Trường Sinh Bất Tử

Âm phủ, Đại Tranh Thánh đình, Xương Kinh!

Trong thiên lao.

Chung Sơn theo Liễu Vô Song tới. Đi tới cửa Thiên Lao, ngục tốt vừa thấy Chung Sơn, ầm ầm quỳ lạy.

Liễu Vô Song lập tức phất tay, đại lượng ngục tốt tránh đường.

Theo Liễu Vô Song, Chung Sơn đi tới một cái đại điện vô cùng rộng thoáng, có hai người đang đứng ở cửa điện.

Chung Sơn ngồi ở phía trên vị trí đại Điện chủ, búng một ngón tay, trong hư không xuất hiện một trận lục quang như ẩn như hiện, mà bên trong, chính là Lạc Tinh Trần!

Lạc Tinh Trần ngồi xếp bằng, bộ dạng thờ ơ, nhưng là, Chung Sơn từ lông mi rung động của hắn biết được, trong lòng Lạc Tinh Trần phi thường để ý.

- Lập tức, ngươi chỉ nhìn là được rồi, Chung Sơn ta nói được là làm được.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Khi nói chuyện, Chung Sơn lật tay, lam quang kia dần dần biến mất, thật giống như chưa từng có.

Liễu Vô Song mở to mắt, thật ra thì Liễu Vô Song cũng vô cùng tò mò, Thánh vương làm sao đưa tim của Trần Tiểu Thiến cho Lạc Tinh Trần, đây thật bất khả tư nghị, làm cách nào a?

- Dẫn Trần Tiểu Thiến tới!

Chung Sơn nói.

Liễu Vô Song vung tay lên, một gã ngục tốt bên kia lập tức gật đầu, nhanh chóng rời đi, không bao lâu, Trần Tiểu Thiến bị mang tới đây.

Trên người Trần Tiểu Thiến không có chút gông xiềng nào, nhưng là, tu vi bị khóa, đạo lữ bỏ mình, cái này so với gông xiềng gì cũng lớn hơn, cả người thật giống như tiều tụy hơn rất nhiều.

Hơi chết lặng khi bị dẫn tới đại điện.

Một bên Lạc Tinh Trần đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc, chẳng qua là giờ phút này bởi vì Chung Sơn, nói chuyện ngoại giới nghe không được, cho dù đứng ở chỗ này, người khác cũng không thấy mình.

Trần Tiểu Thiến mờ mịt nhìn thoáng qua Chung Sơn, thần sắc rất chết lặng.

- Dẫn Trần Tử Hào tới!

Chung Sơn nói lần nữa.

- Rõ!

Rất nhanh, Trần Tử Hào cũng bị dẫn vào đại điện. Trần Tử Hào mặt ủ mày chau, gương mặt trầm trọng.

Vừa vào đại điện, thấy Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, trong mắt lóe lên một cổ lửa giận, nhưng sau một khắc đã ẩn dấu đi.

- Hào ca!

Trần Tiểu Thiến chợt thấy Trần Tử Hào, ánh mắt chết lặng chợt sáng ngời.

Lập tức bổ nhào về phía Trần Tử Hào.

- Hào ca, ngươi cũng bị bắt?

Trần Tiểu Thiến nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Giờ phút này Trần Tử Hào còn không mất phong độ của nam nhân, thấy Trần Tiểu Thiến, mặt liền biến sắc, ôm cổ Trần Tiểu Thiến.

Hình ảnh uyên ương số khổ bị hãm hại.

- Không có chuyện gì, còn có ta ở đây!

Trần Tử Hào nói.

Trần Tiểu Thiến thật giống như trong nháy mắt có trụ chống, nước mắt không ngừng rơi. Sợ hãi cùng bàng hoàng ngay từ đầu thật giống như ít đi rất nhiều.

Liễu Vô Song cổ quái nhìn một màn này, đôi uyên ương lưu vong này, Thánh vương làm sao lại chia rẽ bọn họ? Còn đưa tim của Trần Tiểu Thiến cho Lạc Tinh Trần? Điều này có thể sao?

Bất kể có thể hay không, Liễu Vô Song cũng khẳng định, Lạc Tinh Trần vừa thấy một màn như vậy, khẳng định trái tim tan nát rồi.

Chung Sơn vẫn không vội không chậm như cũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn của ghế, chờ đợi hai người tâm sự.

Chờ một nén nhang, Trần Tử Hào đã an ủi tốt Trần Tiểu Thiến, lúc này mới nhìn về phía Chung Sơn.

- Đại Tranh Thánh vương, Chung Sơn?

Trần Tử Hào trầm trọng nói.

- Thời Không Đạo tràng phó Giáo chủ, Trần Tử Hào?

Chung Sơn nói.

- Thời Không Đạo tràng, bây giờ còn có Thời Không Đạo tràng sao? Đã bị các ngươi phá hủy, giết Giáo chủ, ngươi còn bắt chúng ta làm gì? Có âm mưu gì?

Trần Tử Hào chất vấn.

- Ngươi cứ nói đi?

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Ta làm sao biết ngươi có âm mưu gì, có âm mưu gì thì nói mau, sống hay chết cho thống khoái!

Trần Tử Hào kêu lên.

- Âm mưu? Không phải là ta có âm mưu gì, là lo lắng ngươi có âm mưu, cuộc chiến giữa Đại Tranh cùng Thời Không Đạo tràng, Lạc Tinh Trần vẫn lạc, Chung Sơn ta cùng Thời Không Đạo tràng đã kết thù hận, ta không nên cẩn thận sau này Thời Không Đạo tràng trả thù sao? Trần Tử Hào ngươi sau này trả thù Đại Tranh ta thì làm như thế nào? Đây chính là lý do ta không thể không bắt các ngươi?

Chung Sơn lắc đầu.

Trần Tử Hào bỗng nhiên có loại vọng động muốn hộc máu, chỉ vì sợ ta báo thù cho Lạc Tinh Trần, đã phá huỷ Thời Không Đạo tràng? Đã bắt chúng ta?

Trần Tử Hào ta rỗi rãnh như vậy sao? Vì cái gì ta phải báo thù cho Lạc Tinh Trần? Lão tử ước gì Lạc Tinh Trần chết sớm a.

Trần Tử Hào vô cùng buồn bực, chính mình coi là cái gì đây? Tai bay vạ gió? Chẳng lẽ trước kia chính mình biểu hiện trung thành với Lạc Tinh Trần quá sâu? Thế cho nên tất cả mọi người tin?

- Trần Tử Hào ta thề với trời, ta tuyệt đối sẽ không báo thù cho Lạc Tinh Trần, tuyệt đối sẽ không! Nếu có ý niệm báo thù cho Lạc Tinh Trần, tất sẽ chịu hàng tỉ Thiên Ma mê hoặc dẫn tới loạn tâm.

Trần Tử Hào thề nói.

Tai bay vạ gió, cuộc sống lao tù trong hai năm này, Trần Tử Hào đã chịu đủ rồi.

Lắc đầu, Chung Sơn thản nhiên nói:

- Ta không tin lời thề, ngươi cũng không phải là Chú Ngôn Sư, ta làm sao có thể tin là thật?

Cái này, Trần Tử Hào lo lắng, không tin? Không tin thì làm như thế nào? Có rồi.

Ôm lấy Trần Tiểu Thiến, Trần Tử Hào nói:

- Nàng, Chung Thánh Vương nhận biết chứ?

Vì cầu sinh, Trần Tử Hào lập tức dùng tới danh xưng cung kính nói với Chung Sơn.

- Trần Tiểu Thiến, là đạo lữ của Lạc Tinh Trần, thân muội muội của ngươi!

Chung Sơn gật đầu.

- Chúng ta căn bản không phải là huynh muội, nàng là đạo lữ thanh mai trúc mã của ta, từ nhỏ vẫn là nữ nhân của ta.

Trần Tử Hào lập tức nói.

- Nga?

- Chúng ta luôn luôn vô cùng ân ái, chẳng qua là về sau gặp được Lạc Tinh Trần, tên Lạc Tinh Trần xấu xa này, hắn cưỡng bức tách chúng ta ra, chiếm đoạt Tiểu Thiến, ta là vì Tiểu Thiến, mới sống nhờ ở Thời Không Đạo tràng, mỗi khi nhìn thấy Lạc Tinh Trần bắt buộc Tiểu Thiến làm chyện nàng không thích, tâm ta cũng quặn đau, ta căn bản không phải tôn trọng Lạc Tinh Trần, mà là vì Tiểu Thiến, luôn luôn nhẫn nhục sống cho qua ngày đoạn tháng. Hiện tại, Lạc Tinh Trần đã chết, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể còn muốn báo thù cho hắn? Chung Thánh Vương, ta muốn cảm tạ ngươi, là ngươi giết Lạc Tinh Trần, rốt cục giải thoát cho Tiểu Thiến.

Trần Tử Hào lập tức nói.

Trần Tiểu Thiến bên cạnh nhướng mày, muốn phản bác, nhưng là, thấy ánh mắt ám hiệu của Trần Tử Hào, cắn cắn môi, cái gì cũng không nói, trong mắt chẳng qua là không ngừng rơi đầy nước mắt.

Bởi vì, sự thật cũng không phải là như Trần Tử Hào nói, Lạc Tinh Trần không có chia rẽ bọn họ, mà là ban đầu Trần Tử Hào muốn có được Thời Không Đạo tràng, mới dụ dỗ Trần Tiểu Thiến đi câu dẫn Lạc Tinh Trần.

- Phải không?

Chung Sơn thản nhiên nói.

- "Đúng vậy a, cái này ta có thể tìm nhân chứng, một chút tiền bối của Lang tộc, bọn họ biết ta cùng Tiểu Thiến từ nhỏ đã ở chung với nhau. Những gì ta nói đều là thật!

Trần Tử Hào vội vàng nói.

- Ta không có hỏi ngươi, ta hỏi Trần Tiểu Thiến, phải không?

Chung Sơn nhìn về phía Trần Tiểu Thiến.

Trần Tiểu Thiến nhìn Chung Sơn, mà Trần Tử Hào bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Trần Tiểu Thiến, Lạc Tinh Trần là tên xấu xa? Trần Tiểu Thiến cắn môi, trong lòng đau đớn. Đầu gỗ kia là tên xấu xa sao?

- Ngươi thực ngốc, bảo ngươi lấy đại trân châu của Nam Hải, đây rõ ràng là sơn châu a!

- Ta lại đi lấy, ngươi chờ ta!

Chẳng biết tại sao, hồi ức về 'người chết' kia luôn luôn xuất hiện. Hắn đã chết, tại sao còn muốn nói xấu hắn? Trần Tiểu Thiến rất muốn lắc đầu.

Nhưng là, Trần Tử Hào bên cạnh vội vàng dùng ánh mắt để cho Trần Tiểu Thiến biết, lắc đầu chẳng qua là uổng công, nên đành che giấu lương tâm gật đầu một cái, nhưng là, lần gật đầu này thật giống như một thanh đao nhọn đâm vào nội tâm của chính mình lần nữa. Trong lòng không ngừng quanh quẩn một cái thanh âm: 'Trần Tiểu Thiến, ngươi... Nữ nhân xấu này.'

Mà lúc này, Trần Tử Hào cũng là trơ mắt nhìn Chung Sơn.

- Chung Thánh Vương, chúng ta hận không được lột da của Lạc Tinh Trần, rút xương của hắn, uống máu của hắn, làm sao sẽ báo thù cho hắn a? Cảm tạ ngươi còn không kịp đâu.

Trần Tử Hào lập tức nói.

- Nhưng ta giam giữ các ngươi hai năm a!

Chung Sơn cười nói.

- Chúng ta không ngần ngại, tuyệt đối không ngần ngại!

Trần Tử Hào lập tức nói.

Chung Sơn thật giống như lâm vào trầm tư, Trần Tử Hào ở một bên lẳng lặng chờ.

Một lát sau, trong mắt Chung Sơn thật giống như sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía hai người nói:

- Các ngươi có thể không ngần ngại, nhưng là, vì để bắt các ngươi, Đại Tranh ta đã hy sinh không ít, hơn nữa hai năm qua, mỗi ngày ngục tốt đều trông coi các ngươi. Của cải hao tổn cũng không ít, ta có thể tha các ngươi, nhưng là, nhất định phải có đầy đủ thứ gì đó để chuộc thân cho các ngươi! Ngươi có sao?

- Chuộc thân?

Trên mặt Trần Tử Hào vui mừng.

Chuộc thân? Dùng Pháp bảo chuộc thân? Có biện pháp đi ra ngoài?

- Đúng vậy, ngươi có cái gì để chuộc thân sao?

Chung Sơn hỏi.

- Có, có, nhưng là Chung Thánh Vương, vạn nhất sau khi chúng ta lấy đồ ra, ngươi lại...

Trần Tử Hào cau mày nói.

- Quân vô hí ngôn, Chung Sơn ta nói ra, nhất định sẽ thực hiện! Hơn nữa ta cũng không thiếu ngươi chút đồ đó, vật của ngươi chẳng qua là bồi bổ lại cho những gia thuộc vẫn lạc ở Thời Không Đạo tràng kia mà thôi, nếu ta muốn giết ngươi, còn cần dùng loại thủ đoạn này sao?

Chung Sơn khinh thường nói.

- Đúng, đúng, Đại Tranh Thánh đình gia đại nghiệp đại, không cần lường gạt chúng ta.

Trần Tử Hào nói.

- Lấy ra đầy đủ đồ vật, lập tức giải khai phong ấn cho ngươi, lập tức rời khỏi Xương Kinh! Ta cũng không có bao nhiêu thời gian cùng ngươi!

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Được!

Trần Tử Hào lập tức nói.

Đối với lời của Chung Sơn, Trần Tử Hào tin, nhưng nếu không tin tưởng thì có thể thế nào? Chung Sơn thậm chí có thể giết mình ngay tại đây rồi lục soát bảo vật trên người mình, cần gì phải phiền toái như vậy?

Bỗng nhiên, Trần Tử Hào phát hiện, vòng tay trữ vật của mình không có.

Lúc thời điểm chiến đấu, bị đánh nát? Nhìn lại Trần Tiểu Thiến, cau mày nói:

- Vòng tay trữ vật của ngươi đâu?

- Không biết, những ngày qua ta luôn luôn là mơ màng, không biết đi đâu rồi!

Trần Tiểu Thiến mờ mịt nói.

Sắc mặt Trần Tử Hào không ngừng biến ảo, buồn bực lần nữa. Chuộc thân? Làm sao chuộc thân?

Suy nghĩ một chút, lại nhìn Chung Sơn một chút, cuối cùng cắn răng một cái, tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm màu xanh đột nhiên hiện tại lòng bàn tay.

Bất quá, không có thần kiếm, bởi vì tu vi bị khóa nên không thi triển được.

- Đây là Pháp bảo bổn mạng của ta, coi như là một thanh Đại Tiên Khí. Dùng cái này đổi lại tự do của ta.

Trần Tử Hào nói.

Liễu Vô Song lập tức nhận lấy, đưa tới cho Chung Sơn, Chung Sơn nắm trường kiếm, gõ gõ, lắc đầu, thản nhiên nói:

- Chưa đủ!!

- Không đủ??

Trần Tử Hào lo lắng.

Không đủ, đích xác, mạng của mình chỉ đáng giá một thanh Đại Tiên Khí sao? Nhưng là, toàn thân trên dưới của Trần Tử Hào cũng không có Pháp bảo gì a. Đây cũng là vật duy nhất.

- Tiểu Thiến, ngươi thì sao?

Trần Tử Hào lập tức nói.

- Ta... Ta không có!

Trần Tiểu Thiến lập tức lắc đầu.

- Không đúng, ngươi còn có một miếng Định Hải Châu.

Trần Tử Hào lập tức nói.

- Nhưng... nhưng đó là do Tinh Trần tặng!

Trần Tiểu Thiến lộ ra một cổ không buông, nói.

- Lạc Tinh Trần? Hắn đã chết, ngươi còn giữ Định Hải Châu có ích lợi gì, mau cho ta, đợi đi ra ngoài, ta tìm cho ngươi mười viên Định Hải Châu.

Trần Tử Hào kêu lên

Trần Tiểu Thiến cắn môi, trong lòng trầm trọng một lần nữa, đây là di vật cuối cùng mà Lạc Tinh Trần để lại cho chính mình.

- Mau! Mau a!

Trần Tử Hào kêu lên. Bởi vì Trần Tử Hào đã thấy được một tia không nhịn được từ trên khuôn mặt Chung Sơn.

Trần Tiểu Thiến trong sự gào thét của Trần Tử Hào, vô cùng không nỡ lấy ra miếng Định Hải Châu kia!

Trần Tử Hào lập tức đoạt lấy, lập tức đưa cho Liễu Vô Song, truyền đến trong tay Chung Sơn.

Chung Sơn một tay nắm hạt châu, một tay nắm trường kiếm, nhìn nói:

- Không tệ, phẩm chất của hạt châu này so sánh với thanh kiếm này tốt hơn, hai bảo vật vậy là đủ rồi!

Vậy là đủ rồi! Trên mặt Trần Tử Hào lộ ra sự vui mừng.

- Nhưng là, chỉ đủ để chuộc một người!

Chung Sơn nói. Hơn nữa, trả kiếm cùng hạt châu trở về.

Trần Tử Hào nhận lấy trường kiếm, Trần Tiểu Thiến nhận lấy hạt châu, hai người đờ đẫn một trận.

Chỉ đủ chuộc một người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui