Trường Sinh Bất Tử

Trong núi sâu, trên bờ một khe suối nhỏ.

Bản thân Chung Sơn, đang bôi thứ gì đó lên mặt Thiên Linh Nhi.

"Chung Sơn, với bộ dáng thế này có thể lên đường sao?" Thiên Linh Nhi ngồi trên một tảng đá lớn, tùy ý để Chung Sơn bôi cái thứ nhựa cây ẩm ướt lên mặt mình.

Chung Sơn một mặt bôi, một mặt không ngừng so sánh nói: "Ừ, thế này tốt rồi, đây là phát cuối, trong nửa giờ không được dùng tay đụng vào, để nhựa cây khô đã."

"Ừ" Thiên Linh Nhi nghi ngờ gật đầu. Mắt trợn to lên không biết trên mặt mình đã bị Chung Sơn bôi cái thứ gì.

“Xong rồi” Chung Sơn thỏa mãn gật đầu.

“Xong rồi à?” Thiên Linh Nhi hưng phấn nói, ngay lập tức chạy đến khe suối soi vào.

Thấy hình chiếu trong nước, sắc mặt Thiên Linh Nhi đại biến.

“Aaaaaa”

Thiên Linh Nhi sợ hãi rít lên, âm thanh tựa như xuyên thấu mây xanh, mãi cho đến khi bầu trời trở lại bình thường, Chung Sơn ở một bên, lại lộ ra bộ dáng tươi cười hài lòng.

Sau tiếng kêu sợ hãi, Thiên Linh Nhi lập tức muốn lấy tay xoa mặt.

“Không được động” Chung Sơn lập tức kêu lên.

“Không đâu, xấu chết được, sao ngươi lại khiến ta xấu đến như vậy? Thiên Linh Nhi lập tức cả kinh kêu lên.

Chung Sơn bắt ngay cổ tay trắng nõn của Thiên Linh Nhi, thở dài nói: “Ai bảo ngươi quá đẹp làm chi? Nếu gặp phải cao thủ như Diệu Tiên nhân, cũng không có vận khí tự cứu mình lần thứ hai đâu.”

Thiên Linh Nhi lúc đầu còn muốn dãy dụa, nhưng lúc Chung Sơn nói nàng xinh đẹp, lập tức cả người căng thẳng lên, dường như đối với đánh giá bình thường của Chung Sơn đặc biệt để ý.

“Phải không đó?” Thiên Linh Nhi bình tĩnh lại, có chút không chắn chắc hỏi, nhưng mà, trên mặt cũng lộ ra tia ửng đỏ.

“Đương nhiên, ngươi chẳng lẽ còn nghĩ sẽ gặp lại Diệu Tiên nhân lần thứ hai.” Chung Sơn buông cổ tay của Thiên Linh Nhi ra nói.

Chung Sơn buông tay, trong lòng Thiên Linh Nhi thoáng cảm thấy thất vọng.

“Ta mới không muốn.” Thiên Linh Nhi lắc đầu nói.

“Cứ như vậy nhé, trong lòng ta, dù Linh Nhi có xinh đẹp hoặc xấu xí thế này, cũng là để người ngoài nhìn.” Chung Sơn tiếp tục an ủi.

“uh” Thiên Linh Nhi gật đầu, bề ngoài không hề phản đối.

Ba ngày sau, Chung Sơn cùng nữ nhân xấu xí đó Thiên Linh Nhi dịch dung xuất hiện tại phía trên một hạp cốc.

Bên dưới hạp cốc, bị phần lớn sương trắng che khuất, không nhìn thấy điểm cuối chút nào.

“Ngươi xác định chính là chỗ này?” Chung Sơn nghi hoặc nhìn xuống bên dưới thâm cốc nói.

“Đương nhiên, phía trên tảng đá kia còn có hai dấu chân to.” Thiên Linh Nhi chỉ vào một bên khối đá lớn nói.

Đi đến kế bên, quả nhiên nhìn thấy trên khối đá to có dấu chân lõm xuống, Thiên Linh Nhi nói không sai.

“Đi, chúng ta xuống dưới.” Xác nhận xong, Chung Sơn gật đầu, cùng Thiên Linh Nhi men theo triền núi, chậm rãi hướng trong cốc mà đi.

Sơn lộ tương đối dốc, nhưng do có chuẩn bị, Chung Sơn rất nhanh hạ xuống khe cốc.

Trong khe cốc hơi tối tăm, nhưng mà có hai chỗ phát ra ánh sáng đặc biệt.

Tại hai phía Bắc Nam nơi đáy cốc, có một vật thể quái dị hình bán cầu đường kính hai thước phát ra lam quang, tựa như một cái vung lớn.

Tài liệu giống như một cái niêm mạc trong suốt, vây lấy bên trong là một thứ gì đó không biết tên. Hình như là một quả trứng lớn bình thường, phần lớn nằm trong vách núi, chỉ lộ ra bên ngoài một chút mà thôi.

Có điều, ngay bên cạnh ngoài hai quả trứng lớn này, mỗi cái đều mọc ra một đóa hoa đặc biệt.

Hoa phi thường đặc biệt, to cỡ chậu rửa mặt, vẻn vẹn chỉ có hai phiến lá tựa như lục bảo thạch, chỗ thân cây, rẽ ra thành bốn cái tu ghim vào bên trong quả trứng, dường như để hút chất dinh dưỡng từ đó ra.

Chính giữa đóa hoa trông như chậu rửa mặt đó, chỗ nhị hoa, lập lòe từng tia hồ quang, như ẩn như hiện, nhìn thấy vô cùng kỳ lạ.

Lôi hoa?

Không cần Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn từ chỗ thần kỳ của đóa hoa cũng đã đoán được tên của nó, nhưng quả trứng lớn đó là thứ gì? Chung Sơn mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng mà, có thể thấy bên trong quả trứng, nhất định có cất giấu phần lớn năng lượng lôi hệ, bởi vì lôi điện chỗ nhụy Lôi hoa sẽ không tự nhiên mà có, khẳng định là hấp thu từ bên trong quả trứng lớn.

“Lần trước đến nó còn chưa nở, bây giờ đã nở, có thể hái rồi.” Thiên Linh Nhi hưng phấn nói, đồng thời muốn nhảy xuống.

“Đợi đã.” Chung Sơn giữ chặt Thiên Linh Nhi.

Khẽ nhíu mày, Chung Sơn quan sát hoàn cảnh kỳ dị ở bốn phía.

Trong phế tích, đại lượng gạch vụn, núi đá nứt vỡ, dưới khe sơn cốc là đá vỡ, dường như trước đây đã từng có tuyệt thế cường giả đại chiến trong này, nhưng mà, chu vi sơn bích không có vết nứt, không bình thường.

“Sao thế?” Thiên Linh Nhi nghi ngờ hỏi.

“Lần trước đến đây cũng giống thế này phải không? Trong sơn cốc, còn có những thứ khác đúng không?” Chung Sơn nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Không có a, cùng với lúc trước giống nhau, không có bất kỳ sinh linh nào khác.” Thiên Linh Nhi nói.

Nhưng Chung Sơn vẫn chưa xác định, lật tay nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh ném về phía chỗ lôi hoa.

“Ba!” Hòn đá bỗng nhiên vỡ vụn.

Chung Sơn nhìn thấy một cái roi, từ dưới đống đổ nát bỗng nhiên vung ra, đầu nhọn ở mũi roi thoáng cái đem hòn đá đánh nát.

Thấy một màn như vậy, đồng tử Chung Sơn co rút lại, đó là cái gì?

Dường như để giải đáp nghi ngờ của Chung Sơn, sau khi hòn đá bị đánh nát, trên mặt đất chỗ đống đổ nát đột nhiên run động.

“Ầm ầm”

Mặt đất không ngừng run rẩy, Chung Sơn hướng phía sau lùi lại, Thiên Linh Nhi đạp Hồng Lăng bay lên trời, vẻ mặt đề phòng nhìn bao quát phế tích.

“Rầm ầm ầm…”

Từ đống đổ nát từ từ bò ra một đám giáp xác.

Bò cạp, hàng loạt bò cạp có độc, màu đen nhánh, nếu không tính đuôi thì dài nhất là một thước, nếu tính thêm thì dài cỡ mười thước, nhiều bò cạp như thế nhanh chóng từ đống đổ nát bò ra, dường như đối với người ngoài hết sức chống đối.

Hòn đá lúc này dường như không phải bị roi hủy, mà là bị đuôi bò cạp đánh nát.

Mấy con bò cạp này, ở đây bảo vệ Lôi hoa sao?

Nhìn chiếc đuôi bò cạp màu đỏ tươi, trong lòng Chung Sơn sợ hãi than.

“Sao lại nhiều bò cạp như vậy? Lần trước không có a.” Bay trên không trung, Thiên Linh Nhi lo lắng kêu lên.

Bởi vì do bò cạp quấy nhiễu, khiến cho Lôi hoa tự phòng bị kín kẽ bốn phía không kẽ hở.

"Là khí thế của Nhiếp Vu tông chủ, khi phóng thích khí thế của tông chủ, liền đem tất cả bò cạp chặn lại, khiến bọn chúng động đậy không được, hoàn toàn không dám, mà cũng không thể bò ra." Chung Sơn cẩn thận lấy ra đại đao quan sát lũ bò cạp.

Đống đổ nát trên mặt đất là do lũ bò cạp này tạo thành sao? Là bọn chúng đào thành động, làm ra thành một phế tích à?

“Ba”

Một chiếc đuôi bò cạp duỗi đến trước mặt Chung Sơn. Độc châm màu đỏ tươi dường như muốn đem Chung Sơn một châm giết chết. Vung đại đao lên, một đao chém đứt độc châm nơi đuôi con bò cạp.

“Đương”

Một đao toàn lực của Chung Sơn đem cái đuôi bò cạp cắt đứt, tiên thể lướt xuống, một đao chém lên đầu bò cạp, cùng với một tiếng vang thật lớn, dưới lực lượng của cự đao, mãnh liệt bắn ngược trở về.

Mai bò cạp thật chắc chắn.

Tuy trong lòng cảm thán nhưng Chung Sơn không dám chậm trễ chút nào, bởi vì đã có mấy chiếc đuôi bò cạp lướt đến.

Chung Sơn vung đao lên, Thiên Linh Nhi ở giữa không trung cũng chỉ huy Hồng Lăng trợ giúp Chung Sơn.

Lúc Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi dây dưa cùng đám bò cạp, ở phía trên hai ngươi, nơi cửa hạp cốc lại nghênh đón một đám người.

Đúng là đám người Thi tiên sinh trước đó không lâu tiến vào Bát Môn Kim Tỏa trận để tìm Cửu Long Phương Thiên.

"Bệ hạ, nhất định là nơi này, trong cốc có hai đóa Lôi hoa, hiện tại chắc đã thành thục, vừa khéo mang về cho thái tử luyện chế lại Thăng Đan." Một nam tử toàn thân khôi giáp cung kính nói.

"Lôi Đình, ngươi sủng ái thái tử như vậy, bây giờ nó đối với ngươi còn thân hơn ta." Hoàng đế cười nói.

"Bệ hạ quá lo rồi, thái tử gọi thần là cậu, thần đương nhiên phải suy nghĩ nhiều dùm thái tử." Trên mặt khôi giáp nam tử lộ ra bộ dáng tự đắc nói.

“Ha ha, được, người một nhà không nói hai lời, đi, đi lấy Lôi hoa.” Hoàng đế mở miệng cười nói, mang theo hàm ý lôi kéo trong đó.

“Vâng” Lôi Đình thoáng cảm động nói.

Bên cạnh Thi tiên sinh đứng ở phía sau quan sát, cái gì cũng không nói. Sau khi hoàng đế an bài, từng tốp người, cùng nhau hướng về hạp cốc bay đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui