Trường Sinh Bất Tử

Bên ngoài Hàm Dương thánh đô, trong một gian Quý Nhân Quán!

Trong một gian phòng Quán chủ, hai tên Quán chủ phẩm trà nói chuyện với nhau.

- Vương Quán chủ, lần này ta tiếp đãi sáu gã thiệp mời đỏ, đều là khách
quý nhất do chính tay Lý Tư Thừa viết ra! Các ngươi thì sao? Một người
trong đó uống một hớp nước nói.

- Sáu gã? Trong đó, Vương Quán chủ áo đỏ mày nhăn lại, hiển nhiên đối
với thành tích của Quý Nhân Quán đối phương không quá thoải mái.

- Ngươi không cần để ở trong lòng, 800 Quý Nhân Quán, có lẽ chỉ có chúng ta mới có vận khí tiếp đãi sáu người trở lên! Người kia cười nói. Mặc
dù nói rất hàm súc, nhưng không cần biết cũng thấy có một loại tự đắc.

- Đại nhân! Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ.

- Ồ? Là người trong quán ngươi, không phải bên kia xảy ra nhiễu loạn rồi chứ? Người nọ bỗng nhiên cười nói.

- Vào đi! Vương Quán chủ kêu lên.

Rất nhanh, một người áo xanh đi đến, nhìn thấy Vương Quán chủ cung bái.

- Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vương Quán chủ hơi lo lắng nói.

- Không phải, chỉ là hữu Phó Xạ có việc muốn ta đến bẩm báo! Người áo xanh kia nói.

- Ồ?

- Hôm nay lại có một người cầm thiệp mời tới!

- Lại một người tới! Vương Quán chủ trên mặt vui vẻ, rõ ràng chiến tích này cũng tốt rất nhiều.

- Đúng vậy, tuy nhiên thiệp mời đưa ra rất kỳ quái, chính là một cái
thiệp mời giả, bị tả Phó Xạ vạch trần tại đương trường, nhưng hữu Phó Xạ bảo ta đến bẩm báo với Quán chủ! Người áo xanh nói.

- Ha ha, Vương Quán chủ, chỗ bên kia của ngươi cũng có chuyện ngạc nhiên à! Còn có người dám cầm thiệp mời giả đến? Một Quán chủ khác cười nói. Nói xong lại vui vẻ uống một hớp trà.

Vương Quán chủ sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng nén giận hữu Phó Xạ
nhiều chuyện, loại chuyện này cũng phải phái người bẩm báo. Nhưng vẫn mở miệng hỏi: - Giả thế nào?

- Người cầm thiệp mời giả kia, cầm một tấm thiệp mời màu đen, nghe hữu
Phó Xạ nói, hình như chế tạo từ hắc thiết! Người áo xanh nói.

- Phốc! Quán chủ kia vừa uống vào một ngụm trà lập tức phun ra.

- Vù! Vương Quán chủ cũng đột nhiên đứng dậy.

- Ngươi là nói Kim Thiếp đen? Vương Quán chủ trừng hai mắt nói.

- Đúng vậy, một tấm thiệp mời giả, bị tả hữu Phó Xạ đuổi ra ngoài rồi! Người áo xanh nói.

- Vù!

Ngay sau đó, Vương Quán chủ biến mất không thấy, mà người áo xanh không khỏi mờ mịt.

Về phần Quán chủ kia, giờ phút này vẻ mặt đầy phức tạp nhìn người áo xanh. Chuyện này, chuyện này nói sao cho tốt đây?

Chỗ Chung Sơn ở quảng trường Lễ Quán.

Đoàn người Chung Sơn bỗng nhiên chen ngang, lập tức chọc giận đám người
xếp hàng phía sau. Đặc biệt là đám người Bồng Lai Tiền thị gia tộc ở đầu tiên.

Bồng Lai Tiền thị gia tộc, mang đến lượng lớn hạ lễ, hạ lễ của mình hơn
những gia tộc khác vài lần, đợi thật lâu, rốt cục đợi được cơ hội tới
mình khoe khoang, chuẩn bị trở nên nổi tiếng, nhưng ngay khi Tiền thị
gia tộc muốn đột nhiên nổi tiếng, yết hầu lại mạnh mẽ bị chặn lại.

- Bồng Lai Tiền thị gia tộc chờ một lát!

- Tại sao chúng ta phải chờ một lát? Chúng ta xếp hàng lâu như vậy, bọn
họ lại được chen ngang? Người phụ trách Tiền thị gia tộc cả giận nói.

- Đúng vậy, đúng vậy! Phía sau một số người phụ họa theo.

Viên quan Lễ bộ kia lạnh lùng nhìn thoáng qua nói: - Ta Đại Tần làm việc, còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân!

Một câu nói ra, người phụ trách Tiền thị gia tộc kia một thân mồ hôi lạnh, không dám nhiều lời.

Đúng vậy, mình vừa rồi đúng là thất thố? Kêu la với Đại Tần quan viên?
Nhưng cỗ lửa giận này khó nuốt a, nhiều người nhìn như vậy, bị người
đoạt vị trí, lại không thể nói được, phần biệt khuất này, nhất định bị
rất nhiều gia tộc chê cười à.

Người phụ trách Tiền thị gia tộc đem một phần oán hận này trút lên đám
người trên ngang. Trong mắt lóe lên nụ cười lạnh, ta xem các ngươi có
bảo vật gì vượt qua được Tiền thị gia tộc ta?

- Chư vị, xin mời! Tên quan viên Lễ bộ kia nói.

Chung Sơn gật gật đầu.

- Này, có muốn chúng ta cũng xuất ra một ít? Đông Hải Long thái tử nhỏ giọng hỏi.

Vừa rồi sự việc ở Quý Nhân Quán, đã khiến đám người Đông Hải Long thái
tử mất hết mặt mũi, lúc ấy người còn ít, mà nơi này lại có tầng tầng
người vây quanh.

- Không cần, đây là hạ lễ ta cho Đại Tần. Không liên quan gì đến ngươi! Chung Sơn lắc đầu.

Lật tay, Chung Sơn lấy ra một vật, một cái hòm dài.

- Đây là? Lễ quan viên nghi ngờ nói.

Lễ quan viên tiếp nhận, mọi người đều trợn to hai mắt.

Lễ quan viên từ từ mở hòm ra, bên trong cũng không có ánh sáng chói mắt gì, có chỉ một vật màu trắng.

- Đây là? Đây là một bức họa cuộn? Một bức họa? Cách đó không xa có người cổ quái nói ra.

- Họa? Lễ quan viên mang theo vẻ không xác định hỏi.

- Là một bức chữ! Chung Sơn lắc đầu.

- Một bức chữ?

Đám người xung quanh đều nghị luận, còn lần đầu tiên thấy có người không ngờ tặng một bức chữ.

Người phụ trách Tiền thị gia tộc nở nụ cười: - Một bức chữ, chữ gì có
thể đáng giá như vậy? Đây chính là tiến vào Hàm Dương, muốn qua cửa lam, lễ vật giá trị phải vượt qua 2 vạn tiên thạch mới được a, ngươi dùng
một bức chữ cũng muốn đi vào? Là ai viết?

- Đúng vậy, chữ của người nào? Không phải là chữ của Thánh nhân chứ? Ha
ha ha ha! Những người khác trong Tiền thị gia tộc cũng quở trách.

Lễ quan viên nhẹ nhàng cởi bỏ dây buộc bên trên bức chữ, hơi tò mò nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Chữ này?

- Chữ của ta! Chung Sơn trầm giọng nói.

Chữ của ta! Lời này vừa nói, bốn phía đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh tới
mức có chút đáng sợ, gần như mọi người đều giống như bị Chung Sơn làm
cho bối rối vậy. Chữ của ngươi?

Tại trong quảng trường yên tĩnh này, Tứ Hải Long thái tử dường như không chịu nổi ánh mắt mọi người nhìn mình, cảm thấy hổ thẹn lui ra xa một
ít. Dọa người, rất mất mặt. Ngươi tặng một bức chữ của ngươi viết?

- Ha ha ha ha hắc!

- Ha ha ha ha!

- Ha ha ha!

Ngay sau đó bùng nổ tiếng cười, khiến Tứ Hải Long thái tử mặt đầy mồ
hôi, đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi vừa rồi lui ra xa bọn họ một
ít, nhưng mà lui ra xa bọn họ có hữu dụng không? Một bức chữ?

[CHARGE=3]

Trong đó tiếng cười của người phụ trách Tiền thị gia tộc lớn nhất.

Chỗ quảng trường Quý Nhân Quán lúc trước Chung Sơn tới.

Vương Quán chủ giống như nổi điên nhảy vào trong quán.

Hôm nay có vận khí tốt, lại có một người mang thiệp mời đi vào.

Hơn nữa còn là một tấm thiệp mời màu đỏ, tả hữu Phó Xạ vẻ đầy mặt cung kính tiếp đãi.

Vương Quán chủ nhảy vào trong phòng, liếc mắt liền thấy được tấm thiệp
đỏ kia. Vương Quán chủ nhất định vô cùng vui sướng, vô cùng tôn trọng
lấy Lễ đối đãi, nhưng giờ phút này, Vương Quán chủ căn bản không có tâm
tình đó.

- Tả hữu Phó Xạ, vừa rồi người mang Kim Thiếp đen đâu rồi? Vương Quán chủ kêu lên.

- Người cầm thiệp mời giả kia? Bị chúng ta đuổi đi rồi! Tả Phó Xạ đầy mặt nghi hoặc.

- Các ngươi xác định là Kim Thiếp đen? Vương Quán chủ lo lắng nói.

- Ta xác định! Hữu Phó Xạ nói.

- Nhưng, chữ bên trong thiệp giả không phải là chữ của Lý Thừa tướng,
cũng không phải 300 quan viên Lễ bộ, ta dám khẳng định không phải, bọn
họ nhất định là tới quấy rối, cầm thiệp mời giả tới quấy rối! Tả Phó Xạ lập tức kêu lên.

- Ách? Không phải Lý Tư Thừa tướng tự tay viết? Vương Quán chủ cũng hồ đồ.

- Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy! Tả Phó Xạ khẳng định nói.

- Vậy, vậy ngươi còn nhớ rõ bộ dáng gì không? Dùng pháp thuật ngưng hiện Kim Thiếp đen ra, làm sao có thể không phải là bút tích của Lý Tư Thừa
tướng chứ? Vương Quán chủ mang theo vẻ nghi hoặc nói.

- Tất cả đều là giả, Quán chủ, chữ là như thế này?

Tả Phó Xạ dùng pháp thuật chậm rãi ngưng hình ra vài chữ to lơ lửng trên không trung.

Một bên khách quý cầm thiệp mời đỏ kia nhìn chữ lơ lửng trên không trung lại đối chiếu với chữ trong thiệp đỏ của mình, cũng gật gật đầu nói:

- Đúng là không phải bút tích của Lý Tư!

Khách quý khẳng định, tả Phó Xạ không khỏi tự đắc, hữu Phó Xạ cũng không nói lời nào. Mà Vương Quán chủ giờ phút này lại như bị sét đánh.

- Này, này! Vương Quán chủ cả kinh, yết hầu giống như bị người ta bóp chặt vậy.

- Chuyện gì vậy? Quán chủ? Muốn ta phái người bắt lại bọn họ hay không?
Ta đã sớm nhìn ra bọn họ chính là lão quấy rối, thật to gan. Tả Phó Xạ
trầm giọng nói.

- Đây, đây là bút tích Thánh Vương! Trên mặt Vương Quán chủ lộ ra bộ mặt khó coi còn hơn khóc.

Trên quảng trường chỗ quan viên Lễ bộ.

Từng trận cười châm chọc dường như đâm vào trong lòng Tứ Hải Long thái tử vậy. Từng người trong mắt tràn đầy u oán.

Ta đã nói để ta lấy bảo vật ra cho, ngươi không chịu, hiện tại một bức chữ, ngươi muốn ta làm sao gặp người a?

- Ha ha! Một bức chữ, ngươi tự viết một bức chữ cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là Thánh nhân sao? Người phụ trách Tiền thị gia tộc cười
nói.

Chung Sơn không để ý đến mọi người, mà lại nhìn về phía vậy quan viên Lễ bộ: - Ngươi xem chữ này giá trị bao nhiêu?

Một bên Tứ Hải Long thái tử còn kém úp mặt lại, rất mất mặt, trả giá giá trị bao nhiêu? Ngươi cho đây là phàm nhân sao? Giới tư hành, chữ cổ đều không đáng bao nhiêu tiền, hơn nữa đây còn là ngươi viết.

- Giá trị bao nhiêu? Ta thấy, một khối tiên thạch? Một khối tiên thạch
có đủ hay không? Có đánh giá cao hơn không? Người phụ trách Tiền thị
gia tộc quở trách nói.

- Câm miệng! Lễ quan viên trầm giọng quát.

Người phụ trách Tiền thị gia tộc ngượng ngùng không nói nữa, nhưng vẫn
nhỏ giọng thầm thì: - Ta xem chữ của ngươi, có phải dùng thiên tài địa
bảo viết hay không!

Lễ quan viên chậm rãi mở bức chữ bên trong ra.

Nhìn vào: Đại tần phu như hà? Đông châu thanh vị liễu.

Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.

Đãng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.

Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.

1 chữ, một chữ.

Cuộn từ mở ra, một cỗ điềm lành xông lên trời, nhuốm bầu trời thành bảy màu.

- Chữ tốt, chữ tốt! Lễ quan viên lập tức kêu lên.

Lễ quan viên nhìn bức chữ này, không kiềm hãm được không khỏi cảm thán, một cỗ khí thế phun ra ngoài.

- Đúng là chữ tốt, chữ có thể thành thế, cũng đủ giá trị 1 vạn tiên
thạch đi! Một bên, người phụ trách Tiền thị gia tộc có chút ê ẩm nói.

- Một bức chữ giá trị 1 vạn tiên thạch? Thiệt hay giả?

- Ta thấy chưa chắc à, bức chữ này, làm sao có thể giá trị 1 vạn tiên thạch?

- Lễ quan viên Đại Tần, rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền?

- Đúng vậy, giá trị bao nhiêu!

Lễ quan viên kinh ngạc nhìn bức chữ này, nhất thời không biết đánh giá sao cho tốt.

- Nói đi, là bao nhiêu! Mọi người không khỏi tò mò kêu lên.

Mọi người ở đây nhìn chằm chằm bức chữ tràn ngập tò mò, mà thời điểm Lễ
quan viên không đoán ra được, bốn phía bỗng nhiên vang lên một thanh âm.

- Chữ chữ châu ngọc, một chữ 1 thành, vật báu vô giá!

Giọng nói như chuông đồng, lại tràn ngập một loại khí tức không thể ngỗ nghịch.

- Xuy, một chữ 1 thành? Vật báu vô giá? Ngươi điên... Người phụ trách Tiền thị gia tộc người vẻ mặt đầy khinh thường nói.

Nhưng nói đến một nửa, xoay đầu lại nhìn về phía người nói, đến bên miệng “Điên rồi sao” mạnh mẽ ứ lại trong cổ họng.

Hai người đến đây đều mặc hoa bào, trong lúc chậm rãi đi tới, một cỗ khí tức tuyệt thế bức tới lòng người.

- Bùm!

Người phụ trách Tiền thị gia tộc bỗng nhiên quỳ xuống.

- Bái kiến Lý Tư, bái kiến Lữ tướng! Lễ bộ quan viên nhao nhao quỳ gối.

Tả và hữu Thừa tướng Đại Tần? Lý Tư? Lữ Bất Vi?

Gần như tất cả mọi người đều có cảm giác không thể hô hấp, ta không nhìn lầm chứ? Hai Thừa tướng? Đều tới?

- Bái kiến Lý Tư, bái kiến Lữ tướng!

Gần như mọi người đều hơi hơi cung bái. Mặc dù không quỳ xuống, nhưng mà xoay mình thi lễ.

Toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh! Mà điểm nóng chính là hai đại Thừa tướng cao cao tại thượng Đại Tần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui