Trường Sinh Bất Tử

Khí đen quanh người Quắc Thạch Phụ phóng lên, Chung Sơn loáng thoáng nhìn thấy cột sáng màu tím nối liền trời đất, trong nháy mắt nhìn cột sáng này, trong đầu Chung Sơn chỉ có một từ!

Hùng hồn!

Tuyệt đối rung động lòng người, cột sáng màu tím kia kia như chỉ bao phủ Quắc Thạch Phụ, nhưng lại như bao phủ khắp bốn phương tám hướng, đông đảo pháp tắc, quy tắc hợp lại thành mạng nhện.

Rất khó hình dung cảnh này, nhưng trong lòng Chung Sơn có cảm thụ đó.

Đối mặt với cột sáng màu tím, Chung Sơn bỗng có cảm giác muốn quỳ bái. Trong lòng Chung Sơn cả kinh, nên biết, dù cho đối mặt với Thánh nhân cũng không có cảm giác này.

Rốt cuộc là cột sáng màu tím xung quanh Quắc Thạch Phụ là gì?

Nhưng cột sáng màu tím lóe lên, liền biến mất, tựa như trước đó Chung Sơn hoa mắt, nhưng loại cảm giác này tuyệt đối không sai được.

Không chỉ Quắc Thạch Phụ, Thánh nhân áo bào đỏ ở gần đó, xung quanh cũng bao phủ một cột sáng đỏ. Cột sáng lên trời thấu đất, rung động lòng người, nhưng lóe lên liền biến mất.

Bỗng nhiên, cột sáng màu tím và cột sáng màu đỏ tái hiện, hai cột sáng như ầm ầm va chạm vào nhau. Tiếp theo, Quắc Thạch Phụ cùng Thánh nhân áo bào đỏ đều biến mất tăm.

Quắc Thạch Phụ thật sự có gan chiến đấu với Thánh nhân? Mọi người đều ngạc nhiên.

Hai người biến mất, nếu không phải mọi người còn cảm thấy áp lực kinh khủng, nhất định sẽ nghĩ lúc này hai người đã rơi đi.

Hai cường giả tuyệt thế còn ở nơi này?

Mọi người muốn rút lui ra ngoài, nhưng áp lực này như giam cầm mọi người, cảm giác không thở nổi. Dường như chỉ cần chống cự, sẽ bị hai người Quắc Thạch Phụ cùng Thánh nhân đồng thời tấn công.

Không ai đi.

Vù!

Bóng đen hiện lên, bên cạnh Chung Sơn có thêm một bóng người.

Đại Tranh Thánh đình, Vương Khô!

- Thánh Vương!

Vương Khô cung kính.

Chung Sơn bất ngờ nhìn Vương Khô.

- Thần vừa vặn ở gần đây, cảm giác được cường giả xuất thế, liền chạy đến đây, không biết là ai?

Vương Khô hỏi.

- Quắc Thạch Phụ, có nghe qua chứ?

Chung Sơn hỏi.

- Không có! Trước giờ thần chưa nghe qua người này!

Vương Khô lắc đầu.

- Một người tên là Quắc Thạch Phụ, đang chiến đấu với một thần niệm của Thánh nhân!

Chung Sơn giải thích.

- Thánh Vương, có cần lập tức đi khỏi không, thần có thể mang theo mọi người rời khỏi đây!

Vương Khô trịnh trọng nói.

Đại Tiên? Cùng là Đại Tiên, lúc này Vương Khô giống như không bị ảnh hưởng.

Chung Sơn lắc đầu.

- Đi không được, cũng không thể đi!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Hả?

Vương Khô không rõ!

- Tình thế bắt buộc, nếu Thánh nhân thắng, không cần phải đi. Nếu Quắc Thạch Phụ thắng, đi cũng vô dụng!

Chung Sơn lắc đầu.

Chỗ của Chung Sơn, vừa vặn lại là chỗ mọi người chú ý.

Các Đại Tiên bỗng nhiên nhìn thấy Vương Khô, liếc qua là nhận ra, đây là quân đoàn trưởng Đại Tranh? Sao hắn lại không có chuyện gì? Áp lực kinh khủng như thế, sao hắn lại không có chút việc gì cả?

Nhìn Vương Khô thản nhiên, các cường giả đều run mí mắt.

Xa xa lại có một đoàn ánh sáng lam hiện ra, dừng lại trước mặt Chung Sơn.

- Lạc Tinh Trần!

Thanh Minh Thánh thượng giật mình hô lên.

Không chỉ Thanh Minh Thánh thượng, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, ai có thể nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không? Không phải Lạc Tinh Trần chết rồi sao? Ở trong này, bị tự tay Chung Sơn giết chết.

Sao bỗng nhiên hắn lại xuất hiện?

Ngày hôm nay lật đổ mọi nhận thức của mọi người. Chung Sơn ngăn chặn Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận, hung ma Quắc Thạch Phụ xuất thế, Thánh nhân phủ xuống, bí ẩn Đại Chu ngày xưa, Quắc Thạch Phụ chiến đấu Thánh nhân, còn có bây giờ, Lạc Tinh Trần vốn nên chết lại sống dậy?

- Thánh Vương!

Lạc Tinh Trần cung kính hô.

Nhìn cảnh này, mọi người đều có cảm giác muốn mắng to.

Mọi người đều choáng, choáng ngất ngư, tình huống gì đây? Lạc Tinh Trần đang bái Chung Sơn? Đệ nhất cao thủ Chuyển Luân Cương Vực ngày trước, thần thông thời gian Lạc Tinh Trần đang bái Chung Sơn? Hắn từ bỏ Thời Không Đạo tràng? Vào làm thần tử thủ hạ của Chung Sơn?

Có lầm hay không?

Là thế giới biến hóa quá nhanh, hay là chúng ta không theo kịp thời đại?

Các Đại Tiên nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ mặt rối rắm, từ sau khi Chung Sơn ngăn chặn Diệt Cổ Tiên Thiên Diễn Trận, có mấy người biết lần này nhất định thất bại. Nhưng, làm sao cũng không ngờ tới thất bại hoàn toàn như vậy.

Lạc Tinh Trần lại quy phục Đại Tranh Thánh đình?

- Vừa nãy Thần ở Xương Kinh, bỗng cảm thấy phía Chuyển Luân Điện có lệ khí ngập trời, biết Thánh Vương ở đây, không dám chậm trễ, lập tức chạy tới. Nơi này là?

Lạc Tinh Trần cau mày nói.

Nê Bồ Tát bên cạnh nói những chuyện vừa xảy ra cho Lạc Tinh Trần.

- Cuộc chiến thiên đạo!

Lạc Tinh Trần cau mày nói.

- Cuộc chiến thiên đạo?

Chung Sơn nhướng mày hỏi.

- Vâng, cột sáng màu tím Thánh Vương thấy ban đầu, cùng cột sáng màu đỏ hẳn là hai đường thiên đạo. Thánh nhân thân hợp thiên đạo là rất bình thường, không thể ngờ Quắc Thạch Phụ này cũng được. Hắn là Tổ Tiên! Cảnh giới gần nhất tới Thánh nhân!

Lạc Tinh Trần trầm giọng nói.

- Tổ Tiên có thể thân hợp thiên đạo?

Chung Sơn nhướng mày.

- Không, không phải mọi Tổ Tiên đều có thể được. Hẳn Thánh Vương ngài nghe nói qua, thiên đạo 3000, 3000 loại thiên đạo khác nhau, ngự trị trên tất cả pháp tắc!

Lạc Tinh Trần nói.

- Đúng vậy, thiên đạo diễn sinh ra pháp tắc thiên địa vô tận, mà pháp tắc thiên địa diễn sinh ra quy tắc thiên địa.

Chung Sơn gật đầu.

- Thiên hạ này mãi mãi không đổi chính là thiên đạo, 3000 thiên đạo, tồn tại ở bốn phương thiên địa, không đâu không có. Còn Cổ Tiên chúng ta chỉ cảm nhận được tàn ảnh thiên đạo mà thôi. Thông qua pháp tắc cảm thụ thiên đạo,còn tiến thêm một bước đạt tới Tổ Tiên, sẽ có thể nhìn thấy thiên đạo.

Lạc Tinh Trần giải thích.

- Thiên đạo vô tướng vô hình, có thể nhìn thấy được?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Tổ Tiên có thể nhìn thấy, có thể vận dụng thiên đạo, còn Tổ Tiên đỉnh cấp có thể làm được thân hợp thiên đạo. Tuy rằng thân hợp không hoàn mỹ nhưng cũng có uy lực xé trời.

Lạc Tinh Trần nhăn mày nói.

Chung Sơn hiểu, cái gọi là uy lực xé trời, đúng như tên là có thể xé rách hư không. Tổ Tiên, thủy tổ của tiên, tiên chí cực!

- Vu tộc có Tổ Vu, tu tiên gọi là Tổ Tiên, tu phật gọi là Tổ Phật, các tộc đều dùng Tổ là cực hạn. Trên Tổ, chính là Thánh nhân trong thiên địa, dương cửu âm lục.

Lạc Tinh Trần nói.

- Trước mắt Quắc Thạch Phụ với thần niệm Thánh nhân, bởi vì là cuộc chiến thiên đạo, cho nên không nhìn thấy thân hình. Nhưng bọn họ ở nơi này, hơn nữa có mặt mọi nơi!

Lạc Tinh Trần trịnh trọng nói.

Lạc Tinh Trần vừa nói, trong hư không bỗng nhiên rung chuyển. Rung động không gian kinh khủng thậm chí làm xa xa chợt xuất hiện một cái chấm đen, một lỗ đen không gian.

Nháy mắt, chỗ lỗ đen kia xuất hiện cả vạn lỗ đen.

Quắc Thạch Phụ chiến đấu Thánh nhân.

Mọi người đều có cảm giác muốn chạy cho mau.

- Thánh Vương? Đi chứ?

Lạc Tinh Trần lo lắng nói.

Ầm....

Hư không lại rung chuyển, xa xa, rất nhiều ngọn núi bị nghiền thành mảnh vụn, hóa thành bụi.

Nhưng Chuyển Luân Điện lại quỷ dị vẫn tồn tại, trong nháy mắt toát ra khí đen chống đỡ không gian rung chuyển.

Rống!

Quắc Thạch Phụ rống to lên.

Một bị thi thể đẫm máu rơi từ trên trời xuống.

- Thân thể Đại Tiên mà muốn đấu với ta? Đổi thành Cổ Tiên còn được! Ha ha ha ha!

Quắc Thạch Phụ cười ngông cuồng.

Một đoàn ánh sáng trắng xông lên trời, Thánh nhân thua trận rút lui.

- Quắc Thạch Phụ, Đại Chu đã diệt, ngươi ngông cuồng như thế, sẽ chỉ sớm chết. Lúc gặp lại, sẽ là giờ chết của ngươi!

Ánh sáng trắng lúc đi chỉ để lại lời nói lãnh khốc này.

- Hừ!

Quắc Thạch Phụ hừ lạnh.

- Thua rồi?

Mọi người đều không thể chấp nhận chuyện này?Thua? Không thể nào, đó là Thánh nhân, Thánh nhân làm sao có thể thua? Thánh nhân là bất bại mà!

Trong lòng mọi người đều gào thét.

Nhưng thân thể bị Thánh nhân chiếm cứ quả thật đã rơi xuống đất. Thất bại, Thánh nhân đi rồi!

Quắc Thạch Phụ mạnh mẽ, làm sao bây giờ?

Quắc Thạch Phụ nhìn về phía Thánh nhân rời đi, lạnh lùng nhìn suốt một nén nhang.

Đại Chu đã diệt, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Quắc Thạch Phụ. Đại Chu to lớn, như vậy đã mất? Thánh nhân, mình bây giờ chỉ có thể ăn hiếp thần niệm Thánh nhân mà thôi, nếu như lúc Đại Chu còn đó, Quắc Thạch Phụ ta dám nhìn thẳng vào bản thể tất cả Thánh nhân.

Rống....

Quắc Thạch Phụ buồn bực khó chịu, ngửa mặt rống dài, bầu trời rung chuyển, gió mây biến sắc.

Các chiến sĩ Đại Tranh tu vi thấp ở xa xa bị chấn lỗ tai chảy máu, thậm chí có người còn bị chấn hôn mê tại chỗ.

- Thánh Vương, giờ phải làm sao?

Lạc Tinh Trần lo lắng.

Mí mắt Chung Sơn rung lên, Chung Sơn có Đế Vương Đồ, kết nối hai giới âm dương, đám người Nê Bồ Tát ở đây, Chung Sơn tuyệt đối có thể cứu bọn họ đi dương gian trong thời gian ngắn. Nhưng, Đại Tranh thì sao? Đại Tranh Thánh đình âm phủ cũng không cần?

Quắc Thạch Phụ ý chí cứng rắn như thế, nhất định thực hiện lời thề, tắm máu Chuyển Luân Cương Vực.

Quả nhiên, Quắc Thạch Phụ rống dài, ánh mắt lạnh lùng chuyển nhìn đám người Chung Sơn, tắm máu Chuyển Luân Cương Vực, bắt đầu từ chỗ này.

Ánh mắt Quắc Thạch Phụ quét qua, mọi người đều khiếp sợ.

Thánh nhân cũng bị hắn đuổi chạy rồi, những Đại Tiên này nhằm nhò gì vớihn!

Quắc Thạch Phụ khủng bố, hắn nổi lên sát tâm, ai mà chạy thoát?

Quắc Thạch Phụ dò xét một vòng, bỗng nhiên, Quắc Thạch Phụ cau mày, nhìn về phía Diêm Trùng Chi, nhíu mắt lại.

- Phượng Hoàng? Còn là Kim Phượng, các ngươi là Kim Phượng, lại đi cam nguyện kéo xa? Chiếc xe này, là của ai?

Quắc Thạch Phụ quát lạnh.

Tiếng quát này như thiên lôi nổ vang bên tai, chấn mọi người choáng váng.

- Là của trẫm!

Chung Sơn trầm giọng.

Mọi Đại Tiên đều ngạc nhiên, Chung Sơn không muốn sống nửa ư? Hơn nữa, mọi người chợt phát hiện, Quắc Thạch Phụ này dường như rất bảo hộ bộ tộc Phượng Hoàng.

- Phượng Hoàng là quốc thú của ngươi?

Quắc Thạch Phụ lạnh lùng nói.

- Không phải!

Chung Sơn lắc đầu.

- Nếu không phải, vậy là ngươi cưỡng bức Phượng Hoàng kéo xe, đáng chết!

Quắc Thạch Phụ lại quát.

- Không phải, tiền bối, chúng ta cam nguyện kéo xe cho Thánh Vương, không phải là Thánh Vương ép buộc!

Một con Phượng Hoàng ở xa xa liền vội hô.

Phượng Hoàng vỗ cánh, bay thẳng tới, còn khí tức quỷ dị của Quắc Thạch Phụ tựa như không áp chế được Phượng Hoàng.

Vù! Quắc Thạch Phụ thoáng cái đã tới gần.

Chúng thần Đại Tranh vội vàng vây quanh bảo hộ Chung Sơn.

- Thân là Phượng Hoàng, cam nguyện kéo xe cho người, lúc nào mà Phượng Hoàng biến thành hạ tiện như vậy?

Quắc Thạch Phụ ánh mắt phát lạnh.

Nhưng ngay khi Quắc Thạch Phụ chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên biến sắc.

- Khí tức của Vương?

Quắc Thạch Phụ nhìn chằm chằm Chung Sơn kinh ngạc hô lên.

- Trên người ngươi cũng có?

Quắc Thạch Phụ kinh ngạc nhìn Nê Bồ Tát.

- Trên người ngươi cũng có? Khí tức của Vương? Vương?

Quắc Thạch Phụ nhìn về phía một con Phượng Hoàng gần đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui