Trường Sinh Bất Tử

- Ở lại Hàm Dương sẽ chỉ bị tai nạn chiến đấu giữa Tần, Nho mà thôi, đối với người Hàm Dương, Nho môn ta tuyệt không nương tay!

Tể Ta lại lần nữa lạnh giọng nói. Đây là ra tối hậu thư cho dân chúng
Hàm Dương, không đi? Ngươi không đi ta giết tất cả các ngươi không chừa
một mống. Đắc tội Nho môn chính là muốn chết!

Lời này của Tể Ta nhắm thẳng vào nội tâm dân chúng, dù sao lực lượng của dân chúng thật sự quá yếu, ở trong chiến đấu, chỉ vẻn vẹn dư ba cũng có thể khiến rất nhiều người chết, Nho môn sẽ không để ý sinh tử của địch
nhân, điều này làm cho dân chúng càng thêm trù trừ.

Không đi? Một khi đánh nhau, nhất định trời sụp đất nứt, mình có thể kháng cự được tất cả hay sao?

Dân chúng không khỏi trầm mặc, gần như mọi người đều nhìn về phía phương hướng cung điện trên trời.

- Bốp, bốp, bốp!

Doanh vỗ vỗ tay.

- Diễn không tồi!

Doanh cười nói.

Dường như Tể Ta thật sự chúc thọ cho Đại Tần vậy.

- Doanh, ngươi tưởng chúng ta nói được làm không được sao?

Tể Ta lạnh lùng nói.

- Dùng dân chúng uy hiếp ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!

Doanh thản nhiên nói.

Tể Ta hơi biến sắc mặt.

- Đi ra ngoài!

Trong thành Hàm Dương bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng quát.

Từng người mặc nho bào bị rất nhiều tướng sĩ đuổi ra ngoài đại điện.

Từng người mặc nho bào, đầu tóc rối mù, bị trói buộc chặt lại với nhau,
tướng sĩ lại đấm đá tống từng người ra quảng trường đại điện. Bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời có gần 40 vạn Nho Sinh bị tướng sĩ mang
ra ngoài, tiếp đó bị phân tán bắt quỳ dưới mặt đất. Tướng sĩ Đại Tần,
một người một thanh đại đao kề lên cổ bọn họ, phảng phất chỉ đợi ra lệnh một tiếng. 40 vạn Nho Sinh này liền đầu người rơi xuống đất.

Trên mây trắng hạo nhiên chính khí, Tể Ta biến sắc.

- Nho Sinh đang niệm kinh trên mây trắng, các ngươi nhìn xem, nơi này có thân bằng (thân nhân, bạn bè) của các ngươi hay không?

Doanh cười nhạt nói.

Doanh vừa nói xong, xa xa trên mây trắng, đám Nho Sinh phía sau Tể Ta
đang niệm kinh văn Nho đạo, có rất nhiều người lập tức xôn xao.

- Cha, đó là ta cha!

- Huynh trưởng, ngươi làm sao lại bị bắt?

- Ngô nhi, không phải ngươi không được xuất môn sao?

Thân bằng? Doanh khi nào đã bắt thân bằng của bọn họ vậy?

- Doanh ngươi thật bỉ ổi, đây là chuyện mà Thánh Vương một triều làm được sao?

Tể Ta không khỏi tức giận nói.

- Lời này ngươi nói sai rồi, hẳn là đi hỏi Khổng Tử một chút, trong mắt
Thánh nhân, dân chúng thật sự chỉ là con kiến sao? Dân chúng Đại Tần ta
đáng chết? Khách nhân của ta đáng chết? Đường đường chánh chánh đến đây, Doanh ta còn có thể mời ngươi, dùng dân chúng uy hiếp Đại Tần, các
ngươi thật to gan!

Doanh tức giận nói.

Dân chúng Hàm Dương lúc đầu nhìn thấy Nho Sinh bị đưa lên pháp trường,
có rất nhiều người còn không đành lòng, nhưng mà nghe được lời này của
Thánh Vương, lúc này nào còn không đành lòng? Nếu không phải Thánh Vương có cao chiêu, giờ phút này trên pháp trường chính là mình, mình chính
là con kiến, bất cứ lúc nào cũng bị giết chết.

Trong lúc nhất thời, dân chúng Đại Tần cùng chung mối thù, cùng nhau phẫn nộ nhìn đám người Nho môn trên bầu trời.

Một loại tinh thần Đại Tần thản nhiên hiện ra, cùng chung mối thù, tinh
thần vừa ra, dường như sinh ra một cỗ khí tràng, hơi ép hạo nhiên chính
khí ra ngoài.

Nhìn thấy đệ tử Nho môn phía sau khủng hoảng, trong mắt Tể Ta cũng hiện
lên vẻ thâm độc, cùng các sư huynh đệ liếc nhau, các sư huynh đệ gật gật đầu, tỏ vẻ để Tể Ta tiếp tục xử lý.

Tể Ta quay đầu nhìn về phía Doanh nói:

- Doanh, ta và ngươi đấu pháp, cũng không nên liên lụy tới những kẻ yếu
này đi! Hôm nay dùng Nho Sinh uy hiếp Nho môn ta, ngày sau ngươi cũng
không muốn bị thiên hạ nhạo báng chứ?

- Hắc, ha ha ha ha...!

Doanh vui sướng cười.

Mà dân chúng Hàm Dương nhìn về phía Tể Ta cũng không khỏi khinh miệt, người không thể vô sỉ đến vậy à.

Doanh cười xong liền chăm chú nhìn về phía Tể Ta khinh thường nói:

- Đây là Nho môn?

Sắc mặt Tể Ta trở nên khó coi, đồng thời trong lòng không ngừng thề tìm
ra kẻ mật báo. Nếu không sao lại xuất hiện chuyện ngày hôm nay?

- Ngươi dám giết người Nho môn ta, bằng không, dân chúng Hàm Dương ngươi một người cũng đừng muốn sống!

Sắc mặt Tể Ta trở nên khó coi nói.

- Giết!

Doanh nhàn nhạt quát một tiếng.

- Giết!

Trong thành Hàm Dương vang lên một tiếng rống to, Đại Tần tướng sĩ giơ tay chém xuống.

Lộc cộc, lộc cộc!

Đầu 40 vạn Nho Sinh rơi xuống đất.

- Ngươi!

Tể Ta giận dữ kêu lên. Doanh đây là trực tiếp tát vào mặt hắn.

Dân chúng toàn thành cũng sợ ngây người, từng người không hiểu Doanh vì sao làm như vậy.

Những Nho Sinh này không phải dùng để uy hiếp địch sao? Vì sao lại giết?

Trên mây trắng, gần vạn Nho Sinh tức giận kêu lên, từng người hai mắt
sung huyết, thân bằng mình bị giết ngay trước mắt? Ngay cả đám đại hiền, giờ phút này cũng có vài người hít sâu một hơi.

Doanh nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám Nho Sinh trên bầu trời, lạnh lùng nói:

- Đến Đại Tần ta thì nên giác ngộ tốt kết quả.

- Thân bằng các ngươi bị Đại Tần giết, thù này bất cộng đái thiên, không cần lưu thủ, bắt đầu đi!

Tể Ta quay sang đám người phía sau nói.

- Vâng!

Gần vạn Nho Sinh vừa rồi gầm lên.

Ngồi ở sau cùng, Sắc Không không nói gì, ánh mắt luôn chuyển, suy nghĩ
phương pháp bỏ chạy, bởi vì cảm giác kia càng ngày càng nặng.

- Tử viết, Người có lời nói xảo quyệt hoa hoè là người không có lòng
tốt! (Lời nói ngọt ngào không chân thành mà sắc mặt xởi lởi, người đó ít có lòng nhân)!

Đám đại hiền Nho môn sau lưng lại lần nữa niệm kinh, giọng nói như
chuông đồng, vô tận hạo nhiên chính khí tụ tới, dưới tiếng nổ vang, từ
từ tụ ra một cây cột khổng lồ, một cây cột nối liền trời và đất.

Cây cột toàn thân màu trắng, nhưng mà, mặt trên lại nỏi lên từng câu kinh Nho đạo, từng câu kinh hiện lên trên toàn bộ cây cột.

- Hồng Nho đại đạo, Khổng Tử đạo? Dùng Nho Sinh thành kính tín ngưỡng
niệm lên hạo nhiên chính khí Hồng Nho đại đạo, Nho môn thật sự muốn liều mạng sao?

Như Lai thản nhiên nói.

- Nhưng, vẫn bị Doanh phá đi một ít uy lực, chém đầu 40 vạn Nho Sinh kia khiến cho tâm bọn họ không còn trong như nước, không hề có chút tạp
niệm nữa, Hồng Nho đại đạo có sơ hở!

Lam trịnh trọng nói.

- Những người này đều là đệ tự Nho môn thành tín Khổng Tử nhất, đáng tiếc!

Bồ Đề lắc đầu.

Hồng Nho đại đạo nối liền trời đất vừa ra, lập tức xông lên tận trời,
nhưng lúc cách mặt đất còn trăm trượng, đột nhiên tản ra thành một trận
pháp to lớn che phủ Hàm Dương. Trận pháp khổng lồ bao phủ, hạo nhiên
chính khí không ăn mòn được một chút nào nữa.

Nhưng làm sao có trận pháp gì có thể ngăn được thiên đạo chứ, thiên đạo không chỗ nào không có mặt, làm sao lại bị ngăn trở đây?

- Thời không chí bảo, Doanh, bảo vật của ngươi đúng là không ít a!

Trong mắt Lam lóe lên một cỗ tinh lượng.

Thời không chí bảo? Chung Sơn nghĩ tới lần trước ở thiên thế giới, lúc
Doanh rời đi không phải là dùng một cái thời không chí bảo sao?

- Hôm nay, ta chỉ xem chiến đấu với Nho môn, còn lại nhờ vào chư vị!

Doanh mở miệng nói.

- Ừ!

Mọi người gật gật đầu.

Mà giờ khắc này, dân chúng Hàm Dương rốt cục hiểu được, vì sao Doanh
giết chết 40 vạn Nho Sinh, bởi vì Thánh Vương căn bản khinh thường uy
hiếp, loại thủ đoạn hèn hạ này, Thánh Vương đã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn rồi, dân chúng không khỏi tự hào.

Mà xa xa, trung tâm hạo nhiên chính khí, Tể Ta tức giận sắc mặt không
khỏi đỏ rực, Doanh nói không sai, vừa rồi đúng là nhảy nhót giống như
một tên hề vậy.

- Hạo nhiên chính khí!

Xa xa, Tể Ta xấu hổ và giận dữ kêu lên.

- Ông!

Chỗ Hồng Nho đại đạo, bỗng nhiên toát ra một thanh cự kiếm cao trăm vạn
dặm, mà ngưng tụ ra cự kiếm cũng là hạo nhiên chính khí, một thanh kiếm
chính khí.

Trong lúc Tể Ta ánh mắt lạnh lùng, kiếm hạo nhiên chính khí từ trên trời chém xuống, chém về phía đại điện trên trời.

Đây là đám đại hiền muốn thử, mục đích của bọn họ chính là thử ra điểm mấu chốt của Doanh, đó là điều động Kim Long số mệnh!

Nhưng giờ phút này, Doanh lại chậm rãi ngồi xuống, không để ý tới nữa.

- Xoạt!

Như Lai Phật Tổ bước ra một bước, niệm ra một câu, một chữ Kim màu vàng
khổng lồ từ trong miệng Như Lai xông lên trời, trong lúc hướng về phía
trước biến hóa càng lúc càng lớn, trong nháy mắt hóa biến lớn ngàn dặm,
giống như một tấm thuẫn khổng lồ chắn trước đại điện.

- Ầm!

Chân ngôn Như Lại niệm ra cùng hạo nhiên chính khí kiếm va chạm!

Dưới va chạm khủng bố, bầu trời lay động, chân ngôn bị đánh cho tán loạn, mà kiếm hạo nhiên chính khí cũng bị đánh cho tán loạn.

- Như Lai, ngươi cũng muốn đối nghịch cùng Nho môn ta sao?

Tể Ta tức giận nói.

- Tử không nói qua cho các ngươi, Thích, Nho cả hai vốn không nên tồn tại sao, còn nói gì tới đối nghịch?

Như Lai nói xong, quanh người ánh sáng vàng đại phóng, thân thể cũng
đột nhiên phóng đại gấp mười, dường như đây mới là bản thể của hắn vậy,
mà chiều cao giống người thường lúc trước chẳng qua là dùng pháp thuật
biến thành.

Quanh người Như Lai ánh sáng vàng đại phóng, vô số khí tức Phật đạo xông lên trời, Như Lai chưa hề bày ra thiên đạo của mình, mà đã hiện ra thần uy như vậy rồi.

- Hạo nhiên chính khí!

Xa xa lại lần nữa truyền đến tiến kêu.

Chung quanh Hồng Nho đại đạo lại lần nữa hiện ra kiếm hạo nhiên chính
khí, tuy nhiên, lần này không phải một thanh, mà là 88 chuôi kiếm hạo
nhiên chính khí.

Dường như chỉ cần tựa vào chung quanh Hồng Nho đại đạo thì sẽ có vô số kiếm hạo nhiên chính khí vậy.

88 đạo, đó là to lớn bực nào?

99 người đầu tiên, trừ 11 người đứng chắp tay ra, những người khác đều giơ thẳng kiếm hạo nhiên chính khí lên.

Loại hạo nhiên chính khí kiếm này uy lực cực kỳ cường hãn, uy lực của nó không ngờ có thể điều hành được lực lượng thiên đạo, điều động lực
lượng Hồng Nho đại đạo sau lưng, bì kịp một kích của Tổ Tiên mời tấn
chức.

Mặc dù chỉ là một kích của Tổ Tiên mới tấn chức, nhưng có tới 88 đạo a, tương đương với 88 kích Tổ Tiên.

Hạo nhiên chính khí kiếm uy thế mênh mông vừa ra, không gian một phía đều rung chuyển.

Mà 11 người kia mặc dù chưa xuất thủ, cũng lạnh lùng nhìn, trong này,
còn có Tử Lộ Chung Sơn biết, Tử Lộ chưa hề ra tay, chẳng lẽ chỉ cần là
Tổ Tiên thì đều sẽ không xuất thủ? Nơi đó còn có 11 cái Tổ Tiên sao?

Chung Sơn hai mắt híp lại, 72 hiền không phải chỉ có ba tên Tổ Tiên sao? Đây còn không bao gồm Tổ Tiên Không Tuyên ở Đông Hải trấn áp Tử Cống à. Mà nơi này lại xuất hiện 11 tên, Nho môn không ngờ cường đại như vậy.

- Chém!

Tể Ta hét lớn một tiếng.

88 đạo hạo nhiên chính khí kiếm,, chém về phía đại điện trên trời, thế
chém mạnh mẽ, kéo hư không điên cuồng chấn động, dường như sóng biển
điên cuồng gào thét. Sóng chấn động điên cuồng lan tới bốn phương tám
hướng, phía dưới nếu không phải Doanh dùng thời không chí bảo bảo vệ,
thì giờ phút này chắc đã hóa thành bột phấn rồi.

Doanh quả nhiên không xuất thủ, mà sắc mặt những tân khách bình thường
kia đã trở nên tái nhợt. Về phần tướng sĩ Đại Tần thì luôn dùng mặt lạnh nhìn, chỉ cần Thánh Vương còn ở đó, cho dù đối mặt với thiên tai lớn
hơn nữa cũng không sợ.

- Úm ma ni bát mị hồng!

Như Lai lại lần nữa niệm ra một tiếng chân ngôn Phật đạo, chỉ là lần này dùng một lần 6 cái chân ngôn Phật đạo, toàn bộ xông lên xung quanh đại
điện trên trời, lập tức bị vô tận ánh sáng vàng bao phủ, một cây cột màu vàng nối liền trời đất, Như Lai xuất ra thiên đạo!

Thiên đạo vừa ra, bảo vệ xung quanh đại điện, Phạn âm cường đại nổi lên bốn phía, ánh sáng vàng chiếu rọi trời đất.

88 đạo hạo nhiên chính khí kiếm ầm ầm chém lên hàng rào thiên đạo của Như Lai.

- Ầm!

Ánh sáng vàng mãnh liệt bắn ra khiến mọi người không mở mắt ra được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui