Trường Sinh Bất Tử

- Trên người ngươi cũng có? Khí tức của Vương? Vương? Quắc Thạch Phụ nhìn về phía mcon Phượng Hoàng gần đó.

Khí tức của Vương?

Quắc Thạch Phụ đang kinh ngạc, đám người Chung Sơn cũng kinh hãi. Vương, Quắc Thạch Phụ chỉ có một Vương, chính là Chu U Vương chết không thể
chết hơn.

Trên mình đoàn người chúng mình làm sao có được khí tức của Chu U Vương?

Lúc này Quắc Thạch Phụ cũng trở nên bối rối, sau đó trừng mắt: - Làm sao trên người các ngươi cũng có khí tức của Vương?

Vừa nói, hai mắt Quắc Thạch Phụ chuyển thành màu tím, từng vầng sáng bắn ra trong mắt, thẳng tới con Phượng Hoàng kia.

Xung quanh Phượng Hoàng sinh ra rất nhiều vầng sáng, tiếp theo bóng hình hiện ra, tựa như nhìn thấy quá khứ trong đó.

Ánh sáng ngừng lại!

- Không có? Các ngươi được thiên địa phúc trạch? Tất cả dấu vết quá khứ đều rửa sạch? Quắc Thạch Phụ cau mày.

Chung Sơn nhìn chằm chằm Quắc Thạch Phụ, trong đầu điên cuồng xoay
chuyển, bất chợt Chung Sơn nghĩ tới một khả năng. Phượng Hoàng? Hình như trước kia Phượng Hoàng chính là quốc thú của Đại Chu?

- Vương ngươi nói, chính là Đại Chu, Chu U Vương? Chung Sơn hỏi.

- Đúng thế! Khí tức của Vương, trên người các ngươi có khí tức của
Vương, nói rõ trên người các ngươi có đồ vật của Vương. Đồ vật của Vương nào có thể cho các ngươi chạm vào? Quắc Thạch Phụ trừng mắt, một cỗ khí tức khổng lồ phun ra.

Chỉ mới là khí tức, như đã muốn đè chết người.

Vương Khô, Lạc Tinh Trần lập tức chắn trước mặt Chung Sơn, ở xa xa, các
cường giả nhìn thấy Chung Sơn bị Quắc Thạch Phụ đè ép, trong lòng vui
mừng. Tuy rằng cũng biết mình sắp xui xẻo, nhưng nhìn thấy Chung Sơn gặp chuyện trước còn không phải là chuyện vui vẻ hay sao?

Hơn nữa, lúc này Quắc Thạch Phụ giận dữ trừng Chung Sơn, áp bách các Đại Tiên khác đã nhỏ hơn nhiều.

Các cường giả thấy có thể trốn thoát, liền vội chạy ra bên ngoài.

- Lạc Tinh Trần, Vương Khô, ngăn cản tất cả Đại Tiên, không ai được
trốn, có kẻ bỏ chạy, giết! Chung Sơn đang bị đè nén, vẫn ra lệnh cho Lạc Tinh Trần và Vương Khô.

- Nhưng, Thánh Vương... Lạc Tinh Trần không hiểu, Quắc Thạch Phụ trước
mắt rõ ràng muốn xuống tay, lúc này Thánh Vương còn muốn bắt những Đại
Tiên kia?

- Quắc Thạch Phụ sẽ không giết ta, ngược lại, hắn còn có thể cảm tạ ta! Chung Sơn tự tin nói.

Có lẽ cỗ tự tin này lây nhiễm Quắc Thạch Phụ, hắn cau mày, khinh nhờn di vật của Vương, làm sao có thể cảm tạ được? Nhưng Quắc Thạch Phụ có thể
đứng địa vị cao ở Đại Chu, không thể nào lỗ mãng trực tiếp giết đoàn
người Chung Sơn được.

Dù sao nhóm người này ở trước mặt Quắc Thạch Phụ, giết dễ như trở bàn tay.

- Muốn ta cảm tạ? Quắc Thạch Phụ lộ ra cười lạnh, tâm thần tập trung vào người Chung Sơn.

- Ngươi sẽ cảm kích ta! Chung Sơn gánh chịu áp lực nói.

Quắc Thạch Phụ nhíu mày, Thiên Tiên này, làm sao có thể chống cự khí thế của mình đè xuống?

- Trên đời này, ta sẽ không cảm tạ bất cứ ai. Ta hận trời này, ta hận
đất này, cuộc đời sau này của ta chỉ còn hận. Đừng bảo ta thả ngươi, lần này, Chuyển Luân Cương Vực không trốn một cái nào! Quắc Thạch Phụ lạnh
giọng.

- Chu U Vương, tên là Cơ Cung Niết? Chung Sơn hỏi.

- Tên của Vương nào cho ngươi tùy tiện gọi? Dù có chết, cũng không được! Quắc Thạch Phụ quát.

Vừa nói, Quắc Thạch Phụ vung tay, muốn đánh về phía Chung Sơn.

- Nhưng hắn không chết thì sao? Chung Sơn chợt nói.

Tĩnh!

Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.

Tay của Quắc Thạch Phụ ngừng lại giữa không trung, Nê Bồ Tát bất ngờ
nhìn Chung Sơn, Đại Tiên trốn chạy xung quanh bỗng ngừng bước.

Cảnh tượng quỷ dị, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Chung Sơn.

- Ngươi nói cái gì? Quắc Thạch Phụ không tin hỏi.

- Ta chưa nói gì cả? Chung Sơn lắc đầu, lộ ra vẻ cười nhàn nhạt.

Nhưng vẻ mặt Chung Sơn như thế, lại như càng khẳng định Chu U Vương còn sống.

Sao thế được, ngay cả Thánh nhân cũng chết, làm sao Chu U Vương có thể còn sống, tuyệt đối không thể.

Vù! Quắc Thạch Phụ vung tay lên.

Chung Sơn đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh quỷ dị, bầu trời u ám,
khắp nơi là lệ khí kinh khủng, lệ khí ngập tràn biểu hiện căm hận của
Quắc Thạch Phụ.

- Đây là "thế giới" của ta, nói đi! Quắc Thạch Phụ không tin Chung Sơn, nhưng Quắc Thạch Phụ càng hy vọng Chung Sơn nói là thật. Đặc biệt một
câu "nhưng hắn không chết thì sao" của Chung Sơn vừa rồi. Chính câu này, làm trái tim vững như đá của Quắc Thạch Phụ đập rộn lên.

Kẻ này có chuyện mà mình không biết.

- Giới thiệu trước, tại hạ Chung Sơn! Đứng đầu Đại Tranh Thánh đình! Chung Sơn nói.

- Ta không hỏi ngươi những điều này, ta hỏi ngươi rốt cuộc Vương thế nào? Quắc Thạch Phụ không nhịn được.

- Chu U Vương? Năm đó Chu U Vương cùng bảy Thánh nhân nghịch cải mệnh
trời, Chu U Vương hùng tài đại lược, nào dễ dàng vĩnh viễn không thể trở mình? Nghịch cải mệnh trời, mặc dù Chu U Vương không đạt được mong
muốn, nhưng mà, ta nghĩ có chút số trời đã bị hắn sửa đổi! Chung Sơn hít một hơi cảm thán nói.

Vì cái gì Chung Sơn khẳng định như vậy, bởi vì Nữ Oa nương nương tuy
rằng ngã xuống, nhưng sửa đổi số trời, số trời đối với Hồ tộc. Chu U
Vương cũng là hình tượng vai chính, làm sao có thể không làm được chút
chuyện?

- Có ý gì? Quắc Thạch Phụ trầm giọng.

- Dựa theo số trời bình thường, toàn bộ mạo phạm thiên uy biến mất, bảy Thánh nhân cũng biến mất, ngươi không phải Thánh nhân làm sao còn sống? Chung Sơn trầm giọng nói.

Quắc Thạch Phụ nhướng mày.

- Ta đã thấy Vương mà ngươi nói! Ngay ở mấy trăm năm trước! Chung Sơn trịnh trọng nói.

[CHARGE=3] - Không thể nào, ta tận mắt nhìn thấy, Vương đã hình thần câu diệt! Trong nháy mắt Quắc Thạch Phụ biến thành cuồng bạo.

Vù!

Không đợi Chung Sơn nói, hai người lại quay về thế giới ban đầu, trở về bên ngoài Chuyển Luân Điện.

- Thánh Vương! Mọi người chạy lên bảo vệ.

- Bắt giữ các Đại Tiên, mau! Chung Sơn lại hạ lệnh.

- Rõ! Lạc Tinh Trần cùng Vương Khô lập tức đáp.

Lúc này, Quắc Thạch Phụ khép hai ngón tay, chỉ vào mi tâm. Một đoàn ánh
sáng tím bắn ra từ ngón tay, tiếp theo ngón tay chỉ lên trời, một đoàn
sóng gợn màu tím lan tỏa ra, từng đợt từng đợt, từ chậm tới nhanh, lan
ra khắp nơi.

- Đại thần niệm thông thiên triệt địa tìm kiếm! Nê Bồ Tát kinh ngạc hô.

Chung Sơn cũng lộ ra vẻ mặt quái dị, Quắc Thạch Phụ này quá sức đi chứ?

Đại thần niệm thông thiên triệt địa tìm kiếm, ngày trước cũng chỉ thấy
qua Thiên Thần Tử thi triển qua, nhưng đó chỉ là ở tiểu thế giới, phạm
vi có hạn, còn giờ?

Trong lòng Chung Sơn tràn đầy kinh ngạc, biến thái, Đại Chu đều là biến thái.

Sau một nén nhang, tiêu hao quá lớn, sắc mặt Quắc Thạch Phụ trắng bệch.

Sau 1 canh giờ, trên mặt Quắc Thạch Phụ trắng bệch, rõ ràng phạm vi càng ngày càng rộng.

Sau 5 canh giờ, Quắc Thạch Phụ lộ ra sắc mặt vui vẻ.

- Đại Chu Phong Hỏa Đài, ngọn lửa lại cháy, quả nhiên Vương sống lại!
Sắc mặt trắng bệch của Quắc Thạch Phụ kích động chảy nước mắt.

Vù! Quắc Thạch Phụ cùng Chung Sơn lại biến mất.

Lại quay về "thế giới" của, lúc này trên mặt Quắc Thạch Phụ lộ ra mừng rỡ không thể nói hết.

- Ngươi có biết Vương ở đâu? Quả nhiên ngươi biết? Quắc Thạch Phụ kích động.

- Phải, nếu ta không đoán sai, Chu U Vương Cơ Cung Niết, quả thật ta đã gặp qua. Chung Sơn gật đầu.

- Vương ở nơi nào? Đại Chu ta tái hiện? Quắc Thạch Phụ hưng phấn nói.

Cực kỳ hưng phấn, lệ khí khắp thế giới cũng tan đi nhiều.

- Cơ Cung Niết ngày trước đã chết, bây giờ gọi là Niết Phàm Trần. Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Niết... Vương sửa lại tên họ? Quắc Thạch Phụ kinh ngạc.

- Niết Phàm Trần, ta từng điều tra một thời gian, họ Niết, vốn là tiểu
thế giới không có, cho dù đại thế giới, dường như mọi người kiêng kỵ cái tên Cơ Cung Niết, cũng không ai dám có họ Niết. Chỉ có Niết Phàm Trần
mới được, hắn là Cơ Cung Niết, hình thần câu diệt, niết bàn ở phàm trần, Niết Phàm Trần! Đại Chu ngày trước, hôm nay là Đại Ly, Niết Phàm Trần
đang xoay mình trở lại! Chung Sơn hít một hơi nói.

- Đại Ly? Ly? Đúng, Vương đã từng nói chuyện này! Quắc Thạch Phụ xiết tay rung động nói.

- Còn ngươi bị phong ấn, ta không biết tình huống lúc đó, nhưng ta có
thể phỏng đoán. Khoảng khắc Chu U Vương hình thần câu diệt, quần hùng
thiên hạ công phạt lãnh thổ Đại Chu, còn ngươi tự nhiên là đối tượng tốt nhất cho quần hùng chém giết giành lấy công đức thiên địa, nhưng vì sao chỉ vẻn vẹn là bị phong ấn chứ? Chung Sơn nói.

Chung Sơn đang dẫn hướng, dẫn Quắc Thạch Phụ suy nghĩ theo ý mình.

Quả nhiên, Quắc Thạch Phụ nhíu mày, dường như phát hiện Chung Sơn cố ý
dẫn dường. Nhưng dẫn đường này cho ra kết quả rất mê người, làm Quắc
Thạch Phụ muốn ngăn cản ý nghĩ cũng không được.

- Là Vương phong ấn ta? Vương phong ấn ta, là để bảo hộ ta, chờ Vương xuất thế? Quắc Thạch Phụ rung động nói.

- Không sai, hơn nữa Đại Ly của Niết Phàm Trần cùng tồn tại ở tiểu thế
giới của ta. Tiểu thế giới này, nằm ngay ở Chuyển Luân Cương Vực, hơn
nữa ở ngay dương gian! Chung Sơn nói.

Quả nhiên, nháy mắt tâm tình của Quắc Thạch Phụ liền rất tốt.

- Ngươi có quan hệ gì với Vương? Quắc Thạch Phụ ngẫm nghĩ hỏi.

Dù sao, cùng tồn tại ở một tiểu thế giới, cũng có thể là kẻ địch.

- Hoàng hậu của ta, là một Công chúa của Đại Ly. Ngươi nói ta có quan hệ gì với Niết Phàm Trần? Chung Sơn cười nói.

- Ấy? Quắc Thạch Phụ kinh ngạc.

- Lúc trước có nhiều đắc tội, mong rằng chớ trách! Quắc Thạch Phụ trịnh trọng nói.

- Chuyện thường thôi, chỉ là Đại Tranh Thánh đình ta nằm ở Chuyển Luân
Cương Vực, lời thề lúc trước của ngươi quả thật làm ta sợ nhảy dựng!
Chung Sơn thuận thế nói ra chỗ khó xử của mình.

- Ha ha ha ha, lời thề? Nếu là Vương phong ấn ta, ta đây còn hận cái
gì, lời thề gì nữa. Hiện giờ điều ta muốn làm nhất là lập tức trở về
cạnh Vương! Quắc Thạch Phụ vô cùng vui sướng nói.

Chung Sơn cười gật đầu.

- Ngươi có biết Vương ta ở nơi nào? Quắc Thạch Phụ lập tức hỏi.

- Đại Ly tái hiện, ngươi cho là sao? Chung Sơn nói.

- Phượng Hoàng Cương Vực! Quắc Thạch Phụ lập tức đoán được.

Chung Sơn gật đầu.

- Lần này làm phiền nhiều, sau này tại hạ cảm tạ ơn chỉ điểm của ngươi! Quắc Thạch Phụ rất sảng khoái nói.

- Không cần sau này, vừa lúc có chuyện cần ngươi hỗ trợ! Chung Sơn nói.

- Ồ? Quắc Thạch Phụ ngạc nhiên, Chung Sơn này thật đúng là thuận thế, không biết hiện giờ ta đang vội đi hay sao?

- Ta lập tức ghi một ít ngọc giản, làm phiền ngươi đưa đi Đại Ly cho
Linh Nhi Công chúa. Về sau ta sẽ đi Đại Ly, trước khi đi, mong rằng
ngươi có thể quan tâm Linh Nhi Công chúa một chút Chung Sơn trịnh trọng
nói.

- Chỉ là vậy? Quắc Thạch Phụ biết mình hiểu lầm, ngạc nhiên cười.

- Chỉ là vậy!

- Được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui