Trường Sinh Bất Tử

Khổng Tuyên nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.

Đám người Thi tiên sinh cũng cẩn thận đề phòng, dù sao hung danh của
Khổng Tuyên, ở đại thế giới có thể không người không biết. Thương thế
ngày xưa cũng quỷ dị khôi phục lại, nếu hắn ra tay cũng không phải đơn
giản như Tử Lộ!

- Tham gia đại thọ Doanh?

Khổng Tuyên khẽ nhíu mày nói.

Nam Cung Thắng hơi kỳ quái, theo lý thuyết Khổng Tuyên không nên có thái độ này a, khi ở tiểu thế giới, cùngThánh Vương kết đại thụ, chẳng những Thánh Vương diệt Trường Sinh Giới, càng từng cùng Khổng Tuyên chiến một trận.

Khổng Tuyên lúc này không ngờ không có ý xuất thủ?

Nam Cung Thắng không rõ, Thi tiên sinh cũng không rõ. Chỉ là Hạo Mỹ Lệ lại bất cứ lúc nào chuẩn bị nguyền rủa Khổng Tuyên.

Nhưng Chung Sơn lại nghe rõ.

Trên đời này không hề có địch nhân vĩnh viễn, ít nhất có chút cừu hận có thể hóa giải.

Cùng Khổng Tuyên có cừu oán, nhưng mà, thù này chắc gì không thể hóa giải?

Khổng Tuyên giọng điệu rất rõ ràng, Khổng Tuyên quen biết Doanh, ít nhất đến đại thế giới quen biết Doanh, có lẽ còn có minh ước gì đó, mà mình
là khách nhân Doanh mời tới, vậy phần thù hận ngày xưa cũng có vẻ không
quá quan trọng.

- Ừ! Ngươi cũng đi?

Chung Sơn gật gật đầu.

Khổng Tuyên không trả lời Chung Sơn, mà lại trầm trầm nhìn mọi người một cái, thân hình thoắt một cái bay trở về Đông Hải.

Thi tiên sinh và Nam Cung Thắng sau khi Khổng Tuyên rời khỏi, căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng, thở phào 1 hơi, dù sao danh tiếng Khổng Tuyên quá vang dội.

Chung Sơn nhìn bóng dáng Khổng Tuyên rời đi, sắc mặt nghiêm lại, nhìn một cái thật sâu.

Lại quay đầu nhìn về phía mọi người.

- Nếu người đã đông đủ, ta đi thôi!

Chung Sơn nói.

- Ừ!

Mọi người gật gật đầu.

- Bốn người các ngươi, có thể đi về!

Tiểu Kim nói với bốn Long thái tử.

- Chúng ta? Phụ vương bảo chúng ta đi theo bên cạnh ngươi.

Đông Hải Long thái tử cầm đầu vẻ mặt đầy khó xử.

- Ta cũng không ở Đông Hải, các ngươi đi theo làm gì?

Tiểu Kim không để ý tới nói.

- Chuyện này, phải được phụ vương đồng ý mới được, nếu không các ngươi theo ta quay về Long Cung một chuyến!

Đông Hải Long thái tử mặt đầy khổ sở nói.

Giờ phút này, Chung Sơn cũng không muốn gặp lại Khổng Tuyên nữa. Gặp một lần đã đủ rồi, vì quan hệ với Doanh mà hắn đè lại phần thù hận ngày
xưa, nhưng ai cũng không dám cam đoan gặp lại sẽ phát sinh chuyện gì.

- Không cần! Thời gian không còn sớm!

Chung Sơn lắc đầu.

- Nếu không như vậy, thúc phụ của ta cũng đi Đông Châu, đi tới Hàm Dương thánh đô là chúc thọ Doanh, ta cùng đi với các ngươi, nếu được thúc phụ ta đồng ý, ta cũng không cần đi theo bên cạnh các ngươi nữa, hơn nữa
Đông Châu chúng ta đều đã đi qua, vừa vặn dẫn đường cho các ngươi!

Đông Hải Long thái tử nói.

- Đúng vậy, Hàm Dương thánh đô, chúng ta biết ở nơi nào!

Lại một Long thái tử vội vàng nói.

- Cũng tốt!

Chung Sơn gật gật đầu.

Mọi người tiếp tục ra đi, theo đường Tiểu Kim và bốn Long thái tử chỉ dẫn mà đi.

Đương nhiên, Đông Châu đang ở trước mắt, đến nơi đó rồi, bốn tên trói
buộc này cũng không còn, cũng tiết kiệm thời gian đoàn người Chung Sơn
tìm hiểu vị trí cụ thể của Hàm Dương thánh đô.

Dọc đường đi, Hạo Mỹ Lệ đem những chuyện Thiên Đình nói một lần.

Nghe thời điểm Thánh nhân buông xuống, các Long thái tử cũng dựng lỗ
tai lên, trước kia đối với chuyện Long Cung phụ thuộc Thiên Đình, chúng
Long thái tử còn có chút oán giận, cảm thấy Ngọc Đế yếu đuối như vậy
không đủ để phụ thuộc, hiện tại mới phát hiện, Ngọc Đế này không phải
yếu đuối a, mạnh như vậy? Thiệt hay giả?

Đánh thắng cả Thánh nhân?

Vốn bốn Long thái tử vênh váo tự đắc cũng yếu đi một chút.

Đông Châu và bốn đại bộ châu chỉ cách một mảnh Đông Hải, Đông Hải tuy
lớn, nhưng mà có cuối, một tháng sau, mọi người đã tới Đông Châu.

Lại trải qua hai tháng phi hành, mọi người rốt cục đi tới bên ngoài Hàm Dương thánh đô.

Lúc còn cách Ly Hàm Dương thánh đô một đoạn, có thể nhìn thấy vô số điểm sáng lóng lánh tại bốn phương tám hướng, không phải trận pháp, mà bảo
vật, từng cái bảo vật sáng ngời quý báu từ bốn phương tám hướng tụ đến,
chúc mừng đại thọ Doanh 9 vạn tuổi.

- Người kia dừng bước, đại thọ Thánh Vương, khu vực Hàm Dương thánh đô cấm phi hành!

Một tiếng gào to truyền đến.

Phía dưới, rất nhiều tướng sĩ giương cung bạt kiếm nhằm về đoàn người Chung Sơn.

- Nếu như thế, chúng ta đi xuống đi!

Chung Sơn nói.

Mọi người gật gật đầu.

Thân hình rơi xuống, vừa vặn dừng ở trên một quảng quảng trường, trên
quảng trường, có các loại yêu thú to lớn, yêu thú vác các loại bảo vật
từ tứ phương tụ đến, giờ khắc này, mọi người không chỉ chúc thọ, lại
giống như khoe của vậy.

Tổ tướng sĩ vừa rồi thấy đám người Chung Sơn đáp xuống mặt đất, cũng đều buông lỏng xuống.

Rất nhiều tướng sĩ rời đi, chỉ có một tướng sĩ đi tới!

- Chư vị là tới chúc thọ Thánh Vương?

Vậy tướng sĩ nói.

- Không sai!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Có hộ tịch người Đại Tần ta không?

Tướng sĩ kia nói.

- Không có!

Chung Sơn nói thẳng.

- Ta là Đông Hải Long thái tử, thúc phụ ta đang ở Hàm Dương thánh đô, chúng ta!

Đông Hải Long thái tử lập tức xưng tên ra.

Mà tướng sĩ kia cũng kiêu ngạo, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua Long thái tử liền không để ý tới nữa, dường như căn bản đây là một chuyện bình
thường vậy.

- Không có hộ tịch, không vào được Hàm Dương!

Tướng sĩ kia nói.

- Ồ?

Chung Sơn hơi nghi ngờ nói.

- Có thiệp mời không?

Tướng sĩ kia lại hỏi.

- Có!

Nghe nói có thiếp mời, tướng sĩ kia sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, có thiếp mời nói rõ đúng là khách quý Đại Tần!

- Tại cuối quảng trường, đại điện màu đỏ, bên trong có người tiếp đãi người có thiếp mời, các ngươi đi vào đó đi!

Tướng sĩ kia nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu, không tiếp tục giằng co nữa.

Hướng về cuối quảng trường đi đến, trên quảng trường, tiếng người ồn ào, dường như đều đến chúc thọ vậy, chỉ là một người cũng không có tiến
vào. Nhưng người có bảo vật, đều bị tụ lại ở một chỗ kiến trúc màu lam
phía xa, vây chặt kiến trúc màu lam lại.

Đoàn người Chung Sơn cũng không đi tới nơi đó, mà lại đi tới kiến trúc màu đỏ.

Trên kiến trúc màu đỏ có một tấm bảng lớn:

- Quý Nhân Quán!

Bốn phía Quý Nhân Quán, rất nhiều Đại Tần thị vệ chờ đợi, bảo hộ quý nhân cầm thiệp mời.

Đoàn người Chung Sơn đi tới, ngoài cửa lập tức có người ra đón:

- Chư vị có thiệp mời của Đại Tần ta sao?

- Không sai!

- Chư vị mời vào bên trong!

Người nọ lập tức nói.

Rất nhanh, Chung Sơn được mời vào bên trong, mà người bên ngoài vốn dùng bảo vật khoe khoang đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn lại.

Đoàn người Chung Sơn được mang tới một gian thiền điện, bên trong thiền điện có hai người mặc quan phục Đại Tần.

Một người trong đó lập tức chào đón nói:

- Bản quan chính là tả Phó Xạ của Quý Nhân Quán này, vị này chính là hữu Phó Xạ, bởi vì một gian khác Quý Nhân Quán khác gặp chuyện cho nên quán chủ không ở đây, tạm thời rời đi một hồi, chư vị chớ trách!

- Ồ? Lần này Đại Tần chuẩn bị bao nhiêu Quý Nhân Quán?

Chung Sơn hỏi.

- 800 cái, chúng ta đây là quán thứ 360.

Tả Phó Xạ lập tức nói.

Hiển nhiên có thể có thiếp mời, khách quý Đại Tần bọn họ không đắc tội được.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Một cái quảng trường Quý Nhân Quán đã có nhiều người tới như vậy, 800 thì có bao nhiêu, hơn nữa chẳng lẽ mỗi ngày đều như thế?

- Chư vị, nhiệm vụ của Quý Nhân Quán ta chính là tiếp đãi người có thiệp mời như chư vị, chẳng biết có thể giao thiếp mời cho ta kiểm tra một
chút hay không, ta còn chuẩn bị đưa các vị tới Hàm Dương thánh đô!

Tả Phó Xạ nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Lật tay, Chung Sơn lấy ra hắc Kim Thiếp lúc trước Vương Tiễn giao cho mình!

Tả Phó Xạ cung kính tiếp nhận hắc Kim Thiếp, nhưng lúc hắc Kim Thiếp cầm vào tay, vẻ mặt tả Phó Xạ biến thành cực kỳ khó coi.

Một bên hữu Phó Xạ cũng sắc mặt cứng đờ.

Nhìn hắc Kim Thiếp này, hai người quay sang nhìn nhau, đều không khỏi cổ quái, tiếp đó tả Phó Xạ thay đổi vẻ cung khiêm lúc trước, sắc mặt trở
nên lạnh xuống.

- Như thế nào? Kiểm tra xong rồi?

Chung Sơn hỏi.

Tả Phó Xạ lạnh lùng nhìn Chung Sơn nói:

- Chư vị làm giả thiệp mời, đây là ý gì!

- Ách?

Mọi người hơi hơi kinh ngạc.

- Ngươi nói đây là giả?

Chung Sơn hơi cổ quái nói.

- Mấy tháng này, các loại thiệp mời ta thấy nhiều rồi, cho tới bây giờ
chưa thấy qua người gan lớn như các ngươi, làm giả? Không ngờ tạo giả
như vậy!

Tả Phó Xạ lạnh lùng nói.

- Ngươi có ý gì?

Hạo Mỹ Lệ cả giận nói.

- Hừ, thiệp mời chỉ có ba màu sắc, màu đỏ, màu vàng, màu lam ba loại,
nhưng các ngươi, các ngươi không ngờ tạo 1 cái thiệp mời màu đen, các
ngươi thật to gan!

Tả Phó Xạ hoàn toàn nổi giận.

Tưởng ta là tên đui? Tạo giả thiệp mời, cũng chẳng có chút chuyên nghiệp gì cả? Giả? Giả trắng trợn như vậy, màu đen? Mấy tháng này không biết
xem qua bao nhiêu thiệp mời, nào có màu đen?

Tả Phó Xạ đầy mặt tức giận. Mà hữu Phó Xạ lại lập tức khuyên nhủ:

- Xin bớt giận, ta nghĩ mấy vị này nghĩ đến tư thế oai hùng của Thánh
Vương, tuy rằng làm giả thiệp mời, nhưng tài liệu cũng không tệ lắm,
cũng coi như có dụng tâm, dù sao quá nhiều người muốn chúc mừng Thánh
Vương, bọn họ mang theo tấm lòng chúc mừng mà tới, không nên giận dữ như vậy.

Tả Phó Xạ gật gật đầu, dù sao tả Phó Xạ cũng không phải người cố tình
gây sự, hơn nữa ngày vui của Thánh Vương, tự nhiên không thể nóng giận.

- Chư vị mời trở về đi, nếu không đi tới khu quà tặng bên kia, dùng quà tặng đổi lấy tư cách tiến vào Hàm Dương!

Hữu Phó Xạ coi như lễ phép khuyên giải nói.

Mọi người: “!”

- Các ngươi khẳng định thiệp mời chỉ có ba màu sao? Hay là các ngươi chỉ gặp qua ba loại màu?

Chung Sơn im lặng hỏi.

Đối với trước mắt hai người, Chung Sơn cũng không tức giận, dù sao bọn họ cũng coi như lễ phép.

Nghe Chung Sơn nói vậy, hai người hơi sửng sờ. Đúng vậy, ba loại màu
sắc, hai người bọn hộ mấy tháng này cũng chỉ gặp qua ba loại màu này,
quán chủ cũng chỉ thông báo ba loại màu này, hay là có đại quý tân gì mà bọn họ chậm trễ.

Nghĩ đến đây, tả Phó Xạ lập tức một thân mồ hôi lạnh.

- Thật có lỗi, để ta nhìn lại một chút!

Vậy tả Phó Xạ lập tức nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Mở ra thiệp mời, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua.

- Bạch!

Tả Phó Xạ đã khép lại hắc Kim Thiếp. Sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Tiếp đó, tả Phó Xạ hai mắt phun lửa nhìn về phía đoàn người Chung Sơn.

- Thế nào?

Hữu Phó Xạ tò mò hỏi.

Tả Phó Xạ hít một hơi thật sâu nói:

- Quý Nhân Quán chính là cơ cấu của Đại Tần, không phải chỗ bọn ngươi
gây loạn, thiệp mời, màu đen? Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua thiệp mời màu đen, ta có thể lý giải còn có loại thiệp mời thứ tư, nhưng, chữ bên trong tuy rằng viết rất khí khái, nhưng các ngươi cũng không nên hỏi
thăm trước một chút à.

Toàn bộ thiệp mời phát ra, đều là Lý Tư Thừa tướng một tay xử lý, thiệp
mời màu đỏ đúng là Lý Tư Thừa tướng tự tay viết, màu vàng và màu lam, là 300 quan viên Lễ bộ cùng viết, bản quan năng lực khác có lẽ không được, nhưng, nhận thức bút tích thì tuyệt đối không sai, chữ trên thiệp mời
ngươi này của ngươi không phải của bất kỳ quan viên nào.

Tả Phó Xạ hoàn toàn nổi giận! Chữ viết, đây tuyệt đối không phải là bút
tích mình nhớ! Nhóm người này thật to gan, dám giả mạo khách quý.

Trong mắt Chung Sơn lóe lên vẻ cổ quái, chữ này đúng là không phải Lý Tư viết, mà là chính tay Doanh viết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui