Trường Sinh Bất Tử

Trên bầu trời một đạo thiên lôi, trong đầu mọi người cũng là một đạo thiên lôi, mọi người dường như đều bị thiên lôi trong đầu chính mình đánh cho choáng váng.

Phong Trủng Cương Vực đệ nhất Kỳ Thánh, Si Mị Kỳ Thánh, bị một ván cờ bức hộc máu?

Giống Tư Mã Túng Hoành lúc trước, cuối cùng bị một ván cờ làm cho hộc máu? Vậy ai còn có thể chơi cờ cùng hắn so?

- Nhị bá, này, không phải giống như ngươi lúc trước sao?

Tư Mã Thiên Quân hỏi Tư Mã Túng Hoành.

Tư Mã Túng Hoành giờ phút này há mồm ngạc nhiên, trong nháy mắt hình như chết lặng.

- Tiểu vương gia, ngươi xem?

Ly tiên sinh mày nhướng lên.

- Đại Tranh Thánh Vương tu kỳ đạo sao?

Tư Mã Thanh cổ quái nói.

- Tô A Phật, rốt cuộc thế nào?

Cửu Vĩ Quận chúa hỏi Tô A Phật.

- Không, không rõ ràng lắm, Si Mị Kỳ Thánh hộc máu, dường như, dường như Chung Sơn thắng?

Tô A Phật nói giật cục.

- Ách, hạ bừa cũng có thể thắng? Những kẻ chơi cờ lúc trước, kỳ nghệ đều vứt cho chó ăn đi!

Cửu Vĩ Quận chúa đầy mặt khinh thường.

Tô A Phật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lời này bị kỳ sĩ khác nghe được, còn không tức giận đến hộc máu?

Trên đài lộ thiên, Chung Sơn nhìn Si Mị Kỳ Thánh, sau khi Si Mị Kỳ Thánh phun ra một ngụm tinh huyết, chẳng những không như Tư Mã Túng Hoành, ngược lại khí sắc càng thêm tốt.

Đầu bạc râu bạc trắng, quỷ dị đột nhiên dần dần biến sắc, biến thành màu xanh nhàn nhạt.

- Ha ha ha ha cáp............!

Si Mị Kỳ Thánh cười to một trận.

Mọi người cổ quái, Si Mị Kỳ Thánh không phải bị đả kích nên điên rồi chứ?

Lúc trước mọi người còn đang suy nghĩ, Chung Sơn một ván đánh bại Si Mị Kỳ Thánh, tin tức truyền tới Thanh Khâu vô cùng chấn động, hiện tại xem ra, chấn động còn không dừng, Chung Sơn bức điên Si Mị Kỳ Thánh, đây mới là tin tức lớn.

Chung Sơn đứng dậy trịnh trọng nhìn về phía Si Mị Kỳ Thánh.

Si Mị Kỳ Thánh cười to, vô số nguyên khí thiên địa tuôn đến Si Mị Kỳ Thánh, thậm chí, Chung Sơn còn cảm nhận được số mệnh, công đức.

Si Mị Kỳ Thánh không ngờ đột phá?

Sau khi cười to một trận, Si Mị Kỳ Thánh đứng dậy, cúi đầu thật sâu đối với Chung Sơn:

- Chung tiên sinh đại tài, đa tạ Chung tiên sinh!

- Chúc mừng Si Mị Kỳ Thánh, đột phá Cổ Tiên cảnh!

Chung Sơn hâm mộ.

Cổ Tiên, sau Đại Tiên chính là Cổ Tiên, đây là loại cảnh giới nào? Si Mị Kỳ Thánh không ngờ bởi vì một ván cờ liền đột phá?

Chung Sơn không hâm mộ đó là chuyện không có khả năng, ngẫm lại chính mình, còn đang quanh quẩn tại Thiên Tiên tam trọng thiên, đồng dạng một ván cờ, Si Mị Kỳ Thánh không ngờ đã thành Cổ Tiên.

Dương gian, Si Mị Kỳ Thánh đột phá đến Cổ Tiên, mà âm phủ, Nam Cung Thắng cũng chính thức đặt chân cảnh giới Đại Tiên.

- Nam Cung Thắng Đại Tiên!

Chung Sơn nhìn Nam Cung Thắng vừa lòng nói.

- Đa tạ Thánh Vương thành toàn!

Nam Cung Thắng cung bái.

Dương gian.

- Chúc mừng Si Mị Kỳ Thánh, đặt chân Cổ Tiên chi cảnh!

Ly tiên sinh nói.

- Chúc mừng Si Mị Kỳ Thánh!

Người vây xem đều hô lên tiếng chúc mừng.

Si Mị Kỳ Thánh gật đầu đối với mọi người, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Chung tiên sinh trợ giúp, Si Mị suốt đời khó quên, ván cờ đã phá, Si Mị cam bái hạ phong!

Mọi người đều ghen tị nhìn về phía Chung Sơn, người này quá yêu nghiệt.

- Si Mị Kỳ Thánh không cần như thế, giờ phút này cảnh giới ngươi đề thăng, nếu như làm trận nữa. Người bại có lẽ chính là Chung Sơn!

Chung Sơn lập tức nói.

- Không, Si Mị thấy từ đầu đến cuối, thần sắc Chung tiên sinh cũng không có chút dao động, luôn luôn ung dung, nói cách khác, kỳ đạo Chung tiên sinh hơn xa Si Mị.

Si Mị Kỳ Thánh đầy mặt thành khẩn.

- Ách!

Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc, không biết nói gì. Cái này phải nói như thế nào? Không động? Cho dù hạ thêm trăm nước, thần sắc Chung Sơn cũng sẽ không có chút dao động, bởi vì, đánh cờ với Si Mị Kỳ Thánh căn bản không phải chính mình, mà là âm phủ Nam Cung Thắng.

- Chung Sơn, hạ cờ rất tốt, tạo mặt mũi cho Cửu Vĩ quận phủ ta!

Cửu Vĩ Quận chúa hưng phấn bay lại.

- Người mạnh, ngươi quá mạnh rồi!

Tô A Phật cũng bay lại đây.

Ánh mắt cường giả tứ phương nhìn về phía Chung Sơn đều là tràn ngập phức tạp.

- Ly tiên sinh! Tại hạ có nghi hoặc muốn hỏi, muốn lãnh giáo Ly tiên sinh.

Tư Mã Thanh nhíu mày.

- Tiểu vương gia mời nói!

- Thánh Vương rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vì sao để mặc cho Chung Sơn như vậy?

Tư Mã Thanh nghi hoặc nói.

Ly tiên sinh lộ ra một tia cười khổ nói:

- Đế tâm khó dò, Thánh Vương có tính toán riêng!

Tư Mã Thanh lại nhìn thoáng qua Chung Sơn thật sâu.

Xa xa, Cửu Vĩ Quận chúa rất đắc ý nói:

- Si Mị Kỳ Thánh? Kỳ của ngươi cũng không được tốt lắm? Ngay cả cái môn khách của quý phủ ta cũng hạ được, sao có thể kêu đệ nhất Kỳ Thánh? Ta thấy, danh tiếng đệ nhất Kỳ Thánh này vẫn nên chuyển cho Chung Sơn đi!

- Quận chúa nói rất đúng, tại hạ quả thật không thích hợp danh tiếng đệ nhất Kỳ Thánh, Chung tiên sinh hoàn toàn xứng đáng!

Si Mị Kỳ Thánh cười nói.

Si Mị Kỳ Thánh hình như không quan tâm những hư danh ngoại vật này, nói chuyện tương đối thản nhiên.

- Si Mị Kỳ Thánh quá khiêm nhượng, vừa rồi chỉ là Chung Sơn nhất thời may mắn mà thôi, chỉ là Chung Sơn có một chuyện không rõ, lần Hồn Dịch này rốt cuộc vì cái gì? Cổ Tiên Mật Cảnh theo như lời Tử Tiêu Giáo chủ?

Chung Sơn tò mò hỏi.

Si Mị Kỳ Thánh nhìn thoáng qua Chung Sơn thật sâu, gật đầu nói:

- Là vì cái Cổ Tiên Mật Cảnh kia, ngươi đã là người Thái Sơ, ta cũng nói thẳng! Hơn nữa việc này, hơn phân nửa còn liên quan tới ngươi.

- Hả?

Si Mị Kỳ Thánh nhìn một vòng kỳ sĩ, thản nhiên nói:

- Nếu mọi người đều có thể tới đây, cũng coi như hữu duyên, cùng nhau lưu lại nhìn một ván đi!

- Phải!

Các kỳ sĩ nhao nhao đáp.

- Chung tiên sinh, mời đi theo ta.

Si Mị Kỳ Thánh nói.

Nói xong, dẫn Chung Sơn bay về phía trước.

Về phần những người khác, có thể được lưu lại đã vô cùng vinh hạnh, bởi vậy, đều chờ ở tứ phương.

Trên đỉnh ngọn núi cao nhất. Một hàng bốn người dừng ở đỉnh ngọn núi.

Mây mù lượn lờ bốn phía, căn bản không thấy rõ cảnh sắc ở ngoài mười trượng.

Si Mị Kỳ Thánh vung tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết, từ đỉnh ngọn núi, hướng về bốn phương tám hướng, vô số mây mù ầm ầm thối lui, lui về bốn phương tám hướng, trong giây lát, một mảnh Yên Hải đại vụ bị đánh tan hơn phân nửa.

Liếc mắt một cái nhìn lại, trên biển rộng vô hạn bao la bát ngát, đại lượng hải đảo, có chút hải đảo có đất màu đen, có chút hải đảo có đất màu trắng.

Si Mị Kỳ Thánh vung tay lên, chỗ sâu trong biển rộng bỗng nhiên nổi lên một cái hải đảo, vẻ ngoài tối đen.

- Đây là?

Chung Sơn nhíu mày.

- Đây mới là 'Thiên Ách Kỳ Cục' chân chính, lúc trước ta bố trí, vẻn vẹn chỉ là một bộ phận lĩnh ngộ ra từ trong Thiên Ách Kỳ Cục này mà thôi, từ sư tổ ta bắt đầu, ở trong này thử phá giải, nhưng cho tới hôm nay cũng còn chưa phá giải được. Còn mời Chung tiên sinh phá vỡ!

Si Mị Kỳ Thánh nói.

- Thiên Ách Kỳ Cục chân chính?

Trên mặt Chung Sơn lộ ra vẻ kinh hãi.

Thiệt hay giả? Si Mị Kỳ Thánh vẻn vẹn chỉ bằng vào một bộ phận Thiên Ách Kỳ Cục, liền khoa trương như vậy, chân chính Thiên Ách Kỳ Cục sẽ biến thái cỡ nào?

- Phá cục có ích lợi gì?

Cửu Vĩ Quận chúa hỏi.

- Phá cục, Cổ Tiên Mật Cảnh sẽ mở ra!

Si Mị Kỳ Thánh trịnh trọng nói.

- Cổ Tiên Mật Cảnh? Rốt cuộc là Cổ Tiên nào?

Cửu Vĩ Quận chúa nghi hoặc.

- Thanh Khâu Hồ tộc đệ nhất Hồ, một cường giả tuyệt thế từng làm tùy tùng cho Thánh nhân. Sau khi ngã xuống, nơi này chính là mộ trủng của hắn.

Si Mị Kỳ Thánh hít vào một hơi thật sâ.

- Ngươi đang đào mộ phần người ta?

Tô A Phật hơi hơi kinh ngạc.

Đào mộ phần? Nghe được Tô A Phật nói, sắc mặt Si Mị Kỳ Thánh tốt mấy cũng hơi hơi tối sầm.

- Vị Cổ Tiên kia bảo Hồ tộc ta cố hết sức mở ra.

Si Mị Kỳ Thánh trịnh trọng nói.

- Trên đời sao có người như thế? Để hậu bối đào mộ phần chính mình?

Cửu Vĩ Quận chúa đầy mặt hồ nghi.

Si Mị Kỳ Thánh không nói gì, lắc đầu đáp:

- Vị tiền bối kia từng nói qua, này mật cảnh trong, có đối ta Hồ tộc một ít công đạo, nhường chúng ta đời sau Hồ tộc phải không ngừng phá giải, hắn tâm nguyện, chính là Hồ tộc có thể tái tiến vào mật cảnh trong.

Cửu Vĩ Quận chúa đầy mặt hồ nghi, Tô A Phật cũng tỏ vẻ không tin, ánh mắt nhìn Si Mị Kỳ Thánh không nói gì, chính mình đường đường Hồ tộc Cổ Tiên, có cần thiết lừa đám tiểu bối các ngươi sao? Ta gửi một lá thư cho Thái Sơ Thánh Vương, các ngươi còn không hết sức phá giải cho ta?

Chung Sơn bất đồng cùng người khác, Chung Sơn so với người khác còn thâm sâu hơn.

Thứ nhất, Soán Mệnh Sư lão già Tử Dương gia nói với Cửu Vĩ Quận chúa, lần Hồn Dịch này nàng sẽ có may mắn lớn! Hiện tại may mắn lớn còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là sau khi mở ra Cổ Tiên Mật Cảnh?

Thứ hai, Tử Tiêu Giáo chủ đến, đã mấy chục vạn năm, hắn cũng không đến một lần, vì sao vừa vặn lần này muốn tới? Có phải Tử Tiêu Giáo chủ cũng hiểu được một ít thôi toán chi thuật hay không? Hoặc là có người chỉ điểm hắn? Nếu không vì sao lần này tới xảo diệu như vậy?

Thứ ba, giống như chính mình có thể phá giải một nửa với Nam Cung Thắng.

Chẳng lẽ Cổ Tiên Mật Cảnh này nhất định cần phải phá sao?

- Chung tiên sinh, ngươi thấy thế nào?

Si Mị Kỳ Thánh nhìn về phía Chung Sơn.

- Làm hết sức!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Được, vậy ta hạ quân cờ!

Si Mị Kỳ Thánh kích động một trận.

Tổ sư bắt đầu nghiên cứu cục kỳ này, đến thế hệ chính mình, kỳ đạo đạt tới đỉnh phong, nhưng như trước vẫn không phá được, mắt thấy tóc hoa râm, sắp đến thiên nhân ngũ suy, không thể tưởng được ở ngày thọ nguyên gần tới, chẳng những đột phá cảnh giới Đại Tiên, còn đưa tới người phá trận. Thiên giúp Si Mị ta a!

Chung Sơn xem bố cục trước mắt, giống y đúc với bố cục Si Mị Kỳ Thánh bày. Chỉ là lần hạ cờ tiếp theo khẳng định bất đồng.

Âm phủ, Nam Cung Thắng đạt tới cảnh giới Đại Tiên, cảnh giới đột phá. Nhưng một bàn cờ mới nữa lại bày ra trước mắt.

Phá thiên ách lần nữa.

Mà trời cao Yên Hải này, trên trời cao vô hạn, giờ phút này đang có một điểm đen đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới.

Đúng là Tử Tiêu Giáo chủ lúc trước rút đi.

Tử Tiêu Giáo chủ đạp ở trên hư không, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động phía dưới, Yên Hải Vân Sơn khổng lồ có lẽ có thể che khuất tầm mắt người khác, nhưng tuyệt đối không che được tầm mắt Tử Tiêu Giáo chủ.

Tử Tiêu Giáo chủ vẫn không nhúc nhích, hình như đang chờ đợi phá cục cuối cùng, cùng đợi Cổ Tiên Mật Cảnh mở ra.

- Cửu Vĩ Thiên Hồ chi mộ? Trí giả đệ nhất Phong Trủng Cương Vực, đã chết cũng không sống yên ổn, một ván cờ bố trí đến mấy chục vạn năm sau? Thật là yêu nghiệt, ngươi rốt cuộc bày ra thế cục gì?

Tử Tiêu Giáo chủ thản nhiên nói.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui