạnh nhau, thậm chí vô cùng hỗn loạn. Tuy nhiên, Chung Sơn há có thể trầm mê như vậy, hắn trừng mắt một cái, đất trời một lần nữa lùi xuống, hóa thành hư không.

Chung Sơn cố gắng tính táo trở lại, hắn biết đây chỉ là ảo cảnh, Chung Sơn dùng một đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn, lại một lần nữa, ảo ảnh này không thể ảnh hưởng tới Chung Sơn, sau đó nó biến thành ác quỷ gặm nhấm thân thể.

Tổng cộng có tám lần như vậy nhưng Chung Sơn vẫn không bị dao động bởi ảo cảnh.

Trong thoáng chốc ảo cảnh bốn phía lùi xuống, Chung Sơn lại một lần nữa trở về hiện thực.

Mười sáu người đứng ở phía xa xa đã có một số người tiến vào trong trận, một số người tinh thần không vững chắc, đã bị ảo cảnh khiến cho sợ run rẩy, thậm chí có một số ít lao vào chém giết. Ở phía xa hơn, lóe sáng lên một cánh cửa, trên cánh cửa đó không có tấm biển nào.

Chung Sơn nhìn thấy vậy thì biết rằng mìn có tư cách tiến vào cánh cửa thứ hai này.

Lúc này, Anh Lan cũng đã trở nên thanh tỉnh trở lại, mà Thiên Linh Nhi và Bi Thanh Ti cũng đã sớm bình thường lại từ lâu.

- Chung Sơn, bọn người đó bị làm sao vậy? Còn nữa, lúc ngươi tiến vào, phát hiện ra cái gì đó?

Thiên Linh Nhi nhỏ giọng nói với Chung Sơn.

Nghe thấy lời nói này của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn liền ngạc nhiên, chẳng lẽ vừa rồi Thiên Linh Nhi không gặp ảo cảnh sao?

- Cô gia gia, không thể tưởng tượng được rằng ảo cảnh trong Bát Môn Kim Tỏa trận lại lợi hại như vậy.

Anh Lan sợ hãi kêu lên.

Bi Thanh Ti ở bên cạnh không nói gì, nàng nhíu mày nhìn bốn phía, không biết bây giờ nàng đang suy nghĩ điều gì.

Thiên U công chúa đã sớm tỉnh lại, nàng tiến vào trong trận giống như Chung Sơn, Thiên U cũng không đánh thức mọi người mà nhìn đám thuộc hạ của mình.

Đây chính là một trong bát trận, mê hoặc thần trí con người, tâm trí mà không kiên định đi vào đây thì sẽ bị đồng bạn giết chết hoặc là sẽ giết chết đồng bạn, quả nhiên đây là một trận pháp khắc địch lợi hại.

A Đại A Nhị quả nhiên không làm cho Thiên U cảm thấy thất vọng, khuôn mặt hai người vẫn lạnh lùng mà thanh tỉnh như trước.

Cổ Lâm ở bên cạnh lại cảm thấy hơi run run, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Thiên U công chúa liền lộ ra một vẻ khinh thường.

Tám người thuộc hạ lúc này đã có ba người tỉnh lại, còn lại ba người, có người thì bắt đầu cởi quần áo ra, có người vung kiếm lên đâm về phía bạn của mình, có người thì lạnh run như Cổ Lâm.

Trận pháp này có thể nhìn ra xem ý chí mạnh yếu của thủ hại của mình, điều Thiên U công chúa không thể tưởng tượng được chính là, bốn người bọn Chung Sơn ai cũng thanh tỉnh, chẳng lẽ bốn người này còn mạnh hơn về mặt ý chí so với cường giả Kim Đan kỳ ư?

Nữ tử tóc trắng kia đã tới Kim Đan hậu kỳ nên không tin, Thiên Linh Nhi thì tính tình thẳng thắn vô cầu cho nên cũng rất nhanh chóng tỉnh lại. còn hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chung Sơn? Người mặc áo bào màu đen?

Người mặc hắc bào ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng chưa đạt tới, chỉ là một nhân vật tiểu tốt, tại sao lại tỉnh lại nhanh như vậy? Thiên U công chúa không biết rằng Anh Lan tuy không có ý chí lớn như Chung Sơn, nhưng mười hai năm ở nơi chiến trường, ngày ngày tiếp xúc với đao quang kiếm ảnh cho nên tinh thần của Anh Lan đã sớm keien định, há có thể bị những thứ này mê hoặc.

Thiên U công chúa nhăn mày nhìn ba người thuộc hạ và Cổ Lâm, trong lòng liền cảm thán.

- Hừ.

Thiên U công chúa hừ lạnh lên một tiếng, thanh âm tựa như có một lực lượng kỳ lạ gì đó, trong nháy mắt lọt vào tai của bốn người này.

Bốn người này tựa như là nghe thấy tiếng sấm, toàn thân liền giật mình tỉnh lại.

Bốn người trong cơn hốt hoảng đã tỉnh lại hoàn toàn.

- Thiên U, Thiên U, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Cổ Lâm trên người toát ra đầy mồ hôi, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Thiên U nói, hiển nhiên là ảo cảnh đã khiến cho Cổ Lâm bị sợ hãi rất nhiều.

- A Đại.

Thiên U khẽ gọi.

- Dạ.

A Đại khom người nói.

Sau đó hắn lật tay hấp thụ mấy cục đá, hướng về những vẫn đang còn trong ảo cảnh mà bắn tới, lức đạo này đã đánh tới, lực đạo này mơ hồ đã đánh trúng thái dương của bọn họ.

Đột nhiên, hơn một trăm người bừng tỉnh lại, trong mắt bọn họ tràn đầy sợ hãi, mọi người đều nhìn xung quanh xem ai đánh thức mình, bỗng nhiên họ nhìn thấy ở đằng trước có một cái cửa lớn thì liền chen chúc mà đi vào trong đó.

Thiên U công chúa hứng thú nhìn Chung Sơn, trên khóe môi hiện ra một nụ cười.

- Đi thôi.

Thiên U công chúa một lẫn nữa ra lệnh.

Mọi người theo Thiên U công chúa đi về phía cửa chính thứ hai.

Lúc đi tới trước cửa, Thiên U công chúa đột nhiên ngừng lại, nghĩ nghĩ một lúc sau đó nói:

- Vừa rồi chỉ là điểm khởi đầu, khi vào bên trong sẽ còn ghê gớm hơn nữa, căn cứ theo lời của Thủy Kính tiên sinh, muốn đối mặt với nó thì cần phải có một đầu óc tỉnh táo, không bị ảo cảnh làm cho sợ hãi.

- Dạ.

Ba người thuộc hạ kia hổ thẹn nói.

Về phần Cổ Lâm, hắn chẳng nói gì, tựa như coi là mình chưa bị mê hoặc bao giờ vậy.

- Đi thôi.

Thiên U công chúa mở miệng nói.

Sau đó mọi người cất bước tiến vào cánh cửa thứ hai này. Vừa tiến vào cánh cửa này, trước mắt mọi người bỗng nhiên lại hiện ra một thảo nguyên lớn, sau lưng là cửa chính vừa mới bước vô, mà phía trước lại không có cánh cửa thứ ba.

Bầu trời lúc này không có ánh sáng mặt trời chiếu xuống, chỉ có một con mắt phóng ra lượng tinh quang vô cùng lớn.

- Đây có phải là trận nhãn không?

Cổ Lâm kinh ngạc nhìn con mắt dị thường này.

- Trận nhãn, cũng chính là long nhãn mà chúng ta muốn tìm, lúc này Nhâm Nghi đang ở trong trận, chúng ta phải tiến tới tìm đường lại gần Long nhãn.

Thiên U công chúa gật đầu nói.

- Chúng ta bay đi nào.

Cổ Lâm nói.

- Đây không phải là bên ngoài, có thể bay được sao? Ngươi bay lên cao, long nhãn cũng lên cao, đây giống như là một trận vừa hư vừa thực, muốn tới long nhãn, phải tìm ra một cánh cửa vô hình.

Thiên U công chúa nói.

- Cánh cửa vô hình ư? Ở chỗ nào vậy?

Cổ Lâm nhíu mày hỏi.

- Cũng không cần phải di chuyển nhiều, Thủy Kính tiên sinh thành công ở bên kia thì đến lúc đó sẽ có một cánh cửa vô hình xuất hiện ở chỗ này, chúng ta duy trì thời gian ở đây là được.

- Ừ, vậy thì chúng ta về, để A Đại trông chừng ở nơi này, nếu như cánh cửa vô hình xuat hiện thì gọi cho chúng ta tới đây.

Chung Sơn cất tiếng nói, tựa hồ như rất đắc chí vì mọi người không nghĩ ra phương pháp này.

- Lui về ư? Cánh cửa này chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Thiên U công chúa trịnh trọng nói.

- Không thể lùi về ư?

Cổ Lâm kinh ngạc hỏi.

- Ra khỏi cánh cửa này chúng ta đã không trở lại thương môn được nữa, bảy bôn khác trong bát môn cũng vậy, khi đã tiến vào rồi thì tuyệt đối không thể lùi được.

Thiên U công chúa trịnh trọng nói.

- Vậy ư?

Cổ Lâm hiện lên một vẻ không thể tưởng tượng được hỏi.

Mà Chung Sơn lúc này lại nhìn thảo nguyên bốn phía.

Thảo nguyên này không có mùi máu nhưng độ nguy hiểm và quỷ dị không kém gì so với trước kia, thậm chí còn thâm hiểm hơn, bây giờ chính là lúc nguy hiểm nhất.

Chung Sơn chứng kiến ở phía xa xa có chừng hai trăm người tu hành đang chiến đấu với quân đội đang vây quanh bọn họ.

- Quân đội? Quân đội ở đâu ra vậy? Đại trận này không phải chỉ có một người duy trì thôi sao?

Đang lúc Chung Sơn vô cùng nghi hoặc thì đột nhiên hắn nhìn thấy một đám thảo mộc ở cách mình không xa đột nhiên vươn cao ra rồi hóa thân thành nhân hình, mỗi người rút ra một thanh kiếm, bọn họ muốn hướng về phía đám người bọn mình để chém giết ư? Thảo mộc biến thành quân lính, mình trông gà hoá quốc ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui