Trường Sinh Bất Tử

Chiến đấu ở xa xa, Chung Sơn thấy không rõ lắm, Chung Sơn cũng không chuẩn bị đi xem, thậm chí cũng
không có đi ra phía trước, mà là lẳng lặng chờ ở nơi xa.

Đồng thời Chung Sơn không ngừng hồi tưởng lời nói của Doanh lúc trước!

- Sau này, trong thiên địa, ta tùy thời xin đợi ở Hàm Dương - Đại Tần,
hiện tại xin mời, ở đầu cuối thời không này, nếu ngươi có thể thắng quân thần hai ta, Tiên Thiên Bát Quái Đồ, chúng ta không cần cũng được!

Lời nói của Doanh rất ngắn gọn, nhưng là từ bên trong câu chữ, Chung Sơn cảm nhận được một cổ lớn lối, một cổ khí phách, sau này, trong thiên
địa, ta tùy thời xin đợi ở Hàm Dương - Đại Tần?

Chẳng lẽ chỉ cần Doanh dừng ở Thánh Đô Hàm Dương, chính là Thánh nhân cũng không làm gì được hắn?

Chung Sơn không có cảm thấy Doanh nói vớ vẫn, ngược lại Chung Sơn suy đoán Doanh nhất định có thể làm được.

Tranh phong cùng Thánh nhân? Vận triều như vậy, mới là tuyệt thế hung triều!

Giống như Chu U Vương, Cơ Cung Niết? Một Thánh nhân ở Âm phủ đã nói, Cơ
Cung Niết từng tàn sát Thánh nhân! Cơ Cung Niết khẳng định chẳng qua là
Tổ Tiên, hắn tàn sát Thánh nhân?

Hít một hơi thật sâu, Chung Sơn biết, rất nhiều thứ không đạt tới độ cao kia, là chạm không tới.

Kiên nhẫn chờ chực, thẳng tuốt qua thời gian năm ngày năm đêm, bỗng nhiên một đạo nhân ảnh trở lại trên quảng trường.

Tới? Rốt cuộc ai thắng? Thánh nhân nào?

Lại phát hiện, lại là Quỷ Cốc tử! Người rơi xuống trên quảng trường lại là Quỷ Cốc tử tiên sinh?

Doanh chặn Di Thiên Thánh nhân lại?

Nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Quỷ Cốc tử đi tới trước mặt đại điện vô danh, cũng không có tiến vào, mà là lật tay đánh ra một chiêu, một đạo kim quang hiện lên bên trong.
Tiên Thiên Bát Quái Đồ đột nhiên rơi vào trong tay Quỷ Cốc tử.

Quỷ Cốc tử nhìn đại điện một chút, hướng về phía bên trong đại điện khe khẽ hành lễ.

Bên trong đại điện, quảng trường mất đi Tiên Thiên Bát Quái Đồ làm chói mắt, nhất thời hiển lộ ra một cái quan tài to lớn!

Phần mồ mả của Nữ Oa?

Quỷ Cốc tử lấy được Tiên Thiên Bát Quái Đồ, thân hình thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ.

Quỷ Cốc tử rời đi.

Một hồi sau khi Quỷ Cốc tử rời đi. Ba Thánh nhân toàn bộ trở về lần nữa.

Ba người nhìn quan tài trong đại điện, một trận trầm mặc.

Thấy không rõ gương mặt ba người, nhưng Chung Sơn biết trong lòng ba
người cũng tràn đầy tức giận, dĩ nhiên đổi lấy là bản thân Chung Sơn,
cũng sẽ không thoải mái, ba Thánh nhân, hai Tổ Tiên, tranh đoạt một vật, cuối cùng bị hai Tổ Tiên giành đi.

Trong chuyện này, bất kể phát sinh cái gì, cũng không thể là lý do để làm mất đi Tiên Thiên Bát Quái Đồ.

- Ha ha ha ha, Tiên Thiên Bát Quái Đồ không để chúng ta đoạt được, số trời không thể trái, hay là thôi đi!

Mặc Tử không câu chấp, hắng giọng cười một tiếng, biến mất ngay tại chỗ.

Khổng Tử cùng Di Thiên Thánh nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người cái gì
cũng không nói, nhưng trong lòng tuyệt đối không lạnh nhạt giống như Mặc Tử.

Thân hình hai người thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ.

Đi! Đi hết!

Về phần Doanh, không thể nào có đạo lý trở về nữa!

Tiên Thiên Bát Quái Đồ bị lấy, chúng Thánh nhân ngay cả có điên cuồng
lớn hơn nữa cũng sẽ không đánh chủ ý với quan tài của Nữ Oa, nếu không
thật sự sẽ làm người người oán trách.

Chung Sơn có thể kết luận, tất cả cường giả cũng đã đi!

- Nhị vị tổ tiên, Hành Vân bất hiếu, nhưng Phong gia chỉ còn một mình
ta, là vì nối tiếp huyết mạch Phong gia, Hành Vân không thể không như
thế!

Phong Hành Vân dập đầu lần nữa, nói.

Giờ khắc này, trong mắt Phong Hành Vân tràn đầy kiên định, tràn đầy sát khí!

Chung Sơn khe khẽ thở dài, lúc này, tự nhiên không có chuyện gì để nói.
Đối với quan tài của Nữ Oa, Chung Sơn cũng sẽ không đánh chủ ý lên đó!

Hướng về phía phương hướng cung điện kia, Chung Sơn nhẹ nhàng thi lễ, liền chuẩn bị đi xuống thang trời!

- Chung Thánh Vương!

Đang lúc Chung Sơn muốn đi, Phong Hành Vân bỗng nhiên quay đầu hô.

Chung Sơn khe khẽ ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía Phong Hành Vân, lúc này, Phong Hành Vân cũng đến phụ cận Chung Sơn.

- Đối với chuyện lần này, tại hạ chỉ có thể tiếc nuối! Đối với thái độ của chúng Thánh nhân, ta cũng không thể ra sức!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói. Dù sao, Chung Sơn cùng Phong Hành Vân cũng không quen thuộc

- Gia môn bất hạnh, Chung Thánh Vương không cần tự trách, tại hạ cũng là như thế!

Phong Hành Vân lộ ra một nụ cười khổ, nói.

- Ừm! Ngay cả như vậy, tại hạ cũng không quấy rầy Đạo Quân nữa!

Chung Sơn muốn rời khỏi.

- Khoan đã, tại hạ có một chuyện muốn mời Chung Thánh Vương hỗ trợ!

Phong Hành Vân lập tức kêu lên.

- Nga?

- Chiêu Yêu Phiên có phải ở trong tay Chung Thánh Vương hay không?

Phong Hành Vân hỏi.

- Không sai!

Chung Sơn cũng không giấu diếm, ngưng trọng nói.

- Nơi đầu cuối thời không này, phần mồ mả thật ra là nơi ở của Phục Hi
tổ tiên, Chiêu Yêu Phiên có thể mở di huấn tổ tiên ra để dùng, kính xin
Chung Thánh Vương cho ta mượn tạm Chiêu Yêu Phiên!

Phong Hành Vân nói.

- Đầu cuối thời không?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Cái gọi là đầu cuối thời không, chính là dọc theo đại thế giới, đến
nơi này, thời gian trở nên chậm, không gian biến mỏng manh, thuộc về một môi trường đặc thù, càng đi dọc theo, thời gian càng chậm, thậm chí đến mức dừng lại. Không gian càng mỏng manh, cho đến khi không có, cũng
chính là Vô Cực!

Phong Hành Vân giải thích.

- Vô Cực?

- Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi chính là âm dương hai giới của đại thế giới, mà cả đại thế giới chính là một Thái
Cực, mà đầu cuối thời không, chính là Vô Cực, Thái Cực là có, Vô Cực
chính là không có. Ra khỏi đầu cuối thời không, cái gì cũng không có,
hơn nữa căn bản cũng ra không được, bởi vì chỉ cần đi về phía Vô Cực,
bản thân bất tri bất giác cũng sẽ không có. Nơi này chính là đầu cuối
thời không!

Phong Hành Vân giải thích.

- Thụ giáo!

Chung Sơn gật đầu.

- Vậy Chiêu Yêu Phiên?

Phong Hành Vân nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn lật tay lấy Chiêu Yêu Phiên ra, cũng không có che đậy, bởi vì
Chung Sơn cảm nhận được lời của Phong Hành Vân, cũng không có nói láo!

Chiêu Yêu Phiên có thể mang chính mình đến, hiển nhiên cũng có tác dụng trọng yếu ở chỗ này.

- "Đa tạ!

Phong Hành Vân ngoài ý muốn nhìn Chung Sơn.

Đi trở về quảng trường, cũng không đi tới đại điện vô danh. Phong Hành Vân đi tới một chỗ bằng gạch màu trắng.

Lúc này Chung Sơn mới cổ quái phát hiện, trên đó có một cái khe khẽ lõm
xuống, giống Chiêu Yêu Phiên như đúc, quá tầm thường, nếu không phải
người Phong gia, căn bản không nghĩ tới.

Phong Hành Vân đưa Chiêu Yêu Phiên tới gần đó, đầu ngón tay nặn máu ra, chuyển động một vòng tròn vờn quanh mảnh đất gạch kia.

Vù vù!

Trên mặt đất bỗng nhiên toát ra hàng loạt sương khói.

Ùng ùng!

Phía sau Chung Sơn, thang trời đi thông đại thế giới kia đột nhiên toàn bộ sụp đổ?

Thấy một màn như vậy, trong lòng Chung Sơn cả kinh, thang trời sụp đổ, mình rời khỏi như thế nào a?

Không xuống được?

Bởi vì Chung Sơn đã cảm nhận được sự đáng sợ của đầu cuối thời không
này, thời gian, không gian bên trong cũng cực độ mỏng manh, chính mình
ra khỏi quảng trường này, lập tức thân bất do kỷ.

Đang lúc Chung Sơn nhíu mày đi tới phía sau Phong Hành Vân.

Sương trắng trên đất càng ngày càng nhiều, dần dần bao phủ tất cả cung
điện, mà ở trước mặt Chung Sơn.và Phong Hành Vân, không ngờ từ từ ngưng
tụ ra một thân ảnh.

Một người nam tử choàng xiêm y bằng da hươu, tóc dài của nam tử xõa ra
sau ót, tướng mạo đau buồn, chỉ cần vừa nhìn, trong mắt không tự chủ đã
có loại tín nhiệm.

- Con cháu bất hiếu bái kiến tổ tiên!

Phong Hành Vân lập tức bái nói.

Phục Hi? Trong lòng Chung Sơn cả kinh!

- Không nên lạy, lão phu đã sớm chết rồi, đây chỉ là một hình ảnh, lưu
lại một chút ít nói cho ngươi. Giống như suy tính của ta, mộ phần của
lão phu, cuối cùng cũng bị đào!

Phục Hi khổ sở cười một tiếng.

Đúng, đây chẳng qua là hình ảnh, bởi vì trong ánh mắt khi nam tử nói chuyện không có bất kỳ người nào.

Một đoạn ghi chép di ngôn?

- Tiên Thiên Bát Quái Đồ, không cần cũng được! Không cần để ý nhiều!

Phục Hi nói lần nữa.

Không cần cũng được? Phong Hành Vân cùng Chung Sơn đều không thể lý giải nhìn Phục Hi.

- Soán mệnh thuật, bóp méo thiên mệnh? Một thiên môn tiếp cận cận 'Tu
mệnh' nhất trong tu vận, năm đó lão phu chính là quá câu chấp, mà bỏ lỡ
tu mệnh chính thống chân chính. Ai!

Phục Hi khe khẽ thở dài.

Tu mệnh chính thống? Thiên hạ này không phải là không người nào có thể tu mệnh sao?

Phục Hi như lâm vào hồi ức, sau khi suy nghĩ một chút, mới nói:

- Đối với ngươi, dòng độc đinh của huyết mạch Phong gia, ta không muốn
nhiều lời, cũng không hy vọng ngươi đi tu mệnh, ta cũng chỉ suy tính đến thế hệ này của ngươi, nếu là sau này huyết mạch Phong gia thịnh vượng,
đến lúc đó có thể phân ra một hai người con nối dòng để đi tu mệnh!

Tu mệnh? Rốt cuộc tu mệnh như thế nào? Chung Sơn.và Phong Hành Vân cũng
nhìn chằm chằm Phục Hi, đáng tiếc, Phục Hi chỉ là một hình ảnh, căn bản
không cách nào hỏi.

- Một mệnh số, hai vận số, ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm công
danh! Năm công danh, công danh bị xếp hạng cuối cùng, nhưng mỗi người
đứng đầu vận triều, cũng không yếu hơn, kém hơn người đứng đầu tông môn, vì sao?

- Bởi vì, tu Hoàng đế chính là tu mệnh!

Phục Hi khổ sở nói.

Ách? Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên. Tu Hoàng đế chính là tu mệnh?

- Một Đạo tràng, lúc Giáo chủ ở đó, có thể thối vị đổi lại một Giáo chủ
khác, thậm chí bị bức lui khỏi vị trí, một Phong Thủy Sư có thể mang
theo đệ tử, khi còn sống truyền thừa cho đệ tử, một người tu vận, cũng
giống như thế, nhưng Hoàng đế không thể, một khi Hoàng đế không chết,
thiên hạ của hắn vĩnh viễn cũng là của hắn, vì sao, bởi vì hắn tu mệnh!

- Năm công danh, còn gọi là năm độc thư! Tu công danh, chẳng qua là
những thần tử kia mà thôi, thần tử có thể không ngừng thay đổi, mà một
khi Hoàng đế không thể thay, có một không hai, người đứng đầu vận triều, mới thật sự là tu mệnh, hơn nữa còn là tu mệnh chính thống nhất! Đáng
tiếc, đáng tiếc ban đầu lúc lão phu hiểu thông đạo lý này, đã quá muộn,
không có một vận triều, ngược lại lại đi tu soán mệnh thuật, Soán Mệnh
Sư đệ nhất thiên hạ? Ha ha ha ha, thật là châm chọc vô cùng!

Vẻ mặt Phục Hi hối hận, nói.

Ta đang tu mệnh? Chung Sơn nhấc lên cơn sóng gió động trời!

Giống như Chung Sơn, Phong Hành Vân cũng là như thế, trong mắt đều là
kinh ngạc, điều bí mật này là Phục Hi giác ngộ, có lẽ rất nhiều người
thiên hạ cũng không biết đạo lý này. Thậm chí một chút người đứng đầu
vận triều, hoặc là có khả năng thánh nhân cũng không hoàn toàn biết?

- Tu mệnh, nguy hiểm nặng nề, ngươi là dòng độc đinh cuối cùng của Phong gia, nhớ kỹ, con cháu hơn trăm, không được bước vào một bước này.

Phục Hi nói lần nữa.

- Vâng, Hành Vân nhớ kĩ!

Mặc dù chỉ là ghi chép, nhưng Phong Hành Vân vẫn tuân mệnh vô cùng trịnh trọng.

- Hiện tại không tu mệnh, cũng có thể tu soán mệnh thuật, Tiên Thiên Bát Quái Đồ bị đoạt, không cần gấp gáp, hiện tại ngươi đi tới gia tộc họ
Bách, tới đó, chỉ cần báo ra thân phận của ngươi, ngươi có thể học được
bất kỳ thứ gì muốn học!

Phục Hi trịnh trọng nói.

- Gia tộc họ Bách? Hành Vân nhớ kĩ!

Phong Hành Vân gật đầu.

Cuối cùng, Phục Hi nghiêm mặt nói:

- Nhớ kỹ, đến gia tộc họ Bách, nhất định phải lấy lễ đối đãi, đặc biệt
tổ tiên Bách Chi, người này không hề yếu hơn, kém hơn năng lực của ta,
đức dày thương sinh, chẳng qua là người này quá ẩn nhẫn, người ẩn nhẫn,
luôn là sống lâu! Ai!

Gia tộc họ Bách? Bách Chi? Chung Sơn nhớ lấy cái tên này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui