Trường Sinh Bất Tử

Chung Đại Tiên mặc bộ khoan bào, chậm rãi bay ra khỏi Càn Khôn Đỉnh.

Chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Nhị nữ chở ở ngoài Càn Khôn Đỉnh. Chờ đợi Chung Sơn đi ra.

Ra khỏi đỉnh, hạ xuống trước mặt nhị nữ, giờ phút này, nhị nữ lúc này
đều mặc váy vàng, vẻ mặt hơi hơi đỏ, nhìn qua càng thêm quyến rũ.

Nhị nữ nhìn chằm chằm Chung Sơn.

Chung Sơn nhăn nhíu mặt mày, hít một hơi thật sâu nói:

- Lúc trước ở trong Càn Khôn Đỉnh......!

- Lúc trước cái gì cũng không phát sinh!

Thái Sơ Thánh Vương bỗng nhiên mở miệng nói.

Nhìn lại Thái Sơ Thánh Vương, Chung Sơn lập tức hiểu được ý tứ của Thái
Sơ Thánh Vương, giống như Tử Huân, Thái Sơ Thánh Vương cũng là một nữ
nhân bướng bỉnh mạnh mẽ.

Cửu Vĩ Quận chúa cau mày nhìn Chung Sơn.

Nhị nữ nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ phức tạp.

Gật gật đầu, Chung Sơn thản nhiên nói:

- Được rồi, cho dù cái gì cũng không phát sinh! Nhưng ta sẽ không quên!

Chung Sơn vốn muốn nói sẽ không quên ân huệ của họ, dù sao bởi vì các
nàng, Chung Sơn mới bước vào được cảnh giới Đại Tiên. Nhưng câu nói nghe vào trong tai Thái Sơ Thánh Vương lại bị bóp méo, nàng còn tưởng rằng
sẽ không quên quá trình phát sinh trong đỉnh.

Dù sao, tuy rằng lúc ấy thần chí không rõ, nhưng trí nhớ vẫn không biến mất. Vẫn còn nhớ rất nhiều cảnh tượng.

- Ngươi!

Thái Sơ Thánh Vương khuôn mặt giận dữ.

Cửu Vĩ Quận chúa thần sắc vô cùng phức tạp.

Nhị nữ dường như tính cách giống nhau, cũng lại có chút sai lệch, Chung Sơn nhất thời cũng đoán không ra.

Thái Sơ Thánh Vương ngực phập phà phập phồng, lạnh lùng nhìn Chung Sơn nói:

- Nếu không phải Nhu Nương ngăn cản, ngươi bây giờ đã là một khối tử thi!

Chung Sơn chân mày cau lại, Nhu Nương?

Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta tên là Tô Nhu Nương, nàng kêu Tô Mị Nương!

Tô Nhu Nương? Chung Sơn nhìn về phía Cửu Vĩ Quận chúa còn nhu nhược như vậy, hơi hơi gật gật đầu.

Ngăn cản? Xem ra Tô Nhu Nương và Tô Mị Nương mặc dù là một yêu phân hóa
ra, nhưng tính cách lại không giống nhau, cũng giống như Bảo Nhi và
Trung Ương Giáo chủ vậy!

Thời điểm này Chung Sơn tự nhiên sẽ không tranh cãi với họ, nhìn lại Thái Sơ Thánh Vương Tô Mị Nương, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Các ngươi đang đợi ta tỉnh lại?

- Càn Khôn Đỉnh này chúng ta muốn mang đi!

Tô Nhu Nương nhẹ giọng nói.

- Càn Khôn Đỉnh?

Chung Sơn nhíu mày, bởi vì Chung Sơn chợt phát hiện, chính mình dường như cùng Càn Khôn Đỉnh có một chút liên hệ. Chẳng lẽ?

Chung Sơn nhìn Càn Khôn Đỉnh, chẳng lẽ Càn Khôn Đỉnh nhận chủ? Không thể nào! Là năng lượng màu hồng đào kia?

- Ba người chúng ta, đều là chủ nhân của Càn Khôn Đỉnh, hiện tại chỉ cần ngươi không giằng co!

Cửu Vĩ Tô Nhu Nương nhẹ giọng nói.

Ba người? Đều?

Quả nhiên, sau khi bị năng lượng màu hồng đào thanh tẩy, có thể hơi hơi nắm Càn Khôn Đỉnh trong tay.

Nhìn lại nhị nữ, Chung Sơn cũng không giằng co, rất tiêu sái gật gật đầu.

Thái Sơ Thánh Vương Tô Mị Nương hơi hơi ngoài ý muốn, Tô Nhu Nương cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Phức tạp liếc nhìn Chung Sơn, Tô Mị Nương lấy tay điểm lên Càn Khôn Đỉnh một cái, Càn Khôn Đỉnh tuy rằng vỡ nát, nhưng hình dạng vẫn còn, Tô Mị
Nương vừa điểm lên, Càn Khôn Đỉnh đột nhiên thu nhỏ, hóa thành cỡ móng
tay, lập tức bị Tô Mị Nương thu vào trong tay áo.

- Ách?

Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.

Càn Khôn Đỉnh, ba người đều có thể khống chế, Chung Sơn tự nhiên không
làm được một bước này, khống chế Càn Khôn Đỉnh thu nhỏ? Điều này sao có
thể?

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Chung Sơn, Tô Nhu Nương lập tức nói:

- Càn Khôn Đỉnh này vốn chính là ở Thanh Khâu ta! Cho nên chúng ta biết làm sao thao túng!

- Thanh Khâu?

Chung Sơn ngoài ý muốn nói.

- Chúng ta phải đi!

Tô Mị Nương lắc lắc đầu nói.

Tô Nhu Nương nhìn lại Chung Sơn, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Chúng ta trở lại Thanh Khâu, trong Nữ Oa giới còn một trọng bảo khác,
vốn cũng thuộc về Hồ tộc ta, nhưng bây giờ ngay cả Tổ Tiên đều tới không ít, chúng ta nhất định không lấy được.

- Một trọng bảo khác của Hồ tộc?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Ngươi nếu muốn ở lại thì tự đi xem đi, bảo kia tên là Chiêu Yêu Phiên, một trong Pháp bảo quý báu nhất của Nữ Oa, ngày trước là Thanh Khâu chi bảo ta, chỉ là sau khi Thanh Khâu suy sụp, không thể giữ lại, bị Nữ Oa
mượn đi! Ta nghĩ các Tổ Tiên tới đây, chính là vì Chiêu Yêu Phiên này!

Tô Nhu Nương ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

Nói xong, nhị nữ không để ý tới Chung Sơn nữa, thân hình thoắt lên một cái biến mất ở trước mắt Chung Sơn, nhị nữ rời đi.

Mà Chung Sơn lại rơi vào trầm mặc.

Thanh Khâu? Thanh Sơn? Rốt cuộc có ý gì, vốn còn tưởng là hang ổ của Hồ
tộc mà thôi, nhưng nhìn qua cũng không đơn giản như vậy a, Nhiên Đăng
dường như vô cùng kiêng kị với Thanh Sơn, mà Thánh nhân Nữ Oa, tài liệu
Càn Khôn Đỉnh lại lấy từ Thanh Khâu? Cái Chiêu Yêu Phiên kia nghe đồn có thể triệu tập bầy yêu thiên hạ, cũng là Thanh Khâu chi bảo?

Thanh Khâu, Thanh Sơn này bí mật đúng là không ít!

Nhất thời trong đầu Chung Sơn không ngừng phân tích vô số tin tức, nhưng lượng tin tức vẫn quá ít, căn bản không phân tích được gì. Lắc đầu,
Chung Sơn chỉ có thể bỏ ngoài ý tưởng thiết thực này.

Tô Mị Nương, Tô Nhu Nương đi rồi, Chung Sơn lại lần nữa nhìn vào lần lột xác này.

Cảnh giới Đại Tiên tầng 2!

Thiên Ma Thối Thể! Tầng thứ chín!

Hồng Loan Thiên Kinh! Tầng thứ chín!

Hồng Loan Thiên Kinh tầng thứ chín, thiên đạo hiện?

Niệm lực tiến hóa lập tức ào ào đi vào hai mắt Chung Sơn.

Thế giới trước mắt Chung Sơn thình lình thay đổi.

Quy tắc thiên địa, thiên đạo pháp tắc lộ ra hết trước mắt. Vô cùng rõ
ràng, Chung Sơn nhìn những pháp tắc thiên địa này, trong lòng tràn đầy
cảm thán, lúc này, Chung Sơn hoàn toàn có thể thảo túng những pháp tắc
này cho mình sử dụng, địch nhân? Dưới Đại Tiên không thể địch nổi!

Những pháp tắc thiên địa này còn không coi vào đâu.

Xa xa, Chung Sơn chợt thấy từng cây cột nối liền trời đất. Trên đội trời, dưới chạm đất.

Cây cột dường như đặc biệt to, bao dung tất cả bốn phía, lại giống như rất nhỏ, dù sao Chung Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từng cây cột dựng đứng ở phương xa, các loại sắc thái đều có. Nhìn qua
vô cùng huyến lệ, mà những cây cột này nhìn qua vô cùng lớn, nhìn vào
những cây cột này khiến cho Chung Sơn không tự chủ sinh ra loại cảm giác sùng bái, các khí tức hoang cổ phô hiện ra.

Trong nháy mắt, Chung Sơn nghĩ tới một màn lúc trước.

Âm phủ Chuyển Luân Điện, Quắc Thạch Phụ phá phong ấn, phía sau hắn có
một cây cột khổng lồ nhoáng lên một cái rồi biến mất, tiếp đó Thánh nhân đến, cũng là một cây cột nối liền trời đất, nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Thiên đạo? Đây là thiên đạo!

3000 thiên đạo!

Hết thẩy thiên đạo, chỉ có Cổ Tiên trở nên mới có thể nhìn thấy, Tổ Tiên mới có thể bắt đầu điều động lực lượng thiên đạo, mà Chung Sơn chỉ có
cảnh giới Đại Tiên đã có thể nhìn thấy thiên đạo. Năng lực thật quỷ dị.

Điều động thử xem?

Chung Sơn thử điều động, đáng tiếc, Đại Tiên dù gì cũng chỉ là Đại Tiên, có thể nhìn thấy đã rất tốt rồi! Điều động, căn bản không thể.

Nhưng cũng có chỗ tốt, biết thiên đạo, còn có vô tận pháp tắc thiên địa, Chung Sơn có thể đem những thứ mình thấy truyền cho Thần Giới Thiên
Phạt Nhãn. Kể từ đó, nhất định Thiên Phạt Nhãn càng thêm cường hãn.

- Ông!

Song chưởng Chung Sơn khẽ run lên.

Song chưởng Chung Sơn đột nhiên hơi biến thành màu bạc, mười mấy pháp
tắc dường như hợp với bàn tay Chung Sơn, mà mười mấy pháp tắc này lại
quỷ dị hợp với một cái thiên đạo phía xa xa.

Khai Thiên Chưởng?

Khai Thiên Chưởng, thiên đạo chi dẫn! Đây là một thiên đạo chi dẫn trong đó?

Chung Sơn trong lòng kinh hoàng, tràn đầy kích động. Chẳng lẽ có thể điều động cái thiên đạo kia?

Đáng tiếc, Chung Sơn sau khi nếm thử nửa ngày mới minh bạch cái gì gọi
là phù du lay cây, thiên đạo quá lớn, chỉ vẻn vẹn dùng lực lượng Đại
Tiên, căn bản điều động không chút nhúc nhích. Đáng tiếc!

Vẫy vẫy tay, Chung Sơn không tiếp tục để ý tới thiên đạo.

Chung Sơn vươn tay phải ra. Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay Chung Sơn.

Bát Cực Thiên Vĩ dường như đã biến hình, bị thương quá nghiêm trọng, dường như tùy thời sụp đổ vậy.

- Nhiên Đăng?

Chung Sơn trong lòng phát lạnh.

4 cái đuôi Tru Tiên Tứ Kiếm đều giống như bị đánh dập. Toàn thân từ từ
lắc lắc, dường như bất cứ lúc nào cũng bị sụp đổ, Bát Cực Thiên Vĩ hai
mắt vô thần, dường như bất cứ lúc nào cũng cáo biệt Chung Sơn vậy.

Làm sao bây giờ? Nuốt? Bát Cực Thiên Vĩ bây giờ ngay cả khí lực nuốt đồ cũng không có.

Chung Sơn chân mày khóa tịt một lúc lâu, bỗng nhiên, trong mắt sáng ngời, Chung Sơn dường như nghĩ tới một phương pháp.

Dò tay kia ra, Chung Sơn rất nhanh điểm ra bốn phía, thiết trí một cái
đại trận, tiếp đó, lấy ra một tòa cung điện. Chung Sơn đạp bước tiến
vào, đóng sầm cửa lại.

Trong đại điện một mảnh u ám, Chung Sơn hai tay nâng Bát Cực Thiên Vĩ sắp chết lên, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.

Hai mắt nhắm lại, Chung Sơn nhanh chóng điều động lực lượng Hồng Loan Phấn Liên, nhanh chóng tụ lại ở mắt trái.

Mắt bên phải nhắm lại, Chung Sơn cố gắng thử mở mắt trái ra. Trước kia
không mở ra được, mà bây giờ, tuy rằng vô cùng cố sức, nhưng cuối cùng
cũng chậm rãi mở ra được.

Lúc mắt trái vừa mở, con mắt trái Chung Sơn liền bắn ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đó là màu đỏ tươi.

Con mắt trái vừa mở, một đồng tử màu đỏ thẫm!

Cát Đồng trong Hung Cát Song Động!

Cát Đồng khai!

Cát Đồng khai, Chung Sơn dường như cảm thấy một cỗ khí tức từ bốn phía
thiên địa cuộn trào tụ tập đến con mắt trái, Chung Sơn vô cùng tiếc
nuối, bởi vì khi triển cai Hung Cát Song Đồng thì không nhìn được thấy
thiên đạo, có lẽ những lực lượng này là từ thiên đạo cũng không biết
chừng.

- Cát Đồng tuyệt thế, khai!

Chung Sơn gào to một tiếng.

- Vù!

Con mắt trái Chung Sơn, lập tức phun ra ánh sáng đỏ mênh mông, ánh sáng đỏ lập tức chiếu sáng đại điện.

Tiêu hao kinh khủng, chỉ vẻn vẹn mở con mắt trái, Chung Sơn lập tức cảm
giác giống như bị mệt lả vậy. Toàn thân có loại mỏi mệt, hư thoát không
nói ra được dường như muốn hôn mê.

Tiêu hao này cũng quá lớn đi!

- Ái da, ái da, ái da......!

Ánh sáng đỏ bao phủ Bát Cực Thiên Vĩ, vô tận năng lượng thiên địa tiến
vào trong cơ thể Bát Cực Thiên Vĩ, Bát Cực Thiên Vĩ vô cùng hưng phấn,
nhanh chóng hấp thu, thương thế, thương thế lấy một loại tốc độ khủng
khiếp khôi phục.

Trong nháy mắt, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, Bát Cực Thiên Vĩ dường như đã bình phục toàn bộ vậy, bỗng nhiên nhảy lên hưng phấn.

Chung Sơn mệt lả nhìn thoáng qua Bát Cực Thiên Vĩ, tâm niệm vừa động,
thu hồi Bát Cực Thiên Vĩ, tiếp đó thân thể bỗng nhiên ngã xuống.

Hư thoát hôn mê!

Đương nhiên, trong giây lát hôn mê kia, Chung Sơn còn tự thả ra vô số
Hồng Loan Mê Vụ bao phủ xung quanh. Đây là Hồng Loan Mê Vụ đã trải qua
tiến hóa.

- Ba!

Chung Sơn ngã xuống đất hôn mê.

Chung Sơn hôn mê, nhưng bên ngoài truyền khắp một giai thoại về Chung Sơn.

Tư Mã Nguyên sau khi bị đủ loại chà đạp, rốt cuộc nói ra tất cả, tình
hình kia, có thể không nói ra sao? 30, 40 tên Cổ Tiên vây quanh, hiện
tại vận xui phủ đầu, có quật cường hơn nữa thì chính là bị rút hồn luyện phách.

Chung Sơn chiếm được Càn Khôn Đỉnh, trong lúc nhất thời, cả Nữ Oa giới
biết rõ, vô số cường giả tỏa ra bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Chung Sơn
khắp nơi, bởi vì mọi người đều biết, Càn Khôn Đỉnh không mang đi được,
Càn Khôn Đỉnh không thu vào trong vòng tay trữ vật được, Thánh nhân chí
bảo muốn lập tức luyện hóa là không thể nào.

Cửa vào Nữ Oa giới có rất nhiều cường giả chặn lại, các cường giả lại
khác tìm tòi xung quanh Nữ Oa giới, cho dù đào sâu vạn xích cũng phải
tìm ra Chung Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui