Trường Sinh Bất Tử

Chỉ có thể chuộc một người?

Trần Tử Hào cùng Trần Tiểu Thiến cũng cau mày lên.

Trần Tiểu Thiến nhìn về phía Trần Tử Hào, trong mắt lóe lên một cổ khao khát, mà chân mày Trần Tử Hào cũng là nhíu chặt lại.

- Tiểu Thiến, nếu không ngươi đi ra ngoài đi, sau khi đi ra ngoài, lập tức tìm đồ vật tới chuộc ta! Phải nhanh!

Trần Tử Hào bỗng nhiên mở miệng nói.

- Nhưng là, Hào ca, ta, ta tới chỗ nào tìm đồ vật để chuộc ngươi? Nếu không cũng là ngươi đi ra ngoài đi!

Trần Tiểu Thiến mơ mơ màng màng trả lời.

Từ hai câu này, Chung Sơn đã nhìn ra Trần Tử Hào này không đơn giản, khó trách có thể tính kế Thời Không Đạo tràng.

Lấy lui làm tiến, đảo mắt đã để cơ hội này rơi vào trên người mình, hơn
nữa câu nói: 'sau khi đi ra ngoài, lập tức tìm đồ vật tới chuộc ta! Phải nhanh!' đây là giọng nói rất vội vàng, trực tiếp đánh tới xương sườn
mềm của Trần Tiểu Thiến.

Phải nhanh? Hiện tại Thời Không Đạo tràng cũng không còn, đi đâu mà tìm
những Đại Tiên Khí khác để tới chuộc? Còn phải tìm hai cái? Bản thân
Trần Tiểu Thiến cũng không có đạt tới Đại Tiên. Như thế nào tìm? Như thế nào nhanh?

Trần Tiểu Thiến coi mình và Trần Tử Hào thành một thể, như thế nào hai
người cũng đi ra ngoài, chỉ có một người sau khi rời khỏi đây để chuộc
một người khác. Chính mình khẳng định không có biện pháp, vậy chỉ có để
Trần Tử Hào đi ra ngoài.

- Được rồi, ta đây đi ra ngoài trước, chờ ta tìm được hai kiện Đại Tiên Khí, trở lại chuộc ngươi ngay!

Trần Tử Hào thuận thế nói.

Lúc này, Trần Tử Hào có lẽ muốn nhanh chóng ra ngoài, cho nên không có
già mồm cãi láo chút nào, nhưng sảng khoái như vậy, để cho Trần Tiểu
Thiến thật giống như bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Trần Tiểu Thiến mặc dù trí lực không cao, nhưng cũng không phải là ngu ngốc.

Nhìn Trần Tử Hào, Trần Tiểu Thiến thật giống như đột nhiên mất đi một chút xíu cảm giác an toàn.

- Yên tâm, có ta, ta sẽ tới cứu ngươi, ta sẽ mau sớm tìm được đồ vật tới chuộc ngươi!

Trần Tử Hào ôn nhu an ủi, hơn nữa lấy tay muốn lấy Định Hải Châu trong tay Trần Tiểu Thiến.

Trần Tiểu Thiến nắm chặt Định Hải Châu, Trần Tiểu Thiến thật rất không nỡ, đây là Lạc Tinh Trần cho nàng.

- Phải không?

- Dĩ nhiên, trước kia ta nhận biết vài bằng hữu! Ta có thể tìm bọn họ để mượn!

Trần Tử Hào nói.

- Nhưng là, Đại Tiên nào sẽ nguyện ý cho mượn Đại Tiên Khí!

Trần Tiểu Thiến lo lắng nói.

- Yên tâm đi, ta có biện pháp! Bọn họ là bạn tốt của ta, ta đã cứu mạng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cho ta mượn.

Trần Tử Hào nói.

Từ từ, Trần Tử Hào lấy đi Định Hải Châu trong tay Trần Tiểu Thiến, nắm lấy tay Trần Tiểu Thiến.

- Ngươi thật có thể mượn Đại Tiên Khí từ hảo hữu của ngươi?

Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.

Thấy Chung Sơn hỏi thăm, Trần Tiểu Thiến cũng nhìn Trần Tử Hào, đợi chờ hắn nói 'đúng'!

Trần Tử Hào khẽ cau mày nói:

- Đúng!

Sắc mặt Trần Tiểu Thiến ngưng trọng.

- Tốt lắm, vốn là ta có được Định Hải Châu còn có bảo kiếm đã hài lòng,
người nào chết hay sống không quan hệ nhiều lắm tới ta, bất quá, nếu có
thể có được hai Đại Tiên Khí, ta làm sao lại không muốn? Ngươi lưu lại,
Trần Tiểu Thiến đi ra nòoài!

Chung Sơn bỗng nhiên nói.

- Nàng?

Trần Tử Hào há mồm, không biết phải nói gì.

- "Đúng vậy a, làm sao, đưa cho nàng một bức thư, để hảo hữu của ngươi xem, không phải là được rồi sao?

Chung Sơn hỏi.

- Cũng có thể!

Trần Tiểu Thiến gật đầu.

Thời khắc này, trong mắt Trần Tử Hào cũng là âm tình bất định.

- Sao vậy?

Trần Tiểu Thiến khẽ nhíu mày.

Nhìn Trần Tiểu Thiến, Trần Tử Hào khe khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói:

- Xin lỗi, mấy bằng hữu ta mới vừa nói, cũng không tồn tại, ta chỉ là muốn đi ra ngoài!

Trong mắt Trần Tiểu Thiến nhất thời lộ ra ý không thể tin.

- Bất quá, ngươi yên tâm, lời nói của ta khẳng định sẽ thực hiện, ta
nhất định sẽ có được Đại Tiên Khí, lấy thực lực của ta, cho dù đoạt cũng có thể giành được, tin tưởng ta, thật sự, ta chỉ là muốn chúng ta cùng
đi ra, bởi vì chỉ có ta đi ra ngoài, ta mới có thể cứu ngươi cứu ngươi!

Trần Tử Hào lập tức kêu lên.

Giờ phút này trong lòng Trần Tiểu Thiến có đủ loại tư vị, mới vừa rồi
Hào ca gạt ta? Một loại sợ hãi bỗng nhiên nảy sinh trong lòng Trần Tiểu
Thiến, Hào ca gạt ta? Tại sao gạt ta?

- Chỉ có để ta đi ra ngoài, ta mới có thể cứu ngươi, chờ ta đi ra ngoài trước đi! Được không?

Vẻ mặt Trần Tử Hào khẩn cầu nói.

Lần đầu tiên nhìn thấy cái biểu tình này của Trần Tử Hào, tim của Trần
Tiểu Thiến nhất thời mềm nhũn ra. Nhưng sự khổ sở trong lòng thì làm thế nào cũng không xóa đi được. Đây chính là Hào ca mà mình luôn luôn sùng
bái sao?

Hào ca khí khái anh hùng đâu? Vì hắn, chính mình cam nguyện lấy thân hiến cho Lạc Tinh Trần, nhưng hắn đây là?

Hắn nói là sự thật sao? Thật, nhất định là thật.

- Được không?

Trần Tử Hào khẩn cầu nói.

- Ừm!

Trần Tiểu Thiến khó khăn gật đầu.

Đối với Trần Tử Hào, Trần Tiểu Thiến vẫn ôm một tia khao khát.

Nhận được Trần Tiểu Thiến khẳng định, Trần Tử Hào nhất thời lộ ra nụ cười ôn nhu, gật đầu.

Chung Sơn nhìn hai người, lạnh lùng cười một tiếng.

- Liễu Vô Song, ngươi nói, một tên giỏi người nói láo như vậy, ta có thể tin hắn sao?

Chung Sơn khinh thường nói.

- Không thể!

Liễu Vô Song cũng vô cùng phối hợp nói.

- Không sai, không thể, ta quyết định, thả Trần Tiểu Thiến, Trần Tiểu
Thiến đi tìm a, tìm được đầy đủ thứ chuộc Trần Tử Hào, lập tức đưa tới,
Đại Tranh ta lập tức thả Trần Tử Hào!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Trần Tử Hào đại biến.

Mà Trần Tiểu Thiến cũng là hơi hơi ngạc nhiên.

- Chung Thánh Vương, mới vừa rồi ngươi cũng không nói là ai?

Trần Tử Hào lập tức vội la lên.

- Ta nói chỉ đủ chuộc một người, cũng không có nói có thể cho các ngươi chọn a!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

Trần Tử Hào:

-...

Mà giờ khắc này, gương mặt Trần Tiểu Thiến cũng là quái dị. Chính mình? Để chính mình đi?

- Ta?

Trần Tiểu Thiến không tin nói.

- Không sai, chính là ngươi!

Chung Sơn khẳng định nói.

Trần Tiểu Thiến không có vui sướng, chẳng qua là sâu đậm liếc nhìn Định Hải Châu trong tay.

- Hào ca. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi đi ra. Ta nhất định sẽ tìm được Đại Tiên Khí.

Trần Tiểu Thiến lập tức an ủi Trần Tử Hào.

Vô lực nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiến, Trần Tử Hào gật đầu. Trên mặt như đưa đám nói không ra lời.

Nhìn Định Hải Châu một chút, Trần Tiểu Thiến nói:

- Chung Thánh Vương, có thể thỉnh cầu ngươi một chuyện hay không!

- Nói?

- Nếu ta tìm được ba Đại Tiên Khí mang đến, có thể... Có thể trả lại Định Hải Châu cho ta hay không!

Trần Tiểu Thiến nói.

Hài lòng cười một tiếng, Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Có thể!

- Ừm!

Trần Tiểu Thiến gật gật đầu nói. Đồng thời xoa xoa Định Hải Châu không nỡ buông.

- Chung Thánh Vương!

Tinh thần Trần Tử Hào bỗng nhiên tỉnh táo, lập tức kêu lên.

- Có chuyện gì?

Chung Sơn cau mày nói.

- Ta muốn biết, lời vừa rồi của Chung Thánh Vương là thật?

- Lời nào?

- Ngươi mới vừa nói, giao ra hai bảo vật này, có thể thả một người, hơn
nữa lập tức giải khai phong ấn, Đại Tranh không ngăn trở chút nào?

Trần Tử Hào ngưng trọng nói.

- Không sai, quân vô hí ngôn!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Hào ca, ngươi??

Trần Tiểu Thiến lộ ra một tia ngờ vực.

- Tiểu Thiến, ta có câu nói cho ngươi, ngươi qua đây!

Trần Tử Hào hít sâu một cái nói.

- Cái gì?

Trần Tiểu Thiến nghi ngờ đi tới.

Bỗng nhiên, một đạo bạch quang hiện lên.

Xoẹt!

Trường kiếm của Trần Tử Hào đột nhiên đâm xuyên qua trái tim Trần Tiểu Thiến.

- A?

Mặt Liễu Vô Song liền biến sắc.

Một chỗ khác, ở bên trong súc sinh đạo vô hình kia, hai mắt Lạc Tinh
Trần trừng lên, cuồng rống lên, đáng tiếc thanh âm gì ở ngoại giới cũng
nghe không được.

Mà giờ phút này, Trần Tiểu Thiến cũng không có thể nhìn một kiếm ở lồng ngực.

- Hào... Hào ca!

Ánh mắt Trần Tiểu Thiến gắt gao nhìn.

- Hai người chỉ có thể có một người đi, Đại Tiên Khí, lấy tu vi của
ngươi, lấy thực lực của ngươi, muốn có được Đại Tiên Khí, một vạn năm
cũng làm không được, ta không thể nào ở chỗ này chờ ngươi vạn năm!

Trần Tử Hào lắc lắc đầu nói.

- Ta... Ta...

Nước mắt trong mắt Trần Tiểu Thiến bất giác chảy ra ngoài.

Một kiếm này đâm vào tim của Trần Tiểu Thiến, cũng đâm vào lòng của Trần Tiểu Thiến. Nam nhân mà chính mình yêu, không ngờ giết chính mình.

Tại sao phải như vậy?

- Ta là Tiểu Thiến a!

Trần Tiểu Thiến chật vật nói ra một câu cuối cùng này.

- Tiểu Thiến? Hừ, một ả đàn bà dâm đãng mà thôi, ngươi trông cậy vào ta
còn có thể đối đãi với ngươi giống như trước sao? Trần Tử Hào ta sao lại vì một người đàn bà dâm đãng như ngươi mà trầm mê!

Trần Tử Hào lạnh lùng nói.

Xoẹt!

Trần Tử Hào rút ra một kiếm, trong mắt trở nên âm lãnh, nhu tình mới vừa rồi không còn sót lại chút gì, vẻ mặt tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Ba!

Thần kiếm cắm trên mặt đất, Trần Tử Hào nhìn về phía Chung Sơn lần nữa.

- Chung Thánh Vương, hy vọng lời của ngươi nói có thể thực hiện, Trần
Tiểu Thiến đã chết, thần kiếm của ta đây đâm xuống, thần hồn lập tức tản đi, cho dù Đại Tiên đan, cũng không cách nào cứu trị, hai bảo vật này
chỉ có thể cứu một người, hiện tại Trần Tiểu Thiến đã chết, cũng chỉ còn lại có ta, hy vọng Chung Thánh Vương không nên nuốt lời!

Trần Tử Hào trịnh trọng nói.

Liếc mắt nhìn Trần Tử Hào một cái thật sâu, Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Chung Sơn ta, từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh! Liễu Vô Song, mở phong ấn ra, thả người!

- Rõ!

Liễu Vô Song cũng bị ự tuyệt tình tuyệt nghĩa của Trần Tử Hào làm cho
bối rối, bị Chung Sơn khiển trách, mới giật mình tỉnh lại. Quá độc ác,
Liễu Vô Song ta mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng đối với thân nhân, người
yêu của mình cho tới bây giờ không có khoa trương như vậy.

Không dám vi phạm lệnh của Chung Sơn, Liễu Vô Song nhanh chóng đi tới
trước mặt Trần Tử Hào, đánh ra một tá ấn quyết đặc thù trong tay.

Ầm!

Một cổ khí tức bàng bạc từ Trần Tử Hào phóng ra. Khí thế của Đại Tiên, cho dù Đại Tiên bị thương, cũng vẫn là Đại Tiên.

Trần Tử Hào khôi phục tu vi, cảm giác toàn thân cũng là lực lượng, nhìn
Chung Sơn, Trần Tử Hào không có dũng khí xông lên liều mạng. Dù sao
Chung Sơn ngay cả Lạc Tinh Trần cũng diệt, diệt mình cũng dễ dàng.

Quay đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiến.

Giờ phút này, Trần Tiểu Thiến thật giống như cả người cũng sụp đổ, nước
mắt ngăn không được, trong tay gắt gao nắm Định Hải Châu, để Định Hải
Châu ở tim.

Máu phun từ tim của Trần Tiểu Thiến nhiễm đỏ cả tay nàng cùng Định Hải Châu.

Bỗng nhiên, Trần Tiểu Thiến đang khóc liền nở một nụ cười.

- Ha ha, ha ha!

Trần Tiểu Thiến vừa khóc vừa cười, thật giống như điên vậy.

Nếu dùng tâm nhìn, vẫn là nhìn ra đây là một nụ cười thống khổ.

- Phu quân, phu quân, Tiểu Thiến đến tìm ngươi, Tiểu Thiến tới tìm ngươi, chờ ta nha, phu quân!

- Phu quân, Tiểu Thiến thật xin lỗi ngươi!

- Phu quân, tha thứ cho Tiểu Thiến!

Trần Tiểu Thiến suy yếu say sưa nói.

- Hừ, đồ đê tiện!

Trần Tử Hào hừ lạnh một tiếng.

Quay đầu, căn bản không để ý Trần Tiểu Thiến, đi ra khỏi điện. Chung Sơn quả nhiên không có cản hắn.

Nhưng trong nháy mắt ngay khi Trần Tử Hào bước ra khỏi đại điện.

- Tiểu Thiến!

Trong đại điện nhất thời truyền ra một âm thanh bi thiết.

Nghe được cái thanh âm này, Trần Tử Hào vừa bước ra khỏi đại điện sắc mặt cứng đờ. Cái thanh âm này?

Toàn thân kinh hãi một trận, Trần Tử Hào quay đầu nhìn lại. Trần Tử Hào thấy được một màn làm da đầu hắn tê dại.

- Nghịch lưu thời gian!

Lạc Tinh Trần ôm Trần Tiểu Thiến quát to một tiếng. Máu chung quanh Trần Tiểu Thiến quỷ dị chảy ngược lại. Thậm chí thương thế của Trần Tiểu
Thiến đã ở quỷ dị phản hồi, thật giống như trở về trước khi bị đâm.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trần Tử Hào đại biến. Lạc Tinh Trần, Lạc
Tinh Trần không có chết? Mới vừa rồi hắn một mực ở trong đại điện.

Trong lúc Trần Tử Hào hoảng sợ, liền bay đi về nơi xa, tại sao Lạc Tinh Trần còn chưa có chết?

Không dám lưu lại, Trần Tử Hào trốn chạy, quả nhiên, Đại Tranh không có ai ngăn Trần Tử Hào.

Trần Tử Hào cấp tốc chạy trốn, trong nháy mắt, bay ra khỏi Xương Kinh, hoảng hốt chạy bừa bay đi về nơi xa hơn.

Nhưng ngay khi nhìn không thấy tới Xương Kinh, bỗng nhiên, tóc gáy toàn
thân Trần Tử Hào dựng lên. Một cổ nguy hiểm trước nay chưa có bao phủ
toàn thân.

Hưu!

Một mũi tên màu vàng xuyên qua lồng ngực. Đầu tóc Trần Tử Hào đột nhiên khô vàng.

Nhìn mũi tên màu vàng ở lồng ngực, trước khi chết, Trần Tử Hào khó nhọc nói:

- Lạc ~~~~ Tinh ~~~~ Trần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui