Trong hoa viên sau Vương cung, Quốc vương nhàn nhã uống trà phẩm hoa, không có một chút sốt ruột. Sau khi Đại giáo chủ rời đi, Quốc vương liền mang theo Vương hậu cùng Vương phi đến đây. Vương hậu vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng từ động tác nàng thường xuyên cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống thì có thể nhìn ra trong lòng nàng bất an thế nào. Vương phi Thạch Nguyên gia cũng cấp bách đến nỗi mồ hôi đầy đầu, từ phía trước mơ hồ truyền lại tiếng đánh nhau làm cho nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng nói với Quốc vương: "Bệ hạ, ngài có nên đi khuyên bảo một chút không?"
"Khuyên như thế nào? Một bên là Giáo đình, trẫm không thể trêu vào! Còn một bên là tinh linh, trẫm càng không thể đụng đến! Trẫm đường đường là Quốc vương mà thật đúng là uất ức!" Quốc vương một bụng bực tức, thần tử đánh nhau vậy mà thân là Quốc vương lại không dám khuyên bảo, thật là làm hắn buồn bực.
"Bệ hạ! Chuyện tình lần này đều là do Thạch Nguyên gia làm cả! Bọn họ ỷ vào thế lực của Giáo hội nên không thèm để pháp luật trong mắt!" Vương hậu nói.
"Bệ hạ! Nhưng sự kiện đánh nhau lần này là do công chúa của Long gia ra tay trước mà? Sao có thể nói là do nhà của thiếp?"
"Hừ! Nhìn vết thương tùm lum trên người mấy hài tử đi! Còn có chút nhân tính sao? Cũng là Đại giáo chủ mà! Ta cũng muốn động thủ, đánh chết hắn cũng xứng đáng!"
"Ngươi …! Bệ hạ …!"
"Được rồi! Đừng ồn ào nữa! Chuyện này ai đúng ai sai đều rõ ràng cả! Có thảo luận đến cũng không có ý nghĩa gì! Hay là chờ bọn họ đánh xong có kết quả rồi lại nói đi!" Quốc vương ngắt lời của Vương phi.
"Ý bệ hạ là dựa theo quy củ cũ của Vương quốc?" Vương hậu hỏi.
"Đúng vậy, Đại Hán quốc dùng võ lập quốc, quý tộc có mâu thuẫn mà không thể giải quyết thì cứ luận võ giải quyết, người thắng vi tôn!"
"Nhưng chuyện này không công bình mà? Nhà của bọn họ hiện tại có hơn 100 người còn nhà của chúng thiếp chỉ có mấy người thôi!" Vương hậu nói.
"Ai kêu nhà của các ngươi lợi hại chứ?" Vương phi cười lạnh.
"Nàng cũng đừng đắc ý!" Rồi Quốc vương quay sang Vương hậu nói: "Nàng cũng đừng mất hứng! Trẫm nói cho nàng một bí mật!"
"Bí mật gì ạ?" Hai người đồng thời hỏi.
"Trẫm từng cùng với Khiếu Thiên, Công chúa học tập tại Học viện Cao cấp Ma Vũ ở Thánh Đô, các nàng có biết ngoại hiệu của bọn họ lúc đó không?"
"Không biết ạ!"
"Bọn họ được xưng là "Phong cuồng nam nữ"! Một người là đệ nhất vũ kỹ toàn trường, một người là đệ nhất ma pháp toàn trường, bọn họ thường không có việc gì thì lại hợp tác tìm người đánh nhau, ngay cả sư phụ cũng không bỏ qua! Khi đó trong trường có chín lớp, bọn họ mới là cấp ba mà đã đem chín cao thủ cao nhất của mỗi lớp đánh cho tơi tả! Chiến tích huy hoàng nhất là bọn họ hợp tác lại đánh bại chín Đạo sư dạy thực chiến. Trẫm phỏng chừng chỉ bằng vào Thạch Nguyên gia hiện tại, có nhiều người cũng không phải là đối thủ của bọn họ!"
"Bọn họ đánh sư phụ mà không bị khai trừ sao?" Vương hậu hỏi.
"Công chúa tinh linh nhân tộc thì không ai dám đụng, còn phần Khiếu Thiên, hắn là thân ngoại sanh của Giáo hoàng, có thể có chuyện gì hả?"
"Thiếp đi kêu bọn họ dừng lại!" Vương phi nói.
"Không được! Đánh xong rồi nói!" Quốc vương nói.
"Bệ hạ! Ngài đã sớm biết kết quả phải không? Tràng tỷ thí này không công bình!" Vương phi nói.
"Nàng muốn công bình như thế nào hả?" Quốc vương mất hứng nói.
"Chuyện hài tử thì hẳn là giao cho hài tử tự giải quyết! Thiếp xem từ trong mấy hài tử tuyển một người ra quyết đấu, người thắng vi tôn mới được!"
"Hừ! Nhà của ta lớn nhất mới mười tuổi, còn các ngươi nhỏ nhất cũng mười hai, còn nói là ý tốt!" Vương hậu nói.
"Bệ hạ! Ngài nói đi …!" Vương phi làm nũng với Quốc vương.
"Cái này …! Trẫm phải hỏi ý của Long gia mới được! Còn bây giờ thì chờ đã!"
---o0o---
Tràng chiến đấu trong đại sảnh chia làm ba nhóm, khí thế ngất trời, trận chiến chấm dứt đầu tiên chính là đội thiếu niên do bần đạo suất lĩnh, hắc hắc, trong không gian giới chỉ của ta có không ít thiết côn, dùng binh khí đánh với tay không tấc sắt, còn có chiến thuật phối hợp, hơn nữa có pháp thuật của ta trợ giúp, không tới mười giây đám thương binh lại nằm trên đất, rất nhiều người bị đuổi đánh tới bên ngoài đại sảnh. Ta chẳng muốn đuổi, cùng mấy ca ca xem phụ mẫu biểu diễn.
Trận chiến của phụ thân là đặc sắc nhất, hơn 30 người vây đánh phụ thân không ngừng tán loạn, đúng ra là không dám tiến lên. Thạch Nguyên Hùng Nhị vốn còn muốn dùng chiến thuật bầy sói quần công, nhưng bần đạo nhìn thế nào cũng thấy giống như là hổ lạc bầy dê, thủ hạ của hắn căn bản không có phối hợp lại chống đỡ, chỉ cần bị khí tức của phụ thân tập trung sẽ chắc chắn trúng chiêu, không phải một quyền thì cũng là một cước, chỉ cần bị đánh trúng nhất định là hộc máu bay ra, lại còn gãy vài cái khớp xương, chỉ trong chốc lát mà hơn 30 người đều bị đánh bò lê bò lết, phụ thân uy phong lẫm lẫm đứng nghiêm tại chỗ, giống như là Chiến thần. Bần đạo vội vàng dẫn đầu vỗ tay, phụ thân quay đầu lại nhìn chúng ta cười đôn hậu rồi lại xoay mặt đi xem tình hình chiến đấu của mẫu thân. Ai, tên gia hỏa điển hình trọng sắc khinh nhi tử! Khinh bỉ hắn!
Mẫu thân thì khỏe hơn một chút, trước mặt mẫu thân có một tên trẻ tuổi mặt trắng đang thay người ngăn trở không ít công kích, đừng hiểu lầm, tên trẻ tuổi mặt trắng này là người trong tộc chúng ta, là trưởng tử Long Thanh Vân lớn lên trong Chu Tước quân đoàn, đứng đầu Vương đô Tam kiệt, hiện giữ chức Phó thống lĩnh Cận vệ quân Vương đô. Hiện tại đa số người đã bị mẫu thân dùng "đằng mạn thuật" trói lại, chỉ còn có hai Cao cấp pháp sư đang khốn khổ dùng ma pháp hộ thuẫn chống đỡ, còn có Thạch Nguyên Nhị Lang đang động thủ với Thanh Vân đường ca. Thạch Nguyên Nhị Lang xếp cuối trong Vương đô Tam kiệt, đứng thứ nhì chính là nhi tử Sử Đế Phu – Ái Đắc Hoa của Quân đoàn trưởng Cận vệ quân Vương gia Khắc Lai Kì – Ái Đắc Hoa. Ba thanh niên này lớn lên đều anh tuấn, công phu cũng tốt, gia thế chức vị đều cực kì xuất sắc. Là người trong mộng của các thiếu nữ ở Vương đô! Được xưng là Vương đô Tam kiệt!
Kỳ thật mẫu thân sớm đã có thể chấm dứt chiến đấu, chỉ là không muốn đả thương người mới kéo dài đến bây giờ, nhìn thấy chúng ta đều kết thúc, người cũng không nương tay nữa, công phá mấy cái hộ thuẫn của đối thủ, hai nữ nhân đáng thương kia trực tiếp bị ma pháp đánh hộc máu té xuống đất.
Thạch Nguyên Nhị Lang cùng Thanh Vân đường ca vẫn còn đánh, bọn họ gần ngang nhau, đường ca hơi mạnh hơn một chút nhưng muốn đánh bại hắn cũng phải tốn không ít công phu. Bần đạo vì muốn đỡ phiền phức, len lén dùng "đằng mạn thuật" nén lại, đem cổ chân Thạch Nguyên Nhị Lang trói lại, mặc dù hắn tránh ngay được nhưng cao thủ thắng thua chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ sửng sốt giây lát hắn đã bị một quyền của đường ca đánh vào trên đầu, choáng váng ngất xỉu, hiển nhiên là đường ca đã nương tay không đánh vỡ đầu ra. Hắn lại còn bất mãn, trách ta nhiều chuyện nữa chứ! Còn trừng mắt nhìn ta!
"Được rồi! Khí tức cũng ra, đánh cũng đã đánh, chúng ta đi thôi!" Mẫu thân lên tiếng.
Nhìn người của nhà chúng ta bước đi tiêu sái lại không mất một cọng lông sợi tóc, mấy quý tộc thua tiền đều mở mồm mắng to: "Thạch Nguyên gia đều là heo sao? Mấy trăm người lại bị vài người đánh ngã! Hại lão tử thua nhiều tiền như vậy!"
"Chính là! Ta nghe nói Thạch Nguyên có không dưới mười người cầm chứng thư là Hoàng Kim chiến sĩ, xem ra dám chắc là nhà hắn dối trá, Công hội Chiến sĩ làm ăn kiểu gì không biết nữa?"
"Ta phải đề nghị Công hội Chiến sĩ cho một lời giải thích!"
"Đúng vậy! Nói hắn bồi thường tiền cho ta!"
Các quý tộc bị thua nổi giận ầm ĩ thành một đoàn!
---o0o---
Hiện tại bần đạo cuối cùng cũng biết cái gì gọi là cáo già, xảo quyệt! Gia gia của ta chính là điển hình! Mưu kế của ta gạt được phụ mẫu, Quốc vương, các đại thần và Đại giáo chủ, toàn bộ đều bị ta gạt, nhưng tới gia gia chỉ cần nói mấy câu thì bị bại lộ!
"Nói như vậy các ngươi không có bị người ta đánh cho cả người toàn máu?" Mẫu thân lạnh lùng hỏi.
"Hắc hắc! Dường như … không có! Nhưng mà Đại ca, Tứ ca đích xác là bị đánh vỡ mũi!" Ta đành phải thật thà. Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Cũng không phải bị đuổi tới cầu treo đó?"
"Là chúng ta đã đi qua!"
"Đại giáo chủ nói chính là thuốc nhuộm mà không phải là máu?"
"Là máu …"
"À …?" Mẫu thân đề cao âm thanh hỏi.
"Là thuốc nhuộm!" Mồ hôi lạnh của ta tuôn ra.
"Nói chuyện đừng ấp úng vậy!" Mẫu thân cả giận nói.
"Dạ!" Ta đáp ứng.
"Đại giáo chủ đã thấy là thuốc nhuộm, ngươi không đau thì sao lại kêu lớn tiếng như vậy?" Mẫu thân quát đại ca.
"Hắn bóp con! Đau!" Đại ca chỉ vào ta nói.
"Xỉu! Đại ca được lắm! Lại đem bán đứng đệ!" Ta hung hăng nói.
"Thay ta đỡ "thánh quang mâu" cũng là ngươi cố ý khiêu khích cho chúng ta đánh nhau phải không?" Ngữ khí của mẫu thân càng lúc càng nghiêm túc.
"Mẫu thân! Là con thật tình mà!" Ta ủy khuất nói.
"Hừ! Quỷ mới tin! Tiểu tử thúi tuổi không lớn nhưng bản lãnh gạt người lại không nhỏ! Nói! Tại sao lại gạt ta?"
"Hắc hắc! Đánh ngã hơn 50 quý tộc, còn có sự kiện chạy lõa thể, nếu phải nói sự thật thì người sẽ thế nào?"
"Ta đương nhiên sẽ không trách phạt các ngươi! Nhiều nhất chỉ là giáo huấn một trận!"
"Cần phải náo động đến bệ hạ không chứ? Ít nhất chúng ta cũng cố ý đánh thành trọng thương nhất là buộc bọn hắn chạy lõa thể, ít nhất cũng làm quan hệ của người với bệ hạ và các đại thần trở nên không tốt mà!"
"Đúng vậy, nói cũng đúng!" Mẫu thân suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc làm của các ngươi cũng là quá đáng!"
"Đúng vậy! Vì danh dự của Long gia, con đành phải hy sinh danh dự của mình! Nếu nói dối sẽ là tiểu nhân!" Ta cố tình làm ra bộ dáng bi tráng.
"Đừng giả vờ nữa, ngươi rõ ràng là suy nghĩ cho cái mông của ngươi phải không?" Mẫu thân lời lẽ sắc bén chỉ ra ngay mấu chốt của vấn đề.