Trường Sinh Bất Tử

Âm phủ, bên ngoài Chuyển Luân Điện!

Trong Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận, Chung Sơn cẩm một trương Đế Vương Đồ mở ra, mặc kệ bầu trời có bao nhiêu Nhược Thủy đánh xuống, đều bị Đế Vương Đồ trong giây lát hấp thu sạch sẽ.

Thanh Minh Thánh thượng trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh, một canh giờ, mẹ nó giở trò gì đây? Không gian bên trong rốt cuộc bao lớn, nó là cái Pháp Bảo cấp bậc gì?

Nên biết rằng, đây chính là Nhược Thủy, một loại nước bá đạo mà 52 tên Đại Tiên hao phí khí lực lớn mới dịch chuyển từ âm phủ tới đây, một canh giờ, cho dù Đại Tiên khí đều đã bị hòa tan hết, trương đồ trong tay Chung Sơn không ngờ một chút cũng không bị sao.

Thanh Minh Thánh thượng có loại dự cảm xấu, nhưng mà bây giờ tên đã lên dây, không phát không được.

Một canh giờ, mọi người đã có chút cố hết sức.

Không được, phải phá mở trương đồ này mới được.

Lật tay một cái, Thanh Minh Thánh thượng lấy ra một thanh trường kiếm màu vàng.

Một kiếm từ trên trời cấp bách chém xuống. Hóa thành một thanh kim kiếm nghìn trượng, to lớn vô cùng.

Nhưng ngay khi chém xuống, trên Đế Vương Đồ bỗng nhiên sinh ra 1 cổ lực hút kinh khủng, bàn tay Thanh Minh Thánh thượng đột nhiên chấn động, trường kiếm màu vàng bị hút vào.

Thanh Minh Thánh thượng há mồm ngạc nhiên, nhưng cũng không quá lo lắng, dù sao đây là Pháp bảo mình dùng tâm thần tế luyện, chỉ cần tâm thần vừa động là có thể hút trở lại.

Cảm thụ Pháp bảo của mình đồng thời, những người khác cũng nhìn ra Đế Vương Đồ quỷ dị, Đế Vương Đồ không hủy, Chung Sơn không chết.

Mỗi một đại cường giả nhao nhao lấy vũ khí của mình ra, cấp bách chém về phía Đế Vương Đồ, một thanh Đại Tiên khí không làm gì được ngươi? Nơi này có mấy chục Đại Tiên khí, nhìn ngươi làm sao có thể ứng phó.

Công kích kinh khủng đánh tới Đế Vương Đồ.

Mà giờ khắc này Thanh Minh Thánh thượng chẳng biết tại sao bỗng nhiên đầu đầy mồ hôi, gương mặt có vẻ rối rắm, dường như rơi vào bi kịch nào đó, nhìn thấy đại lượng Đại Tiên khí oanh kích về phía Đế Vương Đồ, Thanh Minh Thánh thượng biến sắc.

- Không nên.................!

Thanh Minh Thánh thượng cả kinh kêu lên, đáng tiếc đã muộn, Pháp bảo đánh ra, giống như tát nước ra ngoài, cũng... không thể thu lại được nữa.

Dương gian, trên đỉnh núi to lớn kia.

Một canh giờ, Tô A Phật và Cửu Vĩ Quận chúa ngạc nhiên nhìn phía xa, dưới nước lũ kinh khủng, từng ngọn từng ngọn núi bị nước lũ cuốn sụp đổ, phá hư kinh khủng dường như gió thu cuồng quét lá rụng, đâu đâu cũng thấy một mảnh đại dương mênh mông.

- Chung Sơn, đây pháp bảo gì? Lợi hại như vậy? Còn có thể phun ra Nhược Thủy nữa? Còn nhiều như vậy?

Cửu Vĩ Quận chúa ánh mắt hơi hơi sáng lên nói.

- Đây không phải là Pháp bảo lần trước phản xạ thần tiễn của Tư Mã Thiên Quân sao?

Tô A Phật ngay lập tức nhìn ra xuất xứ.

- Đúng vậy, giống như rất quỷ dị, nó làm sao làm được?

Cửu Vĩ Quận chúa cũng vô cùng hưng phấn nói.

Chung Sơn không biết nói gì, làm được? Còn muốn làm sao?

- Đây là do ta luyện!

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Lợi hại như vậy? Giúp ta luyện chế một cái đi! Ta dùng Đại Tiên khí đổi với ngươi!

Tô A Phật lập tức kêu ầm lên.

Pháp bảo này quá thần kỳ. So với Kim Cương Đại Xử của mình còn lợi hại hơn.

- Không có biện pháp, ta không luyện ra được kiện thứ hai, lúc ấy cũng là cơ duyên xảo hợp!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

Tô A Phật còn chưa tuyệt vọng, nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm nói:

- Ta dùng hai kiện Đại Tiên khí đổi với ngươi!

- 3 kiện?

Chung Sơn vẫn lắc đầu.

- 4 kiện?

- 5 kiện, đây là giới hạn của ta, làm người không thể quá tham lam a!

Tô A Phật kêu ầm lên.

- Oanh.................!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Đế Vương Đồ trong tay Chung Sơn bỗng nhiên phun ra 1 đạo kim quang, ánh sáng vàng bắn thẳng tới một đỉnh núi cách đó không xa, ầm ầm chấn nát ngọn núi, một thanh trường kiếm nghìn trượng màu vàng, mạnh mẽ cắm trên mặt đất.

Nhìn trường kiếm màu vàng kia không ngừng tản ra hào quang, Tô A Phật lời vừa tới khóe miệng lại dừng lại, hai mắt trợn tròn lên nhìn chằm chằm chuôi trường kiếm vàng kim này.

- Đại Tiên khí?

Cửu Vĩ Quận chúa kinh ngạc kêu lên.

Đây là? Hai người đều lộ ra nét mặt cổ quái, đây pháp bảo gì? Phun ra Nhược Thủy còn chưa tính, còn có thể phun ra Đại Tiên khí? Cái này là thiệt hay giả?

Hai người giụi giụi mắt.

Có thể phun ra Pháp bảo Đại Tiên khí? Trên đời còn có đồ chơi này?

Tô A Phật kinh ngạc nhìn Chung Sơn nói:

- 5 kiện Đại Tiên khí, ngươi không nên quá tham à.

Trong lúc Tô A Phật và Cửu Vĩ Quận chúa kinh ngạc. Trong Nhược Thủy đang lao ra, đột nhiên lại xuất hiện 5 dải ánh sáng theo nước lũ bay ra.

- Vù vù vù vù...!

Trên ngọn núi im ắng, chỉ có tiếng nước lũ ào ào lao ra.

- Quận chúa, ta nhìn thấy gì? Ngươi đánh ta một bạt tai xem nào!

Tô A Phật có chút chết lặng nói.

- Bạch!

Cửu Vĩ Quận chúa một tát vang dội đánh ra. Tô A Phật bị đánh bay ra ngoài.

- Là thật, đây không phải nằm mơ, Chung Sơn ngươi phát tài rồi, đây là chậu châu báu a? Đại Tiên khí cũng có thể phun ra nhiều như vậy? Vừa phun ra là 26 món Đại Tiên khí, ngươi sau này cái gì cũng không cần buồn nha!

Cửu Vĩ Quận chúa ngạc nhiên hét lớn.

Dương gian mọi người lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, mà âm phủ đám người đánh chiến Chung Sơn, giờ phút này chỉ có thể dùng hai từ buồn bực để hình dung, rất buồn bực, buồn bực muốn ói máu.

Trương đồ kia là cái gì? Cái động không đáy sao?

Mọi người cảm thấy, tâm thần mình tương liên Pháp bảo sau khi bị hút vào lại không còn cảm giác, 1 chút liên hệ cũng không có, tại sao có thể như vậy?

Vậy còn đánh như thế nào?

Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận? Bây giờ là chê cười sao?

Có Đế Vương Đồ hộ thân, vậy có cái gì phải sợ? Chung Sơn lạnh lùng nhìn bốn phía, 52 Đại Tiên? 52 Đại Tiên vây giết, Chung Sơn cũng không quan tâm. Nếu đã đến đây, vậy thì đừng ai muốn đi.

Nhưng nếu muốn bắt gọn bọn họ lại cũng không quá dễ dàng!

Phong ấn? Dùng phong ấn như Lạc Tinh Trần? Phong ấn kia, những Đại Tiên này đều chịu không nổi, một khi tiến vào trong Luân Hồi, nhất định sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.

Mảnh vụn thì mảnh vụn đi!

Hai mắt Chung Sơn hơi hơi đổi xanh, một cỗ uy hiếp khổng lồ ẩn ẩn đánh vào trong lòng đám cường giả.

Trong khoảnh khắc này, các cường giả sớm biết mình phạm vào sai lầm lớn rồi. Chung Sơn cũng không phải yếu đuối như Thanh Minh Thánh thượng nói là có thể lấn, ngược lại, cực kỳ cường đại.

Mọi người đá phải thiết bản rồi. Trong lúc hai mắt Chung Sơn đổi xanh, từng cảm giác trấn nhiếp hồn phách con người đánh thẳng vào óc.

Trốn? Làm sao mà trốn, đại trận này mở ra, căn bản trốn không thoát, trừ phi triệt lực, nếu có một người trốn, lực lượng người khác nhất định áp đặt sẽ áp lên người mình, nhưng thật ra chịu đòn nghiêm trọng của 51 tên Đại Tiên còn lại, không chết thì cũng bị thương nặng.

Từng cường giả khóc không ra nước mắt. Ta sao lại xui xẻo như vậy a!

Mọi người đành phải không ngừng dùng Nhược Thủy thanh tẩy Chung Sơn. Còn có thể làm sao? Ở trong đại trận lồng giam này, ngay cả Cổ Tiên tiến vào cũng không dùng được pháp thuật, Cổ Tiên không nhất định có Cổ Tiên khí, ở bên trong không ngừng chống cự lại Nhược Thủy và các Đại Tiên khí, sớm muộn gì cũng sẽ bị hao chết.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Đại Tiên khí? Toàn bộ bị Chung Sơn đoạt đi, Nhược Thủy cũng hoàn toàn không có tác dụng, này còn đánh cái rắm, nếu không ra tay, chẳng lẽ chờ Chung Sơn ra tay?

- Ta cũng không tin trương đồ này là một cái động không đáy, hao tổn cũng phải hao chết hắn, Chung Sơn hôm nay không chết, ngày sau sẽ là tử kỳ của các vị!

Thanh Minh Thánh thượng hét lớn lên nói.

Mọi người bất đắc dĩ, tiếp tục bi kịch nhìn như xa vời kia.

- Oanh.................!

Chuyển Luân Điện vang lên 1 tiếng nổ siêu cấp, một cỗ hắc khí xông lên trời, khiến bầu trời mờ tối ban đầu trở thành âm u vô cùng, vô số lệ khí dâng lên, ầm ầm nhằm về phía Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận, một cổ gột rửa mạnh mẽ, lập tức phá đại trận thành mảnh nhỏ.

- Phốc!

- Phốc!

......

Đại trận ầm ầm bị phá, các cường giả nhao nhao bị thương nặng, bị một cỗ hắc khí đánh rơi xuống đất, nhao nhao miệng phun máu tươi.

Những cường giả này từ trong đại trận đi ra, trong nháy mắt đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của từng người là chạy trốn.

Đáng tiếc, khi đám người bọn họ vừa bay lên, một cỗ uy áp khổng lồ ép xuống.

Cường đại áp bách ép đám cường giả xuống lại dưới đất, từng người kinh hãi nhìn về phía khí trụ đen sì nối liền trời đất kia.

- Rống.................!

Phương hướng Chuyển Luân Điện bỗng nhiên vang lên một tiếng rống dài, tiếng rống rung trời, không gian xung quanh đều run lên nhè nhẹ. Các Đại Tiên cả kinh cùng nhau há mồm ngạc nhiên, đây, đây là cái biến thái gì?

Rống một tiếng có thể chấn động không gian?

Chung Sơn lật tay thu hồi Đế Vương Đồ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn về phía xa xa, đây là một cỗ khí thế, cổ khí thế cường đại này tuyệt không yếu hơn Quỷ Xa ở dương gian kia, hung ma bị phong ấn xuất thế?

Bên trong bỗng nhiên bắn ra một cái bóng đen.

- Ầm!

Bóng đen bắn ra đứng trên một chỗ trống, là Nê Bồ Tát, Nê Bồ Tát che ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Rốt cuộc là ai?

- Nê Bồ Tát, ngươi không sao chứ?

Chung Sơn hỏi.

- Quá mạnh mẻ, thần bị dư uy chấn thương!

Nê Bồ Tát mang theo vẻ khiếp sợ nói.

Xa xa.

- Là ai? Phương hướng Chuyển Luân Điện là ai?

Thanh Minh Thánh thượng nhíu mày kêu lên.

- Phá phong? Hắn phá phong?

Bỗng nhiên có một Thánh thượng kinh ngạc nói.

- Hắn là ai vậy? Ngươi biết không?

Thanh Minh Thánh thượng lập tức hỏi.

- Hắn...!

Người nọ cắn môi một cái, dường như không dám nói vậy.

- Nói đi, đều đã tới lúc này, còn có cái gì mà phải giấu giếm?

Thanh Minh Thánh thượng lo lắng đến.

- Hắn, hắn gọi là Quắc Thạch Phụ, một gã trọng thần ngày trước của dương gian Chu U Vương!

Ánh mắt người nọ vô cùng kinh ngạc nói.

- Chu U Vương? Đại Chu Chu U Vương?

Thanh Minh Thánh thượng trừng mắt hỏi.

- Ta cũng từ trong 1 cái điển tịch nhìn thấy, nghe đồn khi Quắc Thạch Phụ bị phong ấn, từng thề đợi một ngày hắn phá phong sẽ huyết tẩy Chuyển Luân Cương Vực! Không chừa một mống, không còn một ngọn cỏ! Tàn sát hết vạn vạn ức, tiết hận trong lòng!

Người nọ giải thích.

Huyết tẩy Chuyển Luân Cương Vực? Không chừa một mống, không còn một ngọn cỏ? Tàn sát hết vạn vạn ức, tiết hận trong lòng?

Gần như tất cả cường giả đều bị những lời này khiến cho rung động. Quắc Thạch Phụ? Hung ma phá phong?

Chỗ Chuyển Luân Điện, vô tận lệ khí xông lên trời, một phạm mênh mông vô tận.

Xa xa ở chỗ Xương Kinh, Lạc Tinh Trần bồi tiếp Trần Tiểu Thiến thưởng hoa, bỗng nhiên, Lạc Tinh Trần chân mày cau lại, quay đầu nhìn về phương hướng Chuyển Luân Điện.

- Phu quân, chuyện gì vậy?

Trần Tiểu Thiến nghi ngờ nói.

- Ở nhà chờ ta!

Lạc Tinh Trần nói xong, trong giây lát biến mất.

Một chỗ khác đại điện ở Xương Kinh, Vương Khô đang đối thoại với một đám khô lâu, bỗng nhiên thanh âm dừng lại, trong giây lát biến mất ở tại chỗ.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui