Trường Sinh Bất Tử

Thanh Khâu thánh đô, tại chỗ trung ương, có một tòa núi cao nhất. Tên là Thanh Khâu Sơn. Trên vùng trời số mệnh bốc lên, rít gào không ngừng, bên trong có tiên ban thần tướng Thái Sơ Thánh Đình.

Hạ lạc trên tòa Thanh Khâu Sơn này chính là triều đình Thái Sơ Thánh Đình, cũng là chỗ Thái Sơ Thánh Vương ở lại.

Trong thư phòng Thái Sơ Thánh Vương.

Thái Sơ Thánh Vương ngồi sau một cai bàn viết, trước mặt là một đám cận thần. Cầm đầu là một gã ngày trước tới Lăng Tiêu Thiên Đình - Ly tiên sinh.

Thái Sơ Thánh Vương giờ phút này chính cầm 1 cuốn tấu chương đọc, bỗng nhiên mờ nhạt lên tiếng:

- Ly tiên sinh, sứ giả đưa đi chưa?

- Hai ngày trước đã đưa đi, Xà Hậu Đạo tràng Phong Hành Vân Đạo Quân đích thân tới, việc này không phải là nhỏ!

Ly tiên sinh nhíu mày nói.

- Phong Hành Vân? Xà Hậu Giáo chủ phái hắn tới là ta đã biết sự tình rất lớn, việc này sớm nên chuẩn bị đi, nếu lại có đệ tử Khổng gia đến Phong Trủng Cương Vực, giết không tha!

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Vâng!

Quần thần tuân mệnh.

- Bạch!

Thái Sơ Thánh Vương cầm tấu chương trong tay khép lại.

- Đây là tư liệu ngươi chỉnh đốn về Chung Sơn sao?

Thái Sơ Thánh Vương cầm lấy tấu chương hỏi hướng Ly tiên sinh.

- Vâng, Chung Sơn này rất không đơn giản, tuy rằng tu vi không cao, nhưng mà thủ đoạn kinh người, khi ở tiểu thế giới, gần như chính là một đường khải hoàn ca, một lần hai lần là vận khí, nhưng mà mấy trăm năm cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, đủ thấy trí, mưu, thủ đoạn rất kinh người!

Ly tiên sinh nhíu mày gật gật đầu.

- Thánh Vương, người này quá mạnh mẽ, có thể hay không?

Một gã thân tín nhíu mày nói.

- Có thể trở thành Thánh Vương, người nào không mạnh?

Ly tiên sinh lắc đầu.

- Thánh Vương, chẳng lẽ muốn thu phục Chung Sơn này?

- Về Chung Sơn, ta đã có tính toán.

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Vâng!

Mọi người gật gật đầu.

- Thánh Vương, ngài giao Chung Sơn cho Tư Mã Túng Hoành, là muốn giết chết cái vẻ bệ vệ của Chung Sơn sao?

Ly tiên sinh hỏi.

- Không sai, ngày đó hắn ở Đại Tranh, ta đã nhìn ra, người này rất cao ngạo, 231 tên Đại Tiên buông xuống, vậy mà hắn vẫn cao ngạo ung dung chống đỡ, nếu đã vào Thái Sơ ta làm con tin, thì không được phần cao ngạo này. Để choTư Mã Túng Hoành giết chết cái dáng vẻ bệ vệ của hắn cũng tốt!

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Nhưng Thánh Vương, theo thần biết, Chung Sơn từ ngày trở về Thanh Khâu, đã bị người Tư Mã gia tộc nhốt vào 18 tầng Địa Ngục.

Ly tiên sinh thản nhiên nói.

- 18 tầng Địa Ngục?

Thái Sơ Thánh Vương ngưng trọng nói.

- Vâng, để Tư Mã Túng Hoành xử lý, để hắn hết giận, nhưng hình như có một chút vượt giới hạn. Tư Mã Túng Hoành có chút khác người.

Ly tiên sinh trầm giọng nói.

Thái Sơ Thánh Vương hơi hơi trầm mặc.

- Khải tấu Thánh Vương!

Ở ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to.

- Tiến vào!

Thái Sơ Thánh Vương nghi hoặc nói.

Chúng cận thần cũng ngưng trọng nhìn về phía ngoài cửa, dù sao không có đại sự thì thời điểm này bất luận người nào cũng không được làm phiền.

Rất nhanh một gã quan viên tiến vào, quỳ lạy nói:

- Thánh Vương, nhà tù Thanh Khâu, trăm vạn tù nhân trốn chạy, tuyệt thế hung ma đang mạnh mẽ trấn thủ thủ 18 tầng Địa Ngục, quân đội bốn phía Thanh Khâu xuất động đuổi bắt tù nhân.

- Vớ vẩn!

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Thánh Vương!

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Thái Sơ Thánh Vương.

Thái Sơ Thánh Vương đứng dậy, vung y bào rộng thùng thình lên ra khỏi thư phòng, mọi người theo sát phía sau.

Đứng ở bên ngoài, Thái Sơ Thánh Vương nhìn về phía nhà tù Thanh Khâu xa xa.

Xa xa, hào quang tấn công hoa mỹ khiến cho phương hướng kia giống như có một vầng mặc trời sáng rực. Bên trên trời, hắc khí tràn ngập, nhìn qua vô cùng hỗn loạn.

Bốn phía Thanh Khâu, vô số cường giả bay lượn, đuổi bắt hung đồ.

- Thánh Vương, là thật sự, thật sự có hung ma đến xâm phạm, đang mạnh mẽ trấn thủ ở 18 tầng Địa Ngục!

Tên quan viên kia từ sau tiến lên trước nói.

- Câm mồm!

Ly tiên sinh quát lớn một tiếng.

- Ách!

Quan viên kia không rõ chuyện gì.

- 18 tầng Địa Ngục bốn phía có đại trận, muốn mạnh mẽ trấn thủ, cần phải để bốn phía mạnh mẽ công kích, cho dù khu vực gần 18 tầng Địa Ngục, cũng bị mạnh mẽ công kích, hiện tại đại trận bốn phía chưa động, 18 tầng Địa Ngục sẽ không sao!

Ly tiên sinh nói.

- Ách!

- Ngươi vừa rồi nói trăm vạn tù nhân chạy trốn?

Ly tiên sinh trầm giọng nói.

- Vâng, chúng ta bắt lấy được một tên, hắn nói, tất cả tù nhân đã chạy trốn, 18 tầng Địa Ngục, bây giờ không có một bóng người!

Tên quan viên kia lập tức nói.

- Không tốt, Chung Sơn ở 18 tầng Địa Ngục, Thánh Vương, việc này!

Lại một gã cận thần biến sắc.

- Tìm!

Thái Sơ Thánh Vương trầm giọng nói.

- Vâng!

- - -

Trăm vạn tù nhân đại bạo loạn, ánh mắt toàn bộ Thanh Khâu đều bị dẫn lại đây, tù nhân chạy trốn, quân đội đuổi bắt. Chung Sơn càng dễ dàng đi ra.

Chung Sơn không lựa chọn thoát khỏi Thanh Khâu thánh đô, dù sao, mình đại biểu cho Đại Tranh Thánh đình, mình là con tin, một khi mình rời đi, Đại Tranh ắt gặp tai ương ngập đầu.

Đương nhiên, Chung Sơn cũng đoán ra Thái Sơ Thánh Vương đoán mình sẽ không rời đi, chỉ là không biết khi nào mới tìm được mà thôi.

Thanh Khâu thánh đô, không hề nghi ngờ, nơi trung tâm nhất chính là Thanh Khâu Sơn. Thái Sơ hoàng cung.

Chung Sơn đến thẳng Thanh Khâu Sơn, cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi dễ tìm nhất cũng là nơi khó tìm nhất.

Không bao lâu, đi tới dưới chân núi Thanh Khâu Sơn, dưới chân núi xung quanh rất náo nhiệt, Chung Sơn trực tiếp tiến vào một nơi trong đó.

Có lẽ Thanh Khâu thánh đô thật sự quá lớn, nhà tù Thanh Khâu rất hỗn loạn, nhưng mà vẫn chưa tạo ảnh hưởng lớn tới nơi này.

Các loại kiến trúc vô cùng nguy nga, vô cùng khí phái.

Chung Sơn nhìn kiến trúc Thanh Khâu cũng vô cùng xảo hợp, tìm được một nơi.

Quảng trường Nhị Kỳ, Kỳ Hồn Tái Tuyển!

Kỳ Hồn Tái Tuyển?

Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn, Thái Sơ Thánh Đình còn có nhã hứng này? Còn có cờ vây đại tái? Thiệt hay giả?

Chung Sơn mang theo vẻ tò mò tới thẳng quảng trường cái gọi là Nhị Kỳ kia.

Quảng trường Nhị Kỳ vô cùng lớn, giờ phút này ước có 5, 6 vạn người vây ở trong này, phần lớn ăn mặc đều là một thân nho nhã, đều tới đây tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển.

Chờ Thái Sơ Thánh Vương tìm được mình, trong khoảng thời gian này Chung Sơn cũng nhàn tới phát hoảng, không phải thời điểm tu luyện, du ngoạn, hiện tại cũng không có cái tâm tình kia.

Kỳ Hồn Tái Tuyển?

Chung Sơn đạp bước đi vào quảng trường Nhị Kỳ, xem như chuẩn bị vài ngày kế tiếp ở lại trong này.

Trừ người tới tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển, còn có quan nhỏ chuyên môn phụ trách Kỳ Hồn Tái Tuyển này.

Trung tâm quảng trường giờ phút này có 100 bàn cờ vây, cũng chính là có 200 người ở trong đánh cờ. Mà rất nhiều người đều vây quanh xem. Tuy nhiên có một chút kỳ quái, chính là trong tay mỗi người đều cầm một cái quạt nhỏ kỳ dị. Chung Sơn đạp bước tiến tới xem.

- Chờ một chút, ngươi là lần đầu tiên tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển?

Một gã quan lại tiến lên hỏi.

- Ồ? Không sai.

Chung Sơn nói.

- Tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển, trước hết phải phá mười bộ tàn cờ, phá tàn cục, mới có tư cách tiến vào Kỳ Hồn Tái Tuyển. Tiếp đó phải trăm thắng liên tiếp, mới đủ đi tới Yên Hải Vân Sơn tiến hành Kỳ Hồn Đấu Cờ.

Tên quan kia nói.

Trăm thắng liên tiếp? Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc, trăm thắng liên tiếp cũng không phải là thắng trăm tràng, mà là thắng liên tiếp một trăm trận, không được 1 trận bại.

Đối với Kỳ Hồn Đấu Cờ, Chung Sơn không mấy để ý, dù sao, chính mình chỉ là tới đây một thời gian, chỉ để tiêu khiển mà thôi.

- Cũng tốt, phá cục như thế nào?

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

- Bên này, mời!

Tên quan kia lại rất có trách nhiệm.

Rất nhanh, Chung Sơn được đưa tới bên cạnh quảng trường, nơi đó bày đặt rất nhiều bàn, mười mấy quan lại chờ chán muốn chết.

- Thế nào, lão tam, lại có người mới đến đây? Đã có mười năm không có người mới tới rồi à?

Một tên quan lại cười nói.

- Trăm năm trước bắt đầu Kỳ Hồn Tái Tuyển, nên có tư cách đã sớm có, tuy nhiên có thể có người mới tham gia cũng không sao.

Một tên quan khác cười nói.

- Tốt lắm, lão lục, theo quy củ, lấy mười bộ tàn cờ ra đi.

Tên quan dẫn Chung Sơn tới nói.

- Được!

Trong đó một gã quan lại nhanh chóng lấy ra một tòa núi ngọc nhỏ, khoảng gần 2000 cái hình vuông, tên quan lại kia tùy tiện 10 cái, sau đó lại thu hồi ngọc bàn.

Đem mười tấm ngọc phẳng đặt xuống. Trong tấm ngọc vuông, chính là vẽ bàn cờ vây trắng đen. Đã vẽ rất nhiều cờ vây, hình như đều là bộ dạng hạ xuống một nửa.

- Ngươi cầm cờ đen, ngươi đánh trước, chỉ vào ô bàn cờ, bàn cờ sẽ tự mình hiện ra quân cờ của ngươi!

Tên quan kia lại nói.

Chung Sơn gật gật đầu đi ra phía trước.

Nhìn bộ tàn cờ thứ nhất, Chung Sơn mỉm cười, đầu ngón điểm lên bàn cờ, lập tức một cái đồ án quân đen xuất hiện trên bàn cờ, đồng thời, trên bàn cờ cũng đột nhiên xuất hiện một quân cờ trắng, hiển nhiên người lưu lại tàn cục, đã sớm bố trí.

Chung Sơn tuy rằng tu Đế Vương chi đạo, nhưng mà, đối với cờ vây đạo cũng không mấy xa lạ, cờ vây trọng ở bố cục, mà Chung Sơn chính là loại người cuồng bố cục, 1 pháp thông, vạn pháp thông, mặc dù ở Đại Tranh, kỳ đạo không bằng Nam Cung Thắng, nhưng mà, thiên hạ Đại Tranh muốn tìm ra vài người có thể thắng được Chung Sơn thì cũng không dễ dàng.

Chung Sơn không ngừng hạ cờ.

- Lão tam, người nọ có biết chơi cờ không? Nhanh như vậy? Không phải là mù quáng đi liều chứ!

Một tên quan lại nhìn thấy Chung Sơn hạ cờ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

- Thình thịch!

Đúng lúc này, cái bàn chỗ Chung Sơn toát ra một làn khói nhẹ.

- Phá?

- Nhanh như vậy?

- Thiệt hay giả?

Các quan lại tràn ngập kinh ngạc.

Chung Sơn không để ý đến mọi người, mà lại bắt đầu phá giải bộ cờ tàn thứ hai.

- Thình thịch!

- Thình thịch!

- Thình thịch!

......

Tiếng phá giải liên tiếp truyền tới. Các quan lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Cao thủ!

Khi Chung Sơn phá giải một cái tàn cục cuối cùng, trong lòng các quan lại không khỏi nổi lên ý niệm cao thủ trong đầu.

- Đây là chiết bài của ngài! Có được chiết bài là được tham gia Kỳ Hồn Tái Tuyển!

Người gọi là lão tâm kia đưa ra một cái quạt nhỏ.

Chung Sơn cầm vào tay, nhẹ nhàng mở ra, thật đúng giống một cái quạt, chỉ là đây rõ ràng là một cái Pháp bảo, trên cái quạt viết một số rõ to: 0

- Trước khi chơi cờ, đem chiết bài đặt vào trong cái lỗ trên bàn cờ, khi ngươi thắng một trận, nó sẽ ghi lại, mỗi một trận thắng sẽ tăng thêm một số, nhưng mà chỉ cần thất bại, toàn bộ sẽ trở lại 0.

Người tên lão tam kia nói.

- Đa tạ!

Chung Sơn gật gật đầu, đạp bước đi vào trong đấu trường.

100 bàn cờ, rất nhiều kỳ sĩ vây quanh, nhóm kỳ sĩ không chỉ chơi cờ, lại có người xem đánh cờ. Xem chơi cờ có thể gia tăng kỳ nghệ của mình, cũng có thể tăng cường cảnh giới của mình.

100 bàn cờ, trong đó một bàn cờ vây nhiều người vây xem nhất, ngay tại lúc Chung Sơn đi lên, bỗng nhiên bên trong truyền đến một tiếng hô to.

- Tư Mã Thiên Quân, 99 thắng liên tiếp!

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui