Trương Tam Phong Dị Giới Du


"Như vậy đi!" Lão Kiệt Khắc nhìn qua mấy người chúng ta xong mới cẩn thận nói: "Cũng không cần ngươi đi đánh nhau với bọn hắn, chỉ cần ngươi tìm ra Thiên Sát, cho chúng ta với hắn hảo hảo ôn chuyện là được! Thế nào?"

"Thiên Sát? Ta không có liên hệ gì với hắn a?" Ta giả bộ hồ đồ nói! Ta kháo, có phải là đã sờ được gốc của ta rồi không?

"Ha ha! Ít giả vờ thần bí với ta đi! Ngươi không biết như vậy là thực ngây thơ sao?" Ngữ khí kiêu ngạo độc quyên của Tư Tạp Ti lại vang tới, hắn khinh thường nói: "Nếu chúng ta không biết thân phận của hắn thì sẽ bảo ngươi đi tìm sao?"

Ta nhìn gia gia, thấy hắn buồn bực gật đầu mới hiểu ra hóa ra bí mật này đã bị mấy lão hồ ly này nắm rồi.

"Làm sao ta tìm được hắn đây?" Ta rõ ràng hỏi: "Vậy các ngươi sớm có dự mưu a? Đã chuẩn bị cái gì rồi thì lấy hết ra nhanh đi."

"Ha ha, người thông minh đúng là người thông minh." Tư Tạp Ti tán dương, sau đó hắn lại nói cho ta biết một địa chỉ và một loại phương thức liên hệ độc đáo rồi nói tiếp: "Tìm được người này, sau đó nói ra ám hiệu thì có thể nói chuyện."

"Nói chuyện gì?" Ta nghi hoặc hỏi. Nguồn: https://truyenfull.vn

"Nói về giá cả giết người!" Tư Tạp Ti hắc hắc cười giải thích: "Hắn là người liên lạc của Thiên Sát, phụ trách liên hệ người thuê, ta cũng chỉ biết một cái phương pháp như vậy để liên lạc Thiên Sát mà thôi, chuyện còn lại đều từ ngươi đi làm."

"Hình như độ khó cũng không phải chỉ cao hơn bình thường một chút nha." Ta buồn bực nói.

"Độ khó khăn rất thấp với loại siêu cấp thiên tài như ngươi mà, thực ra cũng không có tính khiêu chiến là bao." Tư Tạp Ti khoác lác vô sỉ nói.

"Có thời gian hạn chế không?" Ta đắm chìm trong sung sướng hỏi.

"Đương nhiên là có, 3 tháng." Tư Tạp Ti cười nói. "Vậy là đã rất dài rồi."

"Ta kháo." Ta giận dữ hét: "Ngươi lên cơn à? Từ đây đến Thánh Đô, mất 3 tháng thì miễn cưỡng đủ đi về, ta còn thời gian đâu đi tìm hắn?"

"Đây là vấn đề của ngươi, không phải của ta." Tư Tạp Ti cũng không tức giận, vẫn cười nói như không: "Ta tin rằng người thần kỳ như ngươi sẽ sáng tạo điều thần kỳ!"

"Hừ! Nói cho ta biết trước xem có chỗ tốt nào, nếu không đừng mơ bắt ta chạy loạn trên đại lục." Ta quát: "Đừng xem ta như tiểu tử ngốc?"

"Ha ha!" Vài lão gia hỏa cười vang lên, mãi đến lúc ta sắp phát hỏa mới dừng lại!

"Được rồi!" Chờ bọn hắn cười đủ xong lão Kiệt Khắc mới nói: "Vương đô cận vệ quân Phó thống lĩnh thì sao? Đây là Thống soái chưởng quản 20 vạn quân nha!

"Gớm, không có hứng thú." Ta khinh thường nói, ta có bệnh à mà đi nhận cái chức vị bỏ đi này, không ai nghe mệnh lệnh ta, căn bản không thể chỉ huy được ai, toàn bộ chỉ là bài trí mà thôi!

"Ý." Lão Kiệt Khắc cười khổ nói: "Ngươi quả là khó hầu hạ, như vậy đi, chúng ta cho ngươi biên chế một cái Cuồng Long Sư Đoàn, sao?"

Ý của hắn là từ nay về sau Cuồng Long Sư Đoàn là bộ đội chính quy của Đại Hán Quốc! Nói như vậy thì ta cũng có thể có tư cách lĩnh lương bổng và vật tư từ quốc khố. Trước kia chỉ xem như tư quân của ta, chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra. A, cuối cùng ta cũng là người của chính phủ rồi.

"Cứ như vậy đi, không được thêm điều khoản phụ gia khác." Ta vừa lòng nói.

"Đi đi." Lão Kiệt Khắc nói.

Ta nói: "Giờ ta đi luôn đây, các ngươi không cần tiễn!" Nói xong liền quay người đi.

"Gớm, quốc vương cũng không dám bảo chúng ta tiễn hắn, tiểu tử này dám nói vậy?" Tư Tạp Ti bất mãn nói: "Lão Long, đại khái là phương thức giáo dục của ngươi có vấn đề a."

"Nếu ngươi có thể giáo dục ra một người xuất sắc như vậy thì ta liền thừa nhận có vấn đề." Gia gia cười lạnh nói: "Nếu không thể thì cút ngay đi, đừng quấy rồi."

"Ta làm gì có quấy rối." Tư Tạp Ti cười nói: "Bắt đầu nói chuyện đứng đắn đi, ta đổ 50 vạn rằng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Ta đổ với ngươi." Thạch Nguyên Đại Hùng cười lạnh nói: "Ngươi đừng coi hắn là thần minh chứ, nhiệm vụ này mà hắn có thể hoàn thành trong 3 tháng thì ta bồi thêm cho ngươi 300 bộ trọng giáp."

"Ta cũng đổ hắn thua." Đặc Nhĩ Khắc Lam Đa nói: "Cũng không phải ta muốn đối nghịch với ngươi đâu Tư Tạp Ti à, nhiệm vụ này cũng quá khó khăn đi, vài cái lão gia hỏa chúng ta còn chưa chắc làm được nữa là.

"Đúng vậy." Lão Kiệt Khắc cũng phụ họa: "Ta cũng thấy thế, cho nên, lão Long, ta cũng thật xin lỗi ngươi."

"Hừ, đánh cuộc như thế nào thì tùy các ngươi, chúng ta cứ nhìn xem." Gia gia cười lạnh nói.

Sau khi ra khỏi trang viên, ta chạy nhanh về nhà, nghĩ nghĩ, hay là không nói cho mụ mụ biết đi, dù sao gia gia cũng sẽ giải thích rõ giùm ta, hay là trực tiếp đi về lãnh địa thôi, từ đó đến Thánh Đô gần hơn một chút.

Sau khi ra khỏi không gian môn, ta lập tức tìm Vương tiên sinh, hắn thấy ta liền kỳ quái hỏi: "Đại nhân, sao ngài vừa đi đã về rồi?"

"Có chuyện tình cần làm a." Ta buồn bực nói: "Ta muốn bí mật đến Thánh Đô, có chủ ý gì tốt không?"

"Phải bí mật à, vậy đơn giản là cải trang thành người khác." Vương tiên sinh nói.

"Đúng vậy, vậy ta giả trang thành một Dong Binh bình thường a." Ta nói với đám người Vương tiên sinh: "Chuẩn bị một thân ma pháp bào cho ta, đúng rồi, ngươi nói ta nên cải trang thành loại Ma Pháp Sư nào thì tốt đây? Ta cũng không quen thuộc với cái này lắm."

"Đại nhân, ở chỗ chúng ta thường xuyên có các loại Dong Binh lui tới, ngài cứ nói là một đệ tử của một lão Pháp Sư tại Đại Hán Quốc, đi ra lịch lãm là được. Bất quá ta khuyên ngài nên dẫn Khắc Lý đi a, như vậy có điều an toàn hơn một chút." Vương tiên nói.

"Ừ." Ta nghĩ nghĩ nói: "Hắn bề bộn nhiều việc, không mang hắn đi, ngươi đi tìm quần áo trước đi."

Vương tiên sinh đi ra ngoài, không lâu sau đã mang một bộ quần áo tới, nói: "Đây là ăn mặc của người lớp giữa, người xem có được không?"

"Không sai, ta thử xem." Ta vào trong, đổi một thân quần áo, lại nhìn gương mà vận công, cải biến một ít vị trí ngũ quan của mình, làm ta có vẻ thành thục hơn một ít, tướng mạo cũng thay đổi rất nhiều mới vừa lòng đi ra.

"A, ngươi là?" Vương tiên sinh kinh ngạc nói: "Đại nhân, là ngài sao?"

"Hắc hắc, cái này hẳn là không ai nhận ra ta a." Ta cười nói.

"Đại nhân quả thật rất thần kỳ a." Vương tiên sinh khen: "Đúng rồi, địa nhân, bên ngoài có một nữ hài tử tới tìm người."

"Ai?" Ta tò mò hỏi.

"Không biết nữa, ta thấy cả người nàng bẩn bân nên cũng không cho vào đây, bất quá nàng vẫn đứng mãi ngoài kia không chịu đi nên ta mới hỏi ngài." Vương tiên sinh nói.

"Bộ dáng của nàng ra sao? Bao nhiêu tuổi?" Ta hỏi.

"Chừng 13, 14, trên mặt có điều bẩn nên không thấy rõ lắm." Vương tiên sinh hồi đáp.

"Gọi vào đi!" Kỳ thật ta cũng không biết là ai, chỉ muốn nhìn xem có nhận ra là ai không thôi.

"Vâng!" Vương tiên sinh xoay người đi ra, không bao lâu sau dẫn một tiểu cô nương vào, y phục vừa rách vừa nát, miễn cưỡng có thể nhìn ra một thân quần áo vải bố, chẳng lẽ là nàng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui