Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn điều khiển Thần thú giết chết Cổ Tiên Nhan Hồi, giết chết Cổ Tiên Thái Ất, cùng với mấy ngàn đệ tử Nho môn, hai ngày sau lập tức truyền khắp toàn bộ Nữ Oa giới.

Chung Sơn đột nhiên bày ra sự cường thế, bởi vậy rất nhiều người đều lộ ra vẻ không tin, dù sao chuyện đó quá khoa trương, nghe đồn Chung Sơn không phải cảnh giới Thiên Tiên sao? Làm sao có thể trong thời gian không tới uống cạn một chung trà liền diệt hai đại Cổ Tiên?

Đương nhiên, Chung Sơn cường đại đối với rất nhiều người mà nói đều không coi vào đâu, lúc này, vẫn đi tìm kiếm di bảo của Nữ Oa là quan trọng nhất.

Chung Sơn mang theo Tô A Phật và Cửu Vĩ Quận chúa vòng quanh di chuyển Nữ Oa giới, lần đầu tiên tiến vào, Chung Sơn dường như cưỡi ngựa xem hoa vậy, nhớ địa hình đại khái vào đầu.

Nữ Oa giới này quá lớn, quả nhiên không hổ là Thánh nhân ra tay, hai tháng, suốt hai tháng, Chung Sơn mới nhìn rõ địa hình đại khái, sau khi thấy rõ địa hình, Chung Sơn liền tìm một nơi ngừng lại.

Nơi này phân ra tám khu vực, có nơi là một mảnh biển rộng, có nơi cũng là sa mạc, có nơi sấm rền chớp giật không ngừng, có nơi cuồng phong gào thét.

- Bát quái?

Chung Sơn nhíu mày.

Toàn bộ thế giới phảng phất giống như một hình bát quái khổng lồ, khiến cho Chung Sơn lập tức trở nên ngưng trọng.

- Chung Sơn!

Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên kêu lên.

- Như thế nào?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Chỗ Thánh Vương dường như gặp phải phiền toái, ngươi có thể hay không...!

Cửu Vĩ Quận chúa vô cùng khẩn cầu nói.

- Phiền toái? Làm sao ngươi biết?

Một bên Tô A Phật bỗng nhiên nghi ngờ nói.

- Phiền toái gì?

Chung Sơn hỏi.

Nhìn Chung Sơn, ánh mắt Cửu Vĩ Quận chúa không ngừng biến đổi, bỗng nhiên, dường như hạ quyết tâm nói:

- Thánh Vương phát hiện Càn Khôn Đỉnh sứt mẻ!

- Cái gì? Quận chúa, ngươi không nên nói bừa à. Ngươi ở nơi này, làm sao biết chuyện Thánh Vương bên kia?

Tô A Phật kêu sợ hãi dựng lên.

Nhưng Cửu Vĩ Quận chúa cũng không trả lời, mà lại nhìn về phía Chung Sơn, vô cùng khẳng định.

- Dẫn đường!

Chung Sơn khẽ cau mày nói.

- Ừ!

Cửu Vĩ Quận chúa lập tức bay dẫn đường.

Tô A Phật đầu óc mơ hồ, đây là tình huống gì? Tiểu ma nữ sao lại thần thần bí bí vậy?

- Hiện tại như thế nào?

Bay trên không trung, Chung Sơn hỏi.

- Thánh Vương, Si Mị Kỳ Thánh, còn có Tư Mã Nguyên, cũng chính là gia chủ Tư Mã kia, ba người đã đến một nơi an toàn, nhưng lúc ấy tìm được Càn Khôn Đỉnh phát ra hàng ngàn, hàng vạn hà quang, vừa vặn bị một đám cường giả khác thấy được, bọn họ đuổi sát theo!

Cửu Vĩ Quận chúa nói.

- Quận chúa, ngươi kể chuyện xưa sao?

Tô A Phật khó hiểu nói.

Nói cứ như tận mắt nhìn thấy vậy, hai tháng này, Quận chúa không phải ở cùng với mình sao?

Mà Chung Sơn lại lơ đểnh, dù sao, chính mình cũng có thể nói ra tình huống âm phủ.

- Bây giờ tạm thời an toàn?

Chung Sơn hỏi.

- Tạm thời là an toàn, nhưng mà không biết những người đó khi nào đuổi tới, Càn Khôn Đỉnh dù sao cũng là trọng bảo ngày trước của Nữ Oa nương nương, tuy rằng vỡ nát không ra hình dáng, nhưng vẫn là Thánh nhân chí bảo!

Cửu Vĩ Quận chúa nói.

Tô A Phật nghẹn họng không biết nên nói gì, hỏi mấy lần, Cửu Vĩ Quận chúa cũng không nói, còn hỏi cái gì nữa đây?

Ba người cấp tốc bây đi, 5 ngày sau.

- Sắp tới, cách đó không xa!

Cửu Vĩ Quận chúa lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Hả? Chờ một chút!

Chung Sơn cau mày ngừng lại.

- Chuyện gì vậy?

Chung Sơn nhìn về phía xa xa, xa xa như có người chiến đấu. Trên mặt đất sụp đổ có rất nhiều thi thể. Mà quần áo những thi thể này, đều là người Thái Sơ Thánh Đình.

- Đây là?

Thấy một màn như vậy, ba người không hẹn cùng bay về phía chiến trường xa xa.

Tại chiến trường, cát bay đá chạy, vô tận sương khói bốc lên. Hiển nhiên chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Mà ở trong rừng cách đó không xa, cũng tràn ngập sương khói, dường như có một cái trận pháp thật lớn, cực kỳ quỷ dị.

- Oanh.................!

Một tiếng nổ lớn vang lên, 1 cổ khí lưu cường đại thổi qua, lập tức khiến cho sương khói tán đi hơn phân nửa.

- Người của Tư Mã gia? Tư Mã Túng Hoành?

Tô A Phật nghi ngờ nói.

Trong trung tâm chiến trường, Tư Mã Túng Hoành đạp một con Thao Thiết cao trăm trượng, trên trán tràn ngập mồ hôi, phía sau là tám cường giả Tư Mã gia, đang đối diện một nam nhân áo bào trắng giằng co.

Dưới chân nam nhân áo bào trắng cũng có một hung thú trăm trượng.

Hung thú kia cũng cực kỳ kỳ quái, hình dạng giống như chó, nhưng đầu chỉ có một con mắt, con mắt dựng thẳng lên, con mắt có màu xanh biếc, nhìn qua cực kỳ tà dị, da lông hung thú trắng tuyết, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

- Đây là? Thần thú bảng xếp hạng thứ 37? Nghịch Lưu Thú?

Cửu Vĩ Quận chúa nhận ra nói.

Xa xa, nam nhân áo bào trắng lộ ra nụ cười tà nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành.

- Ngươi muốn làm gì? Tư Mã Túng Hoành ta cho tới bây giờ không trêu chọc ngươi!

Tư Mã Túng Hoành đạp Thao Thiết vô cùng buồn bực nói.

Tuyệt đối là tai bay vạ gió, tên này mang theo một quái thú vọt liền ra tay. Thực lực của hắn cũng ngang ngửa mình, nhưng mà Nghịch Lưu Thú dưới chân hắn lại quá mạnh mẻ, cho dù đại trận thuộc hạ mình dàn ra cũng bị nam nhân áo bào trắng này mạnh mẽ phá mở, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

- Tư Mã Túng Hoành? Vậy là được rồi. Tìm được ngươi, liền có thể tìm tới hắn!

Nam nhân áo bào trắng cười tà nói.

- Ngươi muốn tìm ai?

Tư Mã Túng Hoành không biết nói gì.

- Ta tìm Chung Sơn!

Nam nhân áo bào trắng nói.

Tư Mã Túng Hoành:...

Tư Mã Túng Hoành có loại xúc động muốn hộc máu, tìm Chung Sơn? Ngươi tìm Chung Sơn thì có gì liên quan tới ta?

- Chung Sơn không ở chỗ ta! Ngươi tìm lộn người rồi!

Tư Mã Túng Hoành kêu lên.

- Sẽ không sai, sư tôn Tuyết Mai lão tổ ta, hắn suy tính làm sao lại sai? Hắn nói chỉ cần chế trụ ngươi, Chung Sơn sẽ lập tức xuất hiện!

Nam nhân áo bào trắng cười nói.

“...”

Tư Mã Túng Hoành chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ biệt khuất.

- Cho nên, ngươi thúc thủ chịu trói đi, như vậy sẽ ăn ít đau khổ hơn.

Nam nhân áo bào trắng vô cùng tự tin nói.

- Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!

Tư Mã Túng Hoành điên cuồng hét lên.

Thao Thiết to lớn điên cuồng hướng về nam nhân áo bào trắng đánh tới, Tư Mã Túng Hoành và tám gã cường giả Tư Mã gia phía sau cũng cấp tốc vọt tới nam nhân áo bào trắng.

Thật sự quá khinh người! Tư Mã Túng Hoành có hàm dưỡng tốt mấy đi nữa thì cũng không chịu nổi, hơn nữa đây là Chung Sơn rước lấy tai bay vạ gió.

- Oanh.................!

Nghịch Lưu Thú cái miệng mở ra, một dòng khí cường đại ầm ầm đánh lên người Thao Thiết, Thao Thiết khổng lồ ầm ầm bay ngược ra.

Giờ khắc này Tư Mã Túng Hoành tay cầm một thanh đại đao, một đao chém ra, đao khí vô tận phát ra, với một khí thế cuồn cuộn đánh tới nam nhân áo bào trắng.

- Hừ!

Nam nhân áo bào trắng lộ ra nụ cười lạnh.

Mà lúc này, 1 con mắt của Nghịch Lưu Thú bỗng nhiên bắn ra vô số ánh sáng xanh, ánh sáng xanh gột rửa đi qua, đao khí kinh khủng kia lại quỷ dị bắn ngược trở về. Khí thế cường đại dường như trong nháy mắt thu liễm lại.

Mà trọng yếu hơn là bảy người trên không trung, đột nhiên bị ánh sáng xanh bao phủ.

Mà lúc này, xa xa Chung Sơn mang theo Tô A Phật và Cửu Vĩ Quận chúa cũng bay tới gần.

Vừa vặn nhìn thấy một màn kinh hãi này.

Trong mắt Nghịch Lưu Thú bao phủ ánh sáng xanh, chín người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

- A...............

Trừ Tư Mã Túng Hoành ra, những người khác lập tức kêu lên thảm thiết, càng có một người tóc đột nhiên biến trắng.

Tư Mã Túng Hoành tuy rằng không kêu lên, nhưng trong lòng cũng sợ hãi rống lên không thôi, bởi vì Tư Mã Túng Hoành hoảng sợ phát hiện, tu vi của mình, đang tụt xuống.

Cảnh giới Đại Tiên!

Cảnh giới Thiên Tiên!

Cảnh giới Địa Tiên!

Cảnh giới Thiên Cực!

Cảnh giới Đế Cực!

......

Nguyên Anh Kỳ!

Tư Mã Túng Hoành phát hiện, đây không phải là đang nằm mơ, đây là thật? Nghịch Lưu Thú? Nghe đồn Nghịch Lưu Thú có thể bắn ngược công kích trở về, tại sao có thể cũng nghịch chuyển tu vi trở về chứ?

Tại sao có thể như vậy?

- Rống...............

Tư Mã Túng Hoành rên rỉ một tiếng. Tám người sau lưng toàn bộ bị nghịch lưu về tới trạng thái phàm nhân, từng người tuổi già sức yếu, giống như cách cái chết không xa.

- Ầm!

Ánh sáng xanh biến mất, Tư Mã Túng Hoành ở trạng thái Kim Đan Kỳ, từ trên không trung ngã xuống, vừa vặn Thao Thiết từ xa chạy tới, lập tức tiếp được Tư Mã Túng Hoành, mà tám người khác trực tiếp rơi trên mặt đất mà chết.

- Sư tôn nói một điểm không sai, Chung Sơn quả nhiên đến đây!

Nam nhân áo bào trắng quay đầu nhìn về phía Chung Sơn.

Tư Mã Túng Hoành ngã lên trên đầu Thao Thiết.

- Phốc!

Buồn bực phun ra một ngụm nghịch huyết, đây không phải là thân thể bị thương tổn, mà là quá buồn bực, việc này tới rất quá trùng hợp, so với tai bay vạ gió còn tai bay vạ gió hơn.

Chung Sơn? Vì chế trụ được mình để tìm được Chung Sơn? Ngươi không nói không được sao? Ta cùng ngươi chờ, còn làm tới cuối cùng, thuộc hạ của mình toàn bộ chết sạch, tu vi của mình cũng bi ai tụt về tới Kim Đan Kỳ.

Đây đều chuyện gì?

Quay đầu, Tư Mã Túng Hoành quả nhiên thấy Chung Sơn bay tới, nhìn Chung Sơn, Tư Mã Túng Hoành lại không kiềm lòng được lại phun ra một ngụm nghịch huyết. Chung Sơn này quả thực là tai của mình, mình đã ăn thiệt thòi vài lần trên tay hắn, mình đã cẩn thận tránh hắn, nhưng hắn còn chưa tới, mà mình đã bị xui xẻo như vậy.

Trời ạ, ta rốt cuộc là tạo cái gì nghiệt a! Trong lòng Tư Mã Túng Hoành không ngừng hò hét.

Chung Sơn chạy tới cũng im lặng nhìn Tư Mã Túng Hoành. Tiếp đó, vô cùng cẩn thận nhìn về phía nam nhân áo bào trắng kia, mà quan trọng hơn là Nghịch Lưu Thú dưới chân nam nhân áo bào trắng kia.

Thời gian chảy ngược? Cái đó và thần thông của Lạc Tinh Trần quá giống, thời gian thần thông?

Không đúng, đây có lẽ đã là cực hạn của Nghịch Lưu Thú, nếu không khẳng định không chỉ xếp hạng thứ 37 trên Thần thú bảng đơn giản như vậy.

Nghịch lưu đám người Tư Mã Túng Hoành, Nghịch Lưu Thú dường như hơi hơi có chút mỏi mệt vậy, hiển nhiên loại thần thông này đối với Nghịch Lưu Thú tiêu hao lớn vô cùng.

Tuyết Mai lão tổ không thể suy tính được mình, nhưng Soán Mệnh Sư có thể suy tính người khác gián tiếp liên quan tới mình.

- Ngươi tìm ta?

Chung Sơn cau mày nhìn nam nhân áo bào trắng.

- Không sai, ta tìm ngươi, hoặc là nói ta tìm con Thần thú kia của ngươi!

Nam nhân áo bào trắng cười tà nói.

- Ồ?

Chung Sơn cau mày nói.

“- Sư tôn nói qua, ngươi chỉ là Thiên Tiên, nhưng mà Thần thú kia của ngươi ở giai đoạn ấu niên có thể cắn nuốt Cổ Tiên, ngươi chỉ là Thiên Tiên, ngươi không xứng có được nó, giao ra con Thần thú kia ra, ta có thể tha cho ngươi không chết!

Nam nhân áo bào trắng trầm giọng nói.

Đoạt Bát Cực Thiên Vĩ? Còn trực tiếp như vậy?

- Tuyết Mai lão tổ bảo ngươi tới?

Chung Sơn cau mày nói. Tuyết Mai lão tổ cũng sẽ không đến gây chuyện mình mới đúng.

- Hừ, thu một con Thần thú mà thôi, cần gì phải sư tôn chỉ thị? Chung Sơn, khuyên ngươi lập tức giao Bát Cực Thiên Vĩ ra, nếu không, Mã Túng Hoành trước mắt này Tư, sẽ là tấm gương của ngươi!

Nam nhân áo bào trắng lạnh giọng nói.

Một bên Tư Mã Túng Hoành ghé vào trên người Thao Thiết, giận, lại buồn bực phun ra một ngụm tinh huyết.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui