Trường Sinh Bất Tử

- Thái Sơ Thánh vương, Càn Khôn Đỉnh phía sau ngươi hữu duyên cùng giáo ta, ngươi cũng không cần chấp nhất nữa!

Nhiên Đăng Cổ Phật nói.

Nhiên Đăng Cổ Phật nói xong, đưa tới sự khinh bỉ của một đám cường giả,
hữu duyên cùng giáo? Ta còn nói cùng ta có duyên a, Nhiên Đăng người này da mặt cũng quá dầy!

Thái Sơ Thánh vương nhìn chằm chằm Nhiên Đăng Cổ Phật, lắc lắc đầu nói:

- Hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu của quý giáo, cũng có duyên với ta, ngươi cũng không cần chấp nhất nữa.

- Ha ha ha!

Trong đám người nhất thời truyền tới một trận cười sang sảng.

Nhiên Đăng cũng không lấy làm hổ thẹn, cười nhạt nói:

- Thế nhân mê võng, một ngày này nhìn không ra, sau này nhất định sáng
tỏ, Càn Khôn Đỉnh hữu duyên với giáo ta, hôm nay Nhiên Đăng tới chính là thu vật này, Thái Sơ Thánh vương không muốn vào kiếp nạn trước giáo ta, Nhiên Đăng xin đợi kiếp nạn của Thái Sơ!

Mọi người hoàn toàn hết chỗ nói rồi, da mặt dày đến loại trình độ này cũng là một loại cảnh giới.

- Thánh vương, ta tới!

Si Mị Kỳ Thánh nói.

- Ừm!

Thái Sơ Thánh vương gật đầu.

Si Mị Kỳ Thánh đi ra, cường giả tứ phương rối rít nhường đường.

- Đạo hữu, mời!

Nhiên Đăng cười nói.

Nhiên Đăng vô cùng thong dong, thật giống như hết thảy đều đang trong lòng bàn tay.

Si Mị Kỳ Thánh gật đầu, lật tay, ngón trỏ và ngón giữa gắp ra một con
cờ. Đồng thời, bên trong tay áo Si Mị Kỳ Thánh, đột nhiên có mười mấy
con cờ bay ra khỏi.

Bố trí thành hàng ở hư không, nhất thời khiến cho một ít không gian vặn
vẹo, một cổ khí thế cường đại tản ra bốn phương tám hướng.

- Thiên Ách Kỳ Cục?

Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra được.

Thiên Ách Kỳ Cục vừa ra, cơ hồ chân mày của tất cả mọi người cau lại,
bởi vì từ trong trận cờ này, cơ hồ tất cả mọi người nhìn thấu sự cường
đại, đệ nhất Kỳ Thánh của Phong Trủng Cương Vực, quả nhiên danh bất hư
truyền.

Nhiên Đăng thấy ván cờ này sắc mặt cũng là bỗng nhiên biến đổi.

- Tô Đát Kỷ?

Nhiên Đăng kinh ngạc nói.

Oanh!

Hư không run rẩy một trận, ầm ầm, trên không trung tạo thành một cái lôi cầu màu vàng khổng lồ, bao bọc Nhiên Đăng cùng Si Mị Kỳ Thánh ở bên
trong.

Bên trong lôi cầu khổng lồ, nhiều tia lôi điện hắt vẫy ra, bắn về phía nơi xa, phàm là núi lớn dính vào, không khỏi nổ nát vụn.

Đại lượng cường giả thối lui, một đám tràn đầy kinh hãi nhìn một màn này.

- Si Mị Kỳ Thánh quả nhiên lợi hại! Bên trong 'Thế Giới' có trận kỳ, trận kỳ này cũng rất thật, bất khả tư nghị a!

Một người ở nơi xa sợ hãi than nói.

- Bất quá Nhiên Đăng Cổ Phật cũng không yếu, nghe nói hắn đã chuyển thế
ba lần, Cổ Tiên đỉnh phong, ta xem Si Mị Kỳ Thánh nguy hiểm a!

- Nhiên Đăng Cổ Phật mới vừa rồi nhắc tới Tô Đát Kỷ? Ta nhớ ra rồi, Cổ
Tiên Bí cảnh kia, đệ nhất trí giả của Hồ Tộc bày ra trận cờ này? Chính
là người này!

- Hy vọng Si Mị Kỳ Thánh có thể thắng!

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên, da mặt của Nhiên Đăng đã chọc cho trong lòng mọi người không vui. Mọi người cũng hy vọng Si Mị Kỳ Thánh có thể
thắng.

Chung Sơn nhíu mày nhìn, lấy Thiên Ách Kỳ Cục để bố trí 'Thế Giới'? Si
Mị Kỳ Thánh còn xa không có hiểu thấu đáo Thiên Ách Kỳ Cục, bây giờ còn
sống ở trong bóng ma của Tô Đát Kỷ.

Ai cũng không động tới, trận chiến này, đã gần một canh giờ, lôi điện
màu vàng kinh khủng không kềm chế được tán ra bốn phương tám hướng, uy
lực của Cổ Tiên, làm cho người ta khó có thể đo lường được.

Oanh!

Vô tận lôi điện ầm ầm nổ tung lên. Lôi điện bay ra tứ phương, nhất thời
làm cho một chút cường giả nổ tung, một đám cường giả sợ hãi, lui về
phía sau lần nữa.

Một trận chiến kết thúc, Si Mị Kỳ Thánh bay ngược mà quay về, che ngực,
khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hiển nhiên mặc dù có Thiên Ách Kỳ
Cục, Si Mị Kỳ Thánh cũng không đối phó được Nhiên Đăng Cổ Phật.

Trong tay Nhiên Đăng Cổ Phật nắm một chiếc Thanh Đăng, ngọn lửa nhỏ phía trên Thanh Đăng khe khẽ nhảy lên, phong cách cổ xưa nhìn qua cực kỳ mờ
ảo.

Nhưng là, một góc áo cà sa đã bị xé nát, hiển nhiên Thiên Ách Kỳ Cục cũng không phải là không có hiệu quả.

- Con đường của Tô Đát Kỷ? Tô Đát Kỷ tính kế bảy Thánh, đặt bố cục cường đại dường nào, nếu là nàng đích thân đến, có lẽ ta còn không thể thể
hiện chút nào, bất quá dù sao ngươi không phải là Tô Đát Kỷ, đa tạ!

Nhiên Đăng Cổ Phật lắc lắc đầu nói.

- Thánh vương, tại hạ cô phụ kỳ vọng của Thánh vương!

Vẻ mặt Si Mị Kỳ Thánh như đưa đám, nói.

Nhìn Si Mị Kỳ Thánh, Thái Sơ Thánh vương khe khẽ thở dài nói:

- Ngươi đã bị thương thành như vậy, ngươi đã hết lực!

- Vâng!

- Mang theo Tô A Phật, hiện tại rời khỏi Nữ Oa giới!

Thái Sơ Thánh vương nói.

- Thánh vương? Chuyện này?

Si Mị Kỳ Thánh lập tức mở to mắt.

- Thanh Khâu không còn như năm đó nữa, ta không muốn Hồ Tộc ở Thanh Khâu mất một Cổ Tiên nữa!

Thái Sơ Thánh vương nói.

Trên mặt Si Mị Kỳ Thánh thay đổi, cuối cùng gật gật đầu nói:

- Rõ!

- Vậy Cửu Vĩ Quận chúa?

Si Mị Kỳ Thánh lập tức nói.

[CHARGE=3]Dù sao, Cửu Vĩ Quận chúa vô cùng trọng yếu ở Hồ Tộc.

- Nàng lưu lại!

Thái Sơ Thánh vương nói.

- Ta lưu lại!

Cửu Vĩ Quận chúa cũng lập tức nói.

Trên mặt Si Mị Kỳ Thánh hơi cổ quái, cuối cùng gật đầu.

Tay áo vung lên, Si Mị Kỳ Thánh mang theo Tô A Phật nhanh chóng rời đi,
đối với sự rời khỏi của Si Mị Kỳ Thánh, không ai cản, đồng thời hận
không thể làm cho người trên quảng trường ở mặt núi bằng cũng đi sạch.

Tư Mã Nguyên nhìn Si Mị Kỳ Thánh đi, trên mặt hiện lên một cổ lo lắng,
Tư Mã Nguyên rất muốn la: 'ta cũng bị thương a, tại sao không để cho ta
đi?'.

Nhiên Đăng Cổ Phật nhìn bốn người trên quảng trường một chút.

Tư Mã Nguyên, Thái Sơ Thánh vương, Cửu Vĩ Quận chúa, Chung Sơn

Bốn người, chẳng lẽ bọn họ có thể ngăn nhiều cường giả như vậy?

- Chung Thánh Vương!

Thái Sơ Thánh vương bỗng nhiên mở miệng nói.

- Ân!

Chung Sơn gật đầu.

- Ta phải xuất chiến, làm phiền ngươi trông coi Càn Khôn Đỉnh!

Thái Sơ Thánh vương nói.

- Yên tâm, có ta ở đây, trước khi ngươi trở về, ai cũng không thể nhích tới gần nó mười trượng!

Chung Sơn gật đầu.

Một đám Cổ Tiên, có mấy người Cổ Tiên lộ ra sự khinh thường, nhưng có
chút Cổ Tiên cũng là nghe nói truyền thuyết trong hơn hai tháng qua,
Chung Sơn đại sát tứ phương, diệt Thái Ất, diệt Nhan Hồi! Thực lực của
Chung Sơn sâu không lường được.

Tư Mã Nguyên bên cạnh mặt đầy oán hận nhìn Chung Sơn một chút, không
nghĩ tới Thái Sơ Thánh vương cuối cùng phó thác Càn Khôn Đỉnh cho ngoại
nhân.

Giao phó xong hết thảy, Thái Sơ Thánh vương bay ra.

- Thái Sơ Thánh vương?

Nhiên Đăng khẽ mỉm cười, luôn luôn rất thong dong.

- Nhiên Đăng, ngươi đã tham gia chiến dịch Phong Thần, cũng là người xưa nhất, không biết Thanh Khâu ta chọc không được sao?

Thái Sơ Thánh vương thản nhiên nói.

Thái Sơ Thánh vương vừa nói, nụ cười ung dung kia của Nhiên Đăng bỗng
nhiên thu vào, thật giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt nhất thời hiện lên một cổ âm tình bất định.

- Ta đã nghe qua truyền thuyết, nhưng, Thanh Khâu chẳng qua là Thanh
Khâu, một gò đất mà thôi, Thanh Sơn cường thịnh đã sụp đổ! Núi lở chỉ
còn đồi!

Nhiên Đăng trầm giọng nói.

- May mắn ngươi còn biết Thanh Sơn, Thanh Sơn sụp đổ, hiện chỉ còn Thanh Khâu, nhưng là, sớm muộn gì, một ngày nào đó Thanh Sơn nhất định sẽ
được đúc lại, Thanh Sơn sống lại nhất định sẽ kinh sợ thiên hạ lần nữa,
Nhiên Đăng ngươi tốt nhất nhớ kỹ chuyện hôm nay, nghĩ kỹ cái giá ngươi
phải trả!

Thái Sơ Thánh vương lạnh lùng nói.

Nhiên Đăng đột nhiên một trận trầm mặc, thật giống như trong nháy mắt trở nên rối rắm.

Mà cường giả tứ phương cũng là vẻ mặt nghi hoặc, cho dù một đám Cổ Tiên
cũng là vẻ mặt ngờ vực, Thanh Sơn?? Đó là vật gì? Thanh Khâu? Thanh Sơn
ngã mới có Thanh Khâu? Ai cũng chưa nghe nói qua Thanh Sơn là cái gì a.

Hút vài hơi thật sâu, Nhiên Đăng Cổ Phật lắc lắc đầu nói:

- Thanh Sơn đã trở thành quá khứ, đã qua thì sẽ không trở về, cái còn lại chẳng qua là truyền thuyết!

- Ha ha ha ha, truyền thuyết? Trong lòng ngươi rõ ràng hơn hết so với
bất cứ ai, năm đó vì sao chư thánh chiếu cố Hồ Tộc, hừ, hiện tại lập tức thối lui, ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu như ngươi cứ khăng khăng
một mực, ân oán này, ta thay mặt Thanh Sơn sau này nhớ kỹ!

Giọng của Thái Sơ Thánh vương biến thành càng ngày càng bén nhọn, hùng hổ doạ người.

Vô số cường giả bên ngoài kinh ngạc nhìn Thái Sơ Thánh vương, Thái Sơ
Thánh vương này quá kiêu ngạo đi, hắn hù dọa Nhiên Đăng Cổ Phật? Một đám Cổ Tiên cũng nhìn về phía Nhiên Đăng. Một đám Cổ Tiên rất không hiểu,
Thanh Sơn? Lai lịch gì? Tại sao làm cho chúng thánh quan tâm?

Không sai, năm đó Nữ Oa nương nương rất chiếu cố Hồ Tộc, nhưng là... Nhiên Đăng lắc đầu:

- Ngươi dùng chuyện tình không biết tới uy hiếp ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách! Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu!

Nhường ngươi ba chiêu?

Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm nhận được sức nặng của cái gọi là
Thanh Sơn, Nhiên Đăng Cổ Phật da mặt dày như thế, giờ phút này lại còn
nói nhường ba chiêu Đây cũng không phải là tác phong của Nhiên Đăng. Đây là để đường rút lui cho mình?

Thái Sơ Thánh vương gật đầu, hiển nhiên Thái Sơ Thánh vương cũng không
trông cậy vào việc dùng Thanh Sơn có thể hù dọa Nhiên Đăng, bất quá, có
thể có được ưu thế, tự nhiên phải cưỡng chiếm.

Thái Sơ Thánh vương đưa tay phải ra, một cái lam sắc quang cầu xuất hiện ở lòng bàn tay, trong lúc lam cầu xoay tròn, tứ phương nổi lên vô tận
gió lốc, khí lưu kinh khủng từ lòng bàn tay Thái Sơ Thánh vương thổi ra
bốn phương tám hướng.

Tay phải Thái Sơ Thánh vương nắm chặt, ngón trỏ cùng ngón giữa chỉ hướng về phía Nhiên Đăng Cổ Phật.

Đột nhiên, từ đầu ngón tay Thái Sơ Thánh vương bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh đậm, bắn thẳng đến Nhiên Đăng Cổ Phật.

Mặt Nhiên Đăng liền biến sắc, Thanh Đăng trong tay nghênh đón. Bên ngoài xuất hiện trăm đạo vòng bảo hộ màu xanh lá.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, trăm đạo vòng bảo hộ ầm ầm bị phá vỡ, lam quang hung hăng đụng vào phía trên Thanh Đăng, một tiếng nổ vang đồng thời va chạm với ánh sáng mênh mông, chiếu sáng cả phiến thiên địa kia.

Ánh sáng chói mắt để cho một chút người tu vi thấp nhất thời cảm thấy mắt mù.

SAu một chiêu, trán Nhiên Đăng chảy xuống một tia mồ hôi lạnh. Mà Thanh
Đăng trong tay cũng là khe khẽ lõm xuống, có thể thấy được sự cường đại
của một ít lam quang mới vừa rồi.

- Đoạn Thiên Chỉ! Đoạn Thiên Chỉ của Hồ Tộc quả nhiên lợi hại, đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn chỉ là Cổ Tiên!

Nhiên Đăng lòng vẫn còn sợ hãi.

- Một trong thượng cổ Tam Đăng, xác thực cũng rất lợi hại!

Thái Sơ Thánh vương gật đầu.

Đang khi nói chuyện, Thái Sơ Thánh vương đánh ra chiêu thứ hai, cũng
không dùng Pháp bảo giống như trước, mà là giơ tay phải lên, muốn chém,
lấy tay thành đao.

Giữa không trung, thật giống như bỗng nhiên toát ra ngân nguyệt. Đây
không phải là trăng sáng, mà là một mũi nhọn sắc bén, nơi mũi nhọn sắc
bén qua, không gian không ngừng trong vòng. Thật là chiêu thức lợi hại.

- Ngân Nguyệt Trảm? Lại là bí kỹ của Thanh Sơn thượng cổ, Hồ Tộc không
phải là thất truyền sao? Làm sao ngươi cũng biết? Hơn nữa còn truyền cho ngươi?

Vẻ mặt Nhiên Đăng kinh ngạc.

Thanh Đăng trong tay đột nhiên lớn hơn gấp trăm lần, nghênh trời mà lên.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, không gian bốn phía đột nhiên tràn ra rung động khổng lồ, nơi rung động đi qua, hết thảy toàn bộ hóa thành phấn vụn,
cường giả nơi xa trốn càng ngày càng xa. Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi. Đây là bí kỹ gì? Làm sao biến thái như vậy? Sau một trận
mắt mù, bốn phía mới khôi phục lần nữa, Thanh Đăng trong tay Nhiên Đăng
kia làm sao còn là Thanh Đăng có tiếng tăm nữa, giờ phút này đã cong
xuống, ngọn lửa phía trên cũng bị tắt, thật giống như bị hỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui